Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 20: Chương 20: Cháu rất đắt a




Người đàn ông vừa uống rượu vang, áo vest vắt trên cánh tay, tay áo sơmi xắn lên, cổ áo mở ra hai khuy phía trên, lộ ra đường xương quai xanh xinh đẹp, cả người tản mạn, toả ra khí chất phong lưu lãnh đạm.

Thường Lê nhịn không được nhìn hắn không rời mắt, càng xem càng cảm thấy đàn ông tại sao có thể đẹp như vậy.

Cô xem đến ngây ngốc, kết quả khi người đàn ông nghiêng người đi vào, cùng cô bốn mắt thẳng tắp nhìn nhau.

Thường Lê cuống quít di chuyển ánh mắt, ho khan một tiếng lấp liếm, liền nghe thấy người đàn ông cười nhẹ, ung dung hỏi: “Bây giờ vui rồi?“.

“Chuyện gì cơ?“.

“Còn tưởng rằng cháu rất ngoan a” Hứa Ninh Thanh nhìn cô: “Sao lại đối đầu với chị gái kia như vậy?.

Cô gái nhỏ có chút sững sờ, trợn to mắt, lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: “Chú không nhìn ra được sao?“.

Người đàn ông ngả ngớn nhấc lông mày, cố ý đùa cô: “Nhìn ra cái gì?”

“Cô ta có ý với chú nha” cô nàng không vui nói: “Chú nghĩ cháu không nhìn thấy sao, cô ta vụng trộm dưới gầm bàn cọ chân chú a!”

Dừng một chút, lại không quên kể công: “Nếu không phải hôm nay có cháu ở đấy, chú chắc chắn sẽ bị cô ta phiền chết“.

Hứa Ninh Thanh tay búng tàn thuốc, khóe môi câu lên độ cong vi diệu, cũng tiếp chuyện với cô: “Vậy chú còn phải cảm ơn cháu rồi“.

“Chuẩn” Thường Lê nghiêm túc gật đầu.

Người đàn ông cười một tiếng, kết thúc đề tài này, nghiêng thân về phía trước lấy túi cam ở ghế lái phụ ra bóc, liếc mắt hỏi: “Vậy bây giờ nói một chút, vì sao lại thiếu tiền?”

Thường Lê dừng lại, giọng bất mãn: “Không phải đã nói cho chú rồi sao, thẻ bị khoá đó.

“Ông nội khoá?”

Mẹ cháu“.

Thường Lê rất sợ hắn tiếp tục hỏi, bởi vì nếu hỏi thêm sẽ gặp những chuyện cô không cách nào nói được, liên quan tới con riêng của Thường Thạch Lâm, liên quan tới quan hệ hôn nhân buồn cười của ba mẹ cô.

Nhưng may mắn Hứa Ninh Thanh không có hỏi lại.

Hắn biết được, nhẹ gật đầu, đem múi cam đã lột vỏ đưa tới bên miệng cô.

Thường Lê ngẩn người, cắn một miếng, nước cam tràn ra, thấm ướt đầu ngón tay người đàn ông.

Hắn thu tay lại, tự nhiên lấy khăn giấy lau khô đầu ngón tay: “Thiếu tiền tại sao không nói với chú?“.

Một loạt động tác vừa rồi lại khiến con nai nhỏ trong lòng Thường Lê bị đụng hai cái.

Cô nàng ăn một miếng cam, má phồng lên, giống con hamster nhỏ, bộ dạng có chút ngốc, Hứa Ninh Thanh giơ tay búng lên trán cô phát ra tiếng: “Nằm mơ đi, con quỷ nhỏ“.

Thường Lê lúc này mới vội vàng nhai nuốt miếng cam, nhỏ giọng nói: “Chú muốn gọi cho ông nội nói cháu không có tiền sao?”

Hứa Ninh Thanh cười khẽ một tiếng, hật cằm về phía cô: “Chú của cháu trông giống không nuôi nổi một đứa nhóc sao?”

Thường Lê không hiểu lời hắn nói còn có ý tứ khác, thế là chớp chớp mắt, chân thành nói: “Cháu rất đắt a“.

“A” Hứa Ninh Thanh kéo dài âm thanh, gật đầu: “Đắt như thế nào a, nói thử xem ta nuôi nổi không nào“.

Cô nhóc nghe lời vươn ngón tay ngọc ngà ra, lòng bàn tay một mảng trắng bóc, vân tay rõ ràng, cẩn thận đếm: “Mua sơn màu bút vẽ, còn có ăn uống, mua quần áo mua túi xách, vân vân mây mây...”

“Đắt như vậy a” Hứa Ninh Thanh nói: “Vậy thì chú không nuôi nổi rồi“.

Tài xế nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu, cặp mắt đào của người đàn ông ẩn giấu ý người, thanh âm cũng vậy, có chút xấu xa cợt nhả, giống như đang trêu đùa một con thú cưng.

Nếu con thú ấy khiến hắn vui vẻ, hắn sẽ sẵn lòng chi ra một chút tiền.

Tài xế không khỏi lắc đầu, Hứa thiếu gia cái này thực sự là tên hư hỏng danh bất hư truyền.

Thường Lê không vui, cầm cánh tay hắn lên án: “Vậy vừa rồi sao lại thay cháu từ chối công việc a!“.

Hứa Ninh Thanh không đùa cô nữa, mở bóp ra, rút một tấm thẻ đưa cho cô: “Trong thẻ này còn một chút tiền, cháu cầm lấy mà tiêu“.

Thường Lê nhìn nhìn tấm thẻ sửng sốt.

Cô không đưa tay ra nhận, cảm thấy kỳ quái lại có chút xấu hổ, thế là nhỏ giọng thương lượng: “Cháu vẫn còn tiền, đợi đến khi hết rồi lại mượn chú nha“.

Người đàn ông nhíu mày: “Không cần?”

“Không cần”

Hứa Ninh Thanh cũng không miễn cưỡng, trực tiếp bỏ thẻ vào lại bóp.

-

Về đến nhà, Thường Lê tra một chút cách thức tổ chức thi đấu của giải vẽ tranh Nhật Bản.

Cuộc thi này tiêu chuẩn đầu vào cao hơn bình thường, các tuyển thủ phổ thông phải gửi tác phẩm của mình qua đó xét duyệt, thông qua mới được nhận giấy phép dự thi, còn những hoạ sĩ có tố chất hơn sẽ được ban tổ chức gửi thư mời.

Thường Lê kiểm tra hòm thư của mình, quả nhiên thấy thư mời của cuộc thi vào mười ngày trước.

Cô gái nhỏ vừa tắm rửa xong, trên vai quàng một chiếc khăn tắm mềm mại, mái tóc ẩm ướt xoã xuống, ánh sáng màn hình vi tính chiếu rọi vào chóp mũi cao ngạo nghễ.

Cô ấn mở bức thư tiếng Anh, cẩn thận đọc.

Hôm nay là hạn cuối của lời mời, ban đầu Thường Lê còn có chút do dư, vừa nhìn thấy sắp hết hạn liền hồi đáp đồng ý dự thi.

Buổi sáng thứ hai, trong giờ tự học cô nói sự tình này cho Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy.

Mạnh Thanh Cúc đang uống sữa đậu nành: “Khi nào thi a?“.

“Năm ngày nữa, vừa đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh“.

“Nghe nói Lê Hoan cũng nhận được thư mời” Phàn Hủy nói: “Cô ta hôm qua còn cùng Lý Mật nói chuyện, chắc là không nghĩ tới cậu sẽ tham gia, còn nói lần này chắc chắn sẽ nhận được cup vàng“.

Thường Lê không thèm để ý nhún vai.

Mạnh Thanh Cúc hỏi: “Nhưng mà vé máy bay phải làm sao bây giờ, bên cuộc thi hình như chỉ hỗ trợ chỗ ăn chỗ ở a“.

Thường Lê rất bình tĩnh nói: “Mình vẫn còn chút tiền“.

Tiết thứ nhất là tiết Ngữ Văn, Thường Lê liền vụng trộm lấy điện thoại di động ra đặt trước vé máy bay.

“...”

Đệch?

Lúc trước dù đi thi vẽ hay du lịch cô đều chỉ liếc mắt nhìn qua rồi đặt vé, chưa bao giờ đem dãy số này nhớ trong đầu, lần này mới phát hiện thì ra vé máy bay đắt như vậy.

Cô thời gian eo hẹp, lại trúng dịp lễ, giá vé tăng lợi hại.

Thường Lê không biết tiền trong thẻ còn đủ hay không, liều mình ấn nút thanh toán nhưng số dư không đủ.

Giáo viên Ngữ Văn đang chữa bài thi lần trước, một bài luận chủ đề tự chọn.

Thường Lê một bên nghe giảng, một bên ấn vào khung chat với Hứa Ninh Thanh.

Điềm Lê Lê: Chú ơi.

Điềm Lê Lê: Chớp chớp mắt.jpg.

Chú:?

Điềm Lê Lê: Thật đói a.jpg.

Hứa Ninh Thanh đang trong phòng họp, phất tay tạm dừng hội nghị, nhìn cô nhóc gửi tới một gói biểu cảm cậu nhóc Shin đang cầm cái bát khóc thút thít, bên trên còn có chữ “thật đói a“.

Hắn dừng lại, không biết con quỷ nhỏ này đang muốn gì.

Không chờ hắn hồi âm, lại tiếp tục gửi một gói biểu cảm.

Lần này là ảnh chụp cô nàng đang khóc thút thít, kèm theo dòng chữ ngại quá, cháu đến xin tiền

Hứa Ninh Thanh cười lên, cầm điện thoại, chậm rãi nhắn.

- Tiền không phải cứ muốn là có a, phải dỗ người khác vui vẻ mới có tiền chứ.

Cô nhóc rất nhanh đáp lại: Phải dỗ như thế nào a! Mắt chớp chớp.jpg.

Chú: Hát một bài.

Chú: Bài ~Yêu một người không trở về nhà~ đi.

Thường Lê trong phòng học không hề được báo trước cả hai tai đỏ lên.

? Tên khốn nạn này quả nhiên chưa có quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.