Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 74: Chương 74: Yes, my Majesty




“Hunt… mỗi lần tôi nhìn em, quốc vương của tôi cũng sẽ nhìn lại tôi. Em là người thống trị tôi, vì thế, em đừng bao giờ hoài nghi chính mình. Em hoài nghi bản thân, cũng có nghĩa là em đang hoài nghi tôi.” Giọng Winston nghe vừa chậm rãi vừa trịnh trọng, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.

Hunt nhìn người kia mà vô thức bật cười.

“Em còn hồi hộp không?” Winston hỏi.

“Không hồi hộp nữa rồi.” Hunt nói: “Thế nhưng lại thấy rất hưng phấn! Hưng phấn đến mức muốn chạy vòng vòng!” Sau khi chạy quanh Winston một vòng, cậu lại nghiêng đầu ngó hắn: “Bởi tôi là quốc vương của anh! Nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn!”

Hunt vừa nói xong đã chạy ra xa, Winston cười khẽ một tiếng rồi cũng bước theo.

Có điều tới tận buổi tối quay về khách sạn rồi, Hunt vẫn không có ý định bình tĩnh lại. Cậu lúc thì lục tủ đồ, hiếm hoi lắm mới được dịp tự thu dọn quần áo, lúc lại nói hình như va li hỏng rồi, sau đó kéo đi qua đi lại. Mãi đến khi Winston quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, Hunt mới hơi ngưng lại một lúc, ngẩn ngơ ngắm nhìn Winston đang lau tóc rồi đột nhiên thốt lên: “Cục cưng ơi, anh đẹp giai quá đi mất! Muốn cắn khắp cả người anh ghê!”

Winston hơi cau mày, đi tới gần giành lấy va li trong tay Hunt: “Đi tắm đi.”

Hunt không buồn nghĩ ngợi đã ôm chặt lấy Winston, thật sự cắn một cái lên bả vai hắn rồi mới lao vào phòng tắm.

“Hunt, em chưa cầm quần áo.” Winston nhắc nhở.

“Tôi không khóa cửa, anh đem vào hộ đi!” Hunt nói vọng ra.

Winston thở dài một hơi rồi giúp Hunt tìm quần áo, thế nhưng khi hắn vừa mới đẩy cửa ra, cánh tay Hunt đã vươn tới, trông cứ như định kéo tụt khăn tắm của hắn vậy. Có lẽ tên nhóc này đã trốn sau cửa từ lâu rồi, Winston phản ứng nhanh nhạy tóm được cổ tay Hunt, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, sau đó hôn cậu đến khi cậu choáng váng đầu óc, không còn nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ có thể từng bước lui về sau, răng môi đều mặc cho hắn khuấy đảo. Khi bắp chân cậu đã dán vào mép bồn tắm, Winston liền đẩy mạnh một cú nghe “rào rào”, nhưng lại vẫn giữ cổ tay cậu, giảm khả năng va đập gáy nếu cậu ngã ngửa ra sau, còn để phần từ thắt lưng của cậu trở xuống ngập trong nước.

“Ngoan ngoãn tắm rửa đi.”

Đôi mắt màu lam nhạt trầm tĩnh quan sát Hunt, tựa như bao nhiêu nhiệt tình của nụ hôn vừa nãy chỉ là mơ tưởng của riêng mình cậu.

“… Anh không muốn ngồi vào trong này chơi với tôi sao?” Hunt ngả đầu cười xấu xa.

“Không. Chỉ vì em đang căng thẳng trước chặng đua nên mới muốn tìm cách đánh lạc hướng thôi. Nếu em để tôi ngồi vào cùng thật, ba mươi giây sau, em sẽ chẳng còn khả năng làm được gì nữa đâu.” Câu trả lời của Winston không mang chút gợn.

Hunt nghe mà thất vọng tràn đầy, còn Winston lại chậm rãi cúi mình, đến khi chắc chắn cậu đã ngồi vào bồn rồi mới thả tay ra. Hắn quay lại phòng thay quần áo ngủ, sau đó ngồi dựa đầu giường, bắt đầu xem tin tức ngày hôm nay.

Hunt còn chưa ngồi trong bồn tắm được đến năm phút đồng hồ đã quấn khăn chạy ra, nhào vào người Winston, đến khi vội vã kéo chăn lại phát hiện bên dưới Winston có mặc quần ngủ, cậu liền tỏ vẻ bất mãn: “Sao anh lại mặc quần ngủ! Anh là trẻ con đấy à!” Hunt kêu to, hoàn toàn quên mất mình cũng có thói quen tương tự.

Cậu nằm bò trên người Winston, khăn tắm quấn thắt lưng tuột ra, Winston chỉ cần xê dịch tờ báo là có thể nhìn thấy rõ mồn một đường cong từ thắt lưng đến bắp chân của cậu, những đường cong dẻo dai và dồi dào sức trẻ chỉ thuộc về nam thanh niên. Hắn thở một hơi thật nặng nề, đáp lời với gương mặt không chút cảm xúc: “Nếu tôi không mặc, em nhìn thấy lại chẳng sợ chết khiếp ra?”

“Bây giờ tôi muốn nhìn rồi!” Hunt định kéo chăn đang đắp ngang bụng Winston ra.

Winston ngay lập tức giữ chặt đầu cậu, đẩy cậu nằm xuống bên cạnh: “Chơi trò gì trên điện thoại đi.”

“Không muốn chơi Anipop!”

Hunt vừa ngã khỏi người Winston, hắn đã kéo chăn trùm lên người cậu, sau đó ngồi dậy bỏ đi.

“Winston! Anh định vào phòng tắm à? Tôi giúp anh cũng được mà! Anh không phải ngại đâu!”

Hunt mở mắt thật to nói vậy, thế nhưng Winston lại chỉ mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần lót rồi ném thẳng vào mặt Hunt: “Mặc vào!”

Hunt bị trấn áp liền vội vã tròng quần lót, ngồi ngoan trong chăn không động đậy gì.

“Không được ồn ào nữa. Tôi chơi “Ném bom ngày tận thế” với em.” Winston quay lại giường, đặt tờ báo sang chỗ khác rồi lấy điện thoại ra.

“… Cũng được… chúng ta chơi game…”

Rõ ràng Hunt đang thiếu tập trung, Winston gần như chưa cần đến một phút đã có thể chiến thắng. Hơn nữa, Hunt còn hoàn toàn không ngồi yên được, cứ lăn qua lộn lại trong chăn mãi, chốc thì nghiêng người, chốc thì nằm bò, chốc thì gác chân lên người Winston, chốc lại hít thở thật sâu, đã sắp đấu được cả trăm màn mà cậu vẫn không thắng nổi một ván. Đến lúc cậu đã sắp sửa ném điện thoại đi, Winston liền đột ngột nắm lấy tay cậu.

“Thôi được rồi, em nhắm mắt vào.” Giọng nói hơi lạnh lùng của Winston vang lên, khiến tâm trạng bức bối của Hunt hòa hoãn hơn chút ít.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đích thực đã tới giờ đi ngủ, thế nhưng cả lòng bàn tay lẫn gan bàn chân Hunt đều rất nóng, nhịp tim cũng đập như mất khống chế. Cậu biết mình vẫn đang căng thẳng, có điều cậu lại không tìm ra cách thoát khỏi tình trạng này.

Đây vốn chẳng phải chặng đua đầu tiên của cậu, mà đường đua Sepang có khó khăn đến mức nào cũng phải đợi đến phiên chạy thử mới có thể cảm nhận. Hai tầng áp lực do Charles và Owen tạo ra khiến cậu nóng nảy, cậu cũng biết Winston sẽ quan sát mình, vậy nhưng cũng chính vì lý do ấy, cậu lại càng không thể thua cuộc.

Đúng cái lúc Hunt nhắm hai mắt nhưng chân cẳng vẫn còn muốn khua khoắng lung tung, Winston đã giữ chặt đầu gối cậu rồi tách sang hai bên. Người kia tới trước mặt cậu từ khi nào không biết. Hắn chen thắt lưng vào giữa hai chân cậu, còn đôi mắt cứ nhìn cậu mãi.

“Tôi giúp em bình tĩnh lại một chút, ngoan nào.” Giọng Winston có phần mệnh lệnh, thế nhưng cũng cực nhu hòa.

“Được…” Hunt cau mũi lại.

Nửa tiếng sau đó, Winston đã làm những gì, Hunt không còn nhớ nổi, chỉ biết mình đã giải phóng tới mấy lần. Mới đầu, cậu còn kìm nén chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ, sau đó chuyển sang xin xỏ người kia đừng dùng sức quá mạnh, cuối cùng lại thành đốt lửa cho cả Winston. Hắn đè cậu ra, suýt chút nữa còn khiến cậu tưởng rằng hắn muốn đi vào.

Qua qua lại lại đến tận mười hai giờ đêm, Winston ôm Hunt vào lòng, thấy cậu mơ mơ hồ hồ chuẩn bị thiếp đi rồi, mới thở phào được một hơi.

“Winston…” Hunt nhắm hai mắt, nhỏ giọng gọi tên hắn.

“Ừ, tôi ở cạnh em.” Winston cúi thấp đầu, đặt một nụ hôn lên chóp mũi cậu.

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi cái gì?”

“Tôi đã biết anh phải kiềm chế… thế mà còn bắt nạt anh…”

Hai giây sau, Hunt phát ra tiếng thở khe khẽ, Winston tắt đèn đầu giường, khóe môi nhếch lên trong bóng đêm: “Không sao cả…. sau này tôi sẽ bắt nạt lại em.”

Tám giờ sáng ngày hôm sau vốn là lúc Hunt nên dậy tham gia buổi huấn luyện làm quen, thế nhưng Winston lại gọi một cú điện thoại cho huấn luyện viên thể lực của cậu.

“Đêm qua Hunt ngủ không ngon hả? Sao vậy? Vì chưa quen với khí hậu của Malaysia nên khó chịu à?” Huấn luyện viên rất lo lắng.

“Không sao đâu, cậu ấy căng thẳng quá nên đi ngủ muộn thôi.” Winston vừa nói vừa liếc nhìn cái người đang trùm kín chăn, chỉ để lộ nửa cái đầu nhưng chắc chắn đã chiếm cứ hơn nửa cái giường đôi.

“Hunt mà cũng có ngày căng thẳng à? Hồi mới tham gia thi đấu, thành tích lúc nào cũng lẹt đẹt mà có thấy nó tỏ vẻ quan tâm gì đâu, không ngờ bây giờ lại đã biết lo lắng rồi cơ đấy.” Huấn luyện viên thể lực hình như lại nghĩ ra chuyện gì: “Không phải là vì Hunt đã đọc được một số tin tức truyền thông rằng nó đoạt được chức quán quân ở chặng Singapore là do ăn may, bởi cả cậu và Owen đều phải bỏ cuộc đấy chứ?”

“Cậu ấy rất muốn giành được ngôi vị quán quân trong chặng Malaysia, thế nhưng lần này, cậu ấy sẽ phải đơn thương độc mã đối mặt với cả Charles và Owen.” Winston trả lời.

“Charles hóa ra lại rất rộng lượng. Nhà báo phỏng vấn Charles hỏi cậu ta có cảm thấy chiến thắng Hunt giành được là nhờ may mắn không, cậu ta liền trực tiếp hỏi lại, ‘trừ Winston và Owen, các người coi tôi là người chết à?’. Câu này có nghĩa là Charles đã thừa nhận thực lực của Hunt rồi.”

“Charles là một tay lái rất vô tư.”

“À… cảm ơn cậu đã lắng nghe tôi nói nhiều như thế. Hunt lại phải phiền cậu chăm sóc nữa rồi… Chắc cậu vẫn phải quay về họp với đội Ferrari chứ hả?”

“Cũng không vội lắm, sau khi phiên chạy thử kết thúc, tôi mới phải đưa ra những đề xuất kỹ thuật cho tay đua tham gia thi đấu thay mình.”

Cúp điện thoại rồi, Winston đi vào phòng tắm, vắt khô khăn ấm rồi vén một góc chăn của Hunt lên. Quần lót đã tụt xuống tới dưới đầu gối Hunt từ bao giờ, thế mà cậu vẫn không chịu nằm yên. Khi Winston đang dùng khăn lông lau sạch những gì còn sót lại từ đêm qua, Hunt lại như có ý thức ngọ ngoạy: “… Đừng lau…”

Winston hơi ngẩn người, đắp lại chăn cho cậu rồi cúi mình xuống, cách một lớp chăn hôn lên phía sau cậu.

Sau khi tỉnh dậy, Hunt cảm thấy rất hăng hái. Cậu ăn hết sạch phần thức ăn chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, trông cũng không còn vẻ lo lắng như trước nữa. Winston cuối cùng cũng có thể yên lòng quay về Ferrari tham gia hội nghị kỹ thuật.

Phiên chạy thử tới rất nhanh. Đây là lần đầu tiên Hunt được lĩnh hội những đặc điểm của đường đua Sepang, vậy mà càng lúc, thời gian đua một vòng của cậu lại càng nhanh. Tuy trước phiên chạy thử, cậu đã hồi hộp đến nỗi Marcus cũng phải căng thẳng theo, thế nhưng cậu không gặp bất cứ vấn đề gì về phong độ. Khi phiên chạy thử thứ ba kết thúc, Hunt đã khá quen thuộc với đường đua rồi.

Thời tiết có phần nóng bức. Trong lúc nhân viên đội đua đang tiến hành những bước thu dọn cuối cùng, Thẩm Khê lại ngậm một que kẹo vị socola, hơi ngồi xổm xuống, áp tay lên mặt đường đua như thể đang cảm nhận điều gì. Hunt đứng bên cạnh quan sát Thẩm Khê đang chuyên tâm nghiên cứu liền dùng tay che nắng cho cô: “Lần sau nhớ đội mũ nhé.”

“Ừ.” Thẩm Khê khẽ đáp lại một tiếng, nhưng Hunt không cho rằng cô sẽ để ý nghe chuyện này.

Khi hai người cùng đứng lên, Hunt chợt nhìn thấy bóng một người con trai tóc đen, mặc quần áo tuyển thủ của đội đua Lotus đang thong dong thả bước phía bên đường đối diện. Hunt chưa bao giờ nhìn thấy người này, bởi những tuyển thủ gốc Á tham gia F1 vốn rất ít. Cậu đột nhiên ngộ ra: Đây chính là Trần Mặc Bạch, cái kẻ đã khiến Winston phải yêu cầu cậu cẩn thận đối phó.

Người này có vóc dáng cao ráo, ngũ quan rõ nét hơn đa số những người châu Á khác, đôi mắt lại thâm sâu, mang theo cả khí chất biếng lười mà bí ẩn. Anh ta nhếch môi, nở một nụ cười khe khẽ với Hunt, Hunt liền vô thức gật gật đầu. Ngay sau đó, ánh cười trong đôi mắt người nọ càng trở nên sâu sắc, thế nhưng Hunt bỗng lại thấy bất mãn, tên này đang khiêu khích mình sao?

Khi gặp lại Winston đang nói chuyện cùng đồng đội trên đường đi, Hunt liền vội vã kể lể: “Winston! Tôi gặp cái tên Trần Mặc Bạch anh kể rồi! Tên đó vừa khiêu khích tôi!”

“Khiêu khích em? Cậu ta sẽ không làm những chuyện như thế đâu.” Winston trả lời.

Hunt không lấy thế làm vừa lòng. Anh hiểu tên đó lắm sao? Làm sao anh biết tên đó không khiêu khích tôi?

Winston cứ như biết tỏng Hunt đang nghĩ gì: “Cậu ta đã làm gì mà em lại nghĩ là cậu ta đang khiêu khích em?”

“Khi tôi đang quan sát đường đua cùng Tiểu Khê, tên đó đứng bên kia đường đua cười với tôi.” Hunt nghiêng đầu nhệch miệng, cười trông cực kỳ khó coi.

Winston vỗ vỗ vai cậu: “Em nghĩ nhiều quá đấy, cậu ta có cười với em đâu.”

“Vậy tên đó cười với ai? Đối diện chỉ có hai chúng tôi, làm gì còn ai khác!”

“Cậu ta cười với Tiểu Khê.”

“Hả?”

“Được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều thế. Em nhất định phải giành được vị trí thật tốt trong trận phân hạng đấy.”

“Đương nhiên rồi!”

Buổi chiều ngày hôm đó, trận phân hạng bắt đầu.

Hunt nghe chuyên gia công nghệ dặn dò những lời cuối cùng, còn các kĩ sư máy thì nói với cậu: “Hây, hãy để cho chúng tôi đắc ý trước mặt những đội đua lớn thêm một lần nữa nhé!”

Hunt vuốt mũi cười cười, chỉ có Thẩm Xuyên nhận ra cậu đang căng thẳng, bởi mũi chân cậu vẫn cứ không ngừng gõ lên mặt sàn. Thẩm Xuyên dang tay, vỗ lưng Hunt: “Hunt, cậu phải nhớ cho kĩ, tất cả những vinh quang cậu giành được đều không phải nhờ may mắn, mà là do thực lực. Vì thế, chúng sẽ đến với cậu hết lần này tới lần khác.”

“Cảm ơn.” Hunt nhắm hai mắt, tựa như nhìn thấy được từng ánh mắt chăm chú nghiên cứu trắng đêm, thấy được hình ảnh Thẩm Xuyên và các kỹ sư trong đoàn ngày ngày đêm đêm vất vả để hoàn thiện từng linh kiện dù là nhỏ nhất. Bao nhiêu suy tư hỗn loạn dần dần lắng xuống. Cho dù Winston không ở cạnh bên cậu, cho dù hắn không chạy phía trước dẫn đường, cậu cũng sẽ không lạc hướng. Cậu sẽ phi như bay trên đường đua, sẽ dụng tâm cảm nhận từng góc chuyển ngoặt, từng sự điên cuồng của con đường này.

Q1 bắt đầu, cuộc cạnh tranh diễn ra vô cùng kịch liệt, Charles và Owen thay nhau giành pole, trong khi Hunt trước sau ổn định ở vị trí thứ ba.

“Không biết có phải vì thằng nhóc kia thích bám theo cậu không mà bây giờ, phong cách đua của cậu ta càng lúc càng giống cậu rồi, cũng trầm tĩnh náu mình, chờ đợi cơ hội xông lên phá vỡ ràng buộc.” Giám đốc đội đua Ferrari, ngài Miller lên tiếng.

“Trước giờ, cậu ấy vốn không chỉ bám theo tôi… Tôi còn lo lắng cậu ấy sẽ vượt qua mình nữa.” Ánh mắt Winston chăm chú quan sát màn hình, theo dõi tình hình xếp hạng.

Miller chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này của Winston, tựa như Evan Hunt không chỉ đơn giản là đối thủ được cậu ta thừa nhận, mà còn là tất cả hy vọng và trông mong của cậu ta nữa.

Q2 hoàn toàn chìm trong bầu không khí tranh chấp một mất một còn. Charles nén thở, tốc độ đua một vòng của y vượt qua Owen, giành vị trí thứ nhất. Hunt càng đua càng hăng máu, cậu thể hiện khả năng phi thường, vượt qua Owen ở giai đoạn giữa Q2, trực tiếp ép sát Charles.

“Thằng nhóc này nhanh đến phát khiếp… Tôi bắt đầu lo nó sẽ lái cháy máy xe của đội ta rồi đấy…” Marcus hít thật sâu một hơi.

“Không đâu… Chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu…” Thẩm Xuyên an ủi.

Trước khi Q2 kết thúc, Hunt vượt qua Charles, lần đầu tiên giành lấy vị trí dẫn đầu trong trận phân hạng.

Winston lúc này chống cằm hơi cau mày lại, thì thầm chỉ để cho mình mình nghe thấy: “Đừng nóng vội, Hunt. Thận trọng là tốt nhất.”

Hunt bước vào Q3 với ưu thế dẫn đầu. Từng chiếc từng chiếc xe đua vun vút lao đi, sóng nhiệt như muốn lật úp cả đường đua. Owen không cam tâm tụt hậu, tốc độ tăng mau, phản kích Charles ở giữa Q3, sau đó liền tạo áp lực cho Hunt đang giữ pole. Anh ta có thể cảm nhận được những suy nghĩ của Hunt đang dần dần thống trị đường đua này, hơn nữa, cậu lại càng lúc càng trở nên tự tin. Sự tự tin này sẽ trở thành động lực khiến cậu dang cánh bay xa, để không ai có thể chạm vào đôi cánh của cậu nữa. Owen cắn chặt hàm răng, liều mạng lao nhanh như tên bắn, nhờ vào khả năng thoát cua cao siêu mà tiết kiệm thời gian, cuối cùng cũng vượt qua Hunt, giành lấy vị trí thứ nhất.

Trận phân hạng này khiến khán giả cực kì hưng phấn. Hunt nắm chặt vô lăng, lâu thật lâu không chịu buông tay. Owen giành được pole, Hunt đứng thứ hai, Charles thứ ba, sau đó là Duchovny đội McLaren và Penny đội Lotus. Trần Mặc Bạch lần đầu tiên tham gia F1 giành vị trí thứ sáu.

Hunt quay về đội mình, Marcus vỗ tay nói: “Làm tốt lắm! Hunt! Đây là trận phân hạng xuất sắc nhất của cậu kể từ khi gia nhập F1 tới giờ!”

Hunt thở dài một hơi: “Tôi xin lỗi vì không giành được pole.”

“Đừng có nghiêm khắc với bản thân như thế. Đến cả Owen và Charles cũng không thể đảm bảo lần nào mình cũng giành được pole cơ mà.” Chuyên gia công nghệ vỗ vỗ vai Hunt.

Hunt đón lấy chai nước, ngửa đầu dốc nước vào miệng. Marcus và chuyên gia công nghệ đều nhận ra Hunt vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái căng thẳng.

“Thật ra, Hunt này, so với việc xuất phát ở vị trí pole để rồi lúc nào cũng phải nơm nớp những người theo sau mình, cậu lại càng phù hợp với vai trò lật đổ ngai vàng hơn.” Thẩm Xuyên đến bên Hunt nói.

“Cảm ơn anh.” Cuối cùng thì Hunt cũng mỉm cười: “Tôi ra ngoài hút thuốc đây.”

“Đi đi.”

Trận đấu chính thức sẽ bắt đầu sau vài giờ nữa, thời gian để Hunt tập trung tinh thần đã không còn bao nhiêu. Cậu ngồi xuống một góc khuất nào đó, hơi ngửa đầu lên, vẫn còn cảm nhận rõ ràng tiếng động cơ gầm rú đến rách màng nhĩ cùng đường đua cao thấp quanh co.

“Muốn hút thuốc, hay là muốn hôn môi?” Tiếng nói của Winston vang lên bên tai cậu, rất khẽ, rất dịu dàng, còn mang cả nét lạnh lùng khiến tâm tư người ta an ổn.

Hunt nghiêng mặt, chẳng chút do dự đáp lời: “Hôn môi.”

Người con trai trước mắt để lộ nụ cười nhạt chín chắn và gợi cảm, sau đó, hắn từ từ dựa sát lại đây, chạm khẽ vào môi Hunt một cái. Hunt đang nhắm hai mắt tràn đầy chờ mong liền hôn đuổi theo, ai ngờ người kia lại xoay đầu tránh khỏi.

“Ê!” Trông Hunt có vẻ giận dữ.

“Đợi đến khi chặng đua kết thúc, tôi sẽ hôn em tới mức em ngất xỉu mới thôi, còn bây giờ thì chưa được.” Winston nâng tay, đẩy đầu Hunt ngả vào bờ vai mình, nhẹ giọng nói: “Em nhắm mắt vào, hoàn toàn thả lỏng đi, để thần kinh căng thẳng của mình được thư giãn.”

“Nhưng tôi sợ một khi thả lỏng, tôi sẽ không thể căng lên được nữa.”

“Hunt, đừng có theo đuổi hoàn mỹ chỉ vì tôi. Khe hở vừa khéo sẽ là nơi được ánh sáng chiếu rọi… Điều chúng ta theo đuổi không phải là tốc độ nhanh nhất, mà chính là sự kiểm soát. Đừng để tốc độ điều khiển em, em phải là người hưởng thụ tốc độ. Một khi em đã không còn miễn cưỡng chính mình, mỗi một góc cua sẽ tồn tại chỉ vì em.”

Đến giờ, Hunt mới nhận ra người con trai này phóng khoáng biết bao nhiêu, điều hắn theo đuổi chưa bao giờ là cái thứ mang tên “quán quân” cả.

Không khí nóng ẩm dường như trở nên mát mẻ hơn, Hunt dựa vào bờ vai Winston rồi thiếp đi mất. Không biết qua bao lâu, có người vỗ nhẹ vào vai cậu: “Hunt, Hunt! Dậy đi.”

“Ưm…” Hunt nhớ ra chuyện gì liền mở bừng hai mắt.

Cái nóng ẩm trong không khí dán lên chóp mũi cậu, dán lên làn da cậu, âm thanh ồn ã của đường đua truyền từ xa tới đây, khiến cậu cảm thấy mình tựa như vừa từ lãnh địa của Winston quay trở về trái đất.

“Tôi ngủ quên mất à?” Hunt khó tin hỏi. Rõ ràng đêm trước khi thi đấu, cậu còn làm phiền Winston đến mức hắn ngủ không ngon, trước trận phân hạng, cậu vẫn không ngồi yên được phút nào, thế mà vừa nãy, cậu lại có thể thiếp đi như thế sao?

Winston vẫn cứ ôm cậu, ngón tay se sẽ lướt qua gò má cậu. “Ngủ quên không hay sao? Khi em không còn quá quan tâm đến cái gọi là quán quân nữa, em sẽ vượt qua được nó sớm thôi.”

Nhìn sâu vào mắt Winston, Hunt đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Cậu vươn tay ôm lấy cổ người kia, thì thầm bên tai hắn: “Ước gì có thể dựa vào bờ vai anh như thế suốt cả cuộc đời.”

Winston bật cười: “Không phải em đã từng nói rồi sao, nơi nào của tôi cũng thuộc về em cả, bờ vai tất nhiên cũng là như thế.”

Hunt duỗi thắt lưng đứng thẳng người dậy. Điều cậu muốn chinh phục không phải là Owen hoặc Charles, cũng chẳng phải cái thứ mang tên “ngai vàng”, mà chính là thế giới của Winston.

“Tôi đi đây, nhớ phải luôn luôn quan sát tôi đấy.”

Hunt cúi đầu xuống, nhìn ngắm Winston vẫn đang ngồi nguyên chỗ cũ. Người kia nhẹ nhàng nâng tay cậu lên, hạ thấp đầu hôn xuống mu bàn tay cậu. Nhìn từ góc độ này, Hunt có thể thấy hàng mi rũ xuống nhã nhặn của hắn như quét qua trái tim mình.

“Yes, my Majesty.”

Hunt cảm thấy lần này mình nhất định sẽ bay lên tới bầu trời. Ngoại trừ đường đua, Hunt còn muốn nhìn thấy người con trai này điên cuồng và mất khống chế ở một nơi khác hơn nhiều. Cậu khom lưng, hôn lên đỉnh đầu hắn: “Nếu tôi giành được quán quân chặng này, anh nhất định phải dành cho tôi đãi ngộ của quốc vương đấy.”

Không chờ đến khi Winston đáp lại, Hunt đã đứng dậy rời đi. Giờ này phút này, trái tim cậu sục sôi ý chí chiến đấu. Khác với cảm giác căng thẳng lúc đầu, bây giờ, cậu nóng lòng được thử sức, hơn nữa, cậu còn có một dự cảm mạnh mẽ. Cậu sẽ vượt qua được tất cả, xông vào được lãnh địa của Winston, điều khiển phương hướng của người con trai ấy.

Khi quay về với đội mình, Hunt vừa lúc trông thấy Charles đang buộc trang phục thi đấu quanh eo ngẩng mặt tiến về phía này. Người nọ hơi hất cằm, làm động tác cắt đứt cổ với cậu, trông tràn đầy phong cách “cool ngầu” rất Charles. Hunt chỉ nở một cười thản nhiên, giơ ba ngón tay ra trước mặt y rồi lướt đi.

Hai giây sau, Charles vừa kịp phản ứng liền đỏ bừng cả mặt.

Điều cậu làm có nghĩa: Tôi sẽ vượt qua anh lần thứ ba.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là mất dạy!!”

Chặng đua này chẳng phải là chặng đua đầu tiên Hunt tham gia, thế nhưng đây lại là chặng đua cậu xuất phát ở vị trí gần với người dẫn đầu nhất, đồng thời cũng là trận đấu duy nhất không có Winston tham dự. Ngón tay Hunt nắm chặt vô lăng, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn về Owen phía trước mặt.

Marcus lúc này ngẩng đầu nhìn màn hình, nói với Thẩm Xuyên đứng bên cạnh: “Cậu có biết không, mỗi lần Hunt xuất trận, tôi đều cảm thấy rất lo lắng. Trước đây là lo lắng nó không có kinh nghiệm, hoặc lo lắng nó không thể dốc sức ứng phó… Sau này lại lo lắng nó quá tài giỏi, sau khi chen chân vào giữa hàng ngũ của những tuyển thủ hàng đầu rồi, nó sẽ hủy hoại chính mình vì tốc độ quá cao…”

“Vậy lần này thì sao? Ông đang lo lắng điều gì?” Thẩm Xuyên xoay mặt sang hỏi.

Marcus lắc đầu nói: “Lần này, tôi lại hoàn toàn không lo lắng. Có lẽ là vì Hunt đã từng giành được ngôi vị quán quân, thế nên… tôi không còn những mơ tưởng quá xa xôi với nó nữa?”

“Không phải đâu, là vì ông đã càng lúc càng tin tưởng Hunt rồi. Kể từ khi tôi nhìn thấy Hunt trên đường đua Silverstone đến nay, cậu ấy đã không còn mắc thêm sai lầm nào nữa.”

Thẩm Xuyên vừa nói vậy, Marcus đã cúi đầu bật cười:”Đúng vậy… ngẫm lại mà thấy cứ như là kỳ tích.”

Năm ngọn đèn dần dần tắt phụt, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Hunt cũng theo đó bị lọc ra khỏi não. Khi Owen phía trước lao đi, dây cung trong lòng Hunt cũng đột ngột căng lên. Cậu xuất phát linh hoạt như rút đao, phóng trên đoạn đường thẳng điên cuồng như bão táp. Sau khi Hunt vào số 6, vận tốc đạt tới 310 km/h, vẽ nên một đường vòng cung trong mắt khán giả, màn cạnh tranh kịch liệt cũng nhân thế mở màn.

Hunt và Charles tạo nên những áp lực cực lớn cho Owen đang dẫn đầu. Màn thử nghiệm trên đường cua của Hunt khiến Owen quả quyết triển khai thế phòng ngự. Owen rất rõ, Hunt kiên nhẫn hơn vẻ ngoài của cậu nhiều. Biết bao nhiêu trận đua đã qua, thằng nhóc này luôn bám chặt đối thủ cho đến tận vòng cuối cùng mới phản kích. Bởi không hề thả lỏng chút nào trước áp lực, vào vòng đua thứ năm, Owen đã phá kỷ lục tốc độ đua một vòng nhanh nhất trên đường đua Sepang được tạo ra từ năm ngoái.

Cho đến tận vòng đua thứ sáu, khi bám sát gót Owen cùng lái tới cuối đoạn đường thẳng, Hunt lại đột nhiên giảm tốc để vượt qua góc cua đầu tiên, tiếp đó vẽ một đường cong tuyệt đẹp ở góc cua trái, chuẩn bị tinh thần vượt qua Owen.

Khán giả kinh ngạc ồ lên, đến cả chuyên gia công nghệ của Ferrari cũng không khỏi trầm trồ: “Giỏi lắm nhóc—“

Hunt và Owen sóng vai ở trung tâm góc cua, thế nhưng Owen vẫn dựa vào chút lợi thế nho nhỏ để trở thành người thoát cua trước.

“Tiếc quá!” Ngài Miller, giám đốc đội đua Ferrari thở dài.

Còn Winston đứng bên cạnh lại rất bình thản cất lời: “Cậu ấy mới chỉ đang tính toán và thăm dò mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.