Vào lớp, bắt gặp cái cảnh hai người đang nói chuyện có vẻ hơi tình tứ. Bất giác lòng cô dấy lên một cảm giác khó chịu. Nhưng chỉ nhìn sơ qua rồi thu ánh mắt lai, không muốn để ý nữa....
"Chiều rảnh không Lam'
Nhỏ giật mình khi nghe cô nhắc tên mình, như không tin được, nhỏ nhìn chằm chằm cô như muốn nghe lại câu cô vừa nói.
Cô thấy thái độ đó thì hơi bực, cô không hiểu...
"Không rảnh thì thôi, tôi chỉ muốn rủ cậu đi chơi thôi"
Cô nhún vai bước vào chỗ ngồi, chờ đợi câu trả lời.
Nhỏ Lam khi đã hoàn hồn, nhỏ quay sang cười tươi với cô...
"Ừ rảnh, ình số điện thoại đi, có gì mình qua nhà cậu"
Cô hơi lưỡng lự có nên cho số hay không, nhưng..cuối cùng cô cũng đã cho...
"Tí ra chơi lên sân thượng, tao có chuyện muốn nói với mày"
Nhỏ Như Tuyết nhìn qua cô nói.
Cô ngước lên xem thử là ai mớ nói câu đó,mặc dù đã biết rõ..
"Tao với mày không có chuyện để nói"
"Mày không nghe thì sẽ hối tiếc cả đời"
Cô nhếch mép cười, nhìn qua Anh Tuấn rồi nhìn lai Như Tuyết, cô khinh rõ ra mặt. Muốn làm gì nữa à...nhưng khoan, ánh mắt của cả hai là sao..mang một chút xót xa và một chút đau buồn, cô chả hiểu nỗi.
Cô đang đấu tranh tư tưởng...có nên đi hay không? Cô muốn đi để biết chuyện gì...nhưng cô cũng không muốn đi vì sợ họ sẽ làm cô đau lần nữa...
Ra chơi.....
Cô bước những bước chậm rãi đi lên sân thượng, cô đang lo sợ chuyện mình sắp được nghe...cô sợ...thật sự rất sợ..mặc dù không biết nó là chuyện gì..
"Tao cứ tưởng mày không lên...mày..khác xưa nhiều quá"
"Không liên can gì tới mày, có gì nói nhanh đi, không dài dòng"
Như Tuyết nheo mày nhìn cô, khác quá..khác một cách nhanh chóng và khó hiểu, đừng nói nguyên nhân là vì nhỏ nha..
"Lâu nay sống tốt không?"
"Như mày đã thấy, tao chưa chết sau chuyện đấy"
"Có những chuyện mày chưa biết..mày muốn nghe không?"
"Nếu muốn nhắc lại chuyện đó thì tao không muốn nghe nữa, tao quên rồi"
"Vậy mày không thắc mắc tại sao tao với Anh Tuấn đến đây à...Học là nguyên do phụ..còn nguyên do chính...đó là gặp mày."
Cô nhếch mép cười khinh.
"Nếu đến xem tao đau khổ như thế nào thì mày thành công rồi đó, tao đã từng rất đau...nhưng giờ..tao hết rồi"
"Không...có chuyện này tao nên nói ày...Đó là..."
Như Tuyết chưa nói xong thì cửa sân thượng bật mở làm cả hai ngoái đầu lại nhìn...
"Em lên đây làm gì"
Cô lên tiếng khi đã thấy nhân vật cản trở câu chuyện này...
"Chị chưa ăn sáng, vậy mà lên đây nói chuyện cả buổi, tính không ăn à"
Nhóc Hải thụn mặt như con nít nói với cô, cô đưa đôi mắt như cô lửa nhìn Hải. Hải giật mình im ru luôn.
"Còn cậu...lên đây làm gì"
Cô đưa mắt sang người bên cạnh Hải hỏi. Người đó gãi gãi đầu, đang cố tìm một lý do hợp lý. Tại do lúc nãy nghe Hải nói cô bị bệnh dạ dày, nếu không ăn uống điều độ thì có khả năng sẽ gây bệnh. Mặc dù không liên quan nhưng khi nghe về vấn đề cô bị bệnh thì tự dưng lòng cậu dấy lên cảm giác lo sợ không tự chủ. Phải chăng...cô chiếm một phần quan trọng trong lòng cậu rồi...
"Bạn gái bỏ bữa nên quan tâm thôi"
Suy đi nghĩ lại, lí do này là hợp lý nhất vì lúc sáng đã hùng hồn tuyên bố hai người là một cặp rồi . Lúc đầu cậu chỉ muốn thử lòng cô thôi, xem thử cô có giống như những người con gái khác không? Lúc sáng thì cậu nghĩ cô cũng giống họ nhưng giờ thì khác rồi, sau khi nghe diễn biến câu chuyện Hải kể lại cho cậu, cậu cũng đã hiểu ra tất cả vấn đề khó hiểu từ cô. Cậu cảm thông và rất khâm phục cô, cậu đang thử mở lòng một lần nữa vì cậu cảm nhận được con tim mình muốn gì...
"BẠN TRAI"
Vâng...tiếng hét rất chi là thân thiện đó không phải là của cô, cũng không phải của Hải..mà la của Như Tuyết.
Cả 3 người còn lại nhìn chằm chằm vào người mới phát ngôn ra câu đấy.
Như Tuyết cười xòa xòa, quơ 2 tay lên trên không như ý nói không có gì..
"Tao không có ý gì, chỉ hơi ngạc nhiên, cứ tưởng lời đồn là giả, không ngờ mày quen người khác nhanh thật, thất vọng về mày quá"-Nói xong Như Tuyết bước xuống sân thượng, bỏ lại phía sau 3 khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì...
Cô cũng chẳng bận giải thích, vì đơn giản cô không biết giải thích như thế nào cho người khác hiểu..
"Sau này cấm phát ngôn bừa bãi'"
Cô liếc ánh mắt sắc nhọn về phía Thiên Tuấn rồi quay sang kéo tay áo Hải "Tính cho chị chết đói hay sao mà lên đây rồi không muốn xuống thế hã"
Thế là cả 3 cùng bước xuống sân thượng với mỗi người một tâm trạng...
2 người con trai đều hướng ánh mắt chung về một người con gái..nhưng cảm giác cả hai lại hoàn toàn khác nhau...
-------------------
" Ee sesang malroneun
pyo hyeon harsu ga obseo
Kalsu reok beok cha eo reu neun
neo reul hyang han nae ma eum
Ee sesang saem eu reo
hae ahrir seuga obseo"
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, cô thấy số lạ. Nheo mắt suy nghĩ giây lát, cô mới bắt máy.
"Qua đi, tôi đang ở nhà, để tôi gửi số nhà qua"
"Không cần, mình biết nhà cậu mà"
Cô không thắc mắc nhiều, vì sao biết nhà cô không quan trọng, vì đơn giản cô xem Lam như bạn mình rồi...
Dập máy, cô bước xuống giường, lại tủ đồ...chọn ình chiếc váy hồng phấn nhẹ nhàng, búi tóc lên cao để lộ cái cổ trắng ngần, đeo thêm dây chuyền thạch anh mà mẹ tăng, cô thấy tự tin hẳn. Mang thêm đôi giày thể thao và chiếc túi xách nhỏ nhắn để đựng tiền và điện thoại. Giờ trông cô như một công chúa nhỏ. Công nhận một điều rằng..thường ngày cô đã đẹp rồi..nhưng trưng diện lên lại đẹp gấp bội.
Nghe chuông cửa, cô đủ biết là ai rồi..bước nhanh xuống lầu như sợ ai đó chờ lâu..
"Đi mua sắm nhé..lâu rồi chưa đi"
Cô lên tiếng mở lời và đương nhiên..nhỏ Lam gật đầu cái rụp chả do dự.
Lâu rồi cô không đi mua sắm, đồ đạc cũng cũ hết rồi. Nay tha hồ mà mua...cùng một người bạn mới...
"Váy này hợp với cậu nè"
Lam ngắm nghía chiếc váy trên tay rồi ướm thử vào người, thấy hợp hợp, cô gật đầu.
"Gìay này đẹp nè Anh"
Cô nhìn sơ qua, màu đen trắng..cô thích...và lại gật đầu...
Cứ thế, 2 người qua gian hàng nào cũng có đồ để lấy, bởi lẽ cô mặc cái gì cũng hợp cả...
"Haizzz, mệt ghê á, giờ chắc lôi cả shop này về cho cậu thôi chứ cứ mua kiểu này lại mắc công khiêng vác"
Lam thở dài cảm thán làm cô suýt bật cười thành tiếng, có cần nói quá thế không...
"Cậu có thể từ chối đi với tôi mà"
Cô nhún vai rồi bỏ đi ra taxi trước, nhỏ Lam lật đật chạy theo sau nói gì đó trông có vẻ rất hậm hực..
"Đi ăn kem nhé"-Lam đề nghị.
"Tôi không thích ăn kem, đi uống trà sữa đi"
Và thế là cả hai cùng đến quán trà sữa quen thuộc mà cô thường uống.
Cô bắt agựp bóng dáng thân quen kia đang đi với một cô gái khác. Cảm giác trong lòng lúc này của cô là sao, nhưng có lẽ chàng trai đang cố xua đuổi cô gái đó thì phải, bất giác cô nhíu mày. Kể từ lúc vào quán, cô nhìn hai người họ chằm chằm mặc cho nhỏ Lam cứ lải nhải điều gì đó bên tai. Cô đang chăm chú nghe cuộc hội thoại ở bàn bên cạnh.
"Cô tránh ra, tôi đã nói là tôi có bạn gái rồi mà"
"Em không tránh nếu như anh không dẫn bạn gái anh ra cho em xem, anh lúc nào cũng lấy lý do đó xua duổi em, em có gì không tốt chứ"-Cô gái giọng chanh chua nói.
Cô ghét giọng nói ấy, mặc dù không quen biết cô gái nhưng ấn tượng lần đầu đó đã khiến cô mất cảm tình, người như vậy mà để hắn quen chắc khổ cho hắn rồi. Nghĩ thế, nhưng cô đang lưỡng lự có nên giúp hắn hay không, vì đơn giản cô hiểu bây giờ hắn đang muốn tránh xa người con gá đó càng xa càng tốt..
"Tôi là bạn gái anh ấy, tránh xa được chứ"
Cô quyết định giúp hắn một lần, đứng dậy bước qua bàn bên cạnh nói với giọng điệu ghen tuông. Gỉa thì phải giả cho giống tí chứ ^^?
"Cái...cái gì...Có đúng không anh Thiên Tuấn"
Cậu ngạc nhiên về sự có mặt của cô, nhưng còn ngạc nhên hơn là cô đang thừa nhận chuyện cô là bạn gái của cậu. Không suy nghĩ gì nhiều, cậu gật đầu nói với cô gái bên cạnh..
"Ừ, đây là bạn gái tôi, Thiên Anh..cô tin chưa, làm ơn đi đi, rõ phiền phức."
Cô gái đó nghe xong hắn nói, ấm ức liếc nhìn cô một cái nổi lửa rồi chực trào nước mắt chạy nhanh ra khỏi quán. Cô nhìn theo bóng dáng cô gái ấy mà cảm thấy có gì đó tội lỗi.
"Sao cậu ở đây, mà sao cậu..."
Chưa nói hết câu, cô đã chen ngang
"Tình cờ thôi, tôi đi với bạn, thấy cảnh ngứa mắt nên giúp thôi"
Cô nhún vai rồi quay về bàn mình trước ánh mắt ngơ ngác của Lam, nhỏ không hiểu cô vừa mới làm chuyện gì nữa. Rõ ràng hai người đó là một cặp, thế mà cô nói những câu từ như người xa lạ, vậy là sao??
"Ngồi chung nhé"-Thiên Tuấn qua ngồi chung với bàn cô. Cô không nói gì, định từ chối nhưng Lam đã lên tiếng đồng ý trước rồi.
"Đã mặt dày qua tận bàn rồi mà còn hỏi ý kiến"-Cô bĩu môi bắt bẻ.
"Mặt thằng này không có dày nha"-Hắn cũng chả thua đốp lại.
"Thôi..thôi..hai cái người này, yêu nhau kiểu gì mà nói mấy câu cứ như là ghét nhau lắm ý"
Thấy hai cặp mắt của hai người đối diện nhìn nhau không chớp, tình hình căng thẳng nên nhỏ lên tiếng giải vây, nào ngờ lại làm tăng thêm phần nóng ột ai đó.
"Ai nói 2 tụi tôi yêu nhau/Thì lâu lâu cũng gây nhau chứ"-Cô và hắn đồng thanh hét lớn..nhưng hai người hai câu nói khác nhau làm nhỏ Lam nghe xong nhăn mặt đến phát tội.
Bỏ qua phần Lam, hai người khi nghe câu trả lời từ đối phương thì đầu ai cũng như bốc lửa...
Sau đó là cả hai trừng mắt nhau không rời, Lam cũng chắp tay chịu thua.
"Bạn gái tui giận dễ thương quá"
Biết trừng mắt không lại cô, cậu nhượng bộ giở giọng nịnh nọt nói với cô kèm theo kái nhéo má làm cô đau muốn phát khóc.
"Cái tên điên này...ai là bạn gái cậu hả"
"Thì hồi nãy cậu nói đó thôi"
"Tôi chỉ giúp cậu"
"Thì giờ làm bạn gái có sao đâu"
Cô nhăn mặt.
"Chả có cuộc tỏ tình gì cả, không chấp nhận"-Nói lẳm bẩm trong miẹng chỉ đủ mình cô nghe, nhưng vô tình, ai đó đã lắng nghe được.
Suốt buổi uống trà sữa, nhỏ Lam cũng hiểu ra một vài chuyện nhỏ giữa cô và Thiên Tuấn, nhỏ thấy cô bớt lạnh lùng với mình hơn rồi. Và đặc biệt, cô nói nhiều hơn trước...Nhỏ rất vui...Và nhỏ cũng biết một bí mật...