Mười hai giờ trưa, điện thoại của Hunt vừa vang lên một hồi chuông, Winston đã nghe máy. Hắn bước ra ngoài cửa, nhận cuộc điện thoại do chuyên gia dinh dưỡng của đội Marcus gọi tới.
“Nhóc Hunt! Cậu còn không xuống ăn trưa đi à! Phải ăn uống đầy đủ, nếu không là không có sức đâu, hiểu không!”
“Xin lỗi, tôi sẽ xuống lấy bữa trưa thay cậu ấy.”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng lịch sự truyền tới khiến chuyên gia dinh dưỡng thoáng thất thần: “Vậy… xin hỏi ai thế?” Giọng nói này không hề giống giọng của người trong đội!
“Tôi là Winston.”
“… Ối! Trời đất ơi! Cậu là Winston? Winston đội Ferrari?”
“Đúng vậy.”
“Trời ơi! Cậu đã ăn trưa chưa? Có cần tôi chuẩn bị luôn cho không?”
Chuyên gia dinh dưỡng trở nên hào hứng. Cô nghe nói Winston có ấn tượng khá tốt với Hunt từ lâu rồi, nhưng không ngờ người này lại còn ở trong phòng Hunt nữa!
Mà đợi đã, có Winston ở trong phòng, tên nhóc Hunt kia không tranh thủ mà học hỏi kinh nghiệm của người ta đi, còn dám lăn ra ngủ à!?
“Nếu không phiền thì cảm ơn.”
Câu trả lời của Winston khiến chuyên gia dinh dưỡng nở hoa trong lòng: Ôi trời, người như Winston mà lại muốn dùng bữa trưa dinh dưỡng của đội mình!
Khi Winston đến nhà ăn lấy bữa trưa, cả đội đua đang dùng bữa đều lấy làm kinh ngạc.
“Ừm… Hunt không sao chứ?” Một chuyên gia phân tích chiến thuật lo lắng hỏi.
“Không sao. Cậu ấy đang ngủ.” Winston trả lời, sau đó nhìn về phía Marcus.
Marcus đứng lên bắt tay với hắn, dù sao… biết đâu một ngày nào đó mặt trời mọc đằng tây, Winston hết hạn hợp đồng với Ferrari, lại đồng ý kí kết với đội mình thì sao?
“Ngài Marcus, tôi muốn đề xuất vài ý kiến về chặng đua Silverstone của Hunt.”
Winston không có cảm xúc dư thừa, nói bằng ngữ khí bình tĩnh và khách quan đến mức người ta không cách nào phản đối. Nếu không phải Winston mà là một tay đua khác tới chỉ đạo đội Marcus, quá nửa sẽ bị người ta cho rằng ấy là một kẻ tự phụ, thậm chí cao ngạo, đến cốt để sỉ nhục đội mình.
“Mời cậu nói.”
“Lấy đặc điểm kỹ thuật của Hunt và tính năng xe đua của các vị, tôi cho rằng cậu ấy thích hợp 3 pit. Nếu đến mười mấy vòng cuối cùng, Hunt có thể bắt kịp Donald hoặc Penny, các vị đừng ngại mạo hiểm để cậu ấy vào pit lần bốn.”
Lời Winston nói khiến Marcus ngẩn cả người: “Cậu nói là… Hunt có thể bắt kịp Donald của Sauber hoặc Penny của Renault?” Marcus để lộ vẻ mặt “nằm-mơ-giữa-ban-ngày”.
Hunt giành được vị trí thứ sáu trong chặng đua trước đã là nằm ngoài dự kiến của cả đội rồi, sao cậu có thể “ngoài dự kiến” hết lần này đến lần khác được chứ? Trong chặng đua Silverstone sắp tới, chỉ cần cậu vẫn nằm trong top 10, Marcus đã cảm thấy rất mừng rồi.
“Tất nhiên là có thể.”
Nói xong, Winston bưng khay đồ ăn rời đi, mà Marcus thì ngơ ngác nhìn chuyên gia công nghệ bên cạnh. Người này nhún vai: “Nếu như Hunt được lái xe của Ferrari… thì chắc là có thể?”
“Này này, năm nay chúng ta dùng động cơ của Ferrari đấy nhé!”
“Thế thì… chắc là cũng có thể rồi?”
Hunt tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thức ăn. Khi mở mắt ra, cậu thấy Winston đang ngồi ở mép giường: “Này… tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn hai tiếng.”
“Ồ… đây là đồ ăn đội tôi chuẩn bị hả?”
“Ừ.”
“Anh đi lấy hộ tôi?”
“Ừ.”
Hunt có thể tưởng tượng được biểu cảm của mọi người trong đội đua.
“Tới ăn đi, hương vị cũng ổn.”
Hunt nhận lấy cái khay Winston chuyển tới mà có phần kinh ngạc. Cậu cảm thấy loại người như Winston… nói sao nhỉ, loại người được giáo dục cẩn thận như hắn hẳn phải không quen thấy kẻ khác ăn trên giường chứ?
Hunt vừa tống thức ăn vào miệng vừa quan sát Winston lâu hơn một chút. Khi hắn cuốn mỳ Ý, góc độ do ngón tay và cổ tay hắn tạo thành rất tao nhã, còn cả gương mặt cúi xuống và động tác đưa mỳ Ý vào giữa hai môi nữa chứ… Hunt nhìn mà muốn lọt cả tròng.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston nâng mắt.
Hai người vốn chẳng cách nhau xa, nhìn vào mắt hắn thế này, Hunt không khỏi dấy lên cảm giác phiền não kì lạ: “Sao trong khay của anh có lạp xưởng Đức mà tôi lại không có?” Cậu kiếm bừa một cớ.
“Chuyên gia dinh dưỡng nói cậu không thích lạp xưởng Đức.”
“Nhưng hôm nay nhìn có vẻ cũng ngon nhỉ?”
Winston không nói thêm gì, chỉ dùng dĩa đâm một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Hunt: “Vậy cậu thử xem.”
Con tim nhỏ bé của Hunt không khỏi rung lên, cậu cúi đầu cắn miếng lạp xưởng.
Winston tiếp tục ăn măng tây cùng với mỳ Ý, hoàn toàn chẳng để ý dĩa vừa bị Hunt ngậm vào mồm.
“Có vẻ cũng tạm được, cho thêm miếng nữa đi?” Hunt đang nghĩ không biết người kia có bón cho mình lần nữa không.
Thực ra… khó ăn chết đi được mới đúng…
“Tự lấy đi.” Winston đáp lại.
Hunt thất vọng vô cùng.
Tự lấy thì nuốt trôi cái thứ quỷ quái này làm sao được!
“Này này, nếu tôi vẫn lọt vào top 6 trên đường Silverstone, anh định sẽ thưởng tôi thứ gì?” Hunt đặt đĩa ăn xuống, nhìn Winston bằng vẻ mặt đầy chờ mong.
Người kia còn chẳng thèm biến sắc: “Không phải vị trí thứ sáu là hiển nhiên sao?”
“… Anh rốt cục là tin tưởng tôi, hay cố tình qua loa với tôi?”
“Tôi chẳng qua loa với cậu bao giờ.”
Winston cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Hunt. Bầu trời đang chao đảo thoắt cái đã được chống đỡ, không còn lí do gì để rối loạn nữa.
“Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tôi tới London…”
“Hiểu rồi. Nếu cậu có thể lọt vào top 6, tôi sẽ đưa cậu đi quanh London. Cậu muốn đi đâu?”
Đúng rồi, Winston là người Anh mà!
“Mắt London. Bộ phim về thảm họa nào mà chẳng có cảnh Mắt London sụp đổ!” (Mắt London, hay Vòng quay thế kỷ, nằm bên bờ sông Thames, Anh là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét rất thu hút khách du lịch)
“Đó chỉ là một vòng quay chọc trời thôi, mà độ cao cũng chỉ xếp thứ tư thế giới. Quay một vòng mất ba mươi phút, chỉ cần ba mươi giây là cậu sẽ thấy chán, kêu gào đòi xuống ngay.” Winston nói lãnh đạm.
“… Nè, nói như thể anh hiểu tôi lắm ấy.”
“Không phải sao? Đến lúc ấy, cậu sẽ thấy mơ màng buồn ngủ, rồi nói mình không thể hiểu nổi sự lãng mạn của phụ nữ gì đó.” Winston đặt đĩa sang một bên, hơi hếch cằm, dáng vẻ rõ ràng là đang cười nhạo trình độ thưởng thức của Hunt.
“Ê, anh chưa từng nghĩ tới một ngày nọ, khi trận đua kết thúc, anh sẽ đưa người anh yêu nhất đến Mắt London ngắm cảnh à? Hai người có thể ôm nhau, có thể hôn nhau nữa, sao lại nhàm chán được?”
“Hiểu rồi. Ba mươi phút cũng đủ để làm-tình.”
Hunt suýt nữa thì phun mỳ Ý ra ngoài.
“Winston! Anh có giỏi thì nói như thế với phóng viên đi!”
“Được rồi. Vì cậu đã đưa ra lí do đầy đủ như thế, tôi có thể đi Mắt London cùng cậu. Còn muốn tới đâu nữa?”
“Tháp London.”
“Đó chỉ là nơi nhốt tù nhân.”
“Ở đó u ám lắm à?”
“Cũng tàm tạm.”
“Nếu như tôi là quốc vương, anh đoán xem sau khi đăng cơ, tôi sẽ làm việc gì đầu tiên?” Hunt nhếch môi cười, đĩa thức ăn suýt nữa thì đổ, Winston một tay chống mép giường, một tay đỡ lấy.
“Cậu muốn làm gì?”
Dưới góc độ này, ánh mắt Winston vừa lúc nhìn lên Hunt. Hơi thở của hắn lướt qua làn môi Hunt, len vào kẽ răng cậu, nhưng đến khi sắp chạm đến đầu lưỡi cậu thì tan biến.
“Tôi sẽ nhốt anh trong tháp, để anh mãi mãi là tù nhân của tôi.”
Hunt cảm thấy mình phát điên rồi, chẳng biết vì sao mình lại thốt ra những lời như vậy. Cậu vốn muốn nói mình sẽ biến tháp London thành một ngôi nhà chứa đầy bánh kẹo, để trẻ con có thể tới đây chơi đùa miễn phí… Thế mà đến khi Winston kề sát tới, lưỡi cậu, giọng cậu, thậm chí cả đầu óc cậu, đều như không còn thuộc về chính cậu nữa.
Hunt tự nhiên cảm thấy thấp thỏm, nhưng vừa nghĩ đến những trò cười thiếu muối của Winston, cậu lại cho rằng việc này vốn chẳng đáng gì.
“Được.” Winston đáp lại.
“Được… được cái gì?”
Cùng đi tới tháp London với tôi được, hay là làm tù nhân của tôi được?
Đừng có nhử tôi như thế, anh trả lời rõ ràng có được không?
Winston không trả lời mà hỏi tiếp: “Còn muốn tới đâu?”
Thôi được rồi… Winston sẽ không cho cậu đáp án đâu.
“Trường công Eton! Có cách Luân Đôn xa quá không? Nếu không thì lái con xe Ferrari đen đen của anh đi ấy?” (Trường công Eton là trường nội trú của Anh dành cho nam sinh tuổi từ 13 đến 18. Trường nằm ở làng Eton, Winsdor, Berkshire, Anh, thành lập năm 1440 bởi vua Henry VI.)
Tiện thể thì để cậu lái một lúc.
“Cậu không phải người chăm đọc sách.” Ý của Winston là: cậu vốn chẳng quan tâm gì đến trường học danh tiếng, vì sao phải đi xa đến thế để thăm Eton?
“Ớ, nhưng trước đây trường ấy là trường học quý tộc mà! Tôi muốn đi cảm thụ bầu không khí quý tộc một chút, không được sao?”
“Vậy thì miễn đi.” Winston trả lời.
“Vì sao?”
“Tôi chính là học sinh tốt nghiệp trường Eton đây, cậu nhìn tôi là đủ rồi.”
“Ồ…” Hunt sửng sốt: “Chẳng trách nhiều người bảo anh có khí chất quý tộc, hóa ra là do anh được tiếp nhận môi trường giáo dục quý tộc à.”
Thực ra, ngoài việc muốn đến trường công Eton xem xem khí chất quý tộc ra sao, cậu còn muốn biết bầu không khí ở đó phải bí bách đến mức nào, mới khiến Thái tử Nepal phát điên, khiến nam tước Brocket không làm ăn đứng đắn, và khiến Darius Guppy phạm tội lừa đảo kiếm tiền.
Winston lại lạnh lùng nói: “Trong lòng cậu không hề muốn cảm nhận thử không khí quý tộc, mà chỉ muốn đi để cười nhạo cái gọi là “phương thức giáo dục quý tộc” thôi đúng không?”
Hunt khựng lại một hồi rồi đột nhiên lại thấy có chút buồn bã: Vì sao người thấu hiểu mình nhất lại là Vann Winston?
“Này, anh vẫn chưa nói xem rốt cuộc anh đã nghe thấy tôi chửi bậy từ bao giờ! Câu thứ ba ấy, anh nghe thấy tôi nói lúc nào?” Hunt quyết định phải tìm cho ra gốc rễ vấn đề.
“Kiếp trước.”
“Lại thế rồi! Kiếp trước á! Câu trả lời của anh đại khái quá đấy.” Hunt bắt đầu nổi hứng, có nhiều lúc cậu cảm thấy những lời nói tựa như bộc bạch, những trò cười nhạt nhẽo nghe có vẻ mờ ám của Winston rất thú vị, cả cái kiểu nói “kiếp trước” cực kì sáng tạo này nữa, vì sao mình không thuận theo hắn mà tiếp chuyện nhỉ, thử xem tên này còn có thể bịa ra những gì: “Được được, anh nói thử xem, kiếp trước anh đã nghe thấy tôi chửi bậy lúc nào?” Hunt chống đầu gối, cực kì hứng thú nhìn người kia.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Tôi vốn là tù nhân vĩnh viễn của cậu, nhưng tháp London không phải là nơi khiến tôi mất đi tự do.
Hunt: Vậy thì là ở đâu?
Winston: Ở đây này.
Hunt: Chết tiệt! Anh sờ lung tung đâu đấy!
—
Thông tin bổ sung
1 – Thái tử Nepal Dipendra đã nổ súng giết chết 9 người trong gia đình của mình, bao gồm cả Nhà vua và Hoàng hậu rồi sau đó tự sát vì những bất đồng trong việc lựa chọn Thái tử phi, cũng như sau khi bị Nhà vua đe dọa sẽ truất ngôi thái tử để nhường cho Hoàng tử Nirajan, em trai của Dipendra. Vụ án xảy ra vào ngày 1/6/2001.
2 – Nam tước Brocket đã từng sở hữu 42 chiếc xe Ferrari thuộc dòng xe Sedan gồm ba khoang: khoang động cơ thường được bố trí ở đầu xe, khoang hành khách thường có hai dãy ghế và khoang hành lý ở sau cùng. Sau khi dòng xe Sedan cao cấp không còn được ưa chuộng, ông đã tự phá hủy bốn chiếc xe của mình, sau đó đòi lại tiền bồi thường từ công ty bảo hiểm.
3 – Năm 1993, Darius Guppy đã diễn một màn cướp trang sức giả ở New York với ý đồ trả đũa thị trường bảo hiểm Lloyd’s, London (một thị trường bảo hiểm thuộc hàng lớn nhất thế giới ngày nay) vì cuộc khủng hoảng tài chính của thị trường này đã khiến cha ông mất cả nhà và tài sản. Guppy và Benedict Marsh – đối tác kinh doanh của mình đã thuê một người đàn ông tiến hành vụ cướp, tắt chuông báo động và trói hai người lại. Vụ cướp diễn ra trót lọt, Guppy được Lloyd’s đền bù thiệt hại cho số trang sức tưởng chừng bị cướp kia chỉ vài tuần sau đó. Hơn một năm sau, hành vi phạm pháp này mới được làm rõ, Guppy bị kết án 5 năm tù giam.