Edit: meowluoi.
Hai người đưa hai tiểu gia hỏa về nhà, tâm tình thoải mái hơn. Kỳ Diệu nhìn lái xe nhà họ Mạc mang túi lớn túi nhỏ ra vào biệt thự, cảm thấy những thứ này bọn họ mang về hoàn toàn là có thể.
“Ông nội anh kiếm cớ phái người đến nhìn thôi.” Mạc Minh thấy cô mơ hồ nên nói.
Kỳ Diệu liền hiểu cười một tiếng.
không chừng tiếp theo sẽ là Mạc lão gia đích thân đến đây.
cô gái nhỏ cảm ơn lái xe, quay đầu đổi dép, vào nhà rửa tay, chuẩn bị tắm cho hai đứa bé.
“Bảo bọn chúng tự mình tắm, em cũng mệt rồi.” Lúc này Mạc Minh lại lên tiếng.
Hai tiểu gia hỏa nghe thấy nhịn không được chu miệng: Bọn chúng thích chị tắm cho, nhưng không hiểu vì sao, ba gần đây càng ngày càng không thích chị giúp bọn chúng.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng bọn chúng cũng không hy vọng chị mệt, cho nên cười với chị, bảo cô cũng đitắm đi. Kỳ Diệu biết bọn chúng hiểu chuyện, cũng không kiên trì, đưa bọn chúng vào phòng tắm xong, cô cầm quần áo đi tắm.
Miệng vết thương trên lưng đã tốt hơn nhiều, cô không cần phải phiền Mạc Minh giúp. Hai mươi phút sau, Kỳ Diệu từ trong phòng tắm đi ra, đi đến ban công lau tóc. một lát sau, cô nghe thấy một tiếng “Chị”, cúi đầu thấy Mạc Du đang cầm một ly sữa chua.
“Chị uống đi.”
“Cảm ơn em.”
Kỳ Diệu cười tiếp nhận ý tốt của cậu, thầm nghĩ không hổ là thiên sứ nhỏ của cô.
Nhưng mà, khi cô mang ly sữa chua đến miệng, cô tuyệt đối không nghĩ tới, mình vừa uống một ngụm liền phun ra.
“Chị, có phải chị với ba đang yêu nhau không?”
“Phụt khụ - - khụ… Khụ khụ - -”
“Chị, chị không cần vội vậy chứ?”
Làm sao có thể không vội chứ?
Tai Kỳ Diệu bỗng chốc hồng, vừa ho khan vừa cố gắng điều chỉnh tâm tình bản thân.
cô rất vất vả khôi phục được một chút, nhìn cậu lo lắng, nuốt nước miếng hỏi: “Em… Em nghe ai nói?”
“không nghe ai nói ạ, em nhìn ra được.” Mạc Du nói đâu ra đấy, Kỳ Diệu nghe được sợ hết hồn.
Mẹ ơi! cô và Mạc Minh biểu hiện rõ ràng như vậy à? Đến đứa bé năm tuổi cũng nhìn ra được sao?
cô gái hai mươi hai tuổi chột dạ.
Nhưng mà, mười mấy giây sau, tâm tình cô tốt hơn, dưới cái nhìn soi mói của cậu, nghiêm túc ngồi xổm xuống nói: “Nếu như là thật, em và Mạc Nhiên có tức giận với chị không?”
cô dè dặt hỏi, không ngờ được cậu lại nhíu mày, không hiểu hỏi ngược lại: “Vì sao chúng em phải tức giận?”
“Chính là, chính là…” Kỳ Diệu không biết nên nói như thế nào.
“Chị, chị yên tâm, em và Mạc Nhiên không tức giận. Chúng em rất vui, vì chị và ba là người mà chúng em thích nhất!”
Giọng nói ngây thơ của cậu và ánh mắt đơn thuần, xua tan mây đen trong lòng Kỳ Diệu.
“Cảm ơn các em.” Mũi cô chua xót, cầm tay cậu.
Cậu cười ngọt ngào, vẻ mặt thành thật truy hỏi: “Chị, chị và ba thật sự đang yêu nhau sao?”
Kỳ Diệu nhìn đôi mắt to của cậu, nghiêm túc gật đầu.
Mạc Du lập tức tươi cười rạng rỡ.
“Qúa tốt!”
Kỳ Diệu thở phào nhẹ nhõm.
thật tốt, hai đứa bé không phản đối, hình như còn rất vui vẻ.
“Chị, chị sẽ thành mẹ chúng em sao?” Nhưng ai có thể ngờ, tảng đá trong lòng cô vừa mới rơi xuống, một tảng đá khác lại xuất hiện.
Kỳ Diệu đỏ mặt.
“Việc này…” Việc này cô nên trả lời thế nào…
“Chị, em hy vọng chị có thể thành mẹ chúng em, bởi vì nếu như chị là mẹ, ba sẽ không mất hứng.” Lúc chân tay Kỳ Diệu lúng túng, cậu đột nhiên nói ra lời trong lòng.
“Trước kia ba không cao hứng sao?” cô bị lời nói của Mạc Du làm hiếu kỳ.
“Có ạ, trước đây em và Mạc Nhiên hỏi ba, mẹ chúng em ở đâu, mỗi lần hỏi ba đều không cao hứng, về sau, chúng em không dám hỏi.” nói xong, cậu kìm lòng không được cúi đầu.
Bộ dáng cô đơn của cậu làm Kỳ Diệu đau lòng. cô nhớ tới người phụ nữ chạy ra đường, nghĩ đến khuôn mặt giống hai đứa bé này.
“Vậy các em… Nghĩ mẹ như thế nào?” cô sờ đầu cậu, dịu dàng hỏi.
Mạc Du nhìn cô, suy nghĩ mấy giây, cuối cùng lắc đầu.
“Chúng em không biết mẹ như thế nào, tên gọi là gì.” nói xong, cậu nhìn chăm chú Kỳ Diệu, “Nhưng mà, chúng em hy vọng có thể có mẹ giống như chị vậy.”
Vừa dứt lời, cậu cười ngọt ngào với Kỳ Diệu.
“Chị, chị có thể làm mẹ chúng em không?”
Vòng tới vòng lui, lại quay về vấn đề trên, Kỳ Diệu đỏ mặt.
“Chị…”
“đang nói gì đấy?” Lúc cô lâm vào tình thế khó xử, anh đột nhiên xuất hiện nói, một lớn một nhỏ lần lượt đứng nhìn.
“Ba…” Vốn vụng trộm hỏi chị, kết quả là bị ba bắt tại trận, trong lòng Mạc Du khó tránh khỏi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn ba không chớp mắt.
“không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” May mà ba không truy tìm nguồn gốc, chỉ nói một câu, đưa mắt nhìn cậu chạy đi như được đại xá.
Kỳ Diệu mặt đỏ tới mang tai đứng dậy, không dám nhìn vào mắt Mạc Minh.
“đang nói chuyện gì thế?” Lúc này, người đến còn tự ý dời mắt nhìn cô, không mặn không nhạt nói ra nghi vấn lúc nãy.
Kỳ Diệu lại lúng túng.
“không có gì…”
“anh đều nghe thấy, Mạc Du hỏi em có phải sẽ trở thành mẹ của nó và Mạc Nhiên không.”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tiểu nha đầu đều đỏ.
anh cố ý à!
cô đỏ mặt cầm chặt lý sữa chua trong tay, không biết làm sao. Mạc Minh nhìn bộ dáng cô thẹn thùng, cuối cùng kìm nén không được, đi lên phía trước, ôm lấy cô vào lòng.
“Em bằng lòng không?” anh thu hồi vẻ mặt hài hước, dịu dàng hỏi cô.
“Bằng lòng cái gì…” Tiểu nha đầu nhẹ giọng trả lời, quyết định có thể giả ngu liền giả ngu.
“Làm mẹ hai đứa bé.” không biết làm sao mặt với đối phương da còn dày hơn tường thành, không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói ra.
Kỳ Diệu chỉ cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy.
“Có người qua loa như thế sao…” Cuối cùng, cô ở trong lòng anh lúng túng “Chỉ trích” anh tùy tiện.
“anh qua loa chỗ nào? anh đã suy nghĩ kĩ.”
“Em nói là anh tùy tiện! Qúa tùy tiện, có người cầu hôn như vậy sao…”
Tiểu nha đầu không hài lòng nói thầm, chọc chọc lồng ngực anh, đem người chọc cho cười.
“hiện tại chỉ là khảo nghiệm, bản chính thức còn chưa có login.”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu tức chọc anh hai cái.
Có người nào lấy cầu hôn ra đùa giỡn không?
Nhưng nghĩ lại, bản chính thức… cô vẫn rất mong đợi.
Đúng vậy, mỗi cô gái đều thích một lời cầu hôn lãng mạn, Kỳ Diệu cũng không ngoại lệ. cô tin Mạc Minh sẽ không để bụng, tùy tiện mở miệng mang nửa đời sau cho mình.
Hừ, thế nào cũng phải có bữa tối anh nấu dưới nến chứ? Còn có bó hoa hồng lớn và chiếc nhẫn xinh đẹp… Ừm, quỳ gối có thể miễn.
Trong lòng nhịn không được phác họa bức tranh tương lai, tâm tình tiểu nha đầu tốt hơn, trên mặt vui vẻ hơn.
“Tại sao không nói chuyện? Hả?” Lúc này, giọng nói dễ nghe của anh kéo cô về hiện thực.
“Em đang nghĩ, lúc nào anh mới nịnh em.” Kỳ Diệu dõng dạc nói, giọng điệu lại giống như làm nũng, làm trái tim Mạc Minh ngứa ngáy.
“Ừm, nhất định là em không đoán được.”
Khẩu khí chắc làm tiểu nha đầu hào hứng, cô ôm anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt ngập nước nhìn anh, tò mò hỏi anh là gì.
“nói cho em biết, có thể còn ngạc nhiên mừng rỡ không?”
“nói một chút thôi.”
“không thể nói.”
“một chút cũng không được…”
“không được.”
Kỳ Diệu hạ quyết tâm, nhón chân lên, chủ động hôn mặt anh hỏi: “Như này có nói hay không?”
Mạc Minh vui vẻ nhếch khóe miệng, nhíu mày nói: “thật đáng tiếc, như vậy cũng không thể đả động đến anh.”
“Người xấu.”
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Hừ…”
Dưới bóng đêm yên tĩnh, trăng sáng bà bà mắc cỡ trốn vào trong đám mây không dám nhìn hai người - - không biết cùng lúc đó, một bàn tay đang gửi hình ảnh đi, mà nó, sắp làm cho cuộc sống yên bình của bọn họ nổi lên sóng to gió lớn.