Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Chương 51: Chương 51: Anh phải chịu khổ rồi




Phó Hằng nghe Diêu Linh gọi anh là cha thì liếc sang Diêu Linh, thấy cô vẫn dịu dàng lau miệng cho hai con mèo con chứ không nhìn anh.

Hai con mèo con vượt qua mấy ngày nguy hiểm, lớn hơn một chút đã có thể bú bình. Diêu Linh bắt đầu cho mèo ăn, dù gì cô cũng muốn san sẻ trách nhiệm nuôi nấng chúng.

Phó Hằng vẫn kiệm lời như trước, nhưng trong nhà giờ náo nhiệt hơn. Diêu Linh vừa cân nhắc sau này mình phải dùng cách gì để công ty thu hút được sự chú ý của dư luận vừa dạy dỗ hai con mèo, dạy con phải dạy từ thuở còn thơ mới tốt.

Mối tình đầu trở về hơn hai tháng, hai người quay lại với nhau mới hai tuần mà Diêu Linh cảm thấy mình cứ thế bỏ qua luôn giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt và kết hôn, cứ thế bước luôn vào giai đoạn có con.

Phó Hằng chưa bao giờ nói cho cô biết hai con mèo con nhỏ như vậy phải ăn liên tục, không thể để chúng đói đêm được.

Đêm nào Phó Hằng cũng tự mình thức dậy cho mèo ăn, Diêu Linh thấy chuyện này thật đáng yêu.

Tối tối, tuy Phó Hằng vẫn xị mặt như cũ, nghiêm túc như cũ, nhưng lại chịu khó nói chuyện hơn.

Ví dụ như, nếu một con mèo nghịch ngợm, anh sẽ nói ngay, “Tiểu Hắc, lúc ăn không được nhìn ngang ngó dọc, đây là phép tắc lúc ăn.”

Dạy mèo phép tắc lúc ăn.

“Đại Hắc, con đừng có cười nhạo Tiểu Hắc, em ấy là em gái con, sau này các con phải sống nương tựa lẫn nhau đó. Tất nhiên, nếu sau này mẹ các con muốn chia tay cha thì có khả năng tòa án sẽ phán mỗi người nuôi một đứa, nếu ra tòa chắc sẽ bị phán như vậy.” Phó Hằng thở dài một hơi, “Nếu ngày đó thật sự đến thì hai đứa con nên đi theo mẹ hết đi, ít ra khi ấy cô ấy nhìn tụi con sẽ nhớ tới cha.”

Diêu Linh: “……” Nếu phải chia tay, những thứ khác em đều không cần, chỉ muốn mang anh theo thôi có được không?

Trước giờ Phó Hằng luôn là nam thần trong lòng cô, là nam thần ngoài tầm tay với, là nam thần trên trời cao.

Nhưng thời khắc này, Diêu Linh cảm thấy anh không xa xôi đến vậy. Anh rất chân thật, là một người có máu có thịt khiến cô muốn nhào đến mà hôn.

Diêu Linh mỗi lần nghe lén đều thấy Phó Hằng dễ thương muốn chết, cái kiểu mặt lạnh nói đùa này quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.

Nhưng hễ đến ban ngày là Phó Hằng liền trở về dáng vẻ lạnh lùng ít nói.

Diêu Linh: “……” Vì sao hễ đối diện với cô thì anh cứ biến thành như thế chứ….

Không phải anh lạnh nhạt, ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng nóng bỏng thâm tình. Nhưng anh rất kiệm lời, lần nào cô cũng là người nói tràng giang đại hải còn anh chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.

Nếu cô không biết rõ anh yêu cô thì cô chắc sẽ nghĩ người này không có hứng thú gì với mình mất.

Diêu Linh vuốt ve con mèo vừa mới tỉnh, cuộc sống an nhàn khiến ý chí chiến đấu của cô ít nhiều bị thui chột, hiện tại cô sống chẳng khác nào đang dưỡng già cả.

Cô có trang web, nhưng lại không có độc giả trung thành, trước kia mọi bài viết đều do công ty kia đăng tải.

Diêu Linh mân mê lông mèo, sau này phải làm sao đây?

Thật ra kế hoạch trước kia của cô đều sử dụng phương thức nằm vùng, cảm thấy nằm vùng là biện pháp tốt nhất, có rất nhiều chuyện chỉ có thể thông qua cách này mới đảm bảo tính chân thực cao nhất.

Nhưng giờ cô phải suy xét rất nhiều vấn đề.

Chuông điện thoại chợt vang lên.

Diêu Linh vốn rất tin tưởng cảnh sát, một vụ án lớn như thế chắc chắn họ phải điều tra kỹ lưỡng, nhưng không ngờ nhanh vậy đã có kết quả. Cụ thể sao bọn họ làm được Diêu Linh không biết, nhưng có thể xác định là giờ cô đã an toàn rồi.

Sau khi Diêu Linh cúp máy liền lên mạng xem thử, cô phát hiện khắp nơi đều đưa tin về vụ việc này.

Đương nhiên rêu rao nhất chính là công ty cũ của cô và Trương Nghiệp.

Lúc này họ mới giữ lời hứa làm sao, tuyệt nhiên không nhắc một chữ tới công lao của cô.

Thế nhưng Diêu Linh rất bình tĩnh, mục đích chủ yếu của cô là sâu xa hơn, cô hy vọng những bệnh nhân không được chăm sóc chu đáo có thể được dư luận chú ý đến.

Vụ việc huyên náo như vậy chắc sẽ khiến không ít người quan tâm.

Các bệnh nhân ở trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần đã được chuyển đến bệnh viện tâm thần chính quy.

Diêu Linh nhìn địa chỉ, sau đó cùng Phó Hằng mang theo bánh trái đi thăm những người trước kia đã chiếu cố cô.

Có lẽ đối với người bình thường thì họ chỉ là bệnh nhân tâm thần, nhưng đối với Diêu Linh họ là những người bạn rất tốt.

Trước đó vì vấn đề an toàn bản thân mà cô không thể đi, giờ mọi chuyện đã kết thúc nên cô muốn đến thăm họ.

Thủ tục thăm viếng họ không dễ dàng, may mà cô có thân phận phóng viên nên cuối cùng vẫn thuận lợi gặp bọn họ.

“Bé, dạo này con đi đâu vậy?”

Y tá bên cạnh dịu dàng nói, “Dì à, dì nhận nhầm rồi, cô ấy là phóng viên mới đến, con gái dì đi học Đại học, phải nghỉ đông mới về.”

Người phụ nữ trung niên nhìn Diêu Linh mấy lần, lẩm bẩm, “Tôi nhận nhầm, con gái tôi mập hơn…”

Phó Hằng đứng cạnh nắm tay Diêu Linh. Diêu Linh nhìn tình trạng bây giờ của từng người một, họ trông tốt hơn trước kia rất nhiều. Dù họ có thể khỏi hẳn hay không thì giờ họ đều được tiếp nhận trị liệu, đây là một chuyện tốt.

Lúc Diêu Linh tới đây mới biết bệnh án của bọn họ đã bị viện trưởng cố ý tiêu hủy. Diêu Linh nói hết những chuyện cô biết về từng bệnh nhân cho người phụ trách chăm sóc họ, nói một hồi mắt cũng đỏ lên.

Khi đi ra, Diêu Linh nhìn lên không trung, sau đó nắm tay Phó Hằng. Cô phải tiếp tục tiến lên, dù phải trả giá gì đi chăng nữa cũng đều đáng giá.

Phó Hằng cũng nắm chặt tay cô, bạn gái nhỏ của anh, cô nhóc không ngừng mang đến ấm áp cho anh trong quá khứ giờ vẫn luôn cố gắng mang ấm áp đến cho cuộc đời này.

Sau khi từ đó về, Diêu Linh lại lên mạng tra tư liệu, tìm linh cảm.

Phó Hằng cũng có chuyện phải làm, cha anh bên kia không chờ nổi nữa.

Nên ban ngày Phó Hằng cũng phải xem xét tình hình công ty.

Mà sau một tuần Diêu Linh rốt cuộc đã thăm dò được quy luật cho mèo ăn đêm của Phó Hằng, vì thế tối nay Diêu Linh dậy sớm hơn Phó Hằng, chạy ra phòng khách cho mèo ăn.

“Đại Hắc, Tiểu Hắc, có đói bụng không? Đợi mẹ tí, mẹ đi pha sữa cho bọn con.”

Diêu Linh lấy bình sữa ra pha sữa dê, vừa ngáp vừa mớm cho mèo.

Sau đó làm như rất ngạc nhiên nhìn Phó Hằng vừa đi ra, “Em ra uống nước thì thấy hình như bọn chúng đói bụng.”

Phó Hằng ngồi xuống bên cạnh Diêu Linh, “Chắc là đói bụng thật.”

Phó Hằng vẫn giấu giếm không nói ra chuyện đêm nào mình cũng phải dậy cho mèo ăn rất vất vả.

Trong ánh đèn lờ mờ, không khí trở nên ôn hòa hơn.

Diêu Linh bất giác quay đầu lại, kéo tay Phó Hằng đặt lên đầu Đại Hắc.

Mỗi lần Phó Hằng chạm vào Đại Hắc đều phải đeo găng tay. Cô hôn lên mặt Phó Hằng, “Chúng ta trông giống một gia đình hạnh phúc không?”

Phó Hằng ừ một tiếng, nắm chặt tay Diêu Linh, cố tránh né mớ lông xù xù kia.

Diêu Linh nhận ra anh thật sự không thích thì không ép nữa, chỉ hôn lên mu bàn tay anh, “Anh thật tốt.” Rõ ràng không thích mèo mà vẫn chăm sóc chúng giúp cô, lại còn tận tâm tận lực như vậy.

Phó Hằng rất ăn ý với cô, sợ cô thấy không thoải mái nên nói, “Anh rất thích chúng nó.”

Anh không phải rất thích chúng nó, nhưng cũng không ghét. Song thấy cô vui vẻ như vậy, mà chúng còn là hai sinh mệnh nhỏ, đúng là có cảm giác gia đình thật. Cho nên, hẳn là thích.

Đêm khuya đầy tĩnh lặng, ngoài trời tối mịt, duy chỉ có nơi đây là le lói ánh sáng, không khí rất hài hòa.

Diêu Linh thở dài một hơi, khẽ nói, “Phải rồi, anh yêu à, em chưa kiếm được việc làm, anh có thấy em rất vô dụng, khiến anh và bọn nhỏ phải chịu khổ không?”

Diêu Linh thở dài một hơi, “Vốn dĩ anh có thể ở bên một cô gái môn đăng hộ đối….”

Phó Hằng không cách nào hùa theo cô được, rõ ràng biết cô cố ý bày trò nhưng vẫn xúc động ôm lấy cô, nhập vai mà khàn giọng nói, “Đi theo em, có chịu khổ anh cũng cam lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.