Edit: meowluoi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nghe xong Mạc Minh giải thích đơn giản, ánh mắt Kỳ Diệu nhìn anh có biến hóa nhỏ.
“Từ sau khi anh trưởng thành, không dùng tiền của bọn họ nữa. Bởi vậy, anh không hy vọng em băn khoăn quá nhiều chuyện này.”
cô có thể không băn khoăn sao?
Tiểu nha đầu liếc mắt không lên tiếng.
“Đương nhiên, hôm nay anh mang bối cảnh nhà họ Mạc nói cho em, không phải muốn em dao động, càng không phải khoe khoang với em, anh chỉ hy vọng em nhớ kỹ, bất luận phát sinh chuyện gì, em đều không thể bị dọa sợ, không được bị ảnh hưởng.”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu mới thu hồi vẻ mặt châm chọc, lo lắng đối mặt với ánh mắt anh.
“Lời anh nói là có ý gì? Có phải ông nội anh… Ông nội anh…”
Trong lúc nhất thời cô không biết được nên kể ra nghi ngờ trong lòng như thế nào, may mà Mạc Minh đã quyết định nói ra tất cả cho cô biết, vì vậy, liền đem chân tướng nói ra.
Hóa ra, lão gia nhà họ Mạc sáu năm nay vẫn luôn không nhận Mạc Du và Mạc Nhiên là chắt trai. Ông thậm chí còn không thích cha ruột bọn chúng, cũng chính là anh họ quá cố của Mạc Minh. Việc này đều là vì vị anh họ này là con ngoài giá thú.
“Năm đó, bác cả anh không muốn nghe theo ông nội an bài, kiên quyết từ chối hôn sự với vị thiên kim nhà giàu, gạt ông nội anh, ở bên ngoài với mẹ anh họ sinh ra anh họ. Ông nội anh rất tức giận, sống chết không chịu nhận đứa cháu trưởng này, sau đó anh ấy có con trai sinh đôi, ông cũng không nhận cháu.”
“Những năm gần đây, ông chưa bao giờ nhìn hai đứa bé một lần, hơn nữa còn mang bác cả giam lỏng, không cho phép bác ra cửa gặp cháu nội. Cũng vì anh là chú, nhận nuôi hai đứa bé là trách nhiệm của anh.”
“Việc của hai đứa bé và anh họ anh, quan hệ giữa anh và ông nội rất căng, kể từ khi anh xuất đạo, coi như cũng mất liên lạc, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng lần này, ông đột nhiên gọi điện thoại đến, chỉ sợ là không thể nhịn được nữa, muốn làm căng.”
Nghe người đàn ông nói đến đây, Kỳ Diệu buồn rầu.
một lão nhân độc tài ngoan cố trong đầu cô xuất hiện, cô cảm thấy đại gia tộc cái gì chứ, thật sự là nước quá sâu.
“Ngày mai anh sẽ đi sao?” cô nhỏ giọng hỏi.
“đi, vì sao lại không đi.” Giống quyết đoán một việc trọng đại, Mạc Minh nhếch miệng mỉm cười, đối mặt với tiểu nha đầu: “Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Mọi việc vẫn phải giải quyết, bất kể kết cục như thế nào.”
Huống chi, lần này lão gia tử đặc biệt gọi cả cô, chắc là phát hiện ra được manh mối gì đó.
Mạc Minh có thể đoán được, sẽ có một trận mưa to gió lớn đang đợi anh.
Nhưng mà, anh là cha của hai đứa bé, là người đàn ông yêu cô, bất luận tương lai bấp bênh như thế nào, anh sẽ cố hết sức thay ba người che gió che mưa.
“Đừng buồn lo vô cớ nữa.” Đem bộ dáng nha đầu ủ rũ thu hết vào mắt, Mạc Minh tươi cười, véo mũi cô, “anh nói chuyện này cho em nghe, là muốn em chuẩn bị tâm lý, không phải để em nghĩ ngợi lung tung.”
“Em không lo lắng được à!” Tiểu nha đầu nhăn mũi, rất sợ mũi thẳng của mình bị anh véo hỏng.
“không cần phải lo lắng, lão gia tử cũng là người, không phải là mãnh thú hay nước lũ, sẽ không ăn em. Hơn nữa, ông nghiêm nghị đối với người nhà họ Mạc,” anh dừng lại một lát, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, “Bây giờ em chưa phải là người nhà anh, cứ thoải mái buông lỏng tinh thần đi.”
Kỳ Diệu vừa nghe lời này, tai bỗng chốc đỏ.
“anh…” không đứng đắn, “Em lo lắng cho anh, không phải lo cho mình.”
Mạc Minh cười, duỗi tay ôm tiểu nha đầu vào trong ngực.
anh không sao, cũng sẽ không để cô có việc gì.
Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu hiểm trở, bọn họ sẽ vững vàng đi qua.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, hai lớn hai nhỏ chờ xuất phát.
Sáng sớm Kỳ Diệu đã gọi hai tiểu gia hỏa đến bên cạnh, nghiêm túc nói cho bọn chúng biết, hôm nay, bọn chúng và ba đi gặp lão gia gia rất nghiêm túc. Vị lão gia gia kia là ông nội ba, bọn chúng có thể gọi ông một tiếng “ông nội Thái”, nhưng mà, tốt nhất không nên tùy tiện gọi ông.
Hai tiểu gia hỏa mặc dù thông minh, nhưng vẫn bị lời nói mâu thuẫn của chị Kỳ Diệu làm cho hồ đồ.
Mạc Minh đi ngang qua phòng khách, nghe tiểu nha đầu căng thẳng quan tâm đến “Hạng mục công việc”, cảm thấy dở khóc dở cười.
cô vẫn coi lão gia tử thành con mãnh thú và dòng nước lũ.
Hơn một tiếng sau, Mạc Minh đi xe ngang qua gần như nửa tòa thành, dẫn ba bọn họ đi đến ngôi biệt thự nhiều năm không về. Kỳ Diệu nhìn thấy người giúp việc nữ mở cửa kêu “Tôn thiếu gia” với Mạc Minh, lại thấy cửa lớn, trái tim đập thình thịch càng nhanh hơn. Mạc Minh đang cất bước dừng chân lại nhìn cô, mỉm cười trấn an, tâm tình cô mới thoáng bình phục, cùng anh đưa hai tiểu gia hỏa vào trong.
Lộ trình ngắn ngủi hai trăm mét, có năm sáu quản gia, bảo mẫu cúi đầu chào hỏi Mạc Minh, Kỳ Diệu cảm thấy, hình như mình xuyên về quá khứ cổ đại.
không lâu sau, người giúp việc dẫn bọn họ đến phòng khách trong biệt thự, bảo bọn họ đợi một lát, để cô ấy đi thông báo với lão gia.
Lão gia, Tôn thiếu gia…
Kỳ Diệu sớm đã không còn sức lực châm chọc - - cũng không dám mở miệng châm chọc. cô nói cũng không dám nói, chỉ thỉnh thoảng ngó vẻ mặt người bên cạnh. cô phát hiện, Mạc Minh rất bình tĩnh, hai tiểu gia hỏa cũng không giống cô bất an như vậy.
thật là không có tiền đồ.
cô thầm mắng mình một câu, không biến sắc hít sâu vài cái, miễn cưỡng xua tan cảm giác khẩn trương.
Đúng lúc này, người giúp việc đi thông báo quay lại, bảo Mạc Minh một mình lên lầu gặp ông nội anh.
Ông nội đại nhân chuẩn bị đánh bại từng người sao?
Kỳ Diệu nghĩ linh tinh. cô trơ mắt nhìn người đàn ông vỗ nhẹ mu bàn tay cô lại sờ đầu hai đứa bé, đitheo người kia lên cầu thang.
“Kỳ tiểu thư,” Chân Mạc Minh vừa bước lên lầu, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi liền xuất hiện trước mặt cô, “Lão gia bảo tôi mang tiểu thư và hai đứa bé đi dạo, xin tiểu thư đi theo tôi.”
Kỳ Diệu không tiện từ chối, chỉ có thể gượng cười gật đầu, thầm nghĩ ông nội đại nhân sẽ không làm gì quá mức với cô và hai đứa đứa bé đâu?
Cùng đi theo người kia dạo quanh biệt thự một vòng, Kỳ Diệu nhìn tạo hình suối nước tinh xảo, sân cỏ chỉnh sửa hẳn hoi, con đường nhỏ bằng phẳng, nhà giàu có khác.
Nếu sau này cô ở nơi này, cô hưởng thụ không nổi.
Được rồi, lão gia tử người ta còn chưa chắc cho cô tư cách “Hưởng thụ”.
Bị gió phong hàn mùa đông thổi mười lăm phút, Kỳ Diệu tỏ ra hơi lạnh, hỏi người phụ nữ trung niên, bọn họ có thể về phòng đợi được không. Người dẫn đường mặt không đổi quan sát hai mắt cô, nói vậy thì dẫn họ đi bộ trong biệt thự một chút. Kỳ Diệu không hiểu bà ấy vì sao phải đi lại khắp nơi, nhưng không dám kháng nghị, đành phải tiếp tục đi dạo cùng bà.
Kết quả là vừa đi, liền đi dạo đến cửa thư phòng lão gia tử.
cô nghe được tiếng trách mắng từ trong phòng truyền tới, làm cô và hai tiểu gia hỏa giật mình.
Hiển nhiên, có thể ở trong biệt thự nhà họ Mạc Mạc kêu to, chỉ có thể là người nhà họ Mạc.
Kỳ Diệu suy đoán như vậy, lúc này, Mạc Minh và ông nội anh ở trong phòng, hơn nữa, bọn họ hình như đang tranh chấp. cô rất lo lắng, nhưng mà, cô không thể tùy tiện xông vào.
Có lẽ nhìn ra dáng vẻ lo lắng của cô, người phụ nữ trung niên dừng bước chân đột nhiên mở miệng: “Kỳ tiểu thư có thể ở ngoài thư phòng lão gia, tí nữa lão gia sẽ bảo tiểu thư vào nói chuyện.”
Sau khi nghe xong lời ấy, Kỳ Diệu cũng bất chấp oán thầm, vội vàng hướng đối phương gật đầu liên tục, bày tỏ đã làm phiền.
Người phụ nữ trung niên rời đi, để lại một lớn hai nhỏ ở cửa phòng. Kỳ Diệu lặng lẽ đem lỗ tai áp vào cửa phòng nghe lén, không nghe thấy âm thanh trách mắng nữa, trong lòng cô hơi yên tâm một chút.
cô lo lắng cho Mạc Minh, nhưng cũng không muốn Mạc Du và Mạc Nhiên nghe thấy cha bị cụ nội trách cứ. Đáng tiếc, Mạc Minh và ông nội anh giằng co, ngôi biệt thự này không có người nào đáng tin, cô chỉ có thể tự nhìn hai đứa bé, mạo hiểm bảo hai đứa bé bồi cô ở chỗ này.
Thấy hai tiểu gia hỏa bất an ngẩng đầu nhìn cô, cô mím môi cười với hai đứa, đưa tay vuốt đầu bọn chúng.
không sao.
cô vừa mới nói thầm trong lòng như vậy, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật gì đó bị vỡ.
Hai đứa bé đều bị dọa sợ giật mình, Kỳ Diệu cũng sợ hết hồn chạy về phía cửa phòng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng không đóng chặt không may bị một trận gió lớn thổi mở ra. Kỳ Diệu không tự chủ được trợn to hai mắt, sau đó mặt mày thất sắc.
Trong tầm mắt cô, người yêu cô đang quỳ trên mặt đất, mà trước người anh là lão nhân giận khôngkiềm chế được, không biết lấy ra từ đâu một cái roi rất to và dài!
Kỳ Diệu bị dọa ngốc. Thấy roi da kia sắp rơi xuống, cô nghe thấy một câu “Ba!”, sau đó hai tiểu gia hỏa như một làn khói chạy vào.
Tiểu cô nương đột nhiên hoàn hồn - - cô đương nhiên không thể để Mạc Du và Mạc Nhiên gặp nguy hiểm!
nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô không suy nghĩ nhiều, chạy vội vào trong.
Hai tiểu gia hỏa không hiểu được mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, chỉ hiểu, bọn chúng không thể nhìn ba bị đánh, bọn chúng không nghĩ nhiều bổ nhào vào người Mạc Minh. Người đàn ông vốn đangnhắm mắt không kịp hoàn hồn, đã thấy hai bóng nhỏ ba bóng lớn hướng anh.
Chỉ nghe “A - -” một tiếng, kèm theo tiếng roi da quật trên người, người đàn ông đáng nhẽ bị quất trợn mắt.
“Kỳ Diệu!!!”