Edit: Michellevn
Tưởng Xuyên kéo tay cô ra phía trước ngực, cúi xuống dán sát bên tai cô hỏi
“ Còn đau không?”
Tần Đường:“Đỡ rồi ạ.” cô im lặng hai giây, “ anh cài móc lại giúp em mau lên.”
Phía sau không có động tĩnh gì, vành tai bị ngậm lấy, cả người Tần Đường tê dại, Tưởng Xuyên bao cả người cô lại, từ phía sau hôn lên hai má và cổ cô, tay tiến vào trong lớp nội y lỏng lẻo, nắm lấy một bên mềm mại trắng nõn.
“ Em muốn xuống lầu ăn sáng.....” Tần Đường khép hờ mắt, ngửa đầu, cần cổ hiện lên màu hồng nhạt.
Tưởng Xuyên nắm cằm cô xoay sang bên phải, cúi người hôn lên môi cô, “ Ừm, một lát thôi.”
Dưới tay anh dùng lực, càng hôn càng sâu, tay lần đi xuống, dán sát bắp đùi cô, Tần Đường mềm nhũn trong lòng anh, gần như đứng không vững.
Tưởng Xuyên chạm đến một mảnh ẩm ướt, cúi người nhìn Tần Đường đăm đắm. Gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át mê ly, một bộ dạng mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tưởng Xuyên ôm xoay người, một bước lớn áp vào trong giường. Tần Đường nằm dưới thân anh, nghe thấy âm thanh cởi thắt lưng, không khỏi run rẩy.
Bên tai truyền đến tiếng xe ba bánh tiến vào trong sân.
Tiểu Thành hô lên:“ A Khởi, lại giúp cái nào!”
A Khởi:“ Ơi, đợi một chút!”
Tiểu Bạch:“ Em cũng ra.”
...............
Tưởng Xuyên đẩy hai chân cô lên cao, Tần Đường ôm chặt cổ anh, thở dốc bên tai anh.
Khoảnh khắc tiến vào kia, Tưởng Xuyên phủ kín môi cô, nuốt hết thanh âm cô sắp thốt ra. một lúc lâu, anh tách khỏi môi cô, nói sát bên tai cô:“ Suỵt, cách âm không tốt.”
Tần Đường thở dốc kịch liệt, sắc mặt ửng hồng, mắt khép hờ, lông mày nhíu chặt, cắn môi không kêu lên.
Vậy mà anh giống như cố ý trêu chọc cô, chỉ dùng lực từng chút từng chút một, Tần Đường không nhịn được cắn một cái lên vai anh.
...............
Sau cùng, Tưởng Xuyên vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên, ôm lấy cô mềm nhũn từ phía sau.
Tần Đường không còn khí lực, giống như mèo con mới sinh, an tĩnh tựa trong ngực anh.
Môi Tưởng Xuyên dán lên gáy cô, hơi thở anh rất nóng, thật ẩm ướt, xen lẫn với mùi thuốc lá, phun lên tai cô , ngưa ngứa.
Đôi mắt Tần Đường khép hờ, rầm rì nói :“ anh không nỡ xa em.”
Tất cả cảm xúc của anh đã bị bại lộ trước cô trong trận hoan ái vừa rồi, không nỡ đi chăng nữa, cũng không có cách nào, cuối cùng cô vẫn đi.
Tưởng Xuyên hơi sững người, nói:“ Ừm, đúng lúc mấy ngày không làm.”
Tần Đường xoay người ôm anh, ngẩng đầu nhìn anh:“ Vừa rồi giống như anh muốn hủy em đi.”
Vẻ mặt Tưởng Xuyên thâm trầm, cười cười.
cô dựa trong lồng ngực anh, cẳng chân len vào giũa hai chân anh, ôm siết lấy eo anh.
An tĩnh ôm nhau một lát, Tưởng Xuyên chống nửa người lên, “ Đói bụng không”?”
“Đói nãy giờ rồi.” cô cau mày đáp.
Tưởng Xuyên đứng dậy sửa sang lại hai người, vừa mang quần áo qua cho cô, nghiêm túc cài móc nội y giúp cô.
Tần Đường mặc xong xuống giường, chân có phần mềm nhũn giống như chuột rút.
Tưởng Xuyên đứng trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, “ anh xuống dười lầu chờ em.”
“Vâng.”
anh đi ra cửa phòng, Tần Đường dùng ngón tay cào cào tóc, nghỉ ngơi một chút thì ôm chậu rửa mặt điđánh răng rửa mặt.
Tần Đường ôm chậu rửa mặt quay lại, đụng phải Lộ Toa đang kéo hành lý ra cửa, nét mặt hai người không chút thay đổi mà đối diện nhau, Tần Đường thản nhiên hỏi:“ Phải đi hả?”
Lộ Toa mỉm cười,“ Ừm, cô thì sao, lúc nào đi?”
Tần Đường nói:“ không biết, Tưởng Xuyên đặt vé máy bay cho tôi.”
Lộ Toa âm thầm siết chặt nắm tay, ý cười trên khóe miệng không giảm:“ Nếu như vậy, tôi đây phải đitrước rồi.”
Tần Đường:“ Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tần Đường quay về phòng, đóng cửa lại, loáng tháong nghe thấy tiếng mọi người dưới lầu, Tiểu Thành nói:“ Chị Lộ Toa, lần sau có thời gian lại đến nữa nhé.”
A Khởi cũng nói những lời giống như vậy.
Lộ Toa nói:“ Tưởng ca, ở đây gọi xe không tiện, có thời gian đưa em đến chỗ đồng nghiệp tụ họp không?”
Tần Đường kéo cửa phòng ra, câu trả lời của Tưởng Xuyên vô cùng rõ ràng:“ không có thời gian, để Tiểu Thành đưa cô đi.”
Tiểu Thành:“ Được ạ.”
Lộ Toa yên lặng mấy giây, chầm chậm cười ra tiếng:“ Cũng được.”
Tần Đường khẽ nhướng mày, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Tưởng Xuyên đưa chìa khóa cho Tiểu Thành, dặn dò cậu ta:“ không được chạy lung tung, đưa người xong lập tức quay về.”
TT gật đầu:“ Dạ rồi, anh, lát nữa muốn dùng xe có phải không ? “
“Ừ.” Tưởng Xuyên nói, quay đầu thì thấy Tần Đường từ chỗ rẽ đi ra.
Chiều nay anh đưa Tần Đường đi sân bay.
A Khởi:“ Chị Lộ Toa, chị Quế làm cơm trưa rồi, chị ăn xong rồi hẵng đi có được không?”
Lộ Toa nhàn nhàn đáp:“ không được đâu, tôi hẹn cùng ăn với đồng nghiệp rồi.”
TT giúp cô ta mang hành lý lên xe, hai tiểu cô nương A Khởi và Tiểu Bạch theo ra đến trước xe, nhìn Lộ Toa lên xe, Tiểu Thành lùi xe xong, Hai tiểu cô nương vẫy tay nói tạm biệt với Lộ Toa, kêu cô ta lần sau có rảnh lại đến nữa.
Xe rất nhanh lái ra khỏi sân, cuốn lên một lớp bụi đất.
Hắc Hổ chạy đến bên chân Tần Đường, Tần Đường khom xuống sờ sờ nó, Tưởng Xuyên kéo tay cô :“ điăn chút gì trước đi.”
Tần Đường ngẩn người:“ Vẫn chưa làm xong cơm mà không phải sao?”
Tưởng Xuyên nhìn cô
“Mua cho em một phần mì lạnh rồi.”
Rời đi lần này, không biết gặp mặt lần sau là khi nào.
Trong lòng Tần Đường biết rõ, cúi đầu nói:“ Vâng.”
Thức ăn trên bàn, Tần Đường tập chung ăn được một nửa tô mì lạnh. Trong sân Tưởng Xuyên đang cho Hắc Hổ ăn, Hắc Hổ đứng bên cạnh anh, cái đuôi nhẹ đong đưa, Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, sườn mặt cương nghị anh tuấn, mũi rất cao, lông mày rậm đen, môi vừa vặn, đang mím chặt lại.
Tần Đường nhớ tới bức ảnh nhỏ trong tấm giấy chứng nhận kia, Tưởng Xuyên khi đó trẻ trung hơn.
Nét mặt kiên cường chính trực.
Tưởng Xuyên hiện tại, giống như đã bị cuộc sống bào mòn, nhưng những góc cạnh ấy càng mài càng sắc bén, có loại hấp dẫn chết người.
cô đang nhìn đến say sưa, Tưởng Xuyên đứng dậy đi rửa tay, một lát sau đã đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô còn lại nửa tô mì lạnh,“ không ăn nữa sao?”
Tần Đường nhanh chóng trở lại bình thường, đảo đảo đôi đũa, “ Ăn mà.”
Tưởng Xuyên ngồi xuống cạnh cô, “ không ăn cũng được, chút nữa ăn cơm.”
Tần Đường:“ Ừm, vẫn ăn cơm.”
Tưởng Xuyên cong khóe miệng,“ Là nên ăn nhều một chút.”
A Khởi bưng bát đũa lên, Lữ An lần theo dấu vết đã trở lại, cả người đầy mồ hôi ngồi xuống đối diện, “ Đói chết tôi rồi.”
Tiểu Bạch xới cho anh một bát cơm:“ Lữ ca, của anh này.”
Lữ An liếc cô ấy một cái:“ Em và Từ Bằng lúc nào thì về?”
Tiểu Bạch cười:“ Ngày mốt đi ạ, trường chúng em ở ngay Tây An, đi về cũng nhanh.”
Từ Bằng luôn ít nói, lúc này cũng nói một câu:“ Vâng, ngồi hai tuyến xe bus thì tới liền.”
“ Ngồi xe bus thời gian bao lâu?”
“ Cả thời gian ngồi đợi xe, khả năng phải hơn hai tiếng đồng hồ.”
Lữ An gật đầu:“ Vẫn hơi xa đấy, đến lúc đó anh đưa các em đi.”
Mắt Tiểu Bạch hấp háy:“ thật chứ ạ!”
Lữ An cười:“ Này còn có gỉa sao?”
Tiểu Bạch cười híp mắt, ngọt vô cùng:“ Cảm ơn Lữ ca.”
“ Ăn cơm.”
Tưởng Xuyên gắp cho Tần Đường một miếng cá, Tần Đường ăn xong, lại tự mình gắp thêm một miếng.
Lữ An hỏi:“ Tần Đường, mấy giờ cô bay?”
Tần Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên nói:“ Bốn giờ chiều.”
“ Vậy ăn xong thì chuẩn bị phải đi rồi.” Lữ An nhìn về phía sân,“ Xe đâu?”
A Khởi nói:“ Tiểu Thành đưa chị Lộ Toa đi rồi, có thể còn phải hơn nửa tiếng nữa mới quay lại.”
Tần Đường buông đũa,“ Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn nhé.”