Chương 463: Tử Xuyên? Tử Xuyên! ! (13)
Thẩm Lương Xuyên híp mắt, mang theo khí thế kiên quyết.
Tại một khắc trông thấy Kiều Luyến anh liền muốn hỏi.
Người nào khi dễ cô, anh nhất định phải làm cho đối phương trả giá gấp trăm lần!
Thật không nghĩ đến vừa dứt lời, cô bé trong ngực, chợt vươn hai tay, ôm eo của anh thật chặt!
Tuy cô không nói chuyện, nhưng dáng vẻ đó lại nói cho Thẩm Lương Xuyên biết cô hiện tại cần nhất là có người làm bạn.
Thẩm Lương Xuyên mím môi, một câu đều không nói.
Anh cứ ôm Kiều Luyến như vậy, cũng không biết qua bao lâu, cô bé trong ngực bỗng nhiên không có động tĩnh.
Anh cúi đầu, liền phát hiện Kiều Luyến không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Cô nhắm mắt lại, nằm trong ngực anh, cho dù là đã ngủ, cũng không có cách giãn ra hai đầu lông mày.
Đến cùng xảy ra chuyện gì, lại để cho cô thương tâm khổ sở như vậy?
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, nhẹ nhàng đưa cô đặt lên giường, đắp chăn lên.
Anh cứ lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế sofa như vậy, bình tĩnh nhìn cô.
Trên giường, Kiều Luyến lại lặng lẽ mở mắt.
Bi thương qua đi, lúc này cô chỉ cảm thấy mỏi mệt, chỉ muốn phải nhanh ngủ một giấc, để cho loại cảm giác đau lòng kia giảm xuống.
Thế nhưng nằm ở trên giường, lại thế nào cũng không thể ngủ được .
Mượn nhờ chăn mền che chắn, cô có thể nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế sofa.
Anh cũng không nhúc nhích, thế nhưng trong ánh mắt lộ ra lo âu và quan tâm.
Vừa rồi bời vì thương tâm nên không có phát giác, thế nhưng lúc này, cô mới ý thức tới, Thẩm Lương Xuyên vừa mới làm cái gì.
Cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua Thẩm Lương Xuyên ôn nhu như vậy, giống như cô mở miệng muốn sao trên trời, giống như anh cũng sẽ đáp ứng.
Nghĩ tới đây, cảm giác bi thương cùng ngọt ngào xen lẫn một chỗ nặng nề truyền tới.
Cô lại nghĩ tới hai ngày này, bời vì sự tình Tống Nguyên Hi, cô vốn oán niệm anh.
Oán niệm anh không nói với chính mình sự thật, oán niệm anh bao che Tống Nguyên Hi...
Vậy mà giờ phút này...
Tử Xuyên chết đi, làm cho cô bị đả kích thật sâu, khi suy bụng ta ra bụng người, khi chính mình cũng cảm nhận được loại kia cảm thụ kia thật sâu, cô mới đột nhiên hiểu rõ, kỳ thật, cái mối tình đầu kia, dù là thời gian qua đi bao lâu, có lẽ đã không yêu sâu như vậy, tuy nhiên cũng sẽ tạo thành khắc cốt ghi tâm trong trí nhớ.
Cô đột nhiên cảm giác, chính mình giống như hiểu khó xử của anh, cũng hiểu khổ sở của anh...
Mỗi người đều có quá khứ.
Nếu như bọn họ muốn cùng một chỗ, phải bao dung quá khứ của đối phương.
Giống như là quá khứ của cô, thời kỳ dựa vào tìm kiếm tin tức sống qua ngày, anh nói với cô, về sau có chuyện gì sẽ cùng cô cùng một chỗ gánh chịu.
Kiều Luyến chỉ cảm thấy hốc mắt đỏ lên, giống như là lại có nước mắt muốn dũng mãnh tiến ra.
Cô vội vàng cúi thấp đầu xuống, dùng chăn mền lau nước mắt.
Một động tĩnh nhỏ, lập tức đưa tới chú ý của người đàn ông trên ghế sofa.
Anh bỗng dưng đứng lên, đi hai bước tới trước mặt của cô, nhỏ giọng mở miệng: “Tiểu Kiều, em có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nói đến đây, liền đưa tay sờ lên trán cô.
Không có phát sốt.
Ý nghĩ này vừa mới rơi xuống, cánh tay lại bị cô ôm chặt lấy.
Hốc mắt của cô vẫn như sưng đỏ lợi hại, mở mắt : “ Thẩm Lương Xuyên, ngủ cùng em một giấc, được không?”
Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, một lúc sau gật đầu : “Được.”
Anh nhanh chóng cởi quần áo ra, chui vào trong chăn, duỗi cánh tay ấm ấp ôm lấy cô.
Giờ phút này, bọn họ cùng giường chung gối.
Nhưng không có tư tưởng kiều diễm như trong ngày thường, chỉ là vì... sưởi ấm lẫn nhau trong cái thế giới rộng lớn.