Trên đường cao tốc, một chiếc SUV đen hàng nội đang chạy với vận tốc đều đặn.
Tần Đường chậm rãi mở mắt. Tay chân cô không bị trói, miệng cũng không
bị dính băng dính, điện thoại, máy ảnh, túi xách vẫn còn nguyên, có vẻ
như vẫn bình yên vô sự.
Hơn một tiếng trước, có người bỗng từ phía sau tiến tới bịt miệng cô,
vài giây sau đó cô liền mất đi tri giác, ý thức thanh tỉnh ở vài giây là nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Cô nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh mình, mi tâm có một vết sẹo, thoạt nhìn tràn ngập lệ khí.
Tần Đường siết chặt ngón tay, hai chân lùi dần về phía cửa xe, cố gắng
tạo ra một khoảng cách an toàn. Hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình
tĩnh trở lại, mở miệng: “Anh muốn gì?”
Nếu chỉ là bắt cóc tống tiền thì cô sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng nếu
là lợi dụng cô để uy hiếp Tưởng Xuyên thì đối phương chắc hẳn là có
chuẩn bị mà tới. Hơn nữa, quan hệ giữa cô và Tưởng Xuyên còn chưa đến
mức có thể khiến anh mạo hiểm tất cả vì cô, nói không chừng, cả hai
người đều có thể an toàn thoát thân.
Triệu Kiến Hòa dựa lưng vào ghế dựa, bắt chéo chân, nhếch miệng nở nụ
cười ý vị không rõ: “Tần tiểu thư không cần lo lắng, trong vòng hai
tiếng, nếu Tưởng Xuyên tới thì cô sẽ không có việc gì đâu.”
“Vậy nếu anh ta không tới thì sao?” Tần Đường nhẹ giọng hỏi, ngón tay
run rẩy siết chặt lại, cố gắng che dấu sự sợ hãi: “Anh ta có ân oán với
anh, biết đây là cái bẫy của anh, anh ta cũng không phải kẻ ngu, sao tự
mình dẫn xác tới chứ?”
Triệu Kiến Hòa đùa nghịch cái di động trong tay, nhàn nhạt cười: “Nhưng anh ta lại đang đuổi theo chúng ta mất rồi.”
Đôi mắt Tần Đường mở lớn, Triệu Kiến Hòa lại nói: “Có khi đang chờ sẵn chúng ta ở phía trước cũng nên í.”
Tần Đường cười cười: “Đây cùng lắm cũng chỉ là thuận đường mà thôi. Dù
sao muôn đến Du Lâm thì nhất định phải đi qua con đường này mà.”
“Không phải cô đã thanh toán giúp anh ta 87 vạn sao?” Triệu Kiến Hòa
cười lạnh: “Chỉ dựa vào một điểm này thôi, chắc chắn hắn ta sẽ tới. Cô
cứ chờ mà xem.”
Quả nhiên là do 87 vạn kia gây họa mà.
Tần Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc lâu, nhưng lại hoàn
toàn không nghĩ ra được trên đường cao tốc thế này mình có thể làm gì.
Vừa ra khỏi đường cao tốc, di động của Triệu Kiến Hòa liền đổ chuông.
Hắn ta giơ giơ di động về phía Tần Đường: “Cô xem, hắn ta tới rồi này.”
Tần Đường nhìn chằm chằm di động của Triệu Kiến Hòa. Cô không biết Tưởng Xuyên sẽ làm thế nào, Triệu Kiến Hòa chắc chắn là có chuẩn bị mà đến,
nếu không đã không bắt cóc cô như thế này… không biết Tưởng Xuyên có gặp nguy hiểm gì không…..
………….
“Tưởng Xuyên, mày không phải gấp như vậy, tao còn chưa ra khỏi đường cao tốc mà.”
Xe Tưởng Xuyên chạy nhanh cả một đoạn đường dài, vừa mới ra khỏi đường
cao tốc, giờ đang ở một trạm xăng phụ cẩn để đổ xăng. Ngón tay siết chặt vô lăng, hỏi: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Triệu Kiến Hòa nói: “Cứ ở chỗ cũ chờ đi, tao sẽ cho người qua đó. Nhưng
nhớ đừng có chơi quá nhé, nếu bên đó báo nguy về thì mày biết hậu quả
rồi đấy.”
“Cô ấy đâu?”
“Đợi lát nữa mày sẽ được gặp thôi.”
Nói xong liền lập tức cúp máy, ném cho Tần Đường một miếng vải bịt mắt: “Tự bịt vào, đừng bắt tôi phải ra tay.”
Tần Đường cắn môi, bịt mắt lên, rất nhanh tay liền bị trói lại, miệng cũng bị dính băng dính.
Một nỗi sợ hãi không tên lan từ lòng bàn chân lên tận từng sợi tóc.
…………
Tưởng Xuyên đổ xăng xong liền nhanh chóng rời khỏi trạm xăng.
Tới chỗ của Triệu Kiến Hòa, đã sớm có vài chiếc xe đứng đó chờ anh.
Tưởng Xuyên đóng sầm cửa xe đi tới.
Vừa lên xe đã có người ném cho anh một cái bịt mắt: “Đeo vào”
Có người sờ túi quần anh: “Di động đâu?”
Tưởng Xuyên liếc nhìn hắn: “Túi quần sau.”
Người nọ rất nhanh lấy được di động từ túi quần sau ra, sau đó liền đạp mạnh một cái vào bụng Tưởng Xuyên: “Cho mày chơi này!”
Tưởng Xuyên cắn chặt răng, không hé miệng nửa câu, đôi mắt đen ẩn dưới bóng tối nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Nửa tiếng sau……….
Một bóng dáng cao lớn đi về phía xe Jeep đen, mở cửa xe ra, lấy đi dộng để trên ghế lái.
……
Tần Đường bị người ta đẩy mạnh vào một căn phòng. Sau khi tay được tự
do, điều đầu tiên cô làm là tháo bịt mắt và băng dính trên miệng xuống.
Gian phòng không lớn lắm, cũng không có cửa sổ.
Triệu Kiến Hòa ngồi vắt chân trên sofa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói. Khói thuốc nhanh chóng lan đến chóp mũi, lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy mùi thuốc lá lại sặc sụa như vậy.
Tần Đường nhìn về phía hắn ta, bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn tiền, tôi có thể cho anh.”
Triệu Kiến Hòa nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, cười ra tiếng:
“Cô gái nhỏ trông thế mà cũng thật dũng cảm nha. Nhưng, tiền ấy à, lão
tử có thể tự mình kiếm được, lão tử còn chưa túng đến độ phải bắt cóc
một cô gái để đòi tiền chuộc.”
Trái tim Tần Đường trầm xuống.
Cửa bị đẩy ra.
Một người phụ nữ dáng người no đủ, thành thục, gợi cảm bước vào, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Tần Đường một cái, đi đến bên cạnh Triệu Kiến Hòa, tay
đặt trên vai hắn ta cười khẽ: “Kiến Hòa, anh kiếm đâu ra cô gái nhỏ xinh đẹp này vậy?”
Triệu Kiến Hòa sờ sờ tay cô ta, kéo một cái, mỹ nhân lập tức ngã vào lòng hắn ta: “Xem kịch đi.”
Mỹ nhân cười quyễn rũ, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn ta.
Tần Đường cắn môi, đứng nguyên tại chỗ.
Triệu Kiến Hòa nói: “Cô là người phụ trách quỹ An Nhất?”
“Sao anh biết?” Tần Đường ngoài ý muốn kinh ngạc, chuyện này cô chưa
từng nói ra với người trong nghĩa trạm. Người liên hệ với Lữ An là lão
Viên, cô vẫn luôn hoạt động dưới danh nghĩa là một người tình nguyện của quỹ, cũng chưa từng công khai thân phận, mà mấy năm nay cô đi tới đi
lui khắp nơi vẫn luôn gặp những con người thuần hậu chất phác nên thân
phận này tới giờ vẫn chưa bị phát hiện.
Triệu Kiến Hòa cũng nhìn ra điều cô đang thắc mắc: “Là Tưởng Xuyên nói.”
Sao Tưởng Xuyên lại biết được? Tần Đường suy nghĩ trong chốc lát, không
nghĩ ra mình bị lộ từ khi nào. Nhưng nếu như Tưởng Xuyên đã biết lại
chưa hề nhắc tới chứ?”
Suy nghĩ vài giây, cô dứt khoát thừa nhận: “Đúng, quỹ An Nhất là do cha mẹ tôi thành lập.”
Năm đó Triệu Kiến Hòa cũng từng thành lập quỹ từ thiện, quỹ An Nhất đã
thành lập được hai mươi năm, hắn ta đương nhiên không thể nào không
biết.
Tần Đường nghĩ tới việc Triệu Kiến Hòa lợi dụng quỹ từ thiện để làm
những công việc dơ bẩn đó thì liền không nhịn được nghiến răng nghiến
lợi: quân khốn nạn, bại hoại.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Triệu Kiến Hòa nói: “Tưởng Xuyên tới rồi.”
Cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Tưởng Xuyên bị người ta đẩy mạnh
vào, trên mắt vẫn bị che kín, khuôn mặt bình tĩnh không một gợn cảm xúc.
Bịt mắt bị kéo xuống….
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng Tần Đường hơi
trễ xuống mà khóe miệng Tưởng Xuyên lại hơi cong lên, cho cô sự an ủi
lớn nhất.
Tưởng Xuyên đi về phía cô, thấp giọng hỏi: “Sợ không?”
Đôi mắt Tần Đường ửng đỏ, cúi đầu lắc đầu: “Không.”
Thực ra, lúc nãy cô sợ đến chết đi được.
Vô duyên vô cớ bị bắt cóc, mà đối phương lại còn là một tên mới ra tù.
Bây giờ cũng sợ, bởi vì không biết sắp tới sẽ gặp phải chuyện gì.
Tưởng Xuyên xoa đầu cô, không nói nhiều, nhìn về phía Triệu Kiến Hòa: “Tôi tới rồi, để cô ấy đi.”
Triệu Kiến Hòa vỗ vỗ lên đùi mỹ nhân, mỹ nhân kia liền đứng dậy.
Triệu Kiến Hòa đi về phía Tưởng Xuyên, vòng ra phía sau anh, sau đó đột
nhiên đá mạnh vào chân Tưởng Xuyên. Chân Tưởng Xuyên đột nhiên nhói lên, đầu gối xong xuống, thiếu chút nữa thì quỳ trên mặt đất may mà kịp đưa
tay chống xuống, hàm răng nghiến chặt.
Tần Đường trợn tròn mắt, vội vàng đi về phía anh.
Lúc đi đến trước mặt Tưởng Xuyên liền dừng lại, đứng thẳng lưng lên, hai tay siết chặt.
Tưởng Xuyên vừa đứng lên, lại bị Triệu Kiến Hòa túm lấy cổ áo, đấm mạnh vào mặt.
Lồng ngực Tần Đường phập phồng mạnh mẽ, vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Tưởng Xuyên không hề phản kháng, Triệu Kiến Hòa tàn nhẫn đạp lên bụng
anh, cười lạnh lẽo, sau đó liền đạp liên tục 4 phát liền. Tưởng Xuyên
cắn chặt răng, cổ họng khôn kêu rên lấy một tiếng, Triệu Kiến Hòa lại
túm lẩy cổ áo Tưởng Xuyên ném người ra: “Sáu năm cơm tù, sáu quyền này
để mày đổi một người phụ nữ.”
Tần Đường rốt cuộc không nhịn được nữa, vội vàng đi tới đỡ lấy Tưởng Xuyên.
Có lẽ do quá đau, trán Tưởng Xuyên nổi lên mấy sợi gân xanh, nắm chặt lấy tay cô, nhỏ vài giọt mồ hôi lớn.
Vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô đang nhìn mình.
Anh nhìn cô.
Triệu Kiến Hòa ngồi lại lên ghế, vắt chân, châm một điếu thuốc: “Tần tiểu thư.”
Tần Đường nhìn về phía hắn ta: “Có thể để bọn tôi đi chưa?”
Triệu Kiến Hòa cười to: “Tôi nói sáu quyền đó là để cho hắn ta đổi một người phụ nữ, chứ đâu có nói để cho hắn đi?”
Tần Đường cắn môi, cố nín lại tức giận. Triệu Kiến Hòa lấy thuốc lá chỉ
về phía cô: “Đồ đạc của cô, túi xách, điện thoại, máy ảnh, chỉ có thể
chọn một thứ mang đi.”
Tưởng Xuyên cầm tay cô, giọng nói khàn khàn: “Chọn máy ảnh.”
Máy ảnh là sinh mạng của một nhiếp ảnh gia.
Toàn bộ ảnh chụp mấy ngày hôm nay của cô đều ở trong máy ảnh.
Tần Đường ném túi xách trong tay xuống, cúi đầu nhìn về phía máy ảnh
đang treo trước ngực, đáy mắt tràn ngập sự đau khổ, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, cô cởi máy ảnh xuống, chậm rãi khom lưng đặt nó lên túi xách.
Cô chọn di động.
Triệu Kiến Hòa ngậm thuốc lá đi tới, cầm lấy cái máy ảnh trông vô cùng
quý giá kia, cười tà một tiếng, sau đó ném mạnh xuống đất.
“Rầm…..”
Cái máy ảnh vỡ thành mấy miếng nhỏ.
Ngực Tần Đường như bị người ta hung hăng bóp lấy, đôi mắt ửng đỏ, cuối cùng không nén được cảm xúc, ngước mặt trừng hắn ta.
Ánh mắt Tưởng Xuyên run lên, giữ chặt cô lại.
Triệu Kiến Hòa lại thấy vô cùng thích thú, đoạt lấy di động trong tay
cô, giây tiếp theo, di động cũng biến thành nhiều miếng nhỏ.
Tưởng Xuyên hơi nheo mắt lại, mím môi.
Tần Đường lại như phát điên trừng hắn ta: “Anh đồ hỗn đản! Nói không giữ lời!!”
Triệu Kiến Hòa đương nhiên không thể để cô cầm theo di động rồi. Biết vậy lúc đó cô chọn giữ lại máy ảnh.
Triệu Kiến Hòa cười khẽ, khom lưng, dùng hai ngón tay cầm lấy túi của cô lên, ném qua.
Tưởng Xuyên đón được, khoác túi lên vai cô, nhìn về phía Triệu Kiến Hòa: “Có thể để cô ấy đi chưa?”
Triệu Kiến Hòa cười: “Đương nhiên rồi.”
“Để cô ấy tự lái xe.”
“Tại sao?”
“Cô ấy không có di động, không thể báo cảnh sát ngay được, cũng không
biết đây là đâu, không thể tạo uy hiếp với anh được. Anh để người đi
theo cô ấy là được, cho dù là tôi thì cũng không chạy được đâu.”
Triệu Kiến Hòa cười lên, xòe tay ra hiệu.
Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, đưa cho cô.
Tần Đường cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hồng hồng, giống như ngau giây tiếp theo lập tức có thể chảy nước mắt vậy.
Nhưng cô vẫn cố gắng nén lại, không để nước mắt rơi xuống, dù chỉ một giọt.
Anh nhét chìa khóa vào bàn tay cô, nắm chặt lấy nó: “Biết dùng chỉ đường không?”
“Biết…….” Cô cầm chìa khóa xe, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm: “Có thể tự mình lái xe về Tây An không?”
Tần Đường hít hít mũi, gật đầu: “Có thể.”
Tưởng Xuyên nói: “Tốt, vậy tự mình lái xe về.”
Cô ngẩng đầu: “Thế còn anh?”
Tưởng Xuyên cười, bàn tay khẽ siết lấy tay cô, khàn giọng nói: “Tôi không sao!”
Triệu Kiến Hòa lạnh mặt nhìn bọn họ: “Người đâu, đưa Tần tiểu thư ra ngoài.”
Tưởng Xuyên xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”
Cô đứng bất động, đôi mắt đỏ rực, nhưng lại không muốn khóc.
“Tưởng Xuyên, anh sẽ trở lại chứ?”
“Ừ.”
Tần Đường không biết vì sao mình lại sợ như vậy, khóe miệng cố gắng
nhếch lên, giọng nói lí nhí: “Anh nhất định phải giữ lời đấy.”