Giang Trì rất ít khi bệnh, nhưng mỗi lần cảm sốt là lại như tranh thủ thanh trừ triệt để những phần tử gây hại trong cơ thể vậy, cứ phải kéo dài mấy hôm, lần này cũng vô cùng hùng hổ, bệnh tưng bừng suốt ba ngày mới hoàn toàn hạ nhiệt.
Ba ngày hôm nay, Diệp Lan nhớ câu “Em bệnh rồi… muốn để anh tốt với em hơn một chút” Giang Trì lẩm bẩm trong lúc sốt cao mà vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn với cậu, gần như không “bắt bạt”, ngày nào cũng cố gắng về sớm, về nói chuyện xem kịch bản với Giang Trì, lẳng lặng quan tâm chu đáo.
Giang Trì không muốn gọi Lý Vĩ Lực đến, Diệp Lan thoáng do dự rồi cũng chiều ý cậu, cười chịu thua.
Không có trợ lý, Sầm Văn là phụ nữ không tiện, Diệp Lan phải đích thân làm vài ba chuyện, trong đó có một ngày, Diệp Lan còn tắm cho Giang Trì,
Dù sao cũng là thanh niên trai tráng đang tuổi khỏe mạnh, dù bệnh có hơi nghiêm trọng một chút, cũng không đến mức không thể tự tắm rửa, nhưng không biết Diệp Lan thương cho Giang Trì hay tự thương cho bản thân mà một mực đòi lấy công làm tư, nửa ép buộc muốn chăm sóc chu đáo.
Ngày phát bệnh Giang Trì đã toát mồ hôi cả người, muốn tắm ngay hôm đó, Diệp Lan sợ cậu bị lạnh lần nữa nên nhất quyết không cho, chỉ cho thay trải giường và áo ngủ, còn nhíu mày mắng nhẹ đúng lý hợp tình: “Rộn chuyện quá nha? Trước đây anh kí tên lên người em cũng nhịn không tắm đó thôi? Bây giờ lại không được à?”
Giang Trì cuống đỏ cả tai, ấp úng một lúc mới nói: “Lúc đó… Đâu có ngủ chung với anh, có bẩn… cũng bẩn mình em thôi.”
Từ lúc bệnh Giang Trì đổ mồ hôi rất nhiều lần, mãi chưa thể tắm rửa được, tối nào Diệp Lan cũng đắp chung chăn với cậu, sợ nửa đêm cậu phát sốt mà mình không biết, Diệp Lan còn hay ôm Giang Trì, đêm thỉnh thoảng sờ trán và lưng cậu.
Giang Trì cứ nghĩ tới lại thấy khó chịu khắp người.
Diệp Lan ngạc nhiên, cười.
“Không có xíu mùi nào hết, thật đó.” Diệp Lan mỉm cười, cố ý nói: “Sạch sẽ thơm tho, không tin em tự ngửi đi, còn lây mùi nước hoa của anh nữa.”
Cứ nhắc nước hoa là Giang Trì phải xấu hổ một lúc, nhưng cậu vẫn kiên trì đòi tắm, Diệp Lan bị cậu nhõng nhẽo nũng nịu không kiên quyết nổi nữa, đành phải gật đầu.
Nhưng Diệp Lan có điều kiện, anh muốn giúp Giang Trì tắm.
Khó khăn lắm Giang Trì mới được cho phép vào phòng tắm mười phút, còn bị Diệp Lan chặn trong phòng tắm như lưu manh, khóc không ra nước mắt.
Diệp Lan tựa trên khung cửa phòng tắm, tay phải giữ nắm cửa, tay trái đút trong túi quần kaki, cười thư thả: “Không cần anh giúp thật chứ?”
Đèn sưởi trong phòng tắm đã mở gần nửa tiếng, nhiệt độ trong phòng tắm nho nhỏ rất cao, mặt Giang Trì hồng hồng, lắc đầu, “Không cần.”
Diệp Lan gật đầu, “Ờ vậy được…”
Giang Trì vừa thở phào, chưa kịp cởi đồ đã thấy Diệp Lan bước vào, rồi khóa cửa.
Giang Trì: “…”
Diệp Lan ung dung, mỉm cười nhìn Giang Trì: “Tắm đi, anh không giúp em, chỉ xem thôi.”
Mặt Giang Trì đỏ như máu, đấu tranh một lúc lâu rồi buông xuôi nói: “Thôi… anh giúp em với…”
Diệp Lan cười gian, “Đồng ý sớm có phải được rồi không, với ông xã mà xấu hổ gì chứ.”
Diệp Lan mở cửa, cởi đồng hồ để lên sofa bên ngoài, rồi quay vào trong…
Có Diệp ảnh đế chốc chốc lại hỗ trợ ra mồ hôi, bệnh của Giang Trì khỏi nhanh thần kì, ba ngày sau, hoàn toàn hết cảm.
Giang Trì vừa lên tinh thần là bắt đầu đọc kịch bản thứ hai của “Tần Sênh”.
“Không biết còn phải sửa kịch bản bao nhiêu lần, gấp cái gì?” Trường quay, Doãn Kiệt Hồng thấy Giang Trì ôm kịch bản lẩm nhẩm mãi thì tốt bụng nhắc: “Bây giờ học thuộc, sau này đạo diễn và biên kịch chỉnh sửa vài chữ là vô dụng, nhớ chồng lên còn phiền hơn.”
Diệp Lan cũng đang đọc kịch bản của mình, nghe vậy thì nhẹ giọng nói mà không ngẩng đầu, “Cậu ấy đang chuẩn bị nhập vai trước đó… Nếu thuận lợi thì sắp khởi quay rồi, gần đây đang điều chỉnh trạng thái.”
Diệp Lan nói giọng nhàn nhạt, dáng lật kịch bản có vẻ xuống tinh thần, Giang Trì ngẩng lên cười cười với Doãn Kiệt Hồng, Doãn Kiệt Hồng hiểu ra: Nhiếp chính vương phi sắp đi rồi.
Những ngày tháng Diệp Lan quay phim cả ngày, tối về ôm bạn trai nhỏ mấy hôm nay quá tiêu dao cực lạc, tự dưng cậu bạn trai phải đi, trong lòng khó chịu muốn chết,
Giang Trì cũng nhận ra, cho nên vừa khỏi bệnh là chủ động xin đến trường quay chung.
Ở cạnh nhau thêm một lúc cũng tốt.
Lúc quay đương nhiên không thể dính vào nhau, nhưng Diệp Lan vừa về phòng nghỉ là thấy Giang Trì chờ sẵn, nếu đông người thì ngồi cạnh nhau nói chuyện, nhìn nhau cũng thấy vui; Còn lúc vắng người… đương nhiên có chuyện khó nói của lúc vắng người để làm.
Trước đây Diệp Lan không chịu cho Giang Trì đến, một là thời tiết không tốt, hai là chờ lâu rất chán.
Hiện tại nhiệt độ tăng, Giang Trì cũng có việc để làm, nên anh không ngăn nữa.
Giang Trì đến trường quay, Sầm Văn cuối cùng cũng được theo, nhưng cô còn phải cảnh giác hơn trước, phải giữ tinh thần ở mức cao nhất để canh chừng từng giây từng phút một… Hôm qua chính mắt cô thấy Diệp Lan chọc ghẹo Giang Trì trong phòng trang điểm, dụ Giang Trì ngồi lên đùi mình.
Trong lòng gào mắng Diệp Lan lưu manh, ngoài mặt lại phải giả mù, rồi tận tụy canh cửa cho lưu manh.
Tuy nhân viên của đoàn kịch cũng xem như an toàn, mọi người đã kí hợp đồng giữ bí mật cả, nhưng cũng phải cẩn thận.
“Bữa trưa vẫn không ăn với anh hả?” Chờ Doãn Kiệt Hồng đi là Diệp Lan cuộn quyển kịch bản trong tay lại, gõ gõ đầu Giang Trì, “Hay lại ăn rau dưa tươi với cháo yến mạch?”
GiangTrì gật đầu, nuốt nhẹ, chật vật nói: “Em nhờ chú Kim đi mua bữa trưa cho anh ở khu buôn bán em tìm được hôm trước rồi, phần cơm bốn món một canh, trái cây tráng miệng Sầm Văn mua, em không biết là gì, em… em tự về nhà khách, không thôi thấy đồ ăn của anh lại thèm.”
Diệp Lan bất đắc dĩ, “Cần anh gọi cho Nhâm Hải Xuyên không? Vốn đã gầy lắm rồi, còn giảm năm kí, người toàn xương.”
“Đừng đừng đừng.” Giang Trì vội lắc đầu.
Giang Trì không chỉ phải đọc trước kịch bản tìm hiểu nội tâm nhân vật, trước khi khởi quay cậu còn phải điều chỉnh cân nặng, da dẻ, màu tóc các thứ.
Nhân vật trong phim nhỏ hơn Giang Trì tận mấy tuổi, để thể hiện ra cảm giác gầy gò và mảnh dẻ đặc biệt của thiếu niên, cậu phải thay đổi rất nhiều thứ.
Mấy hôm trước sau khi hỏi cân nặng của Giang Trì, Nhâm Hải Xuyên yêu cầu cậu phải giảm trước ít nhất năm kí, màu da phải sáng hơn khi quay “Tên khốn”. Nhâm Hải Xuyên còn từng chat video với Giang Trì một lần, thậm chí yêu cầu cậu phải điều chỉnh màu tròng trắng mắt, thời gian đó Giang Trì bệnh chưa khỏi, lại hơi nóng trong người, màu mắt không được sáng, không đủ trong.
Cái khác còn dễ, không được thật thì có thể cậy nhờ trang điểm chỉnh sửa, chỉ riêng cân nặng là chỉ có cách giảm thật.
Không ăn cơm để ép cân khẳng định không được, quá hại cư thể, may mà thời gian cũng tương đối dư dả, Giang Trì không cần phải bỏ ăn, chỉ cần ăn theo thực đơn của các chuyên gia dinh dưỡng và vận động nhiều là được.
Đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng Giang Trì nhờ là đoàn ngự dụng của Diệp Lan, cực kì chuyên nghiệp, có điều hơi máu lạnh, cơm dinh dưỡng bọn họ ra thực đơn vừa ít vừa chán, Giang Trì khỏi bệnh ăn theo đó chưa được một tuần đã đói khát đến độ ngửi thấy mùi thịt là nuốt nước miếng.
Mấy hôm trước lúc ăn cơm với Diệp lan, Giang Trì lại không nhịn được, tranh thủ lúc Diệp Lan chơi di động lén gắp miếng thịt nướng mật ong trong chén của anh ăn.
Bản thân Diệp Lan cũng từng giảm cân để quay phim, hiểu thấu nỗi khổ, anh nhận ra Giang Trì cứ nhìn thịt nướng của mình chằm chằm, cố ý để lại mấy miếng không quá mỡ, mềm ngon ở sát gần cậu, rồi giả vờ như điện thoại rung, quay lưng lại chơi di động.
Qua camera trước, mắt Diệp Lan ánh cười, nhìn Giang Trì do dự, vùng vẫy gắp trộm miếng thịt, rồi thần tốc thả vào miệng.
Giang Trì còn tương đối tự chủ, chỉ ăn một miếng nhỏ rồi không gắp nữa, Diệp Lan nhịn cười chờ một lúc, xác định cậu không ăn nữa mới quay người lại, ăn cơm tiếp.
Tuy rất muốn vạch trần cậu tại chỗ, để thấy cậu xấu hổ luống cuống, nhưng Diệp Lan vẫn nhịn được.
Da mặt bé con quá mỏng.
Ăn cơm suông mấy ngày liền rồi, ăn lén một miếng thì thôi vậy, lỡ nói toạc ra thật, sau này không dám ăn lén chưa nói, không chừng còn xấu hổ đến tận lúc đóng máy.
Bây giờ phải giảm béo, khởi quay rồi vẫn phải khống chế cân nặng, tổng cộng nửa năm không thể ăn uống theo ý thích, hy sinh thật sự rất to lớn.
Diệp ảnh đế có ý định bao che, nhưng tiếc thay Giang Thịt Tươi quá thật thà, tối hôm đó về lúc liên lạc với chuyên gia dinh dưỡng bị người ta hỏi vài ba câu là khai báo hết, bị chuyên gia dinh dưỡng đau đớn mắng cho nghe cả buổi.
Từ đó trở đi Giang Trì không dám ăn cơm chung với Diệp Lan nữa, Giang Trì tự biết khả năng tự chủ của mình kém, trọng trách mua đồ ăn cho Diệp Lan cũng giao lại cho tài xế của Diệp Lan, chú Kim.
“Được rồi.” Diệp Lan cũng hết cách, “Sẵn về thay đồ luôn đi, tối nay có thể nhiệt độ sẽ hạ, em mặc ít quá.”
Giang Trì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng gần phát rồ, thực đơn trưa nay của Diệp Lan là thịt kho cá Tây Hồ chua ngọt thịt om cay bò viên vo tay… Toàn đồ cậu thích thôi!
“Anh ăn xong rồi nhắn tin cho em nha.” Giang Trì lại nuốt, đổi ý, “Thôi… Khi nào dọn dẹp hết đồ thừa hẵng nhắn.”
“Cục cưng, em thèm thịt đến độ này rồi à?” Diệp Lan cười phụt ra tiếng, “Đồ thừa lại cũng ăn?”
Giang Trì xấu hổ, lấp liếm: “Nói chung… khi nào không còn gì nữa em mới sang.”
Diệp Lan cười gật đầu, “Ừ.”
Đến trưa, Giang Trì về nhà khách ăn cơm thanh đạm, dưỡng da, chờ Diệp Lan nhắn tin cho mình, nói mùi cơm trong phòng nghỉ bay hết rồi mới dám về.
Đang giờ cơm trưa, mọi người đang ăn cơm phần, mùi thơm từ hộp cơm bình thường nhất cũng quyến rũ mê hồn, Giang Trì đeo khẩu trang thật dày, cúi gằm đầu vào tới phòng nghỉ của Diệp Lan rồi mới tháo ra.
Diệp Lan mới lùa Sầm Văn đi xong, thấy cậu đến thì cười cười, liếm môi dưới nói: “Ba mới ăn kem vị xoài nè, muốn nếm thử không?”
Giang Trì đỏ mặt, tay mất khống chế khóa trái cửa.
Diệp Lan cười, đè cậu lên cửa, cúi đầu trao cậu nụ hôn vị kem xoài.
Có người đẩy cửa phòng từ bên ngoài, hai người tách ra, Diệp Lan ngồi lại trên sofa, Giang Trì vuốt tóc, mở cửa ra.
Sầm Văn bưng đĩa trái cây, thấy Giang Trì thì áy náy nói: “Thật ngại quá, không biết em đến rồi.”
“Không sao không sao.” Giang Trì lưu luyến liếc trái cây cắt sẵn trong tay Sầm Văn, “Em ra cửa sổ đứng một lúc…”
Sầm Văn gật đầu, đặt đĩa trái cây cạnh chỗ Diệp Lan, nhiều chuyện thêm một câu, giục: “Vậy… anh ăn nhanh đi.”
Bên kia có người đang thèm kìa.
Diệp Lan cười cười, ăn vài miếng mình thích rồi bảo Sầm Văn mang đi.
Sầm Văn đóng cửa lại, Giang Trì thở phào, rồi thở dài… Lúc nãy cậu ngửi thấy cả mùi ngọt của trái cây.
“Giang Trì.”
Giang Trì hoang mang quay đầu, Diệp Lan đi đến sau lưng cậu từ bao giờ chớp nhoáng đút cậu miếng dưa bở nhỏ.
Vị dưa bở thơm thơm nhiều nước tràn ngập cả khoang miệng, Giang Trì tròn mắt.
“Suỵt…” Diệp Lan cười nói thật khẽ, “Canh lúc cô ấy không để ý giấu trong ly đó, chỉ có một miếng này thôi.”
Giang Trì nuốt dưa, sự chán ngán vì phải ăn kiêng nhiều ngày liền bỗng chốc biến mất, trong miệng lẫn trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào.