Chương 281: Tôi không muốn thương tổn hại em (1)
“Cái tên lưu manh một mực chắc chắn chính mình bởi vì Kiều tiểu thư đã từng báo cáo tin tức liên quan tới hắn, cho nên mới hành hung, nói là năm đó, Kiều tiểu thư vạch trần ngôi sao ngoại tình, người ngoại tình là hắn... Hơn nữa, hắn chứng cứ đầy đủ, còn chết sống không thừa nhận, đám cảnh sát cũng không có cách, liền giam hắn lại rồi.”
Tống Thành nói đến đây, dừng một chút, lúc này mới lên tiếng: “Anh Thẩm, anh cảm thấy sau lưng hắn có người sai sao?”
Thẩm Lương Xuyên ho khan hai tiếng, giọng có chút khàn khàn, hiển nhiên là vừa mới tỉnh ngủ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Người sau lưng là ai có chứng cớ hay không không quan trọng, quan trọng là, chúng ta đều biết rõ. Cậu đi tìm hai bảo vệ, về sau bảo vệ tốt Kiều tiểu thư.”
Tống Thành: “... Ừ.”
Kiều Luyến đứng ở ngoài cửa, nghe nói như thế, đáy lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Cảm giác giống như thương tổn trong lòng, cuối cùng tại những lời này của anh, chậm rãi kết vảy.
Anh luôn luôn đem an toàn của cô đặt ở vị đầu.
Cô cắn môi một cái, muốn đi vào phòng bệnh, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: “Thu dọn đồ đạc, xuất viện.”
Tống Thành: “Anh Thẩm, anh thành thành thật thật ở lại trong bệnh viện không được sao? Mặc dù anh nói hết sốt, vết thương cũng băng bó kỹ, thế nhưng ngộ nhỡ có việc gì đó? Anh cũng đừng nóng thành viêm phổi!”
Thẩm Lương Xuyên: “Đừng nói nhảm.”
Ba chữ, liền cắt ngang lời Tống Thành, Anh ta lẩm bẩm: “Đều người lớn rồi, sao còn sợ nằm viện như thế, anh cũng thật là...”
Anh ta đứng lên, đi về phía cửa, hiển nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của anh.
Kiều Luyến gặp tình huống này, trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào.
Giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giống như là không có nghe được những lời vừa rồi, đặt túi sách lên trên ghế sofa.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Tống Thành đứng đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Thẩm Lương Xuyên cũng không nghĩ tới cô sẽ lại tới, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì.
Anh mặc quần áo bệnh nhân, so với ngày thường thiếu đi mấy phần lạnh lùng, nhiều một chút nhân khí, nhìn càng đáng yêu không ít.
Kiều Luyến thấy hai người đều không nói chuyện, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, miệng ngập ngừng, không biết mình mở miệng, để anh nằm viện, anh có thể cự tuyệt hay không, đành phải đổi một nời uyển chuyển: “Tôi mang mấy bộ đồ để thay, mấy ngày nằm viện, đoán chừng anh sẽ dùng tới.”
Nếu như vậy, nếu như anh kiên trì xuất viện, sẽ nói cho cô, cô cũng sẽ không cảm thấy mặt mũi khó coi.
Lời này rơi xuống, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên mím môi, nhìn Tống Thành một chút.
Tống Thành bị nhìn toàn thân ngây ngốc, lập tức đi ra ngoài: “ Tôi, tôi liền đi thực hiện...”
Nói còn chưa dứt lời, lại bị Thẩm Lương Xuyên cắt ngang: “Mua chút cháo tới.”
Tống Thành sững sờ, nhìn Kiều Luyến một chút, không có tiếp tục, khẽ gật đầu, vẻ mặt không tin đi ra.
Trong phòng lập tức còn lại hai người.
Kiều Luyến không nghĩ tới anh lại bởi vì một câu nói của mình, không hề đề cập tới chuyện xuất viện, cũng có chút sửng sốt.
Thế là đứng đó, mang túi quần áo ra, treo vào tủ cho anh, tìm một ít chuyện làm, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng không có người nói chuyện.
Sau khi Kiều Luyến đem mấy bộ quần áo treo lên xong, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Gặp lông mày anh nhíu lại, ghét bỏ nhìn quần áo bệnh nhân trên người, liền không nhịn được mở miệng: “Anh có muốn tắm rửa hay không?”
Lời này rơi xuống, ánh mắt Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên, đồng loạt rơi xuống vết thương trên cánh tay anh.