Edit: Michellevn
Tên kia chạy rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng Tưởng Xuyên.
Từ phía sau Tưởng Xuyên túm lấy cổ áo hắn ta, mạnh mẽ quăng ra sau, tên kia lảo đảo mấy bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống, để lộ ra con dao gọt hoa quả từ trong tay áo, đâm về phía Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên nghiêng người tránh thoát, giữ chặt cổ tay hắn ta, vặn mạnh một cái, tiếng “ Rắc” vang lên, thanh âm gãy xương cánh tay.
Tên kia kêu lên thảm thiết: “ Ah........”
Tưởng Xuyên túm cả hai cánh tay của hắn ta bẻ ngoặt ra sau, tên kia vùng vẫy không được, Tưởng Xuyên lạnh giọng hỏi:“ Mày là ai?”
Ngõ nhỏ mờ tối, khuôn mặt tên kia vặn vẹo, không nhìn rõ diện mạo, đôi mắt lại âm u nhìn Tưởng Xuyên trừng trừng.
Tưởng Xuyên áp người đưa đến dưới ánh đèn đường, trông thấy rõ dáng vẻ của hắn ta, tóc hắn đã dài ra rất nhiều, đã gầy không ít, Tưởng Xuyên nheo mắt:“ Là mày.”
Tên ăn cướp ở thị trấn Du Lâm.
Lần trước ở khách sạn, Tần Đường đã nói hình như có trông thấy hắn.
Tưởng Xuyên lạnh lùng nhìn hắn ta, trầm giọng hỏi:“ Mày là người của ai? Khương Khôn, hay là Triệu Kiền Hòa?”
“ Đừng nói Triệu Kiền Hòa với tao!” Nét mặt tên kia càng vặn vẹo hơn, rống lên điên cuồng,“ Tao muốn giết nó, và giết cả mày nữa!”
“ Vì sao muốn giết tao?” Tưởng Xuyên bình tĩnh hỏi.
“ Mày là tên lừa đảo! Nếu không phải mày! Vợ tao cũng sẽ không chết!” Tên đàn ông nghiến răng hung ác, ánh mắt tựa như lưỡi dao,“ Mày và Triệu Kiền Hòa đều không phải người tốt gì! Triệu Kiền Hòa lợi dụng quỹ từ thiện để lừa đảo, mày là đồng lõa! Tao phải giết chúng mày!”
Trí nhớ Tưởng Xuyên thời gian qua không tệ, lục lọi trong đầu một phen, vẫn không thể nhớ ra người này là ai.”
“ Rốt cuộc mày là ai? nói rõ ràng ra đi.”
“ Tao phải giết chúng mày! “
“ Tao phải giết chúng mày! “
“ Mà và Triệu Kiền Hòa đều là quân lừa đảo! Tao muốn giết chúng mày!”
.......
Tên này không chịu nói gì cả, đã rơi vào trạng thái không bình thường, lặp đi lặp lại mấy câu nói này, Tưởng Xuyên hỏi không ra nguyên do, gọi điện thoại cho Tào Thịnh.
Nhanh sau đó, Tào Thịnh đưa mấy mấy người trẻ tuổi mặc y phục cảnh sát đi tới, anh ta nhìn Tưởng Xuyên:“ Xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Xuyên giao người ra, tên này lập tức bị tra tay vào còng, “ Trước kia vô tình gặp hắn cướp ở Du Lâm, thời gian này vẫn luôn theo dõi tôi.” anh dừng lại một chút, sửa lại,“ không phải, là theo dõi Tần Đường.”
Suy nghĩ cẩn thận, chỉ khi Tần Đường xuất hiện, hắn ta mới hiện ra.
Tào Thịnh nhíu mày: “ không thể chứ, người của tôi vẫn âm thầm đi theo Tần Đường, nếu có người theo dõi, mấy người bọn bọ không thể không phát hiện.”
Tên kia đã bị áp giải lên xe, xuyên qua kính xe, nhìn Tưởng Xuyên một cách âm u.
Tưởng Xuyên lấy bao thuốc rút ra hai điếu, đưa Tào Thịnh một điếu, châm thuốc, rít hai hơi, khói thuốc lượn lờ, chống lại ánh mắt tràn ngập thù hận của tên kia,“ Giờ anh tra xét xem thế nào, hắn ta đối với tôi và Triệu Kiền Hòa hận thấu xương, anh tra tên anh chút coi, tôi ngẫm nghĩ có phải có chỗ nào xảy ra sơ suất không .”
Tào Thịnh cũng quay đầu lại liếc nhìn, “ Được, Trở về tôi đi tra một chút.”
............
Tưởng Xuyên về đến nhà, Tần Đường ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, ti vi đang mở.
Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền sáng lên.
Tưởng Xuyên đi tới, sờ sờ mắt cá chân và bàn chân mượt mà của cô, lạnh hết rồi.
anh ôm người đặt lên trên đùi, Tần Đường ôm cổ anh, khẽ hỏi:“ Sao giờ anh mới về?”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô:“ Đợi anh lâu rồi hả?”
“ Ừm.” cô gật đầu,“ Điện thoại của anh gọi không được.”
Tưởng Xuyên lấy điện thoại di động ta, trước đó để chế độ im lặng, cũng không biết đã hết pin lúc nào, anh đặt di động xuống, “ Xin lỗi em, anh không chú ý.”
Tần Đường lắc đầu:“ không có gì, anh về là tốt rồi.”
“ Khiến em lo lắng rồi.”
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói : “Về sau, anh đi làm nhiệm vụ có thể nói thẳng cho em biết được không ? Em không hỏi anh đi làm nhiệm vụ gì, nhưng không nên lừa gạt giấu giếm em.”
Tưởng Xuyên nhìn cô, môi mím chặt lại.
Ánh mắt Tần Đường long lanh trong suốt, nhìn tận đáy lòng anh.
Ánh mắt cô vẫn luôn như vậy, có thể làm người ta rung động, cũng có thể khiến người ta không chịu nổi.
“ Được.” Tưởng Xuyên đáp ứng cô.
“ Em không yếu đuối như anh nghĩ.” Tần Đường ghé đầu lại, kề sát cổ anh, môi dán lên tai anh,“ Em tin anh, sau khi anh nói cho em biết anh đi làm nhiệm vụ, em có thể cầu nguyện cho anh.”
Trái tim Tưởng Xuyên tựa như miếng bọt biển ngâm trong nước, mềm mại, ẩm ướt, nặng nề.
anh hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn:“ Được, anh đáp ứng em.”
“ anh không nói cho em biết, em sẽ càng sợ hãi hơn.” Nét mặt cô dao động, nhìn anh nói .
Tưởng Xuyên nắm cằm cô, cúi đầu sát lại,“ Ừm.”
Tần Đường nhìn anh, ngửa mặt, hôn lên môi anh.
.........
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Xuyên nhận được điện thoại của Tào Thịnh.
anh mặc quần áo cực nhanh, nói với Tần Đường còn đang vùi mình trong chăn, “ anh phải ra ngoài mộtchuyến.”
Tần Đường ngồi dậy, xốc chăn lên, khom người nhặt áo ngực trên sàn nhà, ngón tay nhanh chóng vòng ra cài móc áo, chỉ mặc nội y đi tới trước mặt anh, cả cơ thể với làn da tuyết trắng lướt qua mắt anh, ánh mắt Tưởng Xuyên tối sầm lại.
Tần Đường mở va ly hành lý, lấy ra một bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào.
không đến một phút đồng hồ, cô đã mặc xong quần áo, đứng trước mặt anh, ngón tay cào cào tóc, nhìn anh:“ Em đi với anh.”
Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú mấy giây, nói :“ Được.”
Hai người chen chúc trong phòng vệ sinh cùng nhau đánh răng rửa mặt, rất nhanh sửa soạn xong.
sau khi lên xe, Tưởng Xuyên nói một chút tình huống với cô:“ Tối qua anh tóm được một người, là tên cướp tình cờ gặp được ở Du Lâm, anh đoàn trong thời gian này hắn ta vẫn luôn theo dõi em, em ở Bắc Kinh có từng phát hiện không ?”
Tên tội phạm cươp bóc?
Tần Đường kinh ngạc vô cùng:“ không có.”
Về đểm này cô rất chắc chắn, đối với phương diện này cô nhạy bén vô cùng, nếu không lần trước cũng se không phát hiện tên cướp kia vẫn luôn âm thầm nhìn cô chằm chằm, lúc ấy không xác định, chỉ là cảm thấy hình như mà thôi, không ngờ thật là hắn ta.
“ hắn ta theo dõi em làm gì?”
Tưởng Xuyên liếm răng cửa, nheo mắt lại nói :“ hắn ta đánh không lại anh, cũng không có biện pháp với anh, chắc là muốn ra tay từ phía em, dùng em uy hiếp anh.”
Đối phó một người phụ nữ sẽ đơn giản dễ dàng hơn rất nhiều.
Huống chi, Tần Đường, người phụ nữ này đối với anh mà nói, đều quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.
Tần Đường nhìn anh:“ anh với hắn ta có ân oán gì sao?”
Tưởng Xuyên đáp:“ Cụ thể thì vẫn chưa biết, đợi lát nữa thì biết thôi.”
Tần Đường liền không hỏi nữa.
Địa điểm Tào Thịnh hẹn gặp rất gần, trong sân của một ngôi nhà gỗ nhỏ, cách đồn cảnh sát không xa, tên kia bị nhốt trong xe.
Tưởng Xuyên và Tần Đường xuống xe.
Tào Thịnh vẫy tay, ý bảo hai người họ lên xe.
Tưởng Xuyên và Tần Đường lên xe, tay tên kia bị khóa còng, không thể động đậy, trải qua một đêm thẩm vấn, người đã tiều tụy so với hôm qua, quầng mắt thâm đen nặng nề, nhìn thấy Tưởng Xuyên vẫn cứ giãy dụa một chút, muốn bổ nhào lên đánh người, hoàn toàn không để ý vết thương trên tay.
Tần Đường nhíu mày, Tưởng Xuyên nhất thời nắm lấy tay cô, trấn an cô.
Tào Thịnh ngồi bên cạnh, đóng cửa lại, nói :“ hắn ta gọi là Đỗ Nguyên, hai mươi chín tuổi, người huyện Giai thị trấn Du Lâm, năm năm trước vợ chết, vì bệnh bạch cầu. Sáu năm trước, hắn ở trên mạng xin quỹ từ thiện viện trợ, hi vọng có người hảo tâm có thể giúp đỡ một phen, quyên góp cho tiền thuốc men đắt đỏ.
Vừa nghe cái tên này, Tưởng Xuyên liền nhớ ra ngay.
Tào Thịnh nhìn nét mặt của anh, nhướng mày hỏi:“ Nhớ ra rồi hả?”
Tưởng Xuyên xiết chặt bật lửa trong tay, “ Ừm.”
Năm Đỗ Nguyên xin viện trợ là Triệu Kiền Hòa đang thành lập quỹ từ thiện dùng để rửa tiền, món tiền đó nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, quyên gom lại tổng cộng được mấy chục vạn, so với số liệu giao dịch đen khổng lồ, nó chỉ được xem là một món tiền rất nhỏ, thậm chí không được cảnh sát và đám người Triệu Kiền Hòa để vào trong mắt.
Loại từ thiện lừa dối này, Triệu Kiền Hòa trải qua không ít.
Về sau Triệu Kiền Hòa bị tóm vào tù, thuộc hạ có mấy tên chạy thoát, không ít những số tiền trong số quyên góp này đã bị cuỗm đi.
Đỗ Nguyên xin viện trợ được quyên góp mấy chục vạn, chính thức đến tay Đỗ Nguyên chỉ có ba vạn đồng, khi đó Đỗ Nguyên không hiểu những việc này, cho rằng thật sự chỉ có ba vạn.
Ba vạn đồng không đủ để chi trả cho ca phẫu thuật đắt tiền và hóa trị, qua một thời gian, cơ thể vợ hắnta càng ngày càng kém, không có tiền thuốc men, bệnh viện không tiếp nhận, hắn ta chỉ có thể mang vợ về nhà, sống qua ngày.
Thời điểm hắn ta chuẩn bị xin viện trợ lần nữa, quỹ từ thiện của Triệu Kiền Hòa đã sụp đổ, Triệu Kiền Hòa vào tù.
Cũng không biết Đỗ Nguyên nghe ai nói, hắn ta nói vốn quyên góp tiền thuốc men cho vợ hắn ta, lại bị Triệu Kiền Hòa và Tưởng Xuyên nuốt trọn toàn bộ.
Đỗ Nguyên bị lừa đã đến đồn cảnh sát địa phương để báo cáo.
Lúc ấy Tưởng Xuyên và Lâm Hão mới xảy ra chuyện, Lâm Hạo đã chết, ăn nhằm viện, hơn nữa bên Tần Đường bị thương bốn người, manh mối vụ án bị cắt đứt toàn bộ.
Chuyện của Đỗ Nguyên bị cảnh sát gác lại.
Sau đó, vợ Đỗ Nguyên bất hạnh qua đời.
Đỗ Nguyên đổ tất cả tội lỗi lên người Triệu Kiền Hòa và Tưởng Xuyên, Triệu Kiền Hòa vào tù, hắn ta không làm thế nào được, Tưởng Xuyên ở đâu, hắn ta cũng không biết.
Lần đó ở Du Lâ, vô tình trông thấy Triệu Kiền Hòa bắt cóc Tần Đường, Triệu Kiền Hòa hỏi Tưởng Xuyên:“ Đây là phụ nữ của mày?”
Những lời này đến tai Đỗ Nguyên đang nấp ở chỗ tối.
................
Tưởng Xuyên nhìn Dỗ Nguyên, “ Vì thế, anh vẫn luôn theo dõi Tần Đường, muốn ra tay vời cô ấy, lấy việc này uy hiếp tôi.”
Đỗ Nguyên hung hăng trừng anh, cũng không nhìn Tần Đường.
Tần Đường nghe xong chuyện, xúc động nhiều hơn, vụ án gian lận phúc lợi thế này vẫn còn ít sao? Bao nhiêu số tiền chân chính để chữa bệnh cứu mạng con người đã bị làm mất thế này.
rõ ràng là một sinh mệnh, cứ như vậy mà mất đi.
Tần Đường ngẫm nghĩ, hỏi:“anh có rết nhiều cơ hội, tại sao không ra tay?”
Đỗ Nguyên cúi đầu, không nhìn cô.
Tưởng Xuyên dựa người ra sau, châm thuốc, khẽ rít một hơi, sắc mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Tần Đường quay đầu nhìn Tưởng Xuyên, chậm rãi xoay lại, nói :“ Món tiền kia của anh, không phải Tưởng Xuyên lấy, một phân tiền anh ấy cũng chưa từng nhận, Triệu Kiền Hòa mới là kẻ xấu, nếu khôngphải Tưởng Xuyên, hắn ta vẫn sẽ tiếp tục lừa gạt nhiều người hơn nữa cần trợ giúp giống như anh vậy.
Sắc mặt Đỗ Nguyên đã bình tĩnh rất nhiều, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, qua hồi lâu, mới mở miệng:“ Tôi biết cô là cô gái tốt, cô quyên góp cho vùng núi rất nhiều tiền, tôi đã nhìn thấy trên ti vi, dáng vẻ côxinh đẹp, tâm tính tốt, còn đi vùng núi nghèo khó chụp ảnh cho bọn nhỏ, làm tuyên truyền cho bọn nó, tìm nhà tài trợ......” hắn ta ngừng một chút, nhìn về phía Tưởng Xuyên, “ nói chung, cô rất tốt, anh ta không xứng với cô, tôi sẽ không làm hại cô.”
“ anh ấy xứng với tôi.”
Tần Đường hếch cằm lên, kiêu ngạo tựa như chim khổng tước, lãnh đạm tuyên bố:“ Chỉ có anh ấy xứng với tôi.”
Tưởng Xuyên cắn thuốc, bỗng dưng đầu lại nhìn cô, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Đỗ Nguyên ngây người nhìn cô.
Tần Đường thảnh nhiên đối diện tầm nhìn anh ta, hồilâu, Đỗ Nguyên cúi đầu, không hé răng thêm nữa, cũng không nhìn Tưởng Xuyên trừng trừng thêm nữa.
Tào Thịnh nắm năm tay, đặt bên miệng khụ khụ hai tiếng:“ Này nữa, thời gian này Đỗ Nguyên vẫn luôn theo dõi Triệu Kiền Hòa, anh ta biết hang ổ mới nhất của Triệu Kiền Hòa, chính là chỗ đã gặp Khương Khôn.”
Thân phận Đỗ Nguyên không rõ ràng, bình thường không chú trọng bề ngoài, thi thoảng có hơi điên điên, Triệu Kiền Hòa không có gì cảnh giác với anh ta, có điều, bên người Triệu Kiền Hòa có thuộc hạ, anh ta không dám ra tay, chỉ có thể kiềm nén đi theo dõi anh ta, tìm cơ hội ra tay.
thật bất ngờ, lại phát hiện ra điểm trú ẩn của Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn.
Tưởng Xuyên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Nguyên.
Đỗ Nguyên hừ lạnh:“ Biết tao cũng sẽ không nói cho chúng mày.”
Tào Thịnh nhíu mày, Tưởng Xuyên mím chặt môi.
Tối qua Tào Thịnh thẩm vấn hắn ta một đêm, hắn ta cũng không chịu nói, lúc này cũng hết sức bó tay:“ Vừa đấm vừa xoa, hắn cũng không chịu nói, cũng không biết vì sao.”
Tần Đường nhìn Dỗ Nguyên, hỏi:“ anh không phải có mối thù với Triệu Kiền Hòa sao? anh nói ra đi, bọn họ mới có thể phải nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu “.
Đỗ Nguyên ngoan cố, vẫn không chịu nói gì.
Nhất thời mấy người không có biện pháp.
Tần Đường nghĩ nghĩ, nói :“ Em nói chuyện một chút với anh ta.”
Tưởng Xuyên nhìn cô, Tần Đường gật gật đầu với anh.
Tưởng Xuyên xác định Đỗ Nguyên thật sự bị còng tay, không thể làm hại đến cô, mới xuống xe.
.............
Tưởng Xuyên và Tào Thịnh đứng sát nhau trong sân hút thuốc, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trong xe, Tào Thịnh nói:“ Những tài liệu tối qua cậu tìm ra, cũng đủ khiến cho Khương Khôn cả đời ăn cơm tù, đã vậy còn buôn ma túy, lần này hắn ta chết chắc rồi.
“ Buôn ma túy, có chứng cớ rồi sao?”
“ Bên kia đã có manh mối rồi, nhanh thôi.”
Nét mặt Tưởng Xuyên không thể hiện gì, “ Vậy chờ hành động thôi, đừng để hắn ta chạy thoát.”
Tào Thịnh liếc anh, khẽ cười:“ Lần này hắn muốn trốn cũng trốn không thoát đâu, hộ chiếu bị hạn chế, xuất cảnh bị hạn chế, hắn trốn không thoát khỏi Trung Quốc, lực lượng cảnh sát đã tỏa khắp nơi, chỉ cần hắn không xuất ngoại, thì có biện pháp tóm được người.”
Nét mặt Tưởng Xuyên giãn ra, nở nụ cười hết sức đạm nhạt.
Chờ trong chốc lát.
Tần Đường mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống.
Tưởng Xuyên đưa tay ra với cô, Tần Đường nắm tay anh, bước lên từng bậc thềm, ngẩng đầu nhìn anhnở nụ cười:“ Em nói chuyện với anh ta xong rồi, anh ta nói đồng ý đưa các anh đến đó.”
Tưởng Xuyên bóp bóp tay cô, nói :“ Làm tốt lắm.”
Tào Thịnh có chút tò mò, hỏi:“ cô nói với hắn ta thế nào?”
Tần Đường đứng cạnh Tưởng Xuyên, nhàn nhạt nói :“ Tôi cùng anh ta nói chuyện về vợ anh ta, anh ta rất yêu vợ, anh ta nói vợ anh ta là một người vô cùng lương thiện, bản chất Đỗ Nguyên cũng lương thiện lắm, nơi mềm mại nhất trong trái tim anh ta là vợ, nếu vợ anh ta còn sống, nhất định ủng hộ anhta trợ giúp cảnh sát bắt giữ Triệu Kiền Hòa.
Bốn năm trước, cha mẹ cô lo lắng cô không chịu đựng nổi nữa, đã mời bác sĩ tâm lý trị liệu cho cô.
Tần Đường không cự tuyệt.
Những người như Đỗ Nguyên, Tần Đường ít nhiều biết phải đối phó thế nào.
Bỗng dưng Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, Tần Đường cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn anh.
Giây tiếp theo, cô liền biết anh đang nghĩ cái gì rồi.
Tào Thịnh đang phấn khích, “ Lần này tốt rồi, tìm được hang ổ của Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn, thìbọn chúng muốn trốn cũng trốn không thoát nữa rồi.
anh ta nhìn Tưởng Xuyên, “ Tôi đi trước đây.”
Tưởng Xuyên nòi:“ Ờ.”
Tào Thịnh mang Đỗ Nguyên đi.
Trong sân chỉ còn lại hai người họ.
Tưởng Xuyên ôm thắt lưng cô, cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất thấp:“ anh ở vị trí nào trong lòng em?”
Tần Đường ngửa đầu, hỏi lại:“ Vậy em thì sao?”
Tưởng Xuyên nắm tay cô, chỉ vào lồng ngực, “ Nơi này, toàn bộ.”
Tần Đường nhoẻn cười.
“ Cười cái gì?”
“ Tâm trạng tốt, thì muốn cười thôi.”
Tưởng Xuyên siết chặt vòng tay, ôm cô thật chặt:“ không nghĩ trả lời anh hả?”
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt cô, trắng nõn trong suốt, đôi mắt cô đen láy, cô nhón chân hôn lên môi anh.
Tần Đường chạm mũi chân xuống, nhìn anh nói :“ Kết thúc vụ án, em sẽ nói cho anh biết.”
Giữ lại một nỗi nhớ mong.
Để anh có thêm một phần mong chờ.
..............
một đống hỗn độn trong phòng làm việc xa hoa.
Khương Khôn tung chân đá văng các mảnh vỡ bình hoa trên sàn, âm u nhìn đống hỗn độn này mộtlượt, Triệu Phong đứng ở bên cửa, thấp giọng hỏi:“ anh Khôn, giờ làm thế nào? Chúng ta có nên rút lui hay không ?”
Khương Khôn nhìn bảng hiệu trên tường.
Côn Lôn Thái Sơn.
Hết thảy dã tâm của hắn, toàn bộ đều nằm trong bộ chữ này.
Giờ đây, hết thảy mọi thứ đều sẽ không đảm bảo nữa.
Sao mà hắn có thể cam tâm?
TRiệu Phong nhìn hắn ta, nói :“ anh Khôn, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu, cùng lắm thì, chúng ta đợi thời trở lại, Phàn lão đại lúc nào cũng chờ chúng ta.”
Phàn lão đại là ông trùm tập đoàn buôn ma túy, cũng là mục tiêu cuối cùng của cảnh sát chống ma túy lần này.
Khương Khôn cười lạnh một tiếng, hung tợn nhìn Triệu Phong, “ Triệu Phong, mày theo tao bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn sáu năm.” Triệu Phong đáp đúng mực.
Khương Khôn hừ lạnh:“ Vậy mày còn không đủ hiểu về tao sao, cũng không hiểu hết Phàn Dịch, loại tình huống này của tao, ngoại trừ chia nửa gia sản cho hắn ta, bằng không anh ta sẽ không ra tay, mày có nghĩ tao sẵn sàng dâng cho anh ta tài sản tích lũy nhiều năm qua không? “
“ Núi xanh còn đó, sợ gì không củi đốt.” Triệu Phong nói, “ Chỉ cần anh Khôn người vẫn ở, thì lo gì không kiếm được tiền chứ? Chỉ là vấn đề thời gian, nhẫn nhịn một chút cho qua, nỗi nhục này, về sau sẽ đòi lại cảnh sát.”
Triệu Phong nói tiếp:“ Triệu Kiền Hòa cũng đã hợp tác cùng Phàn lão đại rồi, nếu là anh, Phàn lão đại sẽchào đón hơn nữa.”
Khương Khôn nhìn kỹ Triệu Phong, vuốt nhẫn nhọc trên ngón cái, dựa vào ghế sô pha, cười khẽ ra tiếng:“ Mày nói rất đúng, giữ lại được mạng, làm cái gì cũng được.”
hắn lấy điện thoại di động ra, xoay một vòng, gọi một cuộc điện thoại.
Triệu Phong đứng bên cạnh.
“ Tặng cho anh hai phần ba gia sản của tôi, anh chi viện tôi.
“ Được, cái này đương nhiên không thành vấn đề.” Phàn Dịch cười to.
Khương Khôn híp mắt lại, nói :“ Tôi có một yêu cầu.”
“ Cái gì?”
“ Giết Triệu Kiền Hòa đi.”
“ Vì sao chứ? Giờ cậu ta vẫn có ích với tôi.”
“ Có tôi thì không có hắn, có hắn thì không có tôi, anh nhất định phải chọn một cái.”
Bên kia im lặng trong chốc lát, nói :“ Cậu chờ đi.”
Sau vài phút.
Vang lên một tiếng súng.
“ Đoàng ---------”
Phàn Dịch nói :“ Người đã chết rồi.”
Khương Khôn thỏa mãn cười cười, nói :“ Đêm nay anh đưa người đến tiếp ứng tôi, tôi sẽ mang tiền theo.”
“ Thành giao (OK).”
Cúp điện thoại, Khương Khôn đứng lên, nhìn Triệu Phong, “ Chẩn bị chuẩn bị, chúng ta nên đi rồi.”
Nếu không đi, không còn kịp nữa.