Trước nghỉ lễ Quốc Khánh có hai ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, Thường Lê từ nhỏ đến lớn không có tế bào vận động, loại hình hoạt động này đương nhiên không cần sự góp mặt của cô, thế nên cô liền tiêu tốn hai ngày này để hoàn thành xong nhiệm vụ vẽ graffiti cho trường học trước khi qua Nhật Bản, còn lại một chút liền để Mạnh Thanh Cúc cùng những bạn học khác tự do phát huy.
Chủ nhật ngày mùng một tháng mười, chuyến bay vào mười giờ sáng.
Sau khi thức dậy, Thường Lê kiểm tra sơ qua hành lý một lần nữa xem còn thiếu cái gì không.
Thật ra nếu có quên thứ gì cũng không sao, dù sao tới đó cũng có thể đến cửa hàng mua lại, nhưng yêu cầu của Thường Lê đối với giấy bút sơn màu rất cao, chỉ dùng một số thương hiệu nhất định.
Tối qua cô đã đem Bánh Bánh đến cửa hàng thú cưng gửi.
Ban đầu cô còn muốn để Bánh Bánh ở nhà rồi nhờ Hứa Ninh Thanh chăm sóc, thế là cô cùng Bánh Bánh thương lượng một hồi, kết quả con mèo mập này căn bản không thèm quan tâm, móng vuốt sắc nhọn đặt trên cánh tay cô, kéo một đường thật dài.
“...”
Thường Lê khắc sâu cảm nhận số mệnh tương lai bốn ngày này của Bánh Bánh thật nhiều thăng trầm.
Thế là lập tức dẹp bỏ ý nghĩ, liên hệ tới cửa hàng thú cưng.
Cô kéo hành lý đi từ phòng ngủ ra thì thấy Hứa Ninh Thanh đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, cô ngẩn người, qua một tháng ở chung Thường Lê đã hiểu rõ giờ giấc hắn sinh hoạt và nghỉ ngơi.
Trừ lúc phải đi làm, đều là ban đêm không thèm ngủ buổi sáng không thèm dậy.
Điển hình của tin thần thanh niên thời đại mới.
“Chú đấy à, sao hôm nay dậy sớm vậy a.”
Người đàn ông trông có chút mệt mỏi: “Không phải hôm nay bay sao?”
Thường Lê có chút thụ sủng nhược kinh*: “Chú đưa cháu đi a?”
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà đâm ra lo sợ.
Hứa Ninh Thanh quét mắt nhìn cô một chút, âm thanh nhàn nhạt: “Trùng hợp hôm nay ta cũng bay đi châu Úc.”
“Đi du lịch à?”
“Công việc.” người đàn ông nói chuyện lộ rõ sự mệt mỏi, chắc là ngủ không ngon, âm thanh rất trầm.
Thường Lê càng ngạc nhiên: “Công việc của chú cũng cực khổ quá đi?”
Không phải là một đại thiếu gia sao?
Người đàn ông thân thể cao lớn từ trên liếc xuống nhìn cô, hừ một tiếng: “Không làm việc thì lấy gì nuôi cháu a.”
Thường Lê: “...”
Ôi ôi ôi.
Tài xế đã chờ dưới lầu.
Sau khi lên xe, Hứa Ninh Thanh liền nhắn mắt tiếp tục ngủ bù, Thường Lê tự giác im lặng, đeo tai nghe nghe nhạc, không làm phiền hắn.
Nghỉ lễ Quốc Khánh sân bay đông nghịt người.
Hứa Ninh Thanh cầm thẻ căn cước của Thường Lê lấy vé máy bay rồi đưa lại cho cô.
“Một mình ở nước ngoài nhớ chú ý an toàn, ban đêm không được đi ra ngoài một mình, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta” Hứa Ninh Thanh âm thanh nhàn nhạt dặn dò cô.
Thường Lê dịu dàng gật đầu: “Đã biết.”
Cô từ nhỏ đã thường xuyên ở bên ngoài một mình, giải thi đấu lần trước cũng tự mình ngồi máy bay đi, so với người cũng tuổi đã độc lập hơn rất nhiều.
Chuyến bay của Thường Lê sớm hơn Hứa Ninh Thanh nên liền gửi hành lý lên máy bay trước.
-
Thời gian bay cũng không lâu.
Thường Lê ngủ một giấc đã hạ cánh, địa điểm tổ chức cuộc thi là ở Nagoya, cô đem chăn bông trả lại cho chị tiếp viên hàng không, sau đó cầm hành lý xách tay của mình xuống máy bay.
Cô nàng vóc dáng không cao, ăn mặc đơn giản áo khoác quần dài, đôi mắt trong veo, bộ dạng ngây thơ thuần khiết.
Xung quanh rất nhiều người đi cùng bạn bè người thân, cô lại dáng dấp xinh đẹp, rất bắt mắt mọi người, một mình đứng đợi ở cổng vận chuyển hành lý, sau đó liền có một dì trông khoảng bốn mươi tuổi đi lại hỏi thăm tại sao đứng một mình.
Chắc là lo lắng cô bị lạc ba mẹ.
Thường Lê cười nói: “Chào dì, cháu tới đây thi đấu ạ.”
“Cháu một đứa trẻ một mình đến đây thi đấu a? Thật lợi hại nha” hành lý vẫn chưa ra tới nên dì ấy liền cùng cô trò chuyện một lúc: “Cuộc thi gì vậy, có phải cái mà đám trẻ bây giờ rất thích, cái gì mà.. điện tử?”
Thường Lê cười lên: “Không phải đâu ạ, cháu là đi vẽ tranh.”
“Vẽ tranh cũng có thi đấu sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cháu hãy cố lên nha!”
Thường Lê cười gật gật đầu: “Cảm ơn dì.”
Phía bên cuộc thi có xe chở tuyển thủ đặc biệt đến khách sạn, hôm qua Thường Lê đã gửi thời gian chuyến bay của mình, lúc lấy hành lý đi ra thì xe đã tới.
Tài xế nói tiếng Trung: “Để tôi giúp cô xách đồ.”
Thường Lê để ông ấy mang hành lý quan trọng bỏ vào cốp xe, còn mình thì cầm hành lý xách tay ngồi vào ghế sau, vừa định đóng cửa xe, một âm thanh hùng hổ vang lên.
“------Lê Lê!”
Thường Lê cũng còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh liền trực tiếp xông vào ghế sau, cô nàng bị dọa giật bắn: “...”
Trần Tiềm Nhượng ngồi bên cạnh cô, cười tủm tỉm nhìn cô: “Cậu tới đây chơi hay là thi đấu vậy?”
Bây giờ Thường Lê mới bình tĩnh lại, đưa tay gõ vào trán cậu ta: “Cậu làm mình sợ chết khiếp a!”
“Mình không biết là sẽ dọa cậu a.” Trần Tiềm Nhượng cứ như vậy thoải mái ngồi lên xe, thân thể nghiêng ra sau tìm chỗ dựa thoải mái, liếc xéo cô: “Cậu không phải tiểu bá vương Ma Đô à?”
Trần Tiềm Nhượng là bạn học vẽ năm hai cao trung của Thường Lê khi ở Thượng Hải, sau đó Thường Lê trở về thì không gặp nữa, bằng tuổi cô, nhưng cậu ta cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội, dựa vào vẽ tranh và gương mặt mà có mười mấy vạn fan trên Weibo*, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào gương mặt.
*Weibo: Mang xã hội Trung Quốc.
Thường Lê hỏi: “Cậu tới đây làm gì?“.
Trần Tiềm Nhượng theo phái quốc họa, sẽ không tham gia thi đấu ở đây.
Cậu chàng cười lên rực rỡ, hai má lúm hiện ra: “Không phải là nghe nói cậu tới đây thi sao, mình thuận tiện đến xem một chút.”
Thường Lê: “.. Ồ.”