Hứa Ninh Thanh không để Thường Lê vào nhà nữa, trực tiếp mang cô đến gara xe.
Cô nàng ngồi bên trên ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông xách theo túi đồ uống. Cầm một chai sữa bò đưa cho cô.
“Cháu muốn uống Cocacola.” Thường Lê không nhận.
Hứa Ninh Thanh đem sữa bò một lần nữa ném vào trong túi, đưa Cocacola cho cô, lại cầm hộp anh đào để bên cạnh cô.
Hắn mang những đồ còn lại vào trong nhà, cùng Hứa Thời Sinh và Trần Điềm nói một tiềng, cầm theo đồng phục đã được sấy khô đi ra ngoài.
Vừa mở cửa xe liền trông thấy cô nàng cầm chai Cocacola uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, dính một chút hơi khoé môi, đầu lưỡi màu hồng vươn ra, nhẹ nhàng liếm môi dưới một cái, mặc trên người áo khoác của hắn, mũ trùm trên đầu vẫn chưa tháo xuống.
Thường Lê cũng nghiêng đầu nhìn qua, hốc mắt đỏ lên, chóp mũi cũng phiếm hồng, nhìn qua có chút đáng thương, nhưng không còn khóc nữa, khoé mắt một chút ẩm ướt cũng không có.
Cô nàng nghiêng đầu: “Đi chơi ở đâu ạ?”
“...”
Việc ban nãy bất ngờ nghẹn ngào thút thít giống như một trận ảo giác.
Hứa Ninh Thanh thở dài, ngồi vào xe, suy nghĩ một lúc xem những nơi các bé gái thích đến.
“Công viên trò chơi?”
“Không vui.”
Hứa Ninh Thanh: “Vậy em muốn chơi cái gì?”
“Muốn!” Thường Lê dừng một chút, liếm môi một cái nói: “Muốn, chơi kích thích một chút.”
Người đàn ông khàn giọng cười: “Cái gì kích thích?”
“Làm sao cháu biết được, dù sao chính là kích thích, không phải chú nói dẫn cháu đi chơi sao?”
“Được.” Hứa Ninh Thanh ngón trỏ gãi gãi đuôi lông mày: “Dẫn em đi chơi trò kích thích.”
Nói xong hắn liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Hứa Ninh Thanh cực kì xứng với cái danh công tử xa đọa này, những trò chơi mạo hiểm liều mạng trong mắt người thường hắn đều đã thử qua, ví dụ như đua xe trên núi.
Chân núi ngoại thành vừa mở một câu lạc bộ đua xe tốc độ, lúc trước đã có người hẹn Hứa Ninh Thanh cùng đi, bất quá khi đó hắn không rảnh nên đã từ chối.
Nhưng hắn thực sự thích xe, so với loại hình đánh golf xã giao thương nghiệp, hắn càng thích đua xe hơn, thế là sớm đã cho người chở chiếc Lamborghini Aventador tới đây.
“Xuống xe.” Hứa Ninh Thanh nói.
Hứa Ninh Thanh sau khi lái xe vào câu lạc bộ liền có người ra đón, chủ câu lạc bộ đã tìm hiểu một số tư liệu của những người có tiền ưa mạo hiểm ở cái Đế Đô này.
“Hứa thiếu gia, cười cùng ngài cũng có thời gian đến chỗ chúng tôi.” Ông chủ câu lạc bộ đi tới, cùng Hứa Ninh Thanh bắt tay: “Vừa hay Trương tổng hôm nay cũng đến, tất cả đang ở bên trong.”
Thường Lê uống hết chai Cocacola mới xuống xe, cửa xe vừa mở ra, chủ câu lạc bộ liền nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh.
Một lát sau liền mập mờ cười một tiếng, vẫy tay với người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp phía sau lưng hắn, nói: “Hứa tổng mang bạn gái đến à, lát nữa cũng lên xe chứ?”
“Ừm.” Hứa Ninh Thanh quay đầu, hướng Thường Lê ra hiệu.
“Đua xe?” Thường Lê đánh giá xung quanh hỏi.
“Ừm, đủ kích thích không?” Hắn cười hỏi.
“Đủ!” Thường Lê cũng cười cười: “Đường đua ở đâu vậy?”
Ông chủ một bên trả lời: “Bình thường là đua đường núi, nhưng cái đó rất nguy hiểm, cũng có thể lựa chọn đường đua chuyên nghiệp của câu lạc bộ, có nhiều mức độ khó khác nhau có thể lựa chọn.”
Thường Lê mắt nhìn Hứa Ninh Thanh: “Không cần, đua đường núi là được rồi.”
Hứa Ninh Thanh lại thấp giọng cười, nhìn xuống: “Không sợ tôi kỹ thuật lái xe không tốt?”
Cô gái nhỏ ngẩng cao ót, đôi mắt chớp chớp, bởi vì mới vừa khóc, cả người có chút ỉu xìu, trả lời kiểu rất đương nhiên: “Không sợ.”
Hắn đột nhiên hô hấp cứng lại.
Yết hầu ngứa ngáy, Hứa Ninh Thanh liếm môi một cái.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, thực sự Thường Lê cũng không phải là một đứa trẻ nữa, mười tám tuổi, năm ba cao trung, sau khi tốt nghiệp tự do yêu đương hẳn sẽ không bị nói là tuổi yêu sớm nữa.
Ý nghĩ này trong đầu hắn quấn một vòng, bị ông chủ câu lạc bộ đánh gãy.
“------ Hứa thiếu gia, vậy tôi đưa hai người đi thay quần áo.”
“Đi” lúc hắn mở miệng nói chuyện âm thanh bỗng khàn đặc, nghiêng đầu ho khan một tiếng.
Ông bà người ta sợ cháu gái mình ở một mình nguy hiểm nên mới nhờ hắn chăm sóc đoạn thời gian này, kết quả thi thoảng bản thân lại động một cái ý đồ xấu xa.
Hứa Ninh Thanh chưa bao giờ cảm thấy mình khốn nạn như vậy.
Câu lạc bộ đua xe cần mặc cùng loại trang phục bảo hộ, phòng thay quần áo nam nữ riêng biệt.
Hứa Ninh Thanh từ trong hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, vừa châm lửa đi vào phòng thay quần áo liền nghe được một tiếng: “------ Hứa tổng, trùng hợp vậy!”
Trương Thước đã mặc xong đồ bảo hộ.
Hứa Ninh Thanh lấy thuốc lá bên miệng xuống, bắt tay chào hỏi.
“À đúng rồi, hôm nay Thẩm Nham bên Thuỵ Hưng muốn hỏi tôi số điện thoại của anh.” Trương Thước nói.
Hứa Ninh Thanh kéo khóa kéo trang phục bảo hộ, nghiêng đầu: “Thụy Hưng?”
“Là đồ nội thất và vật liệu xây dựng Thuỵ Hưng.” Trương Thước cũng không vội đi trước: “Tôi còn tưởng là hai người hợp tác, nhìn ý tứ này chắc là không phải rồi?”
Hứa Ninh Thanh lúc này mới kịp phản ứng, là ba của Thẩm Tề kia, hắn chưa kịp trả lời chuông điện thoại liền vang lên.
Trên màn hình là một dãy số lạ, không có ghi chú.
Hắn ra hiệu nghe điện thoại với Trương Thước, ngồi trên ghế nhấn nhận.
“Alo.”
“Là Hứa tổng sao, tôi là Thẩm Nham.” đầu kia là giọng nói câu nệ của một người đàn ông trung niên.
Hứa Ninh Thanh giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc ánh lửa hồng, thần sắc dửng dưng, không nói chuyện.
“Tôi đã dạy dỗ lại con trai chuyện ngượng ngùng hôm nay, nó thực sự đã nói những lời vô lễ, nhưng tôi cam đoan tuyệt đối không phải bên trong nhà chúng tôi nói như vậy, tôi cũng không biết nó nghe được ở đâu, mạo phạm ngài cùng Thường tiểu thư.”
Hứa Ninh Thanh đương nhiên cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.
Lúc trước Châu Ỷ Khâm lợi dụng hắn chụp những bức ảnh kia, dùng loại quan hệ mập mờ này đoạt được tài nguyên lớn hắn cũng chỉ không còn cùng Châu Ỷ Khâm có liên quan thôi, cũng không muốn thật sự đem tài nguyên trong tay cô ta đoạt mất.
Chuyện ngày hôm nay, từ lúc ra khỏi trường học hắn cũng tính bỏ qua rồi.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng vừa rồi cô nhóc nghẹn ngào khóc, lại bắt đầu nhen nhóm một chút lửa giận.
Thẩm Nham nói: “Hôm nào tôi nhất đinh mang con trai đến cửa xin lỗi Thường tiểu thư đàng hoàng.”
“Không cần.” Hứa Ninh Thanh hít một hơi thuốc lá, nói: “Hai đứa đã không thích nhau, tôi cảm thấy không gặp lại là tốt nhất.”
Thẩm Nham dừng lại.
“Nếu như việc chuyển trường gặp vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi.” Hứa Ninh Thanh hời hợt nói, vẫn không quên lại thêm một đòn: “Thẩm tổng yên tâm, tôi sẽ không đem mâu thuẫn của hai đứa trẻ lẫn vào công việc.”
Ngụ ý không cút đi thì cũng đừng mong hợp tác trên thương trường nữa.
Trương Thước một bên cực kì hứng thú nhướn mày.
Nghe đoạn này hắn cũng đoán được đại khái tình hình, cùng đứa trẻ trong nhà Hứa thiếu gia có quan hệ.
Trương Thước cùng Hứa Ninh Thanh từng hợp tác qua, đối với tính tình của hắn cũng khá hiểu rõ, bên ngoài tản mạn lại dễ nói chuyện, nhìn qua là dáng vẻ không bao giờ nổi giận, mặc dù đại đa số thời điểm đều như thế, nhưng thật ra là khẩu phật tâm xà*, làm hắn giận lên thì không còn cháo để múc nữa.
*Khẩu phật tâm xà: Miệng thì nói điều hay nhưng tâm địa độc ác.
Trương Thước đưa tay gãi gãi lông mày, cực kì quan tâm: “Bất động sản Tây Giao đang cùng Thẩm Nham ký hợp đồng, cần tôi chuyển thành người khác không?”
Hứa Ninh Thanh nhìn hắn một cái, âm thanh nhàn nhạt: “Tùy.”
Không phải “không cần”, mà là “tùy“.
Trương Thước ra dấu tay OK: “Hiểu rồi.”
Người như bọn họ, bởi vì công ty bản thân có thực lực cùng nguồn đầu tư to lớn, khách quan mà nói cùng công ty nhỏ ký kết càng thêm có lợi trên hợp đồng, quan trọng hơn chính là quan hệ thượng tầng gắn bó lẫn nhau.
Hứa Ninh Thanh thay xong quần áo cùng Trương Thước đi ra ngoài.
Thường Lê đã chờ ở bên ngoài, một thân quần áo đua xe liền thân màu đỏ, tay áo màu đen, bên ngực thêu logo của câu lạc bộ, mũ bảo hiểm vẫn chưa cài vào, lỏng lỏng lẻo lẻo đội trên đầu, mái tóc mềm mại đen nháy ôm lấy cái cổ trắng nõn.
Trương Thước dừng lại, không nghĩ tới Hứa Ninh Thanh còn dẫn theo nha đầu này đi đua xe.
Hắn giơ tay lên vẫy vẫy “Trùng hợp vậy em gái.”
Thường Lê nhận ra đây là người lần trước gặp ở nhà hàng tây, còn thuận theo tiếng “em gái” của hắn mà chào lại: “Chào anh trai.”
Hứa Ninh Thanh mí mắt nhảy một cái, ngừng bước nhìn sang.
Trương Thước trông cực kì vui vẻ cười ra tiếng, quét mắt qua Hứa Ninh Thanh một chút, sau đó liền đi theo cô phục vụ mặc bộ đồ thỏ về phía nhà xe.
“Cài mũ bảo hiểm vào.” Hứa Ninh Thanh nói.
“Vâng.”
Thường Lê lần đầu tiên tiếp xúc vật như vậy, động tác chậm chạp, một hồi lâu cũng không cài vào được.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một lúc, đi qua, kéo tay cô, ngón cái chạm qua thịt mềm dưới cằm cô, đem móc cài vào.
Thường Lê ngẩn người, cách một lớp kính nhìn người đàn ông đứng gần mình, đầu ngón tay lành lạnh cọ vào xương quai hàm.
Có chút tê dại.
Cô ngửi được mùi khói, hương vị khá nặng, hẳn là vừa rồi trong phòng thay đồ hút một điếu.
“Quen hắn sao, gọi loạn người ta là anh trai?” người đàn ông bỗng nhiên nói.
Thường Lê đang nhìn môi hắn đến ngẩn người, cái người này không chỉ có cặp mắt đào hoa, còn thêm một đôi môi mỏng, mười phần bạc tình.
“À, hả?” Thường Lê không kịp phản ứng.
Hứa Ninh Thanh âm thanh nhàn nhạt: “Em gọi hắn là anh trai, vậy hắn có phải nên gọi tôi một tiếng chú không?”
“...”