Anh Đừng Đi

Chương 73: Chương 73




Đến bây giờ hắn cũng mới phát hiện ra được một sự thật là đến tiệm có con gái làm nhân viên sẽ làm cô ghen. Còn chiều theo ý cô đến tiệm có con trai thì hắn muốn xộc máu. Không thể để người con trai khác nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng ấy được nên cả hai lại quyết định đặt may bên Pháp, chỉ gửi số đo ba vòng cho người thiết kế nổi tiếng bên đó.

Thật là hết nói nổi với hai ông bà này.

Có một sự thật rằng không ai để ý trên cổ cô và hắn đang đeo một dây chuyền đôi, trên tay cũng có một đôi nhẫn cặp, đến điện thoại cũng treo hai chú thỏ xin xắn giống nhau. Những điều nhỏ nhặt đó không ai để ý, nhưng cả hai đang ngầm khẳng định là của nhau từ rất lâu rồi.

Nhìn lại chiếc nhẫn cầu hôn trên tay mình, cô bất giác nở nụ cười. Không biết có cô dâu nào mà đeo hai chiếc nhẫn cùng một ngón giống cô không nữa, thật buồn cười với hắn. Bắt ép cô phải như thế đấy.

-“Như cũ sao.”

-“Ừ!”

-“Thật sự tôi rất đau đấy.”

-“…”

Cô im lặng không nói gì nhìn Bùi Hải, ừ thì cũng là thằng nhóc 5 năm về trước cô quen, nhưng nó làm cô thấy xa lạ lắm. Ước chi lúc nó quay về, nó dẫn một cô nhóc nào đó về rồi giới thiệu là bạn gái nó thì may ra cô còn mỉm cười khoác vai nó tung tăng như ngày xưa ấy. Nhưng lúc nó đi, nó khẳng định nó thích cô, đi để quên cô cũng là một phần. Rồi để lúc về, gặp cô, nó lại nói lời yêu sau bao năm xa cách. Nghịch lí!

-“Em có thể dẫn bạn gái đến trong đám cưới chị mà!”

-“Đương nhiên!”

Câu nói của nó làm ngạc nhiên, xong cười nhẹ.

-“Chị mong là sẽ có một cô gái yêu thương em hết mực.”

-“Chị đừng làm tôi phải ganh tị với Thiên Tuấn. Nhưng tôi thật sự chúc hai người hạnh phúc đấy!”

-“Cảm ơn…nhưng cũng xin lỗi.”

Vừa hớp một ngụm trà sữa, cô nhìn ra cửa sổ mà không nhìn Bùi Hải.

-“Chị nhớ lắm, một cậu nhóc thua mình 1 tuổi đến bắt chuyện làm quen trên chuyến xe bus đến trường, rồi lại nói những điều thật khó hiểu với chị. Rồi sau đó lại lải nhải đeo bám miết với thân phận là chị em. Ừ, lúc đó chị bất cần lắm, chị chẳng cần ai bên cạnh cả. Chị đã trải qua một cú sốc rất nặng. Vậy mà cậu nhóc đó đã làm chị mở lòng. Đơn giản vì lúc đó chị đã nghĩ giá như mình có một đứa em, mình sẽ dễ dàng tâm sự hơn. Và chị chính thức mở lòng, nói chuyện với cậu nhóc đó nhiều hơn, chuyện gì cũng nói được. Từ lúc đó và cho đến bây giờ, chị xem em như đứa em trai của mình, thật sự. Không biết nói em có tin không, vào lúc em nói đi Mỹ, chị đã khóc.”

Cô nói những gì mình nghĩ mà đâu biết mặt nhóc Hải se lại.

-“Vậy…có thể như xưa được không?”

Suy nghĩ đắn đo rất nhiều, có được trái tim người con gái này rất khó, mà xa người con gái này càng không thể. Vậy, chỉ với tư cách là em trai, cậu mới có thể quan tâm cô đúng không? Dù là âm thầm thôi, cậu cũng thấy vui rồi. Thật đấy!

-“Đó là điều chị mong, chị em tốt nhé, như xưa.”

Cô chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với nhóc Hải, và đương nhiên là nó ngoan ngoãn. Cả hai cùng cười, bắt đầu cho một quan hệ mới được lặp lại bởi một quan hệ cũ mơ hồ.

*****

Cô vừa nấu cơm cho cả nhà, cô vừa ngân nga khúc hát.

“Sau tất cả, mình lại trở với nhau

Tựa như chưa bắt đầu, tưởng như ta vừa mới quen

Sau tất cả, mình lại chung lối đi

Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu

Đã có khi đôi ta giận hờn, thầm trách nhau không một ai nói điều gì

Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài

Để khiến ta nhận ra mình cần nhau hơn

Tình yêu cứ thế đong đầy, trong em từng ngày

Vì quá yêu anh nên không thể làm gì khác

Chỉ cần ta mãi luôn dành, cho nhau những chân thành

Mọi khó khăn, cũng chỉ là thử thách.

…”

Cô ngừng hát khi nhận được cuộc gọi từ số lạ. Ngập ngừng định thôi không bắt máy nhưng lúc đó chẳng hiểu sao cô lại trả lời cuộc gọi.

-“Tôi nghe…”

-“Là Thiên Anh sao?”

-“Ừ.”

-“Biết tôi là ai không, cô bé.”

-“Rõ điên, gọi đến không nói thì ai mà biết.”

-“Gặp nhau được không, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Cô chau mày cố suy nghĩ giọng nói này là ai, nhưng thật sự không ra mặc dù nó có phần quen quen.

-“Tôi nghĩ mình không rảnh.”

-“Chuyện liên quan đến Thiên Tuấn thì sao, muốn nghe không?”

Cô nhăn mặt, liên quan gì đến hắn nữa. Thấy tò mò nên cô gật đầu đại.

-“Ok, đưa địa chỉ đi, tôi qua.”

Còn ngờ ngợ chủ nhân số điện thoại này, rồi cả không chắc chắn nên giờ gặp cũng tốt thôi. Cô cũng muốn biết chuyện gì mà liên quan đến Thiên Tuấn nữa.

-“Mẹ, trông nồi súp giúp con tí, con đi có việc.”

Cô gọi lớn nói với mẹ rồi lên thay đồ đến điểm hẹn. Tò mò lắm rồi đấy nhé.

-“Về sớm ăn cơm nha con.”

-“Vâng ạ.”

Đáp với mẹ xong, cô lái xe ra ngoài, trong lòng lại có cảm giác không an tâm tí nào, chuyện gì đang xảy ra nữa sao? Cô gái kia là ai.

Ừ, thì đoán trước rồi, giờ đúng rồi đấy. Cô chỉ ra vẻ thờ ơ ngồi xuống ghế đối diện người trước mặt, nhìn với cặp mắt sắc lạnh nhất.

-“Chuyện gì?”

-“Đừng lạnh lùng như thế chứ, cô gái.”

-“Đừng ra vẻ ta đây là người lớn hơn như thế chứ, cách xưng hô lại không đúng rồi, em gái.”

Cô nhếch mép nhìn cô gái trước mặt mình, ờ thì cùng lắm là 20 tuổi là cao, sao lại nói chuyện với cô như thế, cô là một người rất tôn trọng tuổi tác đấy.

-“Em gái, nực cười.”

Cô nhìn thấy qua lớp trang điểm dày kia là một cô gái sắc nét chứ. Đã gặp nhau rồi nhưng cô không có dịp nhìn kĩ đấy thôi, giờ nhìn rồi mới biết. Nếu xóa lớp trang điểm đi, cô nghĩ cô gái nhỏ này là một mỹ nữa cũng nên. Nhưng cũng nhờ trang điểm đấy mà làm nhỏ thêm vài tuổi cho giống người đã từng bương chải đời.

-“Đừng nói chuyện phiếm nữa, chuyện gì liên quan đến Thiên Tuấn.”

-“À, tôi đang tò mò là cô đến vì muốn biết tôi là ai hay là muốn biết chuyện Thiên Tuấn đấy.”

-“Vậy tôi cho cô biết, tôi đến đây vì cả hai nguyên nhân đấy.”

-“Nghe nói hai người chuẩn bị đám cưới, tôi có món quà cưới tặng trước đấy.”

-“Cảm ơn, cô sẽ tới dự chứ.”

Cô nhếch mép nhận hộp quà có vẻ to nhưng nhẹ từ nơi Như Trà.

-“Cô cứ về nhà mở quà ra xem trước, nếu xem xong mà vẫn có ý định đám cưới thì tôi phục cô lắm đấy. Còn việc đến hay không thì tôi sẽ xem xét lại.”

-“Vậy tôi xin phép nhé.”

Nói xong cô dợm bước quay lưng, để lại đằng sau nụ cười đầy ý đắt thắng.

Cô về nhà, cứ tưởng sẽ khó khăn lắm, lo lắng lắm. Nhưng như thể biết trong đó là gì, cô chỉ cười khẽ.

Nhưng cô lại hơi choáng khi tưởng nó là giả, đến kiểm chứng mới biết nó là thật 100%.

Thật không tưởng.

Gọi Thiên Tuấn đến, cô lặng người nhìn về phía xa xăm, cô chỉ mong hắn giải thích, cô sẽ tha thứ mà.

Hắn không nói gì, chỉ vòng tay ôm cô rồi ngửi mùi hương trên tóc.

-“Anh xin lỗi.”

-“Ừ.”

Hắn không biết là cô biết hay chưa, nhưng cái cách cô thể hiện, là hắn biết đấy, cứ như là một vậy.

-“Tin anh chứ.”

-“Ừ”

Cô vẫn lạnh lùng như bao lần nhưng hôm nay sao hắn thấy cô có phần lạnh nhạt, thật khó chịu.

Nhưng hắn thấy có lỗi với cô, thật sự. Hắn đã không biế gì ngoài việc ăn cơm với khách hàng là Như Trà, rồi sau đó là tỉnh dậy với bộ dạng…không quần áo và cô ta bên cạnh. Tiếp theo đó là buộc hắn phải chịu trách nhiệm, không thì sẽ nói cô nghe tất cả. Ừ, thì nói cô rồi đấy, nhưng sao cô không tỏ thái độ gì hết vậy, sao cô cứ mãi dửng dưng như không có chuyện gì như thế , khó chịu lắm. Thật sự.

Nhưng người con gái này, chỉ cần nói tin hắn, là hắn thấy mọi chuyện như địa ngục sẽ có thể là thiên đàng tất.

Hôm đó, cả hai quyết định bỏ qua cho nhau và sẽ là như chưa có chuyện gì mặc dù trong thân tâm cô rất khó chịu.

*****

Hôm đám cưới…

Hoành tráng lắm

Rộn ràng lắm

Đông người lắm

Náo nhiệt lắm

Nhưng…

Thật sự cô có điềm không lành, cô đang lo lắng gì đó mà không thể nào cười hạnh phúc được. Những lời chúc phúc đó, cô chỉ cười gượng gạo để đáp trả.

Trước khi làm lễ, cô có nhận được hai tin nhắn từ hai số lại. Lúc đầu cũng không muốn đọc nhưng sao bàn tay cứ vô thức nhấn vào nút xem. Thật khó hiểu.

-“Phục cô lắm đấy, cô bé.”

Cô bật cười, đời của cô ghét nhất phải làm theo sự sắp xếp của người khác, còn đã là tình địch, cô càng ghét, cô sẽ không để nhỏ toại nguyện đâu.

-“Tôi mong em sẽ đổi ý, đừng làm tôi đau, gặp em ở Jonyu nhé.”

Một tin nhắn khó hiểu, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ là ai đã bị mẹ gọi, mẹ nói đã đến giờ.

Cô vứt tất cả, tạo cho mình cảm giác hạnh phúc nhất , thế nhưng. Hình như hạnh phúc chưa bao giờ hé môi cười với cô dẫu một lần thì phải.

Cái tin, Thiên Tuấn mất tích làm cô đơ người. Cô chưa nghĩ ra trường hợp trong đám cưới chú rể sẽ mất tích thay vì cô dâu, ờ cô không ngờ được.

Nhớ lại tin nhắn kia, cô linh cảm là nó.

Cả lễ đường hoang mang vô cùng, nhất là bác Hoàng và ba mẹ cô. Ông Hoàng đương nhiên là cho người đi tìm.

Cô đứng thất thần nhìn mọi người rồi vụt chạy. Một đám cưới không có chú rể. Nực cười nhỉ?

Đứng trước nhà hàng Jonyu, cô nhìn lên lầu hai, nơi mà có cánh tay đang vẫy mình.

Mồ hôi cô nhễ nhãi, nhưng cô không quan tâm.

Trái tim cô đập mạnh vì lo sợ, cô gạt bỏ.

Tức tối, cô dẹp ngang.

Trước tiên, cô phải biết hắn đang ở đâu đã.

Bây giờ, cô là tâm điểm của mọi người, bởi cô còn bận nguyên seri, cô đẹp như tiên nữ mặc dù không trang điểm.

Đến gần bàn thiên thần, cô thong thả ngồi xuống. Tỏ vẻ lịch sự hết mức có thể mặc dù lòng cô đang nóng rực lửa. Cô đang rất là kìm nén.

-“Thiên Tuấn đâu.”

-“Ôi, rất hân hạnh nhìn cô dâu của tôi đến đây đấy, nhưng sao em lại hỏi thằng khác trước mặt anh thế.”

Cô, thật không ngờ đây là thiên thần lạnh lùng mà lần đầu cô gặp, khác hoàn toàn.

Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Mike, cô đanh giọng.

-“Đừng làm tôi phải mất bình tĩnh.”

Đúng, giờ cô đang rất bình tĩnh để suy nghĩ người đàn ông trước mặt mình đang nghĩ gì đây.

-“Tôi đã nói trước rồi mà, em sẽ phải hối hận.”

Xoay màn hình laptop lại phía cô. Ánh mắt cô vô hồn, khóe mắt lại cay cay rồi tuông ra lúc nào không hay. Cô nghiến răng căm phẫn.

-“Đồ hèn.”

-“Đừng nói vậy? Tại tên này ngoan cố quá thôi.”

-“Đưa tôi đến gặp Thiên Tuấn.”

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang một âm điệu gì đó giống ra lệnh lắm, Mike nhún vai rồi thu laptop lại, đẩy ghế bước đi.

Mike đưa cô đến một căn nhà hoang sâu tận trong rừng, một nơi thật u ám.

Nhìn vào màn hình laptop, thấy hình ảnh hắn cô đau một thì hình ảnh thật ở ngoài lại làm cô đau gấp trăm lần. Hắn đang treo lơ lửng trên cao và ba bốn tên ở dưới đang ra sức quất roi da vào người hắn, thật kinh khủng. Chuyện này có thể xảy ra với cô sao.

-“Tính mạng của hắn là do em quyết định thôi.”

-“Đồ cầm thú, tôi sẽ báo công an.”

-“Em nghĩ có thể sao?”

Cô định bỏ đi thì nghe tiếng hắn, ừ hắn đang bị đánh, máu kìa, máu nhiều quá.

-“Thiên…Anh”

Nhẹ nhàng thôi, cũng đủ cào xé trái tim cô. Cái gì xảy ra với cô vậy, đây chỉ là giấc mơ thôi đúng không. Cũng tại vì người của Mike nhiều, và cô lại bận váy, nếu không, cô sẽ sống chết mà lao vào cứu hắn ra.

-“Tên ngốc.”

Cô nhìn hắn, không khóc, nhưng bên trong lòng đã vụn vỡ ngàn vết gao găm.

Cô đang bị hai tên giữ lại nên không thể chạy ra chỗ hắn được. Tuy rất gần, nhưng sao xa cách quá.

-“Mike, thả tên ngốc đó ra đi. Nếu anh là con người.”

-“Thiên Anh, đừng lấy hắn, đừng…”

Cái gì vậy, hắn biết rồi sao, tên ngốc này, học võ làm gì mà để người ta bắt đến đây rồi đánh đập như thế trong ngày trọng đại của mình không biết.

-“Tôi muốn nói chuyện riêng với Thiên Tuấn.”

Cô quay sang Mike, ánh mắt vô hồn không cảm xúc. Cô thấy kinh tởm người này, một con quái vật đội lớp thiên thần.

-“Được thôi, tôi mong em sẽ có tin vui cho tôi.”

Đọc đến đây rồi thì sao còn ngại mà k cho D 1 cmt nhỉ ^^ thích lắm     « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.