Hơi thở Tần Đường trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, thân thể càng
ngày càng vô lực, hoàn toàn là chạy bằng ý chí, sau đó dần dần bước dài
bước ngắn không theo kịp nữa.
Người đàn ông bên ngoài đã giải quyết xong hai tráng han kia, vừa thấy
Tưởng Xuyên đang kéo Tần Đường chạy ra, đằng sau còn có vài tên tráng
hán khác từ hầm ngầm đi lên đuổi theo, trong tay cầm theo gậy sắt mã tấu các loại, vội vàng kêu lên: “Anh Tưởng, nhanh lên!”
Giây tiếp theo, hai đầu gối Tần Đường mềm nhũn, cả người ngã chúi về phía trước.
Tưởng Xuyên phản ứng rất nhanh, xoay người đỡ lấy cô gái phía sau vào
lòng, không kịp nghĩ nhiều, tay lồng qua khuỷu chân co, bế xốc cô lên.
Tần Đường nắm lấy ngực áo Tưởng Xuyên, khó chịu ưm một tiếng.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, mày nhỏ nhíu chặt, bộ dáng thở không ra hơi, vô cùng chật vật thì đáy lòng liền trầm xuống, cánh tay càng ôm cô chặt hơn, mở miệng gọi: “Tần Đường!”
Người trong lòng nhỏ giọng “ưm” một tiếng, lại bị Tưởng Xuyên vừa ôm vừa chạy nhanh, cả người xóc nảy muốn nôn.
Tưởng Xuyên cúi đầu, cằm để trên trán cô, rồi nhanh chóng dời đi, bước chân càng nhanh hơn.
“Cô ấy làm sao vậy?”
“Hít quá nhiều khí độc.”
“Hả? Sao lại hít phải khí độc được?”
Đốt nhiều sơn như vậy, khói bay mù mịt, cô ấy lại đứng gần, sao có thể
không hít phải khí độc chứ. Hơn nữa, khẳng định là hít không ít.
Tưởng Xuyên mím môi, bước chân càng nhanh hơn: “Xe ở đâu?”
“Ở ngay chỗ rẽ phía trước.”
Lao nhanh ra khỏi chỗ rẽ, phía trước liền có mấy người đàn ông chạy tới. Đều là người một nhà cả.
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường lướt qua bọn họ: “Chỗ này giao cho mấy người.”
Triệu Kiến Hòa cùng với mười mấy người của hắn ta đều bị thương hơn nửa
rồi, lại nhìn thấy Tưởng Xuyên bên kia có người giúp đỡ, lạnh giọng nói: “Được rồi, không cần đuổi theo nữa.”
Người cũng đã chạy xa rồi, bên này lại có người giữ chân, có đuổi theo cũng vô ích.
……….
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường trở lại trên xe, lập tức đặt cô nằm ở ghế sau.
Hơi thở Tần đường dồn dập, khuôn mặt tái nhợt, không hồng hào như bình
thường, tay chân lạnh toát, cả người mềm nhũn như một vũng nước. Tưởng
Xuyên vỗ nhẹ lên mặt cô, khàn giọng gọi: “Tần Đường…….”
Trả lời anh là hô hấp càng thêm dồn dập của Tần Đường.
Tưởng Xuyên nhanh chóng ngồi lên xe, đóng cửa lại, trầm giọng nói với lái xe: “Đi bệnh viện, mở hết toàn bộ cửa sổ xe ra.”
Tưởng Xuyên để Tần đường gối lên đùi mình, cố gắng vừa để cô dễ thở hơn, cũng để mình kiềm chế lại cơn giận.
“Đi nhanh lên!”
“Vâng!”
Sắc mặt Tưởng Xuyên khuất lấp sau màn đêm, mím môi, cúi đầu nhìn Tần
Đường, đầu ngón tay gạt đi mấy sợi tóc dính trên má cô, thấp giọng gọi:
“Tần Đường…….”
Ngoại trừ tiếng gió thổi từ bên ngoài vào, trong tai Tưởng Xuyên tất cả chỉ có hơi thở dồn dập của Tần Đường.
Tưởng Xuyên nhíu chặt mày, hạ mí mắt, nâng cằm cô lên, ngón cái và và
ngón trỏ nhéo nhẹ má cô, hít một hơi sâu, cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên
kín kẽ không một khe hở trên đôi môi mềm mãi của cô, sau đó nắm chặt mũi cô, thổi một hơi vào.
Tưởng Xuyên làm liên tục một lúc, hô hấp của Tần Đường hơi chững lại một chút.
Sau đó, đột nhiên ho khù khụ.
Tưởng Xuyên dừng động tác lại, thả tay đang nắm mũi cô ra, đôi mắt đen như mực nhìn cô chăm chú.
Tần Đường nhíu mày, ho thêm vài tiếng nữa, hàng mi dài khẽ rung động,
chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đơn thuần trong suốt như một đứa trẻ, có
chút mờ mịt nhìn khuôn mặt được phóng đại lên ngay gần trước mắt. Đây là một khuôn mặt mang đầy thương tích, từ khóe môi đến chân mày, đâu đâu
cũng là vết thương, nhưng vẫn tràn ngập nét anh tuấn quyến rũ như cũ,
đặc biệt là phần mi tâm vẫn còn sót lại chút cuồng dã từ nãy.
“Anh…….làm cái gì thế?” Cô nhỏ giọng suy yếu hỏi.
Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên, hơi ngẩng đầu lên, nói: “Nếu em vẫn
tiếp tục không có phản ứng, anh liền phải tiếp tục hô hấp nhân tạo cho
em rồi.”
Tần Đường nghe vậy vội thở gấp, đôi mắt mở lớn trừng anh: “Anh…anh dám…. Tôi sẽ đánh anh!”
Người Tần Đường vẫn mềm nhũn, tiếng nói nhỏ nhỏ không chút uy hiếp, như
tiếng mèo kêu, ở trong lòng Tưởng Xuyên nhẹ nhàng mà cào. Đầu lưỡi anh
liềm qua khóe môi, nếm được một mùi vị tanh nồng đặc trưng, chợt như
lang nếm được mùi máu, cả người nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.
Tưởng Xuyên nâng đầu cô cao lên một chút, cười nhẹ: “Tốt hơn chưa?”
Tần Đường hít sâu một hơi, khuôn mặt trắng bệch hơi phiếm hồng, đầu cảm thấy choáng váng, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía anh, nhỏ giọng nói: “Khóe miệng anh…chảy máu kìa……”
Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại ở trước vạch kẻ đường.
Đèn neon màu sắc hai bên đường chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, sắc môi nhàn nhạt màu hồng phấn, khóe miệng dính mấy vết hồng hồng, là máu
của anh.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối đen nặng nề, một lúc sau, đột
nhiên nở nụ cười kì quái, nắm lấy cằm cô, ngón tay cái dùng sức quệt
mạnh lên môi cô.
Anh nói: “Trên mặt em có dính sơn.”
Tần Đường nhíu mày: “.........”
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tưởng Xuyên giơ ngón tay quẹt qua khóe miệng mình, nhìn lòng bàn tay dính vết máu, đột nhiên cười lớn.
Tần Đường chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu Tưởng Xuyên cười cái gì,
cũng không nghĩ nhiều, đầu lại bắt đầu choáng váng, tim đập nhanh, cảm
giác buồn nôn lại ập đến, sau khi xe tiếp tục chạy cô lại lịm đi.
Tới bệnh viện, Tưởng Xuyên ôm người đi vào.
Bác sĩ kiểm tra qua, chỉ là trúng khí độc dạng nhẹ, ngất đi cũng chỉ một thời gian ngắn, chờ một lát sẽ tỉnh lại.
Tần Đường năm trên giường bệnh an ổn ngủ, đầu giường có treo bình truyền.
Tưởng Xuyên nhìn cô một lát, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Y tá đi theo anh ra ngoài, nhìn một thân toàn vết thương của anh, nhỏ
giọng nói: “Tiên sinh, anh vẫn nên đi xử lí một chút vết thương của mình đi.”
Tưởng Xuyên nhìn cô ấy gật đầu: “Ừ, lát nữa tôi sẽ đi.”
Anh nhìn về phía người đàn ông mặc áo phông xanh đứng ở cạnh cửa phòng bệnh nói: “Cảm ơn!”
Tào Nham cười cười: “Đều là anh em với nhau cả, có gì mà cảm ơn chứ. Hơn nữa cứu người là trách nhiệm của tôi mà.”
Anh ta liếc nhìn vào trong phòng bệnh một cái: “Vậy cô gái nhỏ kia sao rồi?”
Tưởng Xuyên đút tay vào túi quần rút bao thuốc lá ra. Bao thuốc đã bẹp
dí, thuốc lá bên trong cũng đã bị biến dạng, rút ra một điếu trông còn
khả ổn, đột nhiên nhớ ra trong bệnh viện không thể hút thuốc, liền ném
luôn bao thuốc vào thùng rác bên cạnh: “Không sao cả.”
Tào Nhàm lại cười: “Không ngờ lá gan cô gái này cũng rất lớn. Chúng tôi
nói muốn đưa cô ấy quay về nhưng cô ấy cứ một mực nói phải đi theo tìm
anh.”
Tưởng Xuyên dừng lại một chút, hỏi: “Cô ấy một mực muốn đi theo?”
Tào Nham: “Đúng thế! Nhưng cũng may là cô ấy có đi theo, nếu không chúng tôi cũng không tìm được anh nhanh như thế đâu.”
Tưởng Xuyên thực sự không ngờ cô ấy lại có gan quay trở lại tìm anh. Lại nhớ tới dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm lúc cô đứng ở bên cạnh ánh lửa, đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khác thường, ánh mắt tối đi, khóe miệng cũng cong cong một nụ cười nhỏ.
Anh thật sự xem thường cô gái này rồi, thật sự nhẫn nại mà.
Tào Nham cười to: “Thật không ngờ lần này anh lại để một cô gái nhỏ cứu mình.”
“Ừ, thiếu cô ấy một mạng rồi.”
Tào Nham: “Thực ra cũng không đến mức đó. Chỉ là cô ấy tới sớm hơn chúng tôi 20’ mà thôi, anh nhất định vẫn có thể chống cự được. Thậm chí cứ
coi như chúng tôi không tìm thấy thì anh cũng có thể tự mình thoát ra
đúng không?”
Tưởng Xuyên cười lớn, không trả lời.
Quả thực anh có cách, chính là đàm phán với Triệu Kiến Hòa, nhưng đương nhiên không phải là đồng ý cái chủ kiến kia của hắn ta.
Tào Nham hỏi: “Vậy khi nào hai người trở về?”
Tưởng Xuyên ngắm nhìn điếu thuốc trong tay: “Chờ thân thể cô ấy tốt hơn thì tính tiếp.”
Tào Nham nói: “Tầng hầm kia của Triệu Kiến Hòa đã bị niêm phong, trong
thời gian ngắn bên trong chắc chắn sẽ không có hành động gì. Nhưng để
phòng ngừa vạn nhất, tôi sẽ để lại hai anh em ở chỗ này trông chừng. Anh đang bị thương, mau đi xử lý đi.”
“Tôi về đây.”
Tào Nham đi rồi nhưng vẫn lưu người ở lại canh giữ bên ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh là gian dành cho hai người, Tưởng Xuyên nằm ở giường bên
cạnh, để y tá xử lý những vết thương lớn nhỏ trên người mình.
Một lát sau, anh hỏi: “Bệnh viện của các cô có dầu chuối không?”
Y tá hỏi: “Là để lau vết sơn sao?”
Tay Tần Đường toàn là sơn, lúc nãy Tưởng Xuyên ôm cô chạy vào, cho nên y tá liền cho rằng bọn họ là một đôi.
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng, y tá nói: “Nên dùng dầu trám. Đổ một ít lên
chỗ bị dính sơn, xoa xoa vài cái rồi để yên một lúc, sau đó dùng xà
phòng rửa đi là sạch. Như vậy sẽ không hại da tay lắm.”
“Vậy bệnh viện có dầu trám sao?”
“Không có……”
“Được, tôi biết rồi.”
“A, đúng rồi, hình như là có đó. Để tôi đi tìm cho anh.”
…………
Áo phông trên người Tưởng Xuyên vừa bẩn lại vừa hôi, nên anh dứt khoát
lột ra vứt đi, không mặc nữa, cởi trần ngồi ở mép giường Tần Đường, sờ
sờ nắn nắn tay cô.
Tay phụ nữ vừa nhỏ lại vừa mềm, nhéo nhéo ngón tay, mềm như là không xương vậy.
Tưởng Xuyên sờ nắn một lúc, trên tay cô lem luốc toán sơn, ngay cả móng
tay cũng thế. Anh đổ một ít dầu trám lên tay cô, để trên đó một lúc, sau đó dùng xà phòng rửa sạch lại.
Rửa xong một tay lại chuyển sang tay còn lại,
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cẩn thận, cố gắng không đánh thức cô.
Tưởng Xuyên vừa mới bê chậu nước lên, lại nhìn thấy mái tóc đen tán trên gối đầu màu trắng cũng toàn là sơn xanh đỏ các loại.
Anh có chút bất đắc dĩ bật cười, lại đặt chậu nước xuống, nhẹ nhàng gột sạch chỗ sơn dính trên tóc cô.
Ai bảo anh nợ cô chứ.
……..
Tầm 10h sáng hôm sau, Tần Đường tỉnh lại, cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều.
Cô nhìn lên trần nhà, trong mũi tràn ngập hương vị của thuốc sát trùng, lập tức nhận ra đây là bệnh viện.
Tần Đường chống giường ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh.
Tưởng Xuyên không ở đây, cũng không biết đã đi đâu rồi. Cô lại không có điện thoại nên cũng không thể gọi điện được.
Anh sẽ không ném cô một mình ở lại đây chứ?”
Tưởng Xuyên đẩy cửa bước vào, liền thấy Tần Đường đang ngồi phát ngốc
trên giường. Nghe thấy âm thanh, cô liền vội vàng ngẩng đầu lên.
Tưởng Xuyên mang đồ dùng vệ sinh cá nhân, cháo, bánh bao và sữa tươi để trên bàn, nhìn cô: “Vẫn còn buồn nôn sao?”
Tần Đường nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng: “Tốt, vậy ăn chút gì đó đi.”
Tần Đường gật đầu đồng ý, xốc chăn xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc mở vòi nước mới nhận ra móng tay của mình đã bị cắt ngắn, trơn bóng mượt mà, đầu ngón tay hồng hồng bóng bóng.
Tần Đường chỉ cho là y tá giúp mình rửa sơn, nên sau khi rửa mặt xong
liền đi ra ngoài ăn sáng. Nói thực, cô đã đói đến phát điên rồi.
Ăn xong, Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên đang dựa vào giường bên cạnh nghỉ ngơi, hỏi: “Khi nào chúng ta trở về?”
Đôi chân dài của Tưởng Xuyên tùy ý gác trên giường, liếc mắt nhìn cô một cái: “Mai.”
Tần Đường nhớ tới sự việc tối hôm qua, có chút nghi hoặc: “Chỉ đường trên xe của anh có định vị à?”
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
Trên xe Jeep đen có định vị, Tào Nham dựa vào định vị trên xe của Tưởng
Xuyên đi đến được khu khai phá kia, nhặt được di động Tưởng Xuyên để lại trên xe. Sau khi Tần Đường được thả ra, bọn họ liền lập kế hoạch gây ra vụ tai nạn liên hoàn đó để cứu Tần Đường.
“Còn một cái nữa là gì?”
Tưởng Xuyên nói: “Di động của anh có thể định vị được vị trí của em.”
Tần Đường nghĩ tới lần trước ở Du Lâm, sau đêm cô bị Triệu Kiến Hòa kéo
vào ngõ nhỏ, Tưởng Xuyên liền thiết lập định vị của di động của tất cả
mọi người lên máy của mình. Điều này cũng là bình thường, để phòng một
khi đi ra ngoài vùng núi xa xôi thì vẫn có cách tìm người nếu có người
đi lạc.
Tưởng Xuyên vốn định lợi dụng điều này để xác định vị trí cụ thể của Tần Đường, nhưng điện thoại của Tần Đường bị tắt máy, cho nên anh mới không tìm được.
Tần Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhớ tới lúc đó anh cúi đầu nhìn thoáng
qua di động bị vứt trên mặt đất của cô, nói: “Anh là muốn nhắc nhở tôi,
khởi điểm chính là điểm chung đúng không?”
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cũng thông minh đấy.”
Tần Đường trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Một lát sau.
“Anh biết tôi là người phụ trách của quỹ An Nhất từ khi nào?”