Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 1: Chương 1: Hội thi vẽ tranh




Năm giờ chiều.

Những tác phẩm đầy màu sắc trong phòng trưng bày tranh sơn dầu phản chiếu sắc trời đang dần trầm xuống ngoài cửa sổ.

Giữa mùa hè, trời lại sắp nổi cơn giông, người đi bộ và xe cộ trên đường đều lo lắng vội vã chạy về nhà. Nhưng tại hội trường tranh sơn dầu đèn vẫn sáng rực, chật kín người. Lễ trao giải đang được tổ chức.

Thường Lê ngồi tại hàng ghế thứ hai dựa vào bên trái chỗ ngồi, tay chống cằm lười biếng, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế gõ gõ lên gương mặt, tay kia cầm điện thoại di động, ngón cái lướt lên xem tin tức.

“Mau lên mau lên! Cậu chuẩn bị một chút! Sắp công bố giải đặc biệt rồi đấy!”

Mạnh Thanh Cúc cầm tờ giấy chứng nhận giải nhì từ trên sân khấu đi xuống.

Mọi người xung quanh cùng quay lại nhìn cô.

Thường Lê nâng mí mắt liếc nhìn cô nàng, nhịn không được lại phì cười, “Ài” một tiếng.

Sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại.

Về chỗ ngồi, việc trước tiên Mạnh Thanh Cúc làm là chụp hình giấy chứng nhận đăng lên vòng bạn bè* sau đó sửa sang lại váy rồi vén gọn mái tóc ra sau tai.

*Vòng bạn bè: Nơi đăng trạng thái trên Wechat - giống với Zalo, Facebook.

Lại nghe thấy Thường Lê bên cạnh đang chống cằm cười.

Cô nàng thấy kỳ lạ, lập tức thoát khỏi vòng bạn bè, mục tin nhắn hiện vòng tròn đỏ “3“.

Bên trên đề “Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm“.

Điềm Lê Lê: [hình ảnh].

Điềm Lê Lê: Mạnh Thanh Cúc hôm nay tướng mạo thật xuất chúng.

Điềm Lê Lê: Đôi mắt ghen tị chớp chớp.jpg.

“...”

Mạnh Thanh Cúc nhìn bức ảnh Thường Lê đăng, đôi mắt to trợn ngược.

Một con chó Ngao Tây Tạng* lông đỏ đang nhe nanh gầm gừ.

*Ngao Tây Tạng: Chó lông xù, to như sư tử.

Phía trên còn kèm theo dòng chữ: Khủng bố ma vương, gần như tuyệt chủng.

Vì lễ trao giải hôm nay mà Mạnh Thanh Cúc đặc biệt đi làm tóc, vốn dĩ chỉ muốn tỉa một chút tóc mái, kết quả bị anh trai cắt tóc cắt thành một đầu lòa xòa, lại còn nhuộm màu đỏ chót trông như bờm sư tử.

Là một sinh viên nghệ thuật thì nên phóng đãng tự do một chút, tóc đỏ liền để tóc đỏ đi. Mạnh Thanh Cúc hôm qua vẫn nghĩ như vậy.

Kết quả hôm này Thường Lê vừa nhìn thấy cô liền cười không dừng được, cực kì mất mặt.

“Đệch!” Mạnh Thanh Cúc mắng cô: “Nhìn xem lời của cậu nói, lại nhìn tên Wechat của chính mình đi. Cậu! Xứng! Sao!”

Thường Lê thản nhiên đáp: “Mình xứng mà.”

“Cậu có chỗ nào ngọt* vậy?” Mạnh Thanh Cúc chất vấn.

*Ngọt: Tiếng Hán Việt là Điềm, tên Wechat của Thường Lê là Điềm Lê Lê.

Thường Lê cười, mắt hạnh cong cong, bên trong câu bên ngoài vểnh, giống một con hồ ly nhỏ, mái tóc đen nháy gọn gàng vén ra sau tai, để lại một lọn tóc nhỏ ở trước ngực, lộ ra loại cảm giác ngoan ngoãn kỳ lạ.

Cô nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Không ngọt sao?”

Mạnh Thanh Cúc: “...”

-

Mười phút sau, lễ trao giải “Hội thi vẽ tranh” đã tiến hành được một nửa, giải đặc biệt tổng cộng có bốn người, trong đó ba người đã được công bố, còn lại người cuối cùng.

“Khẳng định là cậu! Nhất định là cậu!”

Mạnh Thanh Cúc nhìn qua so với Thường Lê còn lo lắng hơn.

Thật ra Thường Lê cũng rất lo lắng “Hội thi vẽ tranh” này có giá trị rất lớn trong lĩnh vực nghệ thuật, cô đương nhiên muốn đoạt giải.

Người chủ trì đứng trên sân khấu cuối cùng cũng chuẩn bị xong, lúc này mới cầm micro công bố tiếp: “Như vậy vị trí cuối cùng của giải đặc biệt hôm nay chính là ------ Tuyển thủ số 32, nữ họa sĩ trẻ 18 tuổi, Lê Hoan!”

Phía sau bên kia một nữ sinh đứng lên, mặc chiếc váy hoa màu sáng cổ chữ V của thương hiệu Miumiu, tôn lên dáng người tinh xảo xinh đẹp, Cái cằm nhỏ giương giống một con thiên nga trắng quan sát chúng sinh.

Lê Hoan bày ra một nụ cười khiêm tốn, cúi đầu chào mọi người dưới khán đài, ánh mắt như có như không quét về phía Thường Lê.

“Mẹ nó, Lê Hoan còn cố ý liếc qua bên này nhìn cậu!” Mạnh Thanh Cúc cau mày: “Không phải, tại sao lại là cô ta, cậu không phải cũng dự thi sao?”

“Ừm.” Đôi lông mày thanh tú của Thường Lê nhíu lại: “Vừa rồi mình nghe được thông tin từ ban tổ chức là năm nay có sắp xếp thêm một giải hạng nhất nữa.”

Mạnh Thanh Cúc sững sờ.

Đây là lần đầu tiên sắp xếp một giải hạng nhất khác.

Lê Hoan lên sân khấu nhận giải thưởng rồi đọc lời chúc mừng.

Vừa xuống sân khấu, quả nhiên liền nghe người chủ trì công bố, năm nay còn sắp xếp thêm một giải thưởng hạng nhất khác nữa, chỉ có một người duy nhất, cũng chính là vị trí đứng đầu duy nhất trong cuộc thi này.

Thường Lê im lặng cuộn chặt nắm đấm, mở to mắt.

Năm, bốn, ba, hai, một. Cô mặc niệm.

Ngay sau đó liền nghe được tên chính mình. Giải thưởng hạng nhất.

Mạnh Thanh Cúc trực tiếp nhào vào lòng cô lắc đầu nguây nguẩy, mái tóc đỏ hỗn độn dính bết vào mặt cô nàng, lúc này trông cực kì giống lông chó Ngao Tây Tạng.

Thường Lê bị “tóc đỏ chó Ngao Tây Tạng” ôm lắc lư mấy lần mới lên sân khấu.

Cô gái nhỏ tướng mạo rất xinh đẹp, trông đáng yêu, ngây thơ thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, bây giờ trong tay nắm chặt cup, cười nhẹ nhàng nhìn qua dưới khán đài, chiếc váy ngắn ngang đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, thập phần tươi mát.

Chợt thoáng thấy một bóng người, cô dừng ánh mắt nhìn chăm chăm đến thất thần, giây sau liền quên mình mới vừa nói đến chỗ nào.

Dứt khoát phát biểu một câu “Cảm ơn mọi người” rồi đi xuống khán đài.

Cô đứng ở rìa sân khấu, thẳng tắp nhìn xuống hàng ghế cuối cùng của người đàn ông kia.

Anh ta mặc áo trắng quần đen đứng dựa vào tường, đang nghe điện thoại, mặt cúi xuống, không biết đang nói cái gì, cặp mắt đào khẽ nhếch, môi mỏng cong lên dáng vẻ ngả ngớn.

Trông giống như người xấu, nhưng dáng vẻ lại nhẹ tựa mây gió.

Thường Lê vừa nhìn, nhịp tim thình thịch rạo rực.

-

Cô lúc ấy chắc là nhìn đến thất thần, Thường Lê nghĩ có lẽ do có chút nhan sắc, bởi vì lúc buổi trao giải vừa kết thúc Mạnh Thanh Cúc liền trực tiếp khoác vai cô cô hỏi chuyện: “Vừa rồi cậu nhìn em trai xinh đẹp nào vậy?”

Thường Lê cười tủm tỉm chỉnh lại cô nàng: “Là anh đẹp trai!”

Mạnh Thanh Cúc sững sờ, sau đó liền nhịn không được tò mò, trước kia đều là cô nàng này đi rải thính khắp nơi, từ lúc nào lại thấy Thường Lê chủ động khen người ta đẹp trai rồi?

“Ai vậy ai vậy, học trường nào?”

Thường Lê ôm cup đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa: “Chắc không phải học sinh, lần trước nhìn thấy hắn đeo caravat.”

Mạnh Thanh Cúc giật mình trợn to mắt: “Lần trước? Cậu quen à?”

Cơn mưa vừa tan, đường vẫn còn ẩm ướt, mùi hơi đất đặc quánh trong không khí, Thường Lê nhẹ nhàng chun mũi, theo đó âm thanh cũng nghèn nghẹn: “Mình không biết.”

Thường Lê cũng không nói chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.