Tào Thịnh mang Từ Từ trở lại nghĩa trạm, vừa kịp giờ ăn trưa.
Dì Quế vừa nhìn thấy Từ Từ liền vào bếp làm một bát canh trứng gà cho cô bạn nhỏ.
Tào Thịnh không biết Tần Đường đã đi nên vừa cho con gái ăn cơm vừa hỏi: “Tần tiểu thư đâu rồi?”
A Khởi nói: “Chị Tần Đường có việc nên về Bắc Kinh rồi ạ.”
Tiểu Thành vốn đang vùi đầu ăn cơm, nghe thấy mấy lời này liền có chút buồn
bã buông đũa: “không biết chị Tần Đường có trở lại đây không nữa. Mới
hôm qua chị ấy còn nói sẽ đi Trấn Ba với anh Tưởng mà, vậy mà sáng sớm
nay đã đi rồi.”
Lữ An nói: “Chắc là có đấy.”
Nhất thời mọi người đều không nói chuyện, bởi ấn tượng mà Tần Đường để lại cho người
ta chính là một người thanh lãnh. Lúc đầu, tất cả mọi người đều không ai dám lại gần, thời gian dài thì liền cảm thấy yêu quý cô ấy, ngay cả A
Khởi lúc đầu còn ôm chút địch ý với Tần Đường cũng cảm thấy côấy rất
tốt.
Tưởng Xuyên vẫn luôn trầm mặc từ đầu nghe vậy liền buông đũa, trầm giọng nói: “Ăn cơm đi, bàn cái gì mà bàn.”
Áp suất không khí liền thấp xuống.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đặc biệt là mấy người hôm trước vừa
chứng kiến màn “cường hôn” kia, rồi lại nhớ tới người đàn ông sáng nay
tới đón Tần Đường, tuấn lãng, nho nhã, đứng cùng Tần Đường thoạt nhìn
rất xứng đôi.
Sau khi ăn xong, có mấy người liền ngồi lại trong viện mà tám……….
A Khởi: “Có vẻ tâm trạng của anh Tưởng không tốt lắm thì phải, khá là âm u…….”
Tiểu Thành: “Đương nhiên rồi, chị Tần Đường đã chạy theo người đàn ông khác rồi, anh ấy có thể vui vẻ sao? Tôi cảm thấy……”
A Khởi: “..........”
cô vỗ vỗ vai Tiểu Thành, liều mạng nháy mắt, muốn bảo cậu ta đừng nói nữa, nhìn đằng sau lưng kìa!!!
“Mí mắt cô bị rút gân à?” Tiểu Thành bĩu môi nói, vô cùng hồn nhiên:
“anh ấy lại vẫn còn nợ chi Tần Đường tới 87 vạn nữa, cho nên đoạn duyên
phận này không đứt nhanh thế được đâu.”
“Tiểu Thành.”
Cả người Tiểu Thành run lên, cứng ngắc quay đầu lại, cười ha ha hai tiếng: “anh.”
Tưởng Xuyên không biết đã đứng ở chỗ cầu thang bao lâu rồi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu ta:
“Cậu thay anh đi Trấn Ba một chuyến đi.”
“Hả?” Tiểu Thành gãi đầu, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen sì của Tưởng Xuyên, không dám cự tuyệt nữa: “Được ạ.”
Tưởng Xuyên bàn giao công việc xong, đi đến trước mặt Tào Thịnh, nói: “đi, tôi đưa anh đến sân bay.”
Tào Thình một tay xách túi hành lý bên chân lên, bên trong cơ bản đều là đồ dùng của Từ Từ, một tay bế Từ Từ, nói: “không phải bảo Lữ An đưa
tôi đi sao?”
anh ta vẫn nhớ hôm qua Tưởng Xuyên nói hôm nay phải đi Trấn Ba mà.
Bây giờ Tần Đường đi rồi nên Tưởng Xuyên cũng không đi nữa?
Tưởng Xuyên xách túi hành lý trong tay Tào Thịnh giúp anh ta: “Hôm nay Lữ An có chuyện khác phải làm.”
Tào Thịnh cười, hôn Từ Từ một cái, nói: “Chờ chúng ta tới Bắc Kinh thì đi tìm chị Tần Đường tới chơi với con nhé?”
Giọng nói giòn tan của Từ Từ vang lên: “Được nha được nha!”
Tưởng Xuyên: “............”
anh căng thẳng mím môi, không nói chuyện, trong lòng nghẹn đến phát bực.
Đến sân bay, Tào Thịnh nhận một cuộc điện thoại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Xác định?”
Sau đó vài giây, Tào Thịnh nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên nhìn về phía anh ta: “Có chuyện sao?”
Tào Thịnh gật đầu: “Vừa rồi Tào Nham gọi điện thoại cho tôi, nói Khương
Khôn đến Bắc Kinh, cụ thể để làm gì thì chưa biết. Vừa vặn lần
này đi cùng tôi để điều tra luôn.”
“Ừ.” Tưởng Xuyên mặt không cảm xúc nói.
“Triệu Kiến Hòa vẫn còn ở Tây An, anh phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
Tào Thịnh bế Từ Từ xuống xe, một tay xách hành lý, nói: “Nếu anh muốn đổi vị trí với tôi cũng không sao đâu.”
Tưởng Xuyên cười: “không cần, anh ở Bắc Kinh có thể dễ dàng chăm sóc Từ Từ
hơn, cũng nên nhân cơ hội này mà hàn gắn lại tình cảm với vợ cũ đi.”
Tào Thịnh cười lớn: “Được rồi, tôi đi đây.”
Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài sân bay một lát, sau đó mới xoay người rời đi.”
……...
Thành phố Bắc Kinh.
Tần Đường và Hạ Tòng An vội vàng đến bệnh viện. Đến dưới lầu bệnh viện, Tần Đường đột nhiên dừng bước, ngón tay gắt gao túm chặt tay áo của Hạ
Tòng anh, giữ anh lại, cổ họng khô khốc hỏi: “Chu Kỳ thật sự tỉnh lại
rồi sao?”
Hạ Tòng An biết cô đang sợ hãi, cầm tay cô khẽ bóp nhẹ trấn an: “Đừng hoảng hốt, lần này là thật.”
Tần Đường có chút không thể tin được, cũng không dám tiến lên. Bây giờ
phòng bệnh nhất định có rất nhiều người, nếu bây
giờ cô qua…...không biết là tốt hay là xấu nữa đây.
“đi thôi, đây là chuyện tốt mà.” Hạ Tòng An nói: “Chẳng lẽ em không muốn tới thăm Chu Kỳ sao?”
Năm đó khi Chu Kỳ biến thành người thực vật, phải nằm ở trên giường, cậu ấy mới có mười bảy tuổi, đang chuẩn bị học cấp ba.*
*t cũng k rõ tại sao mười bảy tuổi mới chuẩn bị vào cấp 3 nữa, nhưng tác giả ghi như thế nên t cũng cứ vầy mà làm thôi à
Năm năm trôi qua, cuộc đời của cậu ấy bị chậm trễ những 5 năm. Năm nay cậu
ấy đã 22 tuổi, nếu thân thể khôi phục tốt, sáu tháng sau cậu ấy có thể
tiếp tục đi học. Nhưng 22 tuổi mới học cấp ba, liệu Chu Kỳ có chấp nhận
được không? Cậu ấy liệu có tha thứ cho cô được không…….
Hạ Tòng
An như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Chu
Kỳ sẽ không trách em đâu. Hơn nữa anh cảm thấy chuyện này khôngphải lỗi
của em, mỗi người đều phải có trách nhiệm, họ phải có trách nhiệm với
quyết định của chính bản thân mình.”
Tần Đường im lặng không nói.
một lát sau, cô hít sâu mấy lần, ngẩng đầu nhìn Hạ Tòng An, cũng từ từ rút tay ra:
“đi thôi.”
Tần Đường ngẩng đầu, đi phía trước Hạ Tòng An.
Trong phòng bệnh vô cùng đông đúc………
“Tiểu tử, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết cậu ngủ bao lâu rồi không? Cậu còn ngủ nữa thì con tớ cũng đẻ rồi mất.”
“Cái rắm! Cẩu đọc thân tiêu chuẩn đến bạn gái còn không có như cậu lại còn không biết xấu hổ nói sinh con sao?”
“CMN! Cậu quan tâm cái rắm, kệ tôi!”
“Nè nè nè……...các cậu đừng cãi nhau nữa, đợi lát nữa bác sĩ với y tá đến lại ăn chửi cả lũ bây giờ!”
“Đúng đúng đúng, bây giờ Chu Kỳ cần được nghỉ ngơi.”
Tần Đường đứng ngoài cửa, nhìn những gương mặt trẻ tuổi bên trong, phần lớn là những người bạn lớn lên trong đại viện và bạn học của cậu ấy, có 7, 8 người, đang đứng tranh cãi.
“Ừ…...các cậu ồn đến mức khiến đầu tớ cũng đau rồi.”
Trong nháy mắt Tần Đường liền cảm thấy hoảng hốt, hốc mắt cay cay, đây là
giọng nói của Chu Kỳ. Giọng nói hơi khàn, còn có chút âm thanh như vịt
đực khi vỡ giọng từ 5 năm trước.
Hạ Tòng An đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Em không vào sao?”
Tần Đường nén không cho nước mắt chảy ra, cúi đầu: “Tối nay chúng ta lại
đến đi, em sợ bây giờ lại vào sẽ phá hỏng bầu không khí.”
Hạ Tòng An cũng không miễn cưỡng cô, nói: “Vậy chúng ta đi ăn chút gì đó trước nhé.”
Tần Đường đứng im trong chốc lát rồi mới nói: “Được.”
Vừa mới quay người lại, liền thấy ba mẹ của Chu Kỳ đang đi tới.
Tần Đường có chút câu nệ, lên tiếng: “Chú Chu, dì Thư.”
Ba Chu nhìn cô, cười: “An An đã về rồi à?”
Ông là nhìn Tần Đường lớn lên từ nhỏ nên vẫn gọi nhũ danh của cô.
Tần Đường gật đầu: “Vâng ạ.”
Ba Chu hỏi tiếp: “Con đã vào xem nó chưa?”
Tần Đường do dự một chút, rồi lắc đầu: “Chưa ạ. Tối nay con sẽ tới.”
Hạ Tòng An cười cười: “Chú Chu, hai người cứ đi trước đi ạ. Cháu với Đường Đường mới xuống máy bay, bọn cháu định đi ăn trước một chút, chờ bên
trong vắng hơn bọn cháu sẽ vào sau ạ.”
Ba Chu nghe vậy cũng không nói gì nữa, gật đầu: “Cũng được.”
…………..
8h tối, phòng bệnh đã an tĩnh lại.
Tần Đường đứng ở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Hộ lý chăm sóc vội vàng đứng lên: “Tần tiểu thư.”
Tần Đường nhẹ giọng nói: “cô đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Tần Đường ngồi trước giường bệnh, nhìn Chu Kỳ chăm chú. Khuôn mặt cậu ấy
ngoài có chút gầy gò và tái nhợt do thiếu ánh mặt trời ra thì khôngkhác
gì hồi 17 tuổi.
cô vẫn như mọi lần tới thăm Chu Kỳ, nói: “Em nhìn em này, ngủ lâu như vậy, chị còn tưởng em định ngủ mãi luôn chứ………..”
cô tiếp tục lẩm bẩm, nói liên miên, nó rất nhiều.
“Chị An An..”
Chu Kỳ thành công bị cô đánh thức, trợn tròn mắt nhìn cô, dường như đã qua mấy đời rồi.
Cha mẹ hai người đều có mối quan hệ rất tốt, Tần Đường lớn hơn Chu
Kỳ một tuổi, đã chơi với nhau từ nhỏ. Tần Đường đi đâu cậu cũng
thích đi theo, cho dù bị người ta chê cười thì cậu cũng không để
ý, nói cười thì cười đi, có gì hơn người đâu chứ.
Tần Đường sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Cuối cùng cũng gọi được em dậy rồi.”
Chu Kỳ mím môi, sau đó nhẹ nhàng cười: “Ừ, tại chị ồn quá mà.”
“Cảm giác thế nào rồi?” Tần Đường hỏi.
“Cũng tốt, chính là nằm lâu quá nên cả người đều khó chịu……”
Tần Đường thay cậu chỉnh lại chăn, “không sao, em rất nhanh liền có thể chạy nhảy trở lại rồi.”
Chu Kỳ nhìn cô trong chốc lát, nói: “Chị An An, sao có mỗi mình chị tới thăm em thế? Trần Kính Sinh đâu?”
Trái tim Tần Đường bỗng quặn lại, sắc mặt trắng bệch.
“Có phải cậu ấy đang bận thi đấu rồi không?” Ký ức của Chu Kỳ vẫn đang dừng lại ở 5 năm trước. Hôm nay cậu đã hỏi qua, sự cố năm đó, ngoại trừ cậu
bị biến thành người thực vật thì ba người còn lại đều ổn.
“không có.” Tần Đường nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, “Em có mệt không?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chị sẽ đến thăm em.”
cô đứng dậy.
Chu Kỳ gọi cô lại, nhưng Tần Đường vẫn cúi đầu.
Cậu nhìn cô cười: “Chị An An.”
Tần Đường: “Sao?”
“không có gì. Mai chị nhớ tới thăm em nhé.”
Tần Đường cười: “Được.”
……
Hạ Tòng An chờ cô ở dưới lầu, Tần Đường ngồi trên băng ghế ở bệnh
viện, không kiêng dè lấy thuốc lá ra châm một điếu, ngón tay thon dài
trắng nõn kẹp điếu thuốc để lên miệng, yên lặng nhả ra một ngụm khói.
Dáng vẻ này của Tần Đường, vô cùng thành thục và quyến rũ.
Hạ Tòng An cũng là nhìn cô lớn lên.
Khi còn nhỏ cô rất đáng yêu, thời thiếu nữ thì vừa xinh đẹp lại phóng
khoáng, sau đó sự việc kia xảy ra, cô trầm mặc rất lâu, sau đó liền thay đổi.
Thực ra anh không cảm thấy cô như này là không tốt,
có một số thứ chỉ là lớp vỏ bên ngoài, cô chỉ đang tự phong bế bản thân, tuy tính cách khác biệt, nhưng sâu bên trong cô vẫn là Tần Đường đó.
Tần Đường hỏi anh: “anh nói xem, em phải nói với Chu Kỳ chuyện Trần Kính Sinh đã chết như thế nào đây?”
Giọng nói của cô vô cùng đạm mạc, không nghe ra chút cảm xúc nào trong đó cả.
Hạ Tòng An nhìn cô trong chốc lát, thấp giọng nói: “Trước đừng nói gì cả, đợi cậu ấy xuất viện thì tính tiếp.”
Tần Đường dập thuốc, đứng lên: “Được.”
Hạ Tòng An cũng đứng lên theo, nói: “anh đưa em về. Em muốn về chỗ ba mẹ em bên kia hay trở lại căn hộ của em?”
“Muộn rồi, cho em về phòng của em đi.”
“Được.”
……….
Tần Đường vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, không ngờ vừa nằm xuống liền ngủ
được. Có lẽ vì Chu Kỳ đã tỉnh, nên giấc ngủ này của cô trôi qua rất an
ổn.
Mãi cho đến khi di động đổ chuông, cô mới tỉnh.
Là Tào Thịnh.
cô vội vàng ngồi dậy, “Tào tiên sinh, anh đến Bắc Kinh rồi ư?”
Tào Thịnh cười: “Ừ, tôi đến từ tối qua.”
Tần Đường nhìn đồng hồ, đã 10h hơn rồi. cô xốc chăn lên, “Hai người đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay bây giờ.”
Tào Thịnh không khách sáo với cô, nói địa chỉ.
Tần Đường rửa mặt xong, thay quần áo, lấy chìa khóa lái xe đi.
Từ Từ vừa nhìn thấy cô liền kêu lên: “Chị Đường Đường!”