Chương 499: Tống Nguyên Hi, đủ chưa? (9)
Chính lúc đang tự hỏi, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm lên, lúc nhìn thấy dãy số phía trên liền đi đến ban công nghe điện.
Đối diện truyền đến tiếng của nhân viên trong cuộc thi:“ Cô khỏe chứ, tôi là nhân viên trong cuộc thi. Xin hỏi có phải cô huấn luyện viên Kều không?”
“Đúng, là tôi.”
“Chiến đội Q của các cô đã thông qua dự tuyển, ba ngày sau sẽ tiến hành tranh tài chính thức“.
Kiều Luyến nghe đến đó, đôi mắt lập tức sáng lên : “ Tôi đã biết.”
Cúp điện thoại, lúc này cô mới ý thức được, hôm nay, chính phủ công bố kết quả.
Cô cầm điện thoại di động lên, mở Website Games.
Lúc này mới phát hiện, chiến đội của họ, lấy xếp hạng thứ hai bước vào cuộc tranh tài.
Mà thứ nhất... Là chiến đội King!
Kiều Luyến nhíu mày.
Hiển nhiên, chiến đội King rất có thực lực, đội viên ngoại trừ Tiếu Diện Hổ, còn lại đều là đội viên cũ, mà tỷ lệ Tiếu Diện Hổ ra sân cũng không cao.
Chiến đội như thế này, quả thật là đối thủ của bọn họ.
Những ngày tiếp theo, Kiều Luyến bận bịu xoay quanh.
Cô đi lại giữa bệnh viện cùng câu lạc bộ, để cho mình bận đến không có thời gian suy nghĩ chuyện khác.
Hôm nay, cô ở nhà hầm canh gà đem tới bệnh viện.
Múc cho Thẩm Lương Xuyên một chén canh, anh bưng canh gà uống một ngụm, liền mở miệng: “ Ngày mai anh xuất viện.”
Vừa dứt lời, Kiều Luyến hơi sững sờ: “ Không phải bác sĩ nói nằm viện mấy ngày sao? Để vết thương mọc da non mới được.”
Thẩm Lương Xuyên buông bát : “ thân thể của anh, anh hiểu rõ hơn bác sĩ, anh đã gọi Tống Thành, buổi sáng ngày mai tới giúp anh làm thủ tục xuất viện.”
Kiều Luyến không hiểu vì sao anh lại kiên quyết như vậy, thế nhưng nghĩ lại, lại đột nhiên hiểu được, ngày mai, không phải là chiến đội bọn họ thi đấu Bán Kết sao?
Thẩm Lương Xuyên kiên trì xuất viện như vậy, là muốn cùng cô đi xem tranh tài sao?
Cô bình tĩnh nhìn anh thêm vài lần, sau cùng nhẹ gật đầu : “ Vâng.”
-Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :
Ngày thứ hai, đầu tiên Kiều Luyến đến bệnh viện, giúp Thẩm Lương Xuyên thu dọn đồ.
Chờ đến khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, lúc này mới vịn bệnh nhân rới khỏi, nói chính xác, là Thẩm Lương Xuyên đi tới hiện trường tranh tài.
Vì phòng ngừa Thẩm Lương Xuyên bị người nhận ra, vũ trang đầy đủ, trộn lẫn trong đám người, ngược lại cũng không thấy được.
Bởi vì lúc trước bọn họ làm thủ tục xuất viện, cho nên đến chậm hơn một chút.
Tới nơi, đội viên chiến đội khác đã cùng huấn luyện viên vào vị trí của mình.
Kiều Luyến giúp Thẩm Lương Xuyên tìm chỗ ngồi, liền đến phòng nghỉ ở hậu trường .
Cô đi đến hiện trường tranh tài, từ nơi này nhìn về phía trước, rất nhiều người đến xem tranh tài ngồi kín tất cả các ghế.
Dồn lại thành một đám người ồn ào.
Cảnh tượng náo nhiệt, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, trong đầu của cô, lại không tự chủ hiện ra Tử Xuyên.
Nếu như Tử Xuyên còn sống, nếu như Tử Xuyên vẫn còn ở đó.
Nếu không tại sự việc kia, kỳ thật tám năm trước, bọn họ có thể ngồi ở chỗ này so tài?
Nghĩ đến đây, bên môi Kiều Luyến liền hiện ra một cười khổ.
Thẩm Lương Xuyên nhớ mãi không quên đối với mối tình đầu, kỳ thật không phải cô cũng vậy sao?
Cô hít sâu một hơi, yên lặng nói với chính mình.
Trận đấu này, không chỉ vì Thẩm Lương Xuyên, không chỉ là vì ước mơ của chiến đội, cô còn vì Tử Xuyên.
Vì Tử Xuyên, cô nhất định phải đạt quán quân mùa tranh tài này ! !