Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 58: Chương 58: Nghệ thuật tán tỉnh dưới gầm bàn




“Ai đánh tôi một cái đi? Tôi không nằm mơ đấy chứ?” Marcus hỏi.

“Ông không mơ đâu.” Thẩm Xuyên bình tĩnh vỗ tay: “Thu thập số liệu đi nào!”

“Tiến sĩ Thẩm không cần phải giả vờ bình tĩnh như vậy đâu! Vừa nãy tôi đã thấy anh cười rồi!” Trợ lý kỹ sư Amanda đột nhiên kêu lớn. Cả đội đua lại được thể cười ồ.

Thẩm Xuyên nghiêng mặt tủm tỉm: “Được rồi, cho phép mọi người chúc mừng trước vậy.”

Hunt cán đích rồi mà vẫn còn thở hổn hển, nhịp tim cũng chưa thể hoàn toàn thả lỏng. Tất cả như đã lùi về sau. Cậu nhìn thấy Winston trong chiếc Ferrari đỏ hình như đang vươn cánh tay ra làm động tác “đi theo tôi”. Hunt rất rõ ràng, hắn không làm động tác kia với đồng đội, cũng không làm với Owen ở phía sau, mà là làm với cậu.

Tôi rốt cục cũng đã tiến gần đến lãnh địa của anh hơn rồi, đúng không?

Hunt ngẩn ngơ suốt cả quá trình lên bục nhận giải. Cậu không biết những người xung quanh nói gì, đến cả việc mình liệu có cười hay không, cậu cũng không rõ. Cậu chỉ biết Winston đã ôm lấy vai mình rất chặt, chặt đến mức không chân thực chút nào. Tiếng chụp ảnh vang lên “tách tách”, Hunt nhìn thấy cả giới truyền thông nhiệt tình như thủy triều.

Phỏng vấn sau chặng đua bùng nổ như thể muốn đánh gục Marcus, đủ các loại tiết mục đua nhau kéo tới, thậm chí còn có cả những lời mời Hunt làm đại diện phát ngôn cho quảng cáo. Sau mấy chặng đua gần đây, Hunt đã được giới truyền thông tôi luyện thành một siêu nhân dẻo dai kiên cường trong nghịch cảnh, hơn nữa cậu vẫn còn trẻ, sức sống tràn đầy, khiến không ít người hâm mộ nữ cảm thấy nụ cười của cậu rất có sức lan tỏa. Thẩm Khê và anh trai đứng trước màn hình TV xem phỏng vấn tại hiện trường.

“Anh này… anh có thấy nụ cười của Hunt rất có sức lan tỏa không?” Thẩm Khê nói với vẻ mặt đầy hứng thú tìm hiểu.

“Sức lan tỏa chỉ là một cảm giác chủ quan thôi.” Thẩm Xuyên đáp lời.

“Thảo nào… em chỉ thấy ngốc nghếch.” Thẩm Khê thở dài một tiếng.

Khi đi trên hành lang, Owen vừa khoác tay lên vai Hunt vừa nhỏ giọng nói: “Nhóc, cậu được đấy, đạp đổ cả Cá mập trắng.”

“Hả? Gì cơ?” Hunt nghiêng mặt đối diện với ánh mắt đầy sung sướng khi kẻ khác gặp họa của Owen.

“Tối nay đến phòng tôi, tôi lại tiếp tục giúp cậu.” Owen chớp chớp mắt, thả vai Hunt ra rồi đi về phía trước.

Hunt thở phào một hơi, tuy không giành ngôi quán quân chặng, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy mình như đang đi trên mây, không hề chân thực. Cậu vô thức tìm kiếm Winston. Lúc này, dù Winston đang nói chuyện với giám đốc truyền thông, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng cậu. Winston nâng tay ra hiệu với giám đốc truyền thông, tỏ ý ông ta hãy đợi một lát, rồi đi đến trước mặt Hunt. Hunt vốn chờ đợi Winston sẽ nói vài câu công nhận hay cổ vũ mình, thậm chí chỉ đơn giản là một câu nói đùa khiến cậu xấu hổ thôi cũng được, để giúp cậu cảm thấy tất cả đã thật sự xảy ra, thế nhưng câu đầu tiên Winston nói sau khi đi tới trước mặt cậu lại là: “Cậu thân thiết với Lawrence Owen như thế từ bao giờ?”

“Hả? Owen?” Hunt nhớ ra hình như mình vừa mới “quàng vai bá cổ” với Owen.

“Giờ cậu chẳng còn sợ bị anh ta lừa chút nào nữa rồi nhỉ. Hay là bởi anh ta đẹp trai?”

Câu hỏi này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Hunt. Đúng vào lúc này, điện thoại của Hunt lại kêu vang, Winston liền cầm luôn điện thoại trong tay cậu. Tin nhắn hiển thị người gửi là Owen, Winston không hề mở ra đọc.

“Lúc còn ở Dubai, cậu nhắn tin với ai mỗi ngày?” Winston nhìn chăm chú vào mắt Hunt.

Những câu hỏi này đều khác hẳn với tưởng tượng của Hunt. Giờ không phải là lúc nên khui champagne chúc mừng sao? Hơn nữa… Winston phát hiện ra rồi… Owen mới chỉ ôm vai mình một tí, Winston đã có thể nghĩ ra người nhắn tin với mình là Owen.

“Sao cậu không nói gì?” Winston ngả người về phía trước, Hunt lại lùi bước về sau, thế nhưng vai đã bị hắn ấn chặt.

Bình tĩnh đi, Hunt. Mày nhắn tin với Owen cũng chẳng phải là chuyện tày trời gì.

“Vì Owen chế nhạo tôi… nên tôi liền nói tôi sẽ đè bẹp anh ta hoặc Charles… Tôi thành công rồi, anh ta mới nói với tôi vài câu, nhắn một tin chúc mừng gì đó… Tôi có thân quen với anh ta đâu…”

Chuyện này đúng là sự thực, cậu không hề nói dối.

“Được rồi.” Winston dúi điện thoại vào ngực Hunt rồi xoay người bỏ đi.

Hunt thở dài, tại sao Winston vẫn cứ không nóng không lạnh như thế? Cậu mở tin nhắn của Owen: Tối nay gặp nhau ở khách sạn tôi ở, phòng 1826, không gặp không về.

Lại còn không gặp không về nữa chứ!

Hunt bắt đầu nghi ngờ có phải tên kia cố tình ôm vai mình trước mặt Winston hay không!

Phỏng vấn sau chặng đua kéo dài, cánh nhà báo hưng phấn bao nhiêu, Hunt lại đau đầu bấy nhiêu. Tất cả những câu hỏi liên quan đến cảm xúc của cậu sau chặng đua này, cậu đều dùng một câu “Tôi cảm thấy không chân thực” để trả lời, kết hợp với vẻ mặt thành thực không hề giả bộ, cậu đã giành được rất nhiều hảo cảm của giới truyền thông. Khi các nhà báo hỏi cậu mục tiêu trong chặng đua tiếp theo là gì, câu trả lời của cậu vẫn là: “Tôi muốn bắt kịp Winston”. Lời hồi đáp không cần suy nghĩ đó khiến mọi người bật cười. Những tiếng cười vang lên không phải vì cho rằng cậu ấu trĩ, mà càng giống như tiếng cười của những người chính mắt quan sát một đứa trẻ đang từng bước trưởng thành, hơn nữa đứa trẻ ấy luôn một mực theo đuổi mộng tưởng, chưa từng từ bỏ.

Hunt khó khăn lắm mới thoát khỏi buổi họp báo thì nhận được một cuộc điện thoại do Donald cực kì nhiệt tình gọi tới: “Hây! Chú em! Tối đã có kế hoạch gì chưa?”

Hunt hoàn toàn vô thức trả lời: “Anh muốn tổ chức tiệc sao?”

“Tiệc? Tiệc tùng lấp hết não của cậu rồi hả? Vất vả lắm mới kết thúc chặng đua này, tất nhiên phải túy lúy một phen chứ! Anh và đồng đội vừa phát hiện ra một nhà hàng pizza siêu ngon luôn! Owen và Charles đã gia nhập rồi! Cậu cũng gọi Winston tới cùng đi!”

“Gì? Owen và Charles cũng tới? Anh còn muốn tôi rủ Winston? Anh cho rằng chúng ta chém giết trên đường đua chưa đủ, còn cần dùng đến pizza ẩu đả nữa hả?”

“Cậu xem, Owen và Charles có đến chín mươi phần trăm thời gian là mâu thuẫn, thế nhưng mười phần trăm thời gian còn lại lại ăn ý đến mức đáng căm phẫn đấy thôi. Thực ra chính Owen đã đề nghị rủ cậu với Winston đấy! Cùng tới đây nhé!”

“Được rồi, để tôi hỏi thử hắn.”

Ngoài miệng nói thế, trong lòng cậu lại thấy có chút hồi hộp… Dẫu sao… sau khi trao giải xong, Winston hình như còn không vui vì cậu và Owen choàng vai nhau đây này! Sâu trong lòng Hunt cũng rất tò mò, không biết trông Owen và Charles ngồi ăn pizza cùng một bàn như thế nào nhỉ?

“A lô, Winston à? Donald mời tôi đi ăn pizza, còn có cả Owen và Charles nữa… Anh có muốn đến cùng không?”

“Tám giờ tối, tôi còn có buổi phỏng vấn ở trung tâm tin tức.” Giọng nói của Winston bình bình, không nghe ra cảm xúc, Hunt vì thế mà càng thêm thất vọng.

“Ồ… thế thì thôi vậy. Tôi nhắn địa chỉ cho anh, nếu có thể thì anh đến ngồi một lát nhé.”

“Ừ.”

Gác điện thoại, Hunt vuốt vuốt mũi, thở dài một hơi. Được rồi… Có lẽ mình nên gấp một nghìn đóa hoa hồng giấy để dỗ hắn thật nhỉ?

Hunt đi một mình đến cửa hàng pizza mà Donald đã nói. Cửa hàng tuy không lớn, nhưng lại sực nức mùi phô mai và nhân bánh khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng. Bàn ăn được thiết kế cho sáu người, Donald vừa thấy Hunt đã như nhìn thấy cứu tính: “Ơn giời cậu đây rồi! Winston không tới à?”

“Tám giờ hắn còn có buổi phỏng vấn.”

“Vậy sao… phí công tôi nghiêm túc truyền thụ cho cậu chút kiến thức dưới bàn ăn.” Owen thở dài lắc đầu.

Hunt lập tức nhớ Owen đã từng nói với mình, khi hai người ngồi đối diện nhau, nếu mình cọ chân vào bắp chân Winston mà hắn không có ý tránh né, thì ở một góc độ nào đó, có nghĩa là Winston đã tiếp nhận ám hiệu của mình.

Nhưng Winston đâu có tới…

“Thế nào là kiến thức dưới bàn ăn?” Charles ngồi bên cạnh Owen nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Hay anh lại muốn đánh lừa trẻ con?”

Owen lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Lừa trẻ con? Tôi là loại người như thế sao?”

“Ha-ha.” Charles cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, lấy tiếng cười để tỏ vẻ nghi ngờ với nhân phẩm của Owen.

Donald và đồng đội cũng như Hunt đều giữ yên lặng: Đúng, anh chính là loại người như thế đấy!!

Không bao lâu sau, pizza đã được mang lên, kèm theo bia rượu và một vài thức nhắm. Mọi người cụng ly với nhau, chỉ có trước mặt Hunt là bày Pepsi…

Charles bật cười ha ha: “Nhóc con chưa lớn nhanh đến thế đâu nhỉ!”

“Chưa lớn cũng thắng được anh rồi!” Hunt không khỏi phản kháng.

“Thích chết à! Thắng một lần đã giỏi lắm chắc? Tôi còn thắng cậu hơn N lần rồi!”

Charles bình thường lúc nào cũng mang dáng vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt khiến người ta phát ghét, thế nhưng Hunt lại có thể cảm thấy người này rất thành thật. Y luôn tin tưởng vào bản thân mình, bởi vì quá mạnh mà không cần phải hùa theo ý bất cứ ai. Hunt dùng Pepsi cụng ly với y, y cười cười nói: “Không biết đến lúc cậu đủ tuổi uống rượu rồi, tôi có còn ở F1 nữa không.”

“Không còn ở F1 nữa? Vậy chắc sẽ chẳng còn cô nào chịu đựng nổi cậu nữa đâu.” Owen đong đưa ly rượu, cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác.

Charles không chút nể nang đạp mạnh một cú vào chân Owen dưới bàn ăn, thế nhưng Owen lại né được một cách hoàn hảo. Owen tiếp tục giả bộ rót rượu rồi đẩy tới trước mặt Charles.

“Ái chà, xin lỗi nhé!”

“Anh cố tình còn nói xin lỗi cái gì!”

Quả nhiên, hai người này phải có hơn chín mươi phần trăm thời gian là cãi vã, mà thời gian ăn pizza chắc chắn thuộc về hơn chín mươi phần trăm đó rồi… Đúng lúc này, có người đi tới bàn ăn của bọn họ, kéo chiếc ghế ở vị trí đối diện Hunt ra.

Là Winston đang mặc comple!

“Ô! Winston! Cậu cũng đến đây ăn pizza hả? Đâu có hợp với phong cách lịch lãm của cậu!” Charles nâng ly lên.

Những người khác lập tức tỏ ý hoan nghênh. Winston lại chỉ gật nhẹ đầu.

“Pizza phải cầm tay ăn mới thú!” Charles đã dùng tay cầm một miếng pizza đưa lên miệng, tựa hồ đang chế nhạo Winston.

Winston liền cởi cúc tay áo sơ mi rồi xắn lên, cũng lấy một miếng đặt vào đĩa của mình, sau đó dùng tay cầm lên ăn. Phô mai giữa môi hắn bị kéo thành những sợi dài mảnh, Hunt ngồi đối diện nhìn đến mức ngẩn người.

Cho dù là thế này, Winston vẫn có thể để lộ sự gợi cảm rất mực kín đáo của mình.

“Sao anh… lại tới đây?”

“Tôi thấy còn thừa thời gian nên tới ngồi một lúc. Dù sao Owen cũng ở đây.” Winston lãnh đạm nói.

“Owen…”

“Là vì lo cậu bị Owen bắt nạt.” Charles giải thích luôn.

Donald và đồng đội bật cười ha ha. Tuy Winston ít nói, thế nhưng Donald và Charles đều có thể khiến mọi người phì cười, không khí vì vậy cũng khá vui vẻ. Hunt nói với chính mình, cơ hội đây rồi, mình nhất định phải ra “ám hiệu” với Winston! Nếu Winston né tránh, cậu sẽ lập tức xin lỗi. Nếu Winston không né tránh, vậy thì… vậy thì nghĩa là cậu rất có hi vọng!

Hunt híp mắt cười cười nhìn Charles, giả bộ nghe y kể những chuyện đáng xấu hổ của mình với vợ cũ, nhưng dưới gầm bàn, chân cậu lại gác lên, mũi giày vươn về phía Winston… Hình như đụng vào bắp chân hắn rồi? Nhịp tim Hunt tăng đột biến, cậu cực kì căng thẳng.

Nhè nhẹ thôi, phải nhè nhẹ thôi… Owen đã nói rồi, phải lúc có lúc không, không giống như cố ý. Ổn định nào, Hunt… Từng chút từng chút cọ dần lên…

Winston đối diện dường như không có phản ứng gì, chỉ yên lặng ăn pizza, thỉnh thoảng lắm mới gật đầu với lời người khác nói.

Hắn không hề né tránh…

Liệu hắn có cảm nhận được không? Hunt cẩn thận dùng sức lớn hơn, hi vọng Winston tiếp tục trầm mặc.

“Ê! Nhóc Donald kia, cọ chân tôi làm gì, cậu có ý với tôi hả?” Owen ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng trêu ghẹo.

“Này này! Làm gì có chuyện tôi cọ anh!” Donald lập tức giơ hai tay, chỉ hận không thể giơ nốt cả hai chân lên.

Hunt ngớ cả người, vội vàng đặt chân xuống đất. Ngu quá đi mất! Cậu không cọ vào Winston mà cọ vào Owen rồi! Thảo nào Winston chẳng có chút phản ứng! Thế nhưng đúng lúc thu chân về, cậu lại đụng ngay phải chân Winston. Winston nâng mắt lên nhìn cậu, cũng tức là… Winston đã biết lúc nãy cậu mới là người cọ Owen?

A! Mất mặt quá!

Sau hai ba giây, Owen hình như đã rõ cớ sự liền xua xua tay bêu riếu Donald: “Thôi thôi, có nhiều người muốn cọ tôi quá mà, không có cậu cũng chẳng thiếu.”

“Tôi chẳng muốn cọ anh tí nào…” Donald đã sắp nghi ngờ bản thân đến nơi.

“Tôi ăn xong rồi, thời gian không có nhiều, mọi người ở lại nhé.” Winston đứng dậy, gật đầu tỏ ý cáo lỗi với tất cả mọi người.

“Ồ, đúng là đã bảy giờ rồi, cậu đến trung tâm tin tức đi!” Donald tỏ vẻ thấu hiểu.

“Lần sau tôi mời.” Sau khi nói xong, Winston không thèm nhìn Hunt cái nào đã bỏ đi.

“Winston nói lần sau sẽ mời khách đấy! Không phải cậu ta đang khách sáo đâu nhỉ?”

“Winston trước giờ đâu có khách sáo! Chặng đua sau kết thúc, chúng ta nhất định phải đào mỏ cậu ta!”

Mà Hunt lúc này lại cảm thấy cực kì bi ai. Hình như Winston lại càng tức giận hơn trước rồi thì phải? Lúc đi trông hắn có vẻ lịch sự, thực ra lại rất lạnh lùng. Hắn vốn đã không thích mày tiếp xúc với Owen, thế mà mày lại còn cọ vào chân Owen dưới gầm bàn nữa à? Winston sẽ không cho rằng mình có hứng thú với Owen chứ? Vì sao Owen muốn tán tỉnh ai cũng thành công, mà mình thì lại trắc trở đến thế?

Điện thoại rung lên, là tin nhắn Owen gửi cho cậu dưới gầm bàn: Không ngờ cậu lại cao tay đến vậy! Tôi chỉ dạy cậu cách cưa đổ Winston thôi, thế mà cậu còn biết được cả cách tán tỉnh tôi trước mặt Winston để cậu ta ghen tuông nữa cơ đấy!

Hunt khóc thầm trong lòng: Anh nhìn thấy hắn ghen tuông ở chỗ nào?

Bữa tiệc pizza kết thúc trong phiền muộn…

Khi rời khỏi nhà hàng, Owen vẫn không quên nháy nháy mắt với Hunt, tỏ ý nhắc nhở cậu nhớ lời hẹn tối nay đấy. Hunt quay lại phòng nghỉ của mình, bắt đầu do dự tối nay có nên đến gặp Owen không. Dù sao Winston cũng đã nghi ngờ rồi còn gì? Có thể đi rồi cũng sẽ bị Owen lừa gạt… nhưng rõ ràng Owen đã nói sẽ giúp cậu một tay… chắc là thật chứ nhỉ?

Tuy đại đa số các bài Owen dạy cậu đều vô dụng với Winston, nhưng như thế không có nghĩa là chúng cũng sẽ vô dụng với những người khác. Biết đâu bài tiếp theo lại hữu dụng thì sao? Kinh nghiệm yêu đương của Owen xác thực rất phong phú. Dù sao bị lừa thêm một lần cũng chẳng tính là nhiều…. Hunt hạ quyết tâm xong liền rời khỏi phòng, đi đến khách sạn Owen hẹn trước với tư thái có chết cũng không sờn lòng. Khi bước vào thang máy, cậu vẫn có chút thấp thỏm, nhưng đến khi cửa thang máy mở ra, cậu chợt chẳng còn thấy có gì to tát. Cậu gõ gõ cửa phòng 1826, vừa hít vào một hơi đã nhìn thấy Owen eo quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt đang nhếch môi cười mở cửa.

“A, nhóc Hunt, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấyyy!”

Tiếng cuối được kéo thật dài, anh ta dùng một tay đặt lên gáy cậu, đẩy cậu vào trong phòng. Hunt hoàn toàn ngẩn ngơ, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ. Owen dán sát mặt về phía cậu, đôi mắt màu lục chứa đầy ánh cười hí hước. Hunt không hề biết mình đã bước qua cửa thế nào, chỉ khi nghe thấy tiếng cửa đóng “cạch” một tiếng mới hoàn được hồn.

Owen nghiêng mặt, che một tay bên tai Hunt: “Đã học được chưa?”

“Học… học cái gì?”

“Kiểu như vừa nãy ấy, tôi nói chưa đủ rõ ràng à?”

Owen dùng mu bàn tay vỗ vào ngực Hunt, sau đó xoay người đi tới bên mép giường rồi ngồi xuống. Hunt liền cảm thấy quẫn bách: “Anh gọi tôi đến là để tôi… thấy chuyện này?” Cậu sắp suy sụp rồi…

Những điều Owen vừa làm quả thật rất tự nhiên, nhưng Hunt không thể tưởng tượng nổi cảnh mình quấn khăn tắm ra mở cửa. Chuyện này vốn đâu có hợp với thói quen sinh hoạt của cậu!

“Không học được à?” Owen thuận tay cầm một chai nước khoáng lên. Hunt còn tưởng người này định đưa cho mình uống, ai ngờ đâu sau khi mở nắp, anh ta lại sung sướng uống một mình: “Trên bàn có quà tặng cho cậu đấy.” Owen nói.

“Tặng tôi?”

“Ừ, tôi đặt làm riêng đó. Nếu hôm nay cậu thua Charles, tôi sẽ nói món quà này dùng để an ủi cậu lại bại dưới tay Charles lần nữa. Nếu cậu thắng Charles, thì đấy sẽ là món quà chúc mừng cậu đã khiến Charles căm hận đến nghiến răng. Chặng đua sau cẩn thận nhé!”

Hunt bóc giấy gói màu sắc lòe loẹt bọc ngoài món quà ra rồi mở hộp, sau đó liền ngẩn cả người: “Anh… anh tặng tôi cái thứ này làm gì!”

Bên trong hộp đặt bốn cây kẹo mút màu mè, nhưng quan trọng nhất là kẹo mút lại có hình dáng giống hệt như “người anh em”! Ngoại trừ màu bảy sắc cầu vồng xoắn ốc ra,, hình dáng kẹo giống y như đúc, Hunt trông thấy mà suýt run tay.

“Cứ coi như là do người hâm mộ tặng cậu.” Owen cười hất hất hàm.

“Tôi không cần đâu! Anh giữ lấy mà tặng cho fan nữ của mình! Nếu không thì tặng Charles cũng được!”

“Làm vậy có khi tôi khỏi cần tham gia chặng đua sau nữa luôn ấy chứ.” Owen nhún vai rồi tiện tay cầm một cái lên: “A—“

Hunt lập tức tránh mặt đi: “Giờ tôi cũng muốn đánh anh!”

“Cậu rộng rãi một tí được không? Vũ khí mạnh nhất của cậu không nằm ở sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, bởi vì đó là sở trường của Winston. Cậu sở hữu vẻ gợi cảm trời sinh, nên chúng ta cần phải khiến vẻ gợi cảm này lộ liễu hơn chút nữa, phải tạo ra ấn tượng thị giác cho Winston.”

“Nghe có vẻ hợp lí đấy… thế mà tôi chẳng muốn hiểu một câu nào…”

Hunt cảm thấy mình thật ngu ngốc khi chạy tới đây, cậu vừa định cất bước bỏ đi thì đã bị Owen gọi lại.

“Thực ra cậu cũng chẳng thích Winston đến thế nhỉ?”

“Sao tôi có thể không thích hắn?” Hunt quay đầu lại.

“Thế mà có mỗi việc cho cậu ta một ám hiệu rõ ràng hơn chút nữa, cậu cũng không dám làm?” Owen ngẩng cao cằm, ánh mắt rõ ràng là coi thường Hunt: “Nếu tôi yêu một người, muốn người đó điên đảo vì mình, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn, gạt bỏ tất cả những ngây ngô, để khiến người đó miệng khô lưỡi khô, một lòng một dạ muốn có mình.”

Hunt sững sờ vì khí thế của Owen.

Đúng vậy… nếu cứ tiếp tục thế này, mình và Winston sẽ mãi mãi giậm chân tại chỗ, hắn sẽ mãi mãi đối xử tốt với mình, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở “đối xử tốt” mà thôi.

“Nhưng mà hộp kẹo mút to đùng này của anh cũng chỉ khiến Winston cảm thấy thô tục thôi. Anh muốn tôi tặng cho hắn hả?”

Owen sững người, sau đó nổi giận đùng đùng túm lấy một cái gối, nện mạnh vào mặt Hunt: “Ai muốn cậu tặng kẹo mút cho Winston? Chẳng lẽ cậu mong Winston sẽ ăn kẹo trước mặt cậu cho cậu xem à!”

“Hả? Thế tôi giữ lại cũng có tác dụng gì đâu!”

“Bây giờ cậu lên giường ngồi dựa vào gối cho tôi!” Owen trông như định gõ thủng đầu Hunt mới thôi vậy. Hunt lập tức bò đến bên cạnh gối ngồi, ngay ngắn nghiêm chỉnh.

“Nhấc chân lên! Tay trái gác lên gối đầu! Tươi tỉnh lên chút! Cậu có đang dự đám tang nào đâu!”

Owen chìa một thanh kẹo mút tới bên mép Hunt: “Ngậm vào!”

“Cái gì thế! Tôi không muốn…” Hunt còn chưa nói xong, Owen đã nhét phần đầu kẹo vào miệng cậu.

“Nhớ lại cảm giác ăn kẹo mút lúc nhỏ đi, vui vẻ một tí! Đừng có mang cái vẻ hận thù sâu sắc như vậy!”

Lúc nhỏ, tôi đâu có ăn cái kẹo mút nào to như thế này!

Owen cầm lấy điện thoại của Hunt rồi nói với cậu: “Tưởng tượng Winston đang đứng trước mặt cậu, cậu muốn để cho cậu ta biết mình rất thích cây kẹo này!”

Hunt hoàn toàn không cười nổi.

“Thôi vậy! Cậu đừng có ngậm nữa! Dùng lưỡi mà liếm đi!”

“Thế này á?” Hunt vô thức thè lưỡi ra liếm.

Thực ra dù tạo hình có thế nào, kẹo mút chua chua ngọt ngọt, đậm đà vị sữa vẫn khá ngon.

“Tốt lắm! Cứ vậy đi! Cắn một miếng!”

“Hả?” Hunt cúi đầu xuống nhìn kẹo, suy nghĩ xem nên “hạ miệng” thế nào mới đúng.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Đừng giận tôi mà! Tôi định cọ anh chứ không phải Owen đâu!

Winston: Tôi ngồi gần em như thế mà em cũng cọ sai được hả?

Hunt: Xin lỗi! Quỳ gối xin tha!

Winston: Ngồi xuống bàn đi.

Hunt: Gì? Không phải úp mặt kiểm điểm à?

Winston: Làm lại mười nghìn lần, xem xem lần sau em có cọ sai nữa không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.