Hứa Ninh Thanh trực tiếp đen mặt, đưa ngón tay vê mở một khuy áo sơmi, không nói chuyện.
Qua hai giây, điện thoại đã về tay chủ nhân, âm thanh cô gái nhỏ vui mừng vang lên bên tai: “Alo, ai vậy?”
Trần Tiềm Nhượng trả lời thay hắn: “Người chú kia của cậu.”
“...”
Âm thanh Thường Lê rõ ràng dừng lại, đổi thành giọng điệu nhu thuận dịu dàng: “Chú đấy à, chú tìm cháu có việc gì a?”
Hứa Ninh Thanh đầu lưỡi đá qua bên má, thở xuỳ ra một tiếng: “Gọi nhầm, tắt đây.”
“...”
Thường Lê: A?
Cô nhảy cảm phát hiện người đàn ông không che giấu kỹ lửa giận, hoặc căn bản không muốn che giấu.
Hứa Ninh Thanh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua loại tình huống này, một đường lo lắng từ châu Úc về nước, lại vội vã liên hệ hàng không tư nhân bay đi Nagoya, thức trắng một đêm, hai mắt đỏ ngầu.
Kết quả người ta căn bản không có việc gì, lại còn cùng bạn trai chơi cái chó má gì đó gấu tình thú.
Hứa Ninh Thanh thật sự phục.
Hắn trực tiếp xoay người, dự định đi về nước, kết quả một giây sau vừa muốn tắt điện thoại thì đầu dây bên kia ------
Cô nhóc bắt đầu khóc.
“Hu hu hu chú ơi ở đây bọn cháu gặp động đất, vừa rồi thật là dọa người nha.”
Thường Lê ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, cật lực diễn xuất, lọt vào trong mắt Trần Tiềm Nhượng dứng bên cạnh giống như dang nhìn thấy quỷ, còn đưa tay lau giọt nước mắt hư không.
Tiếp tục giả khóc nói: “Cháu còn bị thương, đau quá hu hu hu, còn bị chảy máu nữa!”
Hứa Ninh Thanh đứng ở sân bay, nghe.
Nói thật, cô nàng khóc cực kì giả.
Hắn không phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất là những loại nữ nhân tâm cơ muốn bò lên giường hắn, lã chã rơi lệ, như hoa lê dưới màn mưa xuân.
Bây giờ thấy Thường Lê khóc như vậy, tí nữa làm hắn sinh hoài nghi về thông tin động đất.
Người đàn ông hai bên thái dương thình thịch rạo rực, nói hai chữ: “Đang ở đâu?”
-
Thường Lê ngồi ở bệnh viện, chờ lúc cúp điện thoại mới nhận ra khi Hứa Ninh Thanh gọi cho cô là đã đến sân bay Nagoya.
Lúc động đất xuất hiện thì cuộc thi của bọn họ đã kết thúc, bởi vì ở gần tâm địa chấn, chấn động rất mạnh, sân thi đấu được trang hoàng lộng lẫy, đèn chùm pha lê trên trần đung đưa mãnh liệt.
Cuối cùng mọi người thoát khỏi hội trường khá có trật tự, Thường Lê là thí sinh đặc biệt nên ngồi hàng ghế đầu, chạy ra chậm hơn một chút.
Đúng lúc đi ra thì đèn chùm rớt xuống.
May mắn không bị rơi xuống người, chỉ là mảnh vỡ cứa bị thương, vết thương khá sâu, lúc ấy máu rơi xuống đất thành chuỗi dài.
Thường Lê được được nuông chiều từ bé, tuy có một chút tâm lý gia đình, nhưng bị tổn thương chẩy máu thì gần như không có trong ký ức.
Sự việc xảy ra dọa cô một phen ngơ ngác.
Vẫn là Trần Tiềm Nhượng nắm lấy cổ tay cô chạy ra sân, ra khoảng đất trống bên ngoài, tình hình giao thông cũng ùn tắc, băng bó đơn giản một lúc lâu sau mới tới được bệnh viện.
Vết cắt trên lòng bàn tay không còn chảy máu nữa, cũng không có cảm giác đau đớn, cô ngồi trước mặt bác sĩ, nhìn bác sĩ bôi thuốc rồi quấn băng gạc.
Lúc này mới phát giác ban nãy lúc xảy ra động đất bản thân có chút ngây ngốc, một vết thương nhỏ như vậy, liền bị dọa cho hoảng hốt, nhìn thấy máu chảy cũng rơi vài giọt nước mắt.
Cô gái nhỏ hít thở sâu một hơi, nghĩ cách vớt vát một chút hình tượng, giơ bàn tay bị băng bó thành giò heo, chạy trên hành lang giả vờ diềm tĩnh.
“------ Trần Tiềm Nhượng! Cậu nhìn xem mình giống gấu không này!”
Qua một lát sau điện thoại lại vang lên.
Thường lão gia gọi tới.
Nhìn cái tên trên màn hình, Thường Lê bị dọa buông lỏng tay điện thoại rơi xuống, đập trên nền đất hỏng mất, chờ một lát sau bình tĩnh lại mới mượn điện thoại Trần Tiềm Nhượng gọi lại.
Cú điện thoại đầu tiên nhận được là của Hứa Ninh Thanh, sau đó lần lượt Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Huỷ cũng gọi qua, bây giờ là ông nội.
Cũng không biết ông nội nghe từ đâu biết chuyện cô đi Nhật Bản tham gia thi đấu.
“Alo ông nội.”
“Ôi, Lê Lê cuối cùng cháu cũng nghe máy, dọa chết ông nội rồi!” Thường lão gia thở phì phò nói: “Bên cháu có phải có động đất không, cháu không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì đâu ông nội, không bị thương, chỗ này chống địa chấn, ngăn chấn động khá tốt.” Thường Lê nói.
“Bây giờ cháu đang ở đâu a? Ở khách sạn nào?”
Thường Lê ngẩn người, nghe được tiếng nói chuyện ở đầu bên kia di động, chính là tiếng Nhật, ngừng một hồi lâu, cô mới chần chờ hỏi: “Ông nội, người đến Nhật Bản a?”
“Đúng a, cháu không nghe điện thoại dọa chết ta với bà nội, bọn ta chỉ có thể đến thẳng đây xem thế nào.”
Cúp điện thoại, Thường Lê gửi định vị cho ông.
Chờ tin nhắn được gửi xong, bên trong Wechat hiện lên một dãy dài tin tức hỏi thăm, Thường Lê giương mắt, liền trông thấy ánh mắt hoài nghi của Trần Tiềm Nhượng phía đối diện.
Cậu ta hai tay khoanh trước ngực, cái cằm nhấc lên, ánh mắt dò xét rơi trên người cô, nốt ruồi dưới khoé mắt tựa hồ biểu đạt sự khinh bỉ.
“...”
Thường Lê nhướn mày: “Cậu sao vậy?”
Trần Tiềm Nhượng cong môi: “Chú?”
“Ừm?”
“Cậu bình thường cũng như vậy với chú cậu?” Cậu chàng thần sắc tự nhiên bắt chước dánh vẻ vừa rồi của cô, “Đau quá a hu hu hu?”
Nói xong lại nhìn vào bàn tay phải đã được băng bó kỹ càng của cô.
Thường Lê trên mặt không hiểu vì sao có chút nóng lên, nhìn cậu ta: “Không được sao.”
Trần Tiềm Nhượng ngồi thụp xuống hai tay để trên đầu gối: “Cậu nói xem người bạn trai kia có phải hắn không?”
“...”
Thường Lê:?
Huynh đệ à, cậu một đấng nam nhi vì sao giác quan thứ sáu lại nhạy như vậy a?
Thường Lê còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa sổ đột nhiên chớt một tia sáng, sau đó tiếng sấm đùng đùng vang lên.
Trần Tiềm Nhượng nhíu mày một cái, nói: “Giông tố”
“Cái gì?” Cô không nghe rõ, xoa xoa tai, tiến lên nghiêng người hỏi.
“Giông tố” cậu lặp lại một lần nữa “Vì cậu mà nổi lên đấy.”
“...”
Thường Lê nghe hiểu, mặt không biểu cảm dựa lưng vào tường, châm chọc nói: “Thật có văn hóa.”
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu khẽ cười một tiếng: “Không phải sao.”
“Không phải bạn trai.” Thường Lê ngắn gọn nói: “Tối hôm đó mình nói bừa, chỉ là mình thích hắn thôi, không có dông tố gì ở đây hết, bởi vì bà của mình với mẹ của hắn quen biết nên mới gọi là chú.”
“Cậu thích hắn còn gọi người ta là chú?”
Thường Lê: “Cái này có quan hệ gì.”
“Cậu ngày ngày nhắc nhở bản thân rằng người ta là trưởng bối cậu, như vậy làm sao mà theo đuổi a” Trần Tiềm Nhượng nói.
Thường Lê chớp mắt mấy cái, ngược lại không nghĩ tới phương diện này, ngồi thẳng người, một bộ dáng cung kính lắng nghe học hỏi: “Vậy phải như thế nào a, với lại, gọi bằng chú không phải rất tình thú sao.”
Trần Tiềm Nhượng xì khẽ một tiếng: “Tình thú cái đầu cậu, người ta gọi ca ca* mới là tình thú.”
*Trans: Nếu dịch là “anh trai” thì không được tình thú cho lắm:))
“...”