Anh Động Tâm

Chương 57: Chương 57: Ngọt ngào




Edit: meowluoi.

Từ sau khi thay đổi quan hệ với Mạc Minh, Kỳ Diệu cảm thấy, ánh mắt hai người đều khác lúc trước.

Bạn trai.

Có lúc, cô nằm trên giường, nghĩ hai chữ này, sẽ cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

Loại cảm giác này, hình như không giống với cảm giác với Lâm Tư trước đây. Nó làm cô ngọt ngào đến không kiềm chế được, làm cô tràn trề mong đợi đến ngày mai, cũng làm cô sợ hôm sau tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm mơ.

Đối với biểu hiện suy tính của nha đầu, Mạc Minh không nói nhiều, trực tiếp hành động.

anh không hề báo trước chặn cô vào góc tường, nâng mặt cô, hôn môi cô, hôn rất lâu.

Kỳ Diệu liền nhớ kỹ, không dám ở trước mặt anh biểu đạt sầu lo.

Nhưng mà, điều này cũng không kỳ lạ mà? Ai bảo anh ưu tú như thế, được nhiều người hoan nghênh, làm cô nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.

“Em cho rằng anh là người thay đổi thất thường à?” Đối với vẻ mặt “oán hận” của cô, Mạc Minh lại hỏi.

Tiểu nha đầu bĩu môi không lên tiếng.

Mạc Minh vội vàng ôm cô lên, đặt lên đùi anh.

Giạng chân ngồi trên đùi đối mặt với bạn trai, Kỳ Diệu bỗng nhiên đỏ mặt lên.

“anh làm gì thế? Thả em xuống!” cô giãy giụa vài cái, đối phương ôm eo cô chặt quá, cô không thể nào tránh thoát.

Kỳ Diệu trừng mắt nhìn anh.

Quả thật, từ lúc xác định quan hệ yêu đương, hai người bọn họ tiếp xúc thân mật chỉ có ôm và hôn, nào có giống như vậy!

“Mạc Du và Mạc Nhiên còn ở nhà đấy!”

Hơn nữa! Hơn nữa bọn họ chưa nói quan hệ yêu đương với hai đứa bé, nếu… Nếu như bị hai anh em nhìn thấy, không bằng cô mua miếng đậu hủ đâm đầu vào!

“Bọn chúng ở phòng ngủ của chúng, sẽ không đột nhiên xông vào.” Đáng tiếc, Mạc Minh không quan tâm tới việc này - - anh nuôi con trai lớn, sẽ không vào phòng mà không gõ cửa?

“Vậy cũng không được!” Tiểu nha đầu giãy dụa thân thể, lại không may làm người đàn ông nảy sinh biến hóa.

“Đừng động!” Đem tiểu nha đầu áp chế, Mạc Minh vùi đầu vào cổ cô, “Em đừng lộn xộn nữa, anh khôngdám đảm bảo sẽ không làm gì em.”

Kỳ Diệu bị lí do này làm đỏ bừng mặt.

Vậy anh đừng bắt em dùng tư thế ái muội này ngồi lên người anh nữa!

cô thiếu chút nữa bật thốt ra.

Kết quả vẫn là Mạc Minh trấn định lại trước, hôn vành tai cô, không cho cô nghĩ ngợi lung tung.

“anh sống hai mươi tám năm, chỉ động tâm với mỗi mình em, bây giờ và sau này cũng vậy. Nếu em còn buồn lo vô cớ, xem anh thu thập em thế nào.”

Hơi thở ấm áp bên tai, Kỳ Diệu không phân biệt được là hơi thở của anh hay là miệng ẩm ướt.

“anh, anh dụ dỗ em! Mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên thì sao, anh không thích cô ấy à?”

Lời còn chưa dứt, hô hấp người đàn ông ngừng lại.

Phát giác được anh có biến hóa nhỏ, Kỳ Diệu cảm thấy hối hận.

Bất kể là trước đây lúc làm “Trợ lý riêng” của anh, hay bây giờ là bạn gái anh, trước mặt đối phương bọn họ không nhắc tên người phụ nữ kia. Kỳ Diệu không biết được danh tính của cô ta, tuổi, cũng không biết cô ta cao thấp mập ốm như nào, thậm chí còn không biết cô ta có còn trên đời này khôngnữa.

Muốn nói cô không để ý với Mạc Minh, như vậy chắc chắn là gạt người. Nhưng mà, cô không hy vọng gây áp lực cho anh, đợi đến khi nào anh muốn nói, cô có thể nghe được chân tướng mọi việc.

cô bằng lòng đợi, cũng bằng lòng tin tưởng anh.

“Em để ý cô ta sao?” Trong thư phòng yên tĩnh, giọng nói người đàn ông đột nhiên vang lên.

Kỳ Diệu mím môi.

“Chúng ta là người yêu, tất nhiên là em muốn biết người tiền nhiệm lúc trước là người như thế nào.” Em còn muốn biết hai người quen nhau như thế nào, vì sao mỗi người lại đi một ngả, “Nhưng mà, nếu bây giờ anh tạm thời không muốn nói, em cũng không bức anh.”

Mạc Minh ngồi nghe không nói một lần, một lúc lâu cũng không nói tiếp.

nói tiếp…

“anh có con trai… Thậm chí là người đàn ông trải qua tình yêu và hôn nhân, việc này làm em cảm thấy canh cánh trong lòng sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông nhìn chăm chú cô gái ngồi trên đùi anh.

“Bây giờ em mới hỏi anh cái này, có phải quá muộn rồi không?”

Mạc Minh không lên tiếng, thầm nghĩ chắc chắn - - anh nhớ lại điều này, bởi vì trong tiềm thức anhkhông cảm thấy thẹn với lương tâm.

“Hừ… anh không nói tới vẫn còn tốt, anh vừa nhắc tới, em lại nghĩ đến chuyện này, mặc dù anh nhiều tiền lại đẹp trai, nhưng dù sao cũng là ‘Hàng xài rồi’, em là hoàng hoa khuê nữ, cứ như vậy ngã vào, không có lời ấy?”

Vừa nói mấy lời này, người đàn ông nghe, sắc mặt tối lại. Nhìn phản ứng của anh, Kỳ Diệu vừa bực mình vừa buồn cười.

Thần thái “Em lại dám có loại ý nghĩ này” là sao? thì ra cô không thiệt thòi à? Chỉ cần anh đẹp trai lại có tiền, tất cả con gái đều phải yêu thương nhung nhớ anh sao?

Nhìn thấy người đàn ông không có nửa điểm chột dạ, còn bày mặt thối mất hứng, Kỳ Diệu không khách khí làm mặt quỷ với anh, chủ động nói: “Đùa anh thôi! Nếu em quan tâm đến gia cảnh anh, thì sẽkhông thích anh. Em hy vọng, chúng ta có thể thật lòng với nhau, thẳng thắn mọi chuyện. Hợp thì yêu, không hợp thì chia tay,…”

Nghe tiểu nha đầu nói như vậy, sắc mặt Mạc Minh mới dịu lại.

Chỉ là…

“Chỉ có ‘yêu’, không có ‘Chia tay’, không đồng ý nửa câu sau.”

anh bá đạo nói làm tiểu nha đầu không còn gì để nói. một lát sau, Kỳ Diệu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bỗng dưng vỗ hai tay một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

“A - - em biết rồi! Em biết vì sao lúc anh diễn với nữ diễn viên, trong mắt không có…” không chút nghĩ ngợi nói ra, tiểu nha đầu đột nhiên dừng lại.

Mạc Minh thấy cô lúng túng, chỉ nhàn nhạt hỏi cô “Trong mắt không có cái gì?”

Kỳ Diệu càng lúng túng hơn: cô không thể nói cho anh biết, theo ý cô, anh là ảnh đế quốc dân được nhiều người ca ngợi, việc đó là thiếu sót trí mạng?

Tiểu nha đầu lúng túng, Mạc Minh cũng không làm khó cô, thay cô nói ra mấu chốt: “không có tình yêu, đúng không?”

Lời vừa nói ra, cả người Kỳ Diệu đều ngốc.

anh anh anh… Sao anh biết cô âm thầm đánh giá anh như vậy?

Thấy tiểu nha đầu trợn tròn mắt, bộ dáng khó có thể tin, Mạc Minh nhịn không được cười lên, lát sau, anh nghiêng người, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào mặt và cổ cô.

“không sao, chuyện này đều là quá khứ rồi. Bây giờ anh có em, lúc cùng người khác diễn, ánh mắt nhất định sẽ có tình yêu.”

Lời tâm tình ngọt ngào chui vào tai, hô hấp nóng bỏng bên gò má, Kỳ Diệu cảm thấy mềm nhũn.

Ý của anh, cô đương nhiên hiểu được, ám hiệu rõ ràng như vậy mà. Chỉ là…

“anh nói, lúc anh diễn, sẽ tưởng tượng cô gái khác thành em sao?” Tiểu nha đầu chu miệng lên, cố ý nâng tay, đem cử chỉ thân mật của người đàn ông đẩy ra một chút.

Bốn mắt chạm nhau, hai giây sau Mạc Minh khẽ nhếch khóe miệng.

“Sao thế, ghen à?”

“Làm gì có.”

“không có sao?”

Hỏi ngược lại xong, người đàn ông nhịn không được nở nụ cười, vừa cười vừa trêu tức cô bạn gái nhỏcủa anh, tiểu cô nương tức giận và xấu hổ nện anh một quyền.

Kỳ Diệu quyết định, phải nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Vì vậy, cô cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Này, em hỏi anh, thế nào gọi là ‘Có khả năng trải qua tình yêu và hôn nhân’?”

Đúng rồi, cô vừa chú ý tới - - trên phương diện yêu đương hôn nhân, anh lại dùng mấy từ này.

‘Khả năng’ sao? Nếu không có hôn hoặc yêu, thế hai tiểu gia hỏa từ đâu mà đến?

Chuyện liên quan đến thân thế Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu vẫn cảm thấy hiếu kỳ. Nhưng mà, vừa định nói ra khỏi miệng, cô vẫn hơi lo lắng, sợ đụng chạm đến vết sẹo của Mạc Minh, sợ chọc giận anh, làm anh đau lòng.

“anh nghĩ một chút, không muốn nói thì thôi, em cũng không ép anh.” Cho nên, lúc cô đưa ra câu hỏi đối phương trầm mặc rất lâu, cô vội vàng bổ sung thêm một câu.

Mạc Minh im lặng nhìn cô chăm chú, vừa muốn mở miệng, đã thấy cô đứng dậy nói.

“anh ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Sắc mặt bình thường nói xong, tiểu nha đầu cười xoay người rời đi, còn thuận tay đóng cửa phòng giúp anh.

Mạc Minh nhìn không chớp mắt cửa gỗ bị đóng lại.

Có lẽ, anh nên tìm cơ hội thích hợp, nói tất cả mọi chuyện cho cô biết.

Nhưng mà về sau, Kỳ Diệu không đề cập đến mẹ hai đứa bé với Mạc Minh. cô vẫn giống như bình thường, đưa đón bọn tiểu tử đi học, tan học, mỗi ngày lau dọn nhà sạch sẽ, làm bữa tối dinh dưỡng, chờ người yêu cùng nhau chia sẻ.

Khác với trước kia là bây giờ cô có tình yêu. Chỉ là, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả… cô là con gái, ở chung với bạn trai trước hôn nhân, vẫn làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng.

May mà cô và Mạc Minh đêu tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, hai bên tôn trọng nhau, cho dù là quan hệ người yêu, tối đa cũng chỉ nắm tay, ôm nhau, hôn môi mà thôi, Mạc Minh không có nhu cầu, Kỳ Diệu càng không dám chủ động dâng tới cửa. Hơn nữa, bọn họ vẫn chú ý đúng mực, không ở trước mặt hai đứa bé thân mật, đỡ phải dạy hư mầm non tương lai.

Bỗng nhiên từ “Chị” biến thành “Bạn gái của ba”, trong lòng cô vẫn chưa quen.

không biết hai tiểu thiên sứ có thể tiếp nhận chuyển biến này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.