Châm cứu rất có tác dụng, ngày hôm sau Thường Lê tỉnh lại đã thấy tay thoải mái hơn rất nhiều, chỉ còn đau một chút, có lẽ ngủ nhiều quá, hơi cứng người.
Hà Thiển Thiển rất quan tâm cô, còn thường xuyên giúp cô đi lấy cơm.
Hai ngày sau kết quả thi phác hoạ đã có, không có điểm số cụ thể, chỉ phân chia cấp bậc, cấp đặc biệt chỉ có ba người, Trần Tiềm Nhượng, Hà Thiển Thiển, và một nữ sinh khác.
Thường Lê được cấp A.
Mặc dù Hà Thiển Thiển bởi vì cô không được cấp đặc biệt mà tiếc nuối rất lâu, nhưng Thường Lê vẫn khá hài lòng bản thân.
Trình độ phác hoạ của cô so với người bình thường không có gì đặc biệt, lại thêm tay bị đau, có thể được cấp A đã là tốt lắm rồi, mà Lê Hoan cũng không đoạt được cấp đặc biệt, cô liền mãn nguyện.
Hai ngày này Thường Lê đi theo sắp xếp của Giải mùa đông, lên lớp, vẽ tranh, kiểm tra, bận bịu cũng không rảnh nhớ nhung Hứa Ninh Thanh.
Hắn lâu lâu sẽ nhắn tin cho cô, chẳng qua nội dung so với trước đó bình thường rất nhiều, chỉ nhắc nhở cô thay thuốc đổi băng gạt.
Buổi chiều thứ năm Thường Lê tan học, cùng Trần Tiềm Nhượng đi xuống toà giảng đường.
Vừa đi ra thì nhận được một tin nhắn MMS*, từ đầu năm nhận được rất ít tin MMS, Thường Lê cũng mở ra xem, không coi là tin nhắn rác.
MMS: định dạng tin nhắn gửi bằng số điện thoại thông thường mà không cần app Khác với SMS chỉ gửi được tin nhắn văn bản, MMS có thể gửi âm thanh, hình ảnh, văn bản,
Đó là hình một tấm thiệp sinh nhật.
Thường Lê phóng to hình ảnh một chút, bên trên viết tên ------ Phòng Tề.
Cái tên này rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Bởi vì Thường Lê bị Thương, Trần Tiềm Nhượng còn đặc biệt mua một chiếc xe đạp, cậu đạp từ nhà xe ra, dừng trước toà giảng đường, chân dài chống xuống, phát ra giọng nói đầy lưu manh: “Lên xe nào em gái.”
Thường Lê cười mắng: “Cậu có bệnh à.”
“Vừa rồi xem cái gì vậy? Trần Tiềm Nhượng thuận miệng hỏi.
“Có người gửi thiệp mời cho mình, còn là MMS.” Thường Lê nói xong, chợt nhớ ra cái tên kia là ai.
Tại buổi tuyên truyền trước đó của Hứa Ninh Thanh có gặp qua, hình như quan hệ hai người không tệ lắm.
Trần Tiềm Nhượng: “Khi nào?”
Thường Lê lại nhìn xuống: “Buổi tối ngày mai.”
“Vậy thì vừa đúng hôm rảnh.”
Thường Lê ngồi lên ghế sau xe đạp, điện thoại liền vang, một dãy số lạ.
Cô nhận: “Alo?”
“Là Thường Lê phải không, anh là Phòng Tề.” Đối phương nói.
Thường Lê sững sờ: “À, vừa rồi em thấy anh gửi tin nhắn.”
Phòng Tề cười cười: “Vậy không vòng vo nữa, buổi tối ngày mai em gái có muốn đến tham gia tiệc sinh nhật của anh không, anh gọi xe tới đón em?”
“Em...” Thường Lê cùng hắn cũng chẳng thân quen gì, thực sự còn nghĩ chưa ra vì sao hắn mời cô đi sinh nhật: “Em không đi đâu, chúc anh sinh nhật vui vẻ nha.”
“Đừng mà em gái, Hứa Ninh Thanh cũng tới đó.”
Phòng Tề nói xong liền phát giác đầu kia đã im bặt, nhanh chóng bổ sung thêm: “Còn có cái kia Giang phu nhân, ài, tên là gì nhỉ, Niệm Niệm?”
Thường Lê nói: “Ừm, họ Thời.”
“À đúng rồi, Thời Niệm Niệm, nghe nói cô ấy có quà gì muốn tặng em đó, nhưng mà không có cơ hội đưa cho em, ngày mai tới không phải vừa vặn có cơ hội sao.”
Mặc dù Thường Lê chỉ gặp Thời Niệm Niệm có vài lần, nhưng lại rất thích cô, cái người trong điện thoại lại nhiệt tình như vậy, làm cô không nỡ từ chối.
Dừng một chút, Thường Lê vẫn là gật đầu: “Vậy được rồi, anh không cần gọi xe đâu, em tự đến là được.”
“Được được được, cảm ơn em gái đã cho anh mặt mũi.”
Phòng Tề cười hí hửng cúp điện thoại, nhìn Hứa Ninh Thanh ngồi phía đối diện, hất cằm: “Thế nào Hứa ca, nghe có thuyết phục không?”
Hứa Ninh Thanh ngước mắt lên nhìn: “Thì?”
“Anh cứ mạnh miệng đi, người ta lúc trước vì Châu Ỷ Khâm mà bị vạ lây trên mạng, đã vậy còn không thể tức giận sao? Vẫn tình nguyện gọi anh là chú anh liền thoả mãn đi.”
Hứa Ninh Thanh: “Vấn đề mẹ nó là nằm ở chữ chú này.”
Phòng Tề không hiểu một cái xưng hô có làm được trò trống gì: “Theo đuổi con gái ấy à, anh tưởng một câu anh thích em thì xong chuyện á? Đó chỉ là khởi đầu thôi, theo đuổi mới là màn quan trọng.”
Hứa Ninh Thanh giương mắt: “Cậu theo đuổi người khác rồi?”
Phòng Tề cười nói: “Nhìn vậy chứ mẹ nó tôi theo đuổi nhiều lắm nhé, cái người mang đến trước đó tốn không biết bao nhiêu tâm tư của tôi đâu.”
“Cái người cũng học vẽ đó hả?”
“Không phải, là người sau đó một người nữa cơ.”
Hứa Ninh Thanh:?
Hắn cầm gối ôm quăng thẳng vào mặt Phòng Tề: “Ngày mai cậu dám ở trước mặt Thường Lê nói cái này, cậu thử xem.”
Phòng Tề chân chó cười: “Được, tôi sẽ đem buổi sinh nhật biến thành buổi tuyên truyền vận động ngũ giảng tứ mỹ*.”
*Ngũ giảng tứ mĩ (五讲四美): Ngũ giảng: gồm năm chú ý, chú ý văn minh, lịch sự, sạch sẽ, trật tự, đạo đức. Tứ mỹ: gồm bốn vẻ đẹp, vẻ đẹp tâm hồn, ngôn ngữ, cử chỉ, cộng đồng.
-
Phòng Tề tự xưng là người có quan hệ rộng mở nhất giới kinh doanh, tiệc sinh nhật làm rất trọng đại, vô cùng khoa trương, buổi tối dưới sảnh khách sạn Châu Ngộ tràn ngập những chiếc xe sang trọng, vòng bạn bè cũng cực kì nhộn nhịp.
Yến hội trên tầng cao nhất trang hoàng lộng lẫy hoa lệ.
“A Tề, đã được một lúc rồi, tiệc sinh nhật vẫn chưa bắt đầu sao?” Một người trong đó nói.
Phòng Tề nhàn nhã nói: “Gấp cái gì, không phải vẫn còn người chưa đến sao.”
Hắn nói, mắt liếc về phía Hứa Ninh Thanh một bên cười trêu chọc.
Hứa Ninh Thanh ngồi một bên, cổ áo vê mở hai khuy, mặt cúi xuống nhìn qua không hứng thú lắm, hai ngón tay nâng ly rượu chậm rãi lắc lư, màu rượu hổ phách phản chiếu ánh đèn trần.
“Anh uống ít thôi, rót cũng nhanh quá rồi đấy.” Phòng Tề hiếm khi khuyên được người khác một câu: “Đừng để lát nữa tiệc sinh nhật tôi còn chưa bắt đầu anh đã nằm xuống.”
Điện thoại trên bàn rung chuông, Hứa Ninh Thanh giương mắt, ngồi dậy cầm lên.
Nhìn hai giây, thần sắc âm trầm cả buổi cuối cùng cũng dịu xuống.
Phòng Tề nhìn người đàn ông đứng dậy: “Đi đâu vậy?”
Hứa Ninh Thanh lắc điện thoại: “Cô ấy không tìm được đường, tôi xuống đón một chút.”
Phòng Tề: “...”
Đêm giao thừa hôm đó, sự việc Hứa thiếu gia ở trước mặt bao nhiêu người bị đứa trẻ Thường gia đánh một bạt tai đã sớm truyền đi khắp cái giới này, rất nhiều người còn âm thầm chờ xem Thường gia cùng Hứa gia trở mặt, kết quả chẳng những không có, hôm sau hai người còn bị báo chí lan truyền scandal tình ái, về sau một loạt hành động không bình thường của Hứa Ninh Thanh liên tiếp kiếm bọn họ phải tự vả.
Mặt sắp bị vả thành tổ ong rồi.
Kết quả bây giờ Hứa thiếu gia này còn trực tiếp tự mình đi xuống tầng đón người.
Lúc trước có ai được cái đãi ngộ này không...
“Bây giờ là tình huống gì vậy, là cái tát kia tát ra lửa tình rồi?”
“Đã sớm mẹ nó có lửa tình rồi, không nhìn ra Hứa thiếu gia đối với cô thiên kim tiểu thư Thường gia kia rất không bình thường à?”
“Tôi còn tưởng bởi vì người ta tuổi nhỏ nên quan tâm một chút thôi.”
“Hứa Ninh Thanh có bao giờ nghiêm túc đâu, lúc trước mang theo đứa trẻ Thường gia tới còn dặn dò chúng ta không được nói lung tung gây ô nhiễm người ta, như vậy liền biết không bình thường.”
“Nhưng cô thiên kim Thường gia kia sao còn dám tát Hứa Ninh Thanh chứ, cái này mẹ nó là cái gì mà tình thú tuổi trẻ à?”
“Chắc bị Châu Ỷ Khâm làm tức điên đi, cậu không nghe tin tức gần đây sao, bây giờ Châu Ỷ Khâm coi như xong rồi, cũng không ai dám đứng ra bảo vệ cô ta.”
Vừa dứt lời, cửa sảnh yến hội bị đẩy ra.
Hứa thiếu gia giận đùng đùng bước nhanh tới, phía sau còn có nữ chính trong chủ đề vừa rồi.
Thường Lê tay chân luống cuống đi theo sau, muốn kéo góc áo hắn, nhưng tay vừa vươn ra lại thu vào.
“Chú à.” Cô khẽ gọi một tiếng.
Ánh mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía bên này, yến hội náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh như tờ.
Hứa Ninh Thanh đi qua ngồi vào ghế sô pha, cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống cạn.
Người đàn ông cau chân mày, lộ rõ chữ cáu kỉnh viết hoa in đậm: “Em nói, em yêu sớm có phải không! Nam sinh vừa rồi là ai!”
Đám người: “...”
Ngài thì khác gì mà mắng người ta chứ??