Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 46: Chương 46: Bánh Bánh cắn người




Xe rất nhanh đến dưới chung cư Minh Tây.

Ông bà nội nói tạm biệt hai người, lại ôm lấy Thường Lê, chắc là nhìn ra cảm xúc cô sa sút, bà nội còn dỗ cô một hồi.

Thẳng đến khi Thường Lê cùng bọn họ cười nói tạm biệt, hai người mới rời khỏi.

Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh đi lên lầu.

Người đàn ông đi phía trước, dáng người cao gầy, không nhìn thấy mặt, càng lộ ra cảm giác lạnh lùng xa cách, Thường Lê lần đầu tiên nhìn hắn đã cảm thấy hắn như ánh trăng trên trời cao không thể chạm vào.

Nhẹ như gió mây, trong trẻo lạnh lùng sáng rọi.

Cô khịt mũi một cái, theo sau đi vào nhà.

Hai người đều trầm mặc, Thường Lê cũng không nói chuyện với hắn, trực tiếp đi vào phòng của mình.

Bánh Bánh nằm lỳ giữa giường ngủ, Thường Lê ngồi dưới chân giường nhìn nó một hồi, sau đó đứng dậy rửa bát nước, thay một cái mới.

Cô đem rương hành lý góc nhà đẩy ra, lại đem quần áo toàn bộ lấy xuống, quỳ gối trên thảm mềm mại gấp từng bộ đồ bỏ vào.

Cô chỉ mở một chiếc đèn ngủ, gian phòng ánh lên một tia sáng u ám, chiếu trên mặt cô.

Cô khóe môi hạ xuống, nhìn qua vừa ủy khuất vừa đáng thương, vành mắt hơi phiếm hồng, nguỵ trang trong đêm tối, cuối cùng những giọt nước mắt rơi lách tách trên rương hành lý.

Hứa Ninh Thanh vừa đẩy cửa đi vào liền thấy một màn này.

Hắn hơi nhíu mày lại, chần chờ nói: “Con quỷ nhỏ.”

Thường Lê sững sờ.

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng đi tới, nắm bàn tay hơi lạnh của Thường Lê đem người kéo lên, hắn ngồi ở đuôi giường, đem người kéo qua ngồi bên cạnh.

Cánh tay hắn đặt lên bả vai cô, không dùng lực, làm vậy trong đêm tối giống như đang ôm ấp thân mật.

“Thật xin lỗi.” Hứa Ninh Thanh thấp giọng nói: “Là tôi không tốt, không nên nói như vậy với em.”

Giọng nói của người đàn ông đã thay đổi trở lại như trước đây, ẩn chứa bên trong còn mang theo thân mật dỗ dành, thanh âm có chút giọng mũi, lại hơi khàn, rất ôn nhu: “Cũng không nên hung dữ với em, tôi muốn giải thích một chút.”

Thường Lê nghe lời hắn nói, nước mắt căn bản ngăn không được, từng hàng từng hàng chảy xuống.

Cô xưa nay không phải người thích khóc.

Ít nhất cũng chưa từng khóc trước mặt người khác, chỉ thỉnh thoảng tự mình thầm rơi vài giọt nước mắt.

Thường Lê lau mắt: “Ừm.”

“Tôi ấy à, năm nay đã hai mươi bảy rồi, khả năng qua hai năm nữa phải cân nhắc chuyện kết hôn, mà Lê Lê còn đang học trung học, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, em sẽ cùng những cậu con trai trạc tuổi trưởng thành, mà không phải cùng tôi dạng này một lão già hai mươi bảy tuổi.”

Hứa Ninh Thanh cười cười, vò tóc cô:“ Như vậy em cũng quá thua thiệt rồi.”

Khi Hứa Ninh Thanh đem lời này nói ra.

Thường Lê nhịp tim đập như sấm, nhưng lại chợt nhớ tới lời Châu Ỷ Khâm.

...Đàn ông giống bọn họ, thích không dính người lại hiểu tình thú, không phải giống như em một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.

“ Em hiểu.” Thường Lê cúi đầu tiếng nói trầm thấp.

“ Hả?”

“Những lời bạn bè anh nói, em đều hiểu.” Thường Lê mặt bắt đầu nóng lên, chịu đựng sự mất tự nhiên bình tĩnh nói:“ Em cũng có thể.”

Cô lại bổ sung: “Chỉ cần là người em thích, em cũng có thể.”

Hứa Ninh Thanh lúc này mới phản ứng lại lời cô nói là ý gì, tản ra bộ dạng lười biếng, mặt hơi trầm xuống, còn chưa kịp giáo huấn, cánh tay chống trên giường đột nhiên một trận đau nhói.

Người đàn ông “chậc” một tiếng.

Thường Lê kinh ngạc cúi đầu, những cảm xúc sa sút khi nãy bỗng chốc tan theo mây khói.

“ A a a a a! Bánh Bánh! Em mau nhả ra!”

Mèo mập ngược lại là rất nhanh há mồm, nhe răng toét miệng nhìn Hứa Ninh Thanh phẫn nộ “meo” một tiếng, Thường Lê không biết Bánh Bánh nổi điên cái gì, ngày thường tuy nói nó là công chúa kiêu sa quý phái, không thích để ý người khác, nhưng cắn người thì chưa từng có.

Sợ nó lại cắn, Thường Lê nhanh chóng nâng bụng nó lên đem nhốt vào trong chuồng.

Cô lại chạy tới mở đèn.

Trên cổ tay người đàn ông bị đâm hai dấu răng, còn có chút máu, xước một chút da.

Làn da trắng lạnh, nhìn qua mà giật mình.

Thường Lê thầm than chết rồi, cuống cuồng kéo người vào nhà vệ sinh, cầm tay hắn xả dưới vòi nước.

“Làm sao bây giờ? Bây giờ bệnh viện còn mở không?” Cô chân tay luống cuống, cuống quít mở điện thoại tự nói: “A, bệnh viện hẳn là còn mở, chờ một chút nha, em lập tức gọi xe đến.”

Hứa Ninh Thanh nắm cổ tay cô, cắn răng nói: “Không có việc gì, không cần đi bệnh viện”

“Không được, lỡ như bị bệnh dại đó nha”

“... “

Hứa Ninh Thanh nhướn mày: “Mèo của em không tiêm vacxin à?”

“Tiêm thì tiêm, nhưng lỡ may đâu...” Thường Lê cầm điện thoại ra ngoài, gọi xe taxi, mặc thêm áo khoác, lôi Hứa Ninh Thanh xuống lầu.

Xe đã đợi dưới lầu.

Hứa Ninh Thanh gọi điện thoại cho bạn bè là bác sĩ, không đi bệnh viện, mà đi phòng khám tư nhân.

“Bị làm sao vậy?” Lái xe nhìn bộ dáng Thường Lê sốt ruột cuống quít hỏi.

“Anh ấy bị mèo cắn.” Thường Lê nói: “Bác ơi phiền bác lái nhanh một chút, cháu sợ một hồi nữa đường sẽ phát bệnh dại mất.”

Lái xe ném cho Hứa Ninh Thanh một ánh mắt đồng tình: “...”

“...”

Người đàn ông thở dài, cầm gáy cổ áo cô kéo trở lại: “Đừng dọa người.”

“Tài xế đừng nói chuyện, ông lái xe đi.” Hứa Ninh Thanh nói.

“Còn đau không? Có cảm thấy nóng không?” Thường Lê nhìn chằm chằm hắn hỏi.

“Không có.” Hứa Ninh Thanh đổi một tư thế thoải mái: “Tôi còn chưa nói xong với em đâu, vừa rồi nói cái gì có thể cơ, em mới bao nhiêu tuổi, một bé gái không thể như vậy.”

Thường Lê không ngờ tới chủ đề đột nhiên lại chuyển trở về, “Ồ” một tiếng.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhàn nhã nhìn cô: “Con quỷ nhỏ, về sau mặc kệ là đối với ai, đều không được nói như vậy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em không cần.” Hứa Ninh Thanh nhẫn nại vuốt tóc cô: “Em được ông bà yêu thương mà lớn lên, không phải để cho em nói chuyện như thế với đàn ông.”

Thường Lê trầm mặc nhìn về phía hắn, người đàn ông ánh mắt nhàn nhạt, tóc vừa mới cắt, đường nét sắc bén, hàng lông mày cũng trở nên nổi bật hơn.

“Nếu để tôi biết về sau em cùng thằng nhóc nào nói như vậy.” Hứa Ninh Thanh xích lại gần cô thêm một chút, ung dung nói: “Tôi liền bắt em về, lại đem thằng nhóc đó đánh một trận.”

Thường Lê: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.