Edit: Michellevn
Tần Đường nhìn anh đi rất nhanh, bước chân chậm lại dần, không bao lâu, anh đứng trước mặt cô.
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, Tưởng Xuyên xoa xoa đầu cô, lấy va ly và ba lô xách lên tay mình, thấy môi cơ nhợt nhạt, tay sờ sờ mặt cô,“ Lạnh sao?”
Tần Đường gật đầu:“ Lạnh hơn Bắc Kinh.”
Tưởng Xuyên hỏi:“ Mang áo khoác theo chứ?”
Tần Đường nói :“ Mang rồi.”
Tưởng Xuyên nở nụ cười,“ Chút nữa lấy ra cho em mặc vào.”
Tần Đường đáp:“ Vâng.”
Tưởng Xuyên nhìn cô mấy giây, nắm tay cô, mềm mại, hơi lạnh.
anh nắm chặt lại.
không giống cô, tay anh thô ráp, ấm áp, Tần Đường cảm thấy dễ chịu, đầu ngón tay cong lên khe khẽ cào cào lòng bàn tay anh.
anh lại càng nắm chặt hơn.
Tào Thịnh trông thấy hai người họ, nói :“ Tôi đi trước đây.”
Tưởng Xuyên gật đầu, “ Ừ.”
Tưởng Xuyên kéo Tần Đường lên xe, bỏ hành lý ra phía sau, hỏi cô :“ Mật mã thế nào?”
Tần Đường nói cho anh, Tưởng Xuyên ấn mở mật mã, lấy áo khoác ngoài ra cho cô, “ Mặc vào.”
Tần Đường đưa khăn choàng cho anh, Tưởng Xuyên xếp lại cho vào va ly khóa lại.
Sau khi lên xe, Tần Đường hỏi:“ Chúng ta về Nghĩa Trạm sao?”
Tưởng Xuyên nói :“ không về.”
Tần Đường nhìn anh :“ Vậy ở khách sạn hả?”
“ Đưa em đi một chỗ này.”
..........
Tưởng Xuyên lái xe vào tiểu khu, dừng xe dưới một tòa nhà, Tần Đường quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có phần ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn anh, Tưởng Xuyên nói :“ đi lên nghỉ ngơi một lát.”
Tần Đường xuống xe theo, giống như các tiểu khu, phủ xanh thông thường, tòa nhà cũng không mới lắm, tầng thấp, không có thang máy, trông giống như nhà ở mấy năm về trước.
Tưởng Xuyên dẫn cô đi đến lầu 6, lấy chìa khóa mở cửa.
Hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích khoảng 7-80 mét vuông, trang trí đơn giản với một số đồ nội thất cũ, nhưng căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tần Đường nhìn anh :“ Đây là phòng ở của ai? anh thuê à?”
Tưởng Xuyên nắn nắn tay cô,“ Phòng ở của anh.”
Tần Đường có chút kinh ngạc, một lúc lau, nói :“ anh còn có phòng ở à.....”
Lúc bấy giờ cô mới có phần tò mò, đánh giá trên dưới cả căn phòng nhỏ này.
Tưởng Xuyên cười cực kỳ ảm đạm, nói :“ Mua mấy năm trước, khi đó nội bộ có danh sách, Tào Thịnh tranh thủ mua cho anh một cái, vẫn chưa trả hết nợ. “
Lúc đó anh hai mươi ba, Tào Thịnh nói có phòng ở rồi mới cưới vợ, mới giống một gia đình.
Khi đó giá phòng rẻ hơn bây giờ rất nhiều, cộng với quỹ tiết kiệm và giá nội bộ, anh cố gắng đã mua được căn nhỏ này, mỗi tháng trả một ít, khi đó anh còn đang nằm vùng bên cạnh Triệu Kiền Hòa, chuyện mua phòng ở đều là Tào Thịnh hỗ trợ sắp xếp, sau đó bị hủy bỏ cảnh tịch, anh chỉ còn lại mộtphòng ở thế này.
Sau khi cùng Lữ An mở công ty vận chuyển kiếm được chút tiền, anh trang hoàng đơn giản cho căn phòng, nhưng lại không ở mấy lần.
“ Lộ Toa đã từng đến ở chưa?” Tần Đường quay đầu, hỏi rất nghiêm túc.
Tưởng Xuyên xách hành lý của cô đi vào trong phòng, hơi dừng lại, “ không có.”
Tần Đường đi theo sau anh, “ Vì sao đưa em ở nơi này?”
“ Nơi này an toàn.” Tưởng Xuyên nói,“ Hàng xóm và xung quanh đều là đồn cảnh sát.”
“Ò.” cô nhìn anh,“ Vậy anh thì sao?”
Tưởng Xuyên dừng tay, hai người đối diện nhau, đáy mắt cô rất tĩnh lặng.
Cuối cùng, Tưởng Xuyên nói :“ anh cũng ở đây.”
Tần Đường nói :“ Ừm.”
“ Đói bụng không?”
Còn chưa tới 12 giờ, Tần Đường không ăn sáng, uống một ly cà phê trên máy bay, ăn mấy miếng bánh quy, cô gật đầu:“ Đói rồi.”
Tưởng Xuyên hỏi:“ Muốn ăn gì? Bên ngoài tiểu khu có tiệm mỳ, em muốn ăn cơm thì anh đi mua đồ về làm. “
Tần Đường nói :“ Em muốn ăn mì lạnh.”
“ anh đi mua về cho em, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“ Vâng”
Tưởng Xuyên đi ra ngoài.
Tần Đường nằm trên giường của anh, ga trải giường mới, vẫn còn có mùi xà phòng, có chút giống với mùi hương xà phòng trên người anh, sãch sẽ, mát mẻ.
cô nhắm mắt lại, không nghĩ tới thế mà lại ngủ mất.
Tưởng Xuyên mua một tô mì và mì lạnh, đứng ngoài cửa hút hết một điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, qua mồi lúc lâu, mới lấy chìa khóa mở cửa.
anh đặt đồ lên trên bàn, đi vào phòng tìm Tần Đường.
Tần Đường đang ôm chăn ngủ, một chân thò ra bên ngoài, Tưởng Xuyên đi tới nắm cổ chân cô, xinh xắn thon gầy, rất trắng, anh dùng tay sưởi ấm cho cô, làm ấm xong chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô.
Tưởng Xuyên hôn sườn mặt, vành tai và hai má cô, đang muốn hôn môi cô thì cô mở mắt.
Tần Đường ngủ không sâu, lúc anh làm ấm chân cho cô cô đã tỉnh.
Tưởng Xuyên chống phía trên kia, con mắt đen thẫm nhìn cô sâu thẳm, Tần Đường nhoẻn cười với anh, ánh mắt chớp chớp tựa như trăng non, giọng nói mềm mại:“ không phải nói nhớ em nhớ đến khôngchịu được sao? Gặp mặt rồi cũng không thấy anh có bao nhiêu nhớ.”
Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn lên môi cô, mạnh mẽ, kìm nén, ẩn nhẫn, bất an.......
Tất cả xúc cảm của anh cô đều có thể cảm nhận được.
Tần Đường ôm lấy cổ anh, hôn trả lại anh.
Hai người cùng hôn dữ dội, chăn bị Tưởng Xuyên đá sang bên cạnh, tay tiến vào trong quần áo cô, đột nhiên lại dừng lại, muốn đứng dậy, Tần Đường vẫn đang ôm cổ anh, có chút khó hiểu, Tưởng Xuyên kéo tay cô xuống, giọng nói đè nén:“ Ngoan, anh đi kéo rèm cửa.”
Ánh mắt Tần Đường ướt át trong suốt, vành tai biến thành phấn hồng.
“ Soạt -------”
Rèm cửa được kéo lên kín kẽ và căn phòng trở nên mờ ảo.
Tưởng Xuyên lại quay về phủ lên người cô, cúi đầu tiếp tục hôn cô, từ bờ môi xuống cần cổ, xương quai xanh đến vùng ngực, hôn mỗi tấc trên cơ thể cô, chậm rãi mà dịu dàng, còn rất thành kính.
Tần Đường nằm dưới thân anh, từng tiếng rên rỉ vụn nhỏ .
Gió thổi bay rèm cửa, tạo nên tiếng sột soạt.
Có hơi lạnh.
Cơ thể Tần Đường hơi co lại, Tưởng Xuyên nâng người, ôm lấy cô , “ Lạnh sao?”
cô khẽ lắc đầu, ôm chặt anh, cơ thể anh nóng rực, hơi nóng không ngừng truyền sang cô, “ không lạnh nữa.”
Tưởng Xuyên hôn lên môi cô, nâng mông cô lên, chầm chậm tiến vào.
Đồng thời, buông môi cô ra.
Tần Đường nhắm mắt lại, cần cổ ngửa ra thành một độ cong duyên dáng, bật ra tiếng kêu nhỏ :“ Ah.........”
Tưởng Xuyên mím chặt môi, đột nhiên dùng sức, gần như trút ra mà va chạm mạnh mẽ, thanh âm của cô bị đâm biến thành từng mảnh nhỏ, càng yêu kiều càng mềm mại, như dòng nước phiêu lãng trong tim anh, khoan sâu vào linh hồn anh, dễ dàng ghim chặt toàn bộ con người anh.
“ Đường Đường, kêu thêm nữa đi em.........”
“ Ưm.............” Nhịp thở cô chênh vênh, mở mắt ra nhìn anh, có phần ngây dại.
Tưởng Xuyên lật người cô lại, nắm lấy thắt lưng cô, nâng mông cô lên.
Động tác anh điên cuồng, cô chống đỡ không nổi mà mềm mại rên rỉ.
Dần dần, Tần Đường cảm thấy không đúng.
“ Tưởng...........Xuyên.........”
cô ra tên anh, đứt quãng, mềm yếu vỡ vụn.
anh giống như không nghe thấy.
Trầm mặc thúc ép cô nhận lấy hết thảy từ anh.
................
Sau cùng, Tần Đường mềm nhũn như bùn nằm trên giường.
Tưởng Xuyên ôm cô từ phía sau, từng nụ hôn vụn vặt rơi lên cổ cô, rồi xoay người cô quay lại.
Tần Đường mở mắt ra, hơi thở mong manh.
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, quai hàm siết chặt, ánh mắt như nước biển sâu thẳm, nhìn cô đăm đắm, gằn từng chữ một :“ Em muốn thế nào cũng được, ngoại trừ chia tay, anh đều đáp ứng.”
anh không nói ra nhưng trong lòng hai người họ đều biết rõ.
Ánh mắt Tần Đường hồng hồng, chầm chậm ôm lấy cổ anh, khẽ khàng mở miệng:“ Em không muốn chia tay anh.”
một câu này, khiến cho anh từ địa ngục lao vọt lên thiên đường.
Ánh mắt Tưởng Xuyên ngưng lại, vẫn chăm chú nhìn cô, cơ thể hơi run lên, giọng khàn đặc:“ nói lại đi.”
Tần Đường ôm chặt anh, “ Em nói, em không muốn chia tay anh.”
Đối với cô, không dễ để thích một người, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy.
Cổ họng Tưởng Xuyên tắc nghẹn:“ Vậy em muốn gì?”
Tần Đường rủ mắt, bối rối thoáng qua, lắc đầu:“ Em không biết.”
cô chỉ biết, cô không hề muốn chia tay.
Nếu cô muốn chia tay, thì đã không có lần đi này.
cô đã đến, càng xác định điều này.
Vụ tai nạn năm đó cơ hồ gây thương tổn cho mấy gia đình liền, Chu Kỳ mê man năm năm, Trần Kính Sinh mất đi nửa chân, chết trên trường đua, Bành Nhiễm xuất ngoại, chỉ còn lại mình cô chịu đựng.
thật vất vả mới vượt qua được, nhìn thấy hi vọng, lại đâm đầu vào ngõ cụt.
Tần Đường sợ, cô sợ tự mình làm khó.
cô khát khao ánh rạng đông.
Tưởng Xuyên cúi đầu, cụng trán cô, “ Ở bên anh, là có áp lực, phải không ?”
Tần Đường cắn môi, im lặng.
Tưởng Xuyên hôn môi cô, “ Đường Đường, hết thảy áp lực cứ đưa sang hết cho anh.”
Tần Đường chớp mắt, lông mi quét lên gương mặt anh, “ anh không oán giận sao? Bị hủy bỏ cảnh tịch.”
“ Từng oán.” Tưởng Xuyên nói, “ Về sau nghĩ thông suốt rồi, nếu đây là cái giá phải trả, vậy anh trả xong rồi. “
Tưởng Xuyên chống cơ thể lên, cúi xuống nhìn cô, “ Cái anh sợ là nghĩ không thông suốt, sự cố ngoài ý muốn đó ai cũng không ngờ tới, cũng không muốn xảy ra, nhưng xảy ra thì cũng đã xảy ra, tiếc nuối lớn nhất của anh là Lâm Hạo đã chết, đó là một mạng người, đồng sự của anh, cậu ta vốn có thể sống; Chu Kỳ thành người thực vật, mê man 5 năm, Trần Kính Sinh mất đi nửa chân...... “ anh dừng mấy giây, “ anh biết em để ý nhất chính là Trần Kính Sinh.”
Tần Đường nhìn anh, hỏi:“ Thời điểm nào thì anh nhận ra em.”
Tưởng Xuyên nâng tay phải của cô lên, chăm chú nhì hình xăm trên mu bàn tay, đóa hoa cách tang kia tượng trưng cho hạnh phúc,“ Ngày đầu tiên, thấy hình xăm của em thì nhận ra ngay.”
Tần Đường nhìn tay phải mình, im lặng.
Tưởng Xuyên xoay người nằm xuống bên cạnh cô, tay buộc chặt thắt lưng cô.
một lúc sau, anh thấp giọng hỏi:“ Đói rồi chứ?”
Tần Đường quay đầu nhìn anh, Tưởng Xuyên ôm cô dậy, khoác áo cho cô, “ đi ăn cơm trước đã.”
Tần Đường kéo anh lại, quỳ gối trên giường, ôm lấy cổ anh.
Cơ thể Tưởng Xuyên dừng lại, khom người đối diện cô.
Sống lưng Tần Đường thẳng tắp, nhìn mắt anh nói :“ Em đã nói rồi, em không yêu anh ấy.”
Trong lòng sẽ có áp lực, khi vướng mắc vẫn chưa được mài mòn.
Nhưng cô biết, hiện giờ cô để ý nhất là cái gì.
“ anh biết.” Tưởng Xuyên cười, “ Em yêu anh.”
“ Vậy còn anh?”
“ anh cũng vậy.”
hiện giờ, so với cô anh càng yêu nhiều hơn.
Vậy thì có sao, anh có thể chờ đợi.