Rất lộng lẫy,
một đám cưới rất hoành tráng đang xảy ra ở đây. Cô nhìn tấm ảnh cưới của người ta mà lòng thấy xót xa. Cô đang cố để mình không rơi nước mắt.
-“Hạnh phúc nhé, hai người.”
Mike bắt tay hắn và Như Trà, cô vẫn còn đứng hình nhìn hắn, mãi ít giây sau, cô mới nở nụ cười nhẹ.
-“Chúc hạnh phúc.”
Ừ, thì đáng lẽ cô dâu phải là cô, nếu như lúc trước không có chuyện gì, có lẽ cô và hắn hạnh phúc lắm rồi. Đời đúng là nghiệt ngã, đùng một cái
làm cả hai mỗi người một hướng. Mà hướng đi này, không quay đầu lại
được.
Mike biết lòng cô nên xiết chặt tay cô lại, đồng thời cũng
để cho Thiên Tuấn thấy cảnh này. Nhưng hôm nay, cô thấy Thiên Tuấn rất
khác. Hắn không nhìn cô, mà nếu có nhìn thì chỉ là một ánh mắt vô tình.
Ngồi vào bàn ăn để đợi lễ, cô ngước mắt nhìn xung quanh xem có bác Hoàng không, nếu ở đây, chắc phải biết ba mẹ cô đi đâu.
-“Đợi ai sao?”
Mike vừa gắp thức ăn cho cô, vừa nói.
-“Ừ, bác Hoàng.”
-“Bác Hoàng…”
Hắn lấp lửng như muốn hỏi người đó là ai.
-“Ba Thiên Tuấn.”
-“À, để làm gì vậy, nói ông ta thay đổi cô dâu sao?”
Giọng Mike có chút mỉa mai. Cô biết nhưng cô không chấp.
-“Tôi không điên, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện thôi.”
-“Chuyện gì, về ba mẹ em?”
-“Anh biết ba mẹ tôi ở đâu?”
Cô ngạc nhiên nhìn Mike.
-“Ba mẹ về Mĩ rồi, hai người nói tôi ở đây chăm sóc em cho tốt.”
-“Không thể nào.”
Cô lẩm bẩm trong miệng, đúng là không thể nào bỏ cô một mình bơ vơ ở đây
được, tại sao hai người họ lại làm vậy với cô. Cô mệt mỏi thì biết tựa
vào ai đây.
-“Tôi đi vệ sinh chút.”
Cô xin phép Mike, hắn nhìn bóng cô đi mà nhăn mặt. Mặc dù rất muốn đi theo, nhưng tự nhiên có ông bạn hàng lại bắt chuyện.
Cô tạt nước vào mặt để thư thái, rồi nhìn qua gương, là nước hay là nước
mắt cô vậy, miệng thì cười mà mắt thì đỏ hoe. Cô bất lực quá.
-“Tôi không nghĩ cô lại đến đây đấy!”
Cô quay người lại, nhìn người vừa mới phát ngôn ra đó.
Cô cười nhẹ rồi lấy khăn giấy lau mặt.
-“Phải đến chứ.”
Cô bình tĩnh đẩy cửa bước ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu.
-“Tôi đến xem cô có được hạnh phúc trong bao lâu.”
Cô bước đi với nụ cười đắc thắng nở trên môi. Thật là khó chịu khi cứ phải giả tạo như lúc này.
Khó ai biết được bây giờ cô đang nghĩ gì. Vui ư, không hề. Buồn ư, cũng không phải. Thất tình ư, càng không có. Vậy là gì đây?
Cô lấy lại vẻ mặt tươi tắn đó ra gặp Mike, hắn nãy giờ cứ tưởng cô chịu
không được nên vào nhà vệ sinh khóc, nhưng hình như không phải.
-“Em đi hơi lâu.”
-“Có nói chuyện với Như Trà.”
Cô không giấu mà nói thẳng với Mike, phải nói thôi.
-“Nó nói gì?”
-“Không muốn tôi đến đây, sợ tôi giành chồng trong đám cưới của mình.”
Cô cười khẩy nói với hắn, và cái cách cô làm, hắn muốn tức điên, hắn dằn mạnh tay cô.
-“Em đừng tỏ thái độ như thế?”
-“Khó chịu vậy sao?”
Cô nhướn mày nhìn hắn, hắn đang bóp tay cô đau điếng.
-“Em đừng làm tôi điên. Em và thằng khốn kia đã nói với nhau những gì.”
-“Tôi chưa gặp Thiên Tuấn nữa là nói chuyện.”
Ánh mắt lạnh lùng nhưng tỏ ra khó chịu làm hắn chùng xuống, hắn buông tay cô ra vì thấy cô nhăn vì đau.
-“Xin lỗi, em làm tôi ghen.”
-“Tôi muốn về.”
-“Còn chưa làm lễ.”
-“TÔI MUỐN VỀ.”
Cô nói xong bỏ đi, hắn dù không muốn cũng không muốn, hắn chạy theo cô, lấy xe rồi đưa cô về thật.
-“Ngang bướng.”
-“Hơi muộn rồi, nhưng giờ bỏ cũng không muộn đâu.”
Đúng rồi, cách nói chuyện lạnh lùng ngang bướng như lần đầu hắn gặp, bây giờ đã trở lại thay vì im lặng và ánh mặt đau thương đấy rồi. Hắn thích cô
như vậy hơn, vậy tại sao phải buông.
-“Tại sao phải bỏ.”
-“Thật sự tôi và anh không hợp nhau bất thứ gì cả. Anh muốn cưới tôi cũng vì
lời nguyền chết tiệc kia đúng không? Vậy cưới rồi, li dị đi, lời nguyền
cũng bỏ rồi mà.”
Cô tức tối nói.
-“Tôi yêu em.”
Câu
nói rất nhẹ nhàng, hắn không nhìn cô mà nhìn vào hướng lái. Cô thấy tim
mình đập rất nhanh. Chỉ một câu nói từ hắn, làm cô phải im lặng.
Cô biết yêu một người rất khổ, như hiện tại cô yêu Thiên Tuấn vậy. Nhưng
sao nghe hắn nói yêu mình, tim cô lại đập nhanh vì sợ hãi.
-“Tôi…yêu Thiên Tuấn.”
-“Em yêu em rể của mình.”
Hắn nhếch mép khinh thường nhìn cô.
Vừa lúc tới nhà, cô nhanh chóng xuống xe vào nhà. Cô mệt quá, cô muốn nghỉ ngơi.
-“Đừng trốn tránh sự thật. Em đang là vợ tôi, và hắn ta, đang là em rể của em.”
Hắn nói xong lên sân thượng, bỏ cô một mình dưới phòng, cô chỉ biết đứng
nhìn một khoảng không vô định. Đúng rồi, cô đang là vợ hắn, và Thiên
Tuấn…
Miệng thì cười, nhưng nước mắt đã vô thức lăn. Phải làm sao đây.
****
Chọn cho mình chiếc áo phông rộng và quần kaki ngắn, mang thêm đôi giày nike xanh, cô búi tóc lên cao, kèm theo chiếc túi xéo. Trông cô bây giờ, ra
dáng một thiếu nữ 18 hơn là cô gái đã có chồng. Cô rất trẻ trung, xinh
đẹp và quyến rũ.
Chỉ là hôm nay, cô muốn ra ngoài.
-“Thiên Anh.”
Cô vừa bước xuống nhà, Mike đã đứng hình nhìn cô, gọi tên của cô như khẳng định người trước mặt hắn có phải là cô không?
-“Tôi ra ngoài, anh nói rồi, còn muốn cho người theo, OK, cứ vậy đi.”
Cô nhún vai nói xong bước đi.
-“Này, em đã có chồng…”
Hắn níu tay cô lại, tỏ ý không muốn cho cô đi.
-“Có chồng thì sao, không được ra ngoài à, hay bây giờ đổi ý, muốn nhốt tôi như con tù nhân của anh, anh quá đáng lắm rồi.”
Cô hất tay hắn ra khỏi tay mình, bức xúc nói.
-“Không phải.”
-“Vậy là gì, anh nói đi.”
-“Chỉ là…”
Cô thấy vẻ mặt ngập ngùng bối rối đó của hắn mà nhăn mặt. Có gì thì nói ra đi, còn ấp úng.
-“Không nói, tôi đi, anh đã hứa.”
Đến khi không chịu được nữa, cô bực mình quay lưng, giờ hắn có nói gì nữa, cô cũng phải đi. Ở đây ngột ngạt khó thở lắm.
-“Anh đưa em đi.”
-“Tôi thích đi một mình.”
Chẳng lẽ Mike phải nói là hắn không thích cô bận đồ như vậy ra ngoài à. Hay
hắn phải nói hắn đi theo là để bảo vệ cô không được ai nhòm ngó, hay là
đi theo để khẳng định quyền sở hữu. Thật khó mở lời làm sao.
Cô cứ ra ngoài kiểu như thế này, có ngày hắn mất vợ.
-“Nếu vậy thì thay đồ khác đi.”
-“Tại sao?”
Cô ngạc nhiên nhìn hắn khó hiểu.
-“Người ta…tưởng em chưa chồng rồi tán tỉnh.”
Nghe hắn nói, cô bật cười bẹo má hắn như thói quen cô làm với Thiên Tuấn.
-“Tôi không dễ cưa cẩm vậy đâu.”
Cô cười với hắn sao, hình như là lần đầu tiên, là lần đầu đấy. Cô cười
không gượng gạo, không đau khổ, hay giả tạo, mà cô đang cười thật sự.
Hắn nhìn cô, rất lâu, trái tim hắn đập liên hồi, lại thêm chuyện bẹo má
như con nít của cô nữa, yêu chết đi được.
Cô nói cũng phải, cô là
một tảng băng thật sự. Đến cả hắn, có chút nhan sắc, tiền tài dang vọng
càng không thiếu, cộng thêm việc yêu cô là thật lòng đây mà cô còn chưa
chịu dòm ngó nói chi người ngoài đường. Cô sẽ không như vậy, hắn tin cô.
-“Vậy đi đi, nhớ về sớm, nói thằng Tài đưa em đi.”
Nhiều khi, cô thấy hắn tốt thật sự đó, nhưng sao cô không bao giờ mở lòng
được nhỉ. Chắc có lẽ, trong trái tim cô chỉ có duy nhất một hình bóng,
đó là Thiên Tuấn. Không ai có thể lấp đầy khoảng trống đó được, khó lắm.
Cô nói anh Tài đưa ra ngọn đồi của cô, cô chỉ đứng đó, nhìn ngắm những thứ mờ ảo rồi mỉm cười. Cuộc đời cô chưa bao giờ suôn sẻ. Chắc cô với Thiên Tuấn không có duyên là thật. Lần trước, hắn ngỏ lời muốn cưới cô, hắn
đã xém chết vì cô. Còn lúc chuẩn bị đám cưới, hắn cũng sắp chết, cũng vì cô. Không có duyên đến với nhau, ép cách mấy cũng vậy thôi.
Bây
giờ, hắn chắc đang hạnh phúc bên người kia, một người có mang với hắn.
Dù muốn hay không muốn, hắn cũng phải làm tròn trách nhiệm người cha
thôi. Làm sao trốn tránh được để một sinh linh bé nhỏ đó khi sinh ra
không cha.
Cô bật cười trong nước mắt, nếu nhảy xuống dưới này, có khi nào tất cả sẽ chấm hết không, cô sẽ không biết gì nữa.
Nhưng cô gạt nhanh ý tưởng đó, ít nhất cô phải gặp ba mẹ trước đã, không phải muốn chết là hết.
Quay lại xe, cô muốn đi đến siêu thị, lâu rồi cô chưa mua đồ cho mình, hôm nay cô muốn.
-“Thiên Anh.”
Vừa lựa những chiếc đầm xinh xắn, cô nghe ai đó gọi mình, cô quay lại.
-“Bùi Hải.”
Cô ngạc nhiên thốt lên, bên cạnh Hải còn có một cô gái, rất xinh đẹp. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhìn cô gái đó.
-“Chị làm gì ở đây, cứ tưởng cưới chồng xong chị mất dạng.”
-“Đâu đến nỗi đó.”
Cô bật cười nhẹ.
-“Đưa bạn gái đi mua đồ sao.”
-“Em chào chị.”
Nãy giờ, cô gái đó hơi khó chịu khi thấy Hải bắt chuyện với cô, cứ tưởng là người Hải thương nên ánh mắt cô gái đó nhìn cô không mấy thiện cảm. Vậy mà khi nghe Hải xưng bằng chị, cô gái nhỏ mới giật mình, nhìn vậy mà
lớn hơn Hải luôn sao.
Thế là gọi bằng chị theo Hải.
-“Đây là Ngọc Hảo, bạn gái của tôi.”
-“Xinh nhỉ?”
Cô chẹp miệng rồi đưa chiếc váy cho nhân viên gói lại.
-“Sao chị đi một mình, chồng chị đâu…”
-“Đừng nhắc nữa, chị không có chồng.”
Ngọc Hảo nhìn cô không chớp mắt, lúc đầu mới thấy cô, nhỏ tưởng cô còn nhỏ
hơn nhỏ. Nhưng nghe Hải nói, cô lại lớn hơn. Đã vậy còn nói có chồng,
nhỏ không thể nào tin được.
-“Tôi đang thắc mắc là chị yêu Thiên
Tuấn đến vậy, nhưng rốt cuộc lại cưới người khác, một người tôi không
quen, lúc đó tôi sock lắm. Tôi chỉ muốn đến cướp chị đi.”
-“Đừng nói vậy, Ngọc Hảo nghe lại buồn.”
Cô nhăn mặt nhắc nhở Hải. Hải thấy thế chỉ cười.
-“Cô ấy không ghen, rất giống chị.”
Cô tặc lưỡi nhìn Ngọc Hảo.
-“Thói trăng hoa của nhóc Hải em đừng để ý, nó thường hay chọc thế với chị.”
-“Dạ, không sao đâu chị.”
Ngọc Hảo rất ngoan ngoãn, nhìn vào có chút lạnh lùng trên gương mặt xinh xắn ấy, lại ít ghen giống cô, thật giống nhau. Lại kèm thêm vẻ đáng yêu, cô chỉ muốn trêu chọc nhỏ mãi thôi.
-“Ra mắt người yêu thì phải đãi gì đi chứ, bắt chị đứng hoài vậy?”
Cô trêu Hải.
-“Chị lại biết thêm được khoảng trêu chọc nữa rồi.” Hải bật cười. “Được thôi, chúng ta đi.”
Hải đưa cô đến quán trà sữa quen thuộc. Hải tự ý kêu đồ cho cô. Điều đó làm Ngọc Hảo khó chịu, nhỏ cứ nhìn cô mãi thôi. Cô có khí chất lạnh lùng
lắm, nhưng đôi lúc lại trẻ con hết biết.
-“Chị nói em nghe đi.”
-“Về chuyện gì?”
Cô nhướn mày nhìn Hải, bên cạnh Hải đang có Ngọc Hảo nhìn lại cô.
-“Tại sao lại cưới người đàn ông đó.”
-“Có lí do cả.”
Cô nhún vai tỏ ý không muốn nói. Nhưng cái tò mò trong Hải không thể cưỡng lại được, nó muốn biết tại sao cô lại chọn người đó, không phải nó.
-“Lí do…”
-“Ừ, nếu muốn nghe thì hẹn dịp khác, chị nói…”
Cô im bặt khi nhìn ra ngoài cửa chính, đang bước vào một hình bóng quen
thuộc, quen lắm, nhưng bên cạnh hình bóng đó còn một người khác, họ rất
đẹp đôi. Tim cô đau, nhưng bên ngoài cô đang tỏ vẻ không có gì cả.
Nhận thấy điều thất thường ở cô, Hải quay lại nhìn theo hướng cô đang nhìn, nó cũng giật mình hốt hoảng kêu.
-“Thiên Tuấn, anh ta đang đi cùng ai.”
-“Như Trà, vợ Thiên Tuấn.”
Cô nhìn theo hai chiếc bóng đang ngồi xuống bàn đối diện cô, hình như Thiên Tuấn không thấy cô thì phải. Cô đau lòng lắm.
-“Chị đang nói gì vậy, bây giờ thì tôi thật sự không hiểu rồi đó. Rõ ràng
tình yêu hai người không ai sánh được, sao bây giờ. Sao giờ lại…tôi
không hiểu.”
-“Tốt nhất em đừng nên hiểu, thôi chị về. Mike đang ngóng chị.”
Cô nói xong đứng dậy bỏ đi, cô mang theo nỗi buồn da diết.