Anh Đừng Đi

Chương 20: Chương 20: Không hẳn là một ngày buồn




"Này này, cậu bị thương đó."

"Tôi thấy không sao là được rồi."

"Vậy cậu nhẹ nhàng xíu không được hả, con trai gì đâu.."

Cuối cùng cũng dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Cái tên điên này tự dưng kéo cô đi một mạch sau câu nói ban nãy là hắn đã làm hỏng ngày chủ nhật của cô. Đã thế, hắn đang bị thương nữa mà dám kéo cô mạnh tay đến vậy? Báo đáp với ân nhân cứu mạng hắn như vậy đó, hỏi thử đáng trách không chứ? Cô hậm hực đứng trước khu vui chơi đang có những tiếng cười và hò hét của những người bên trong kia.

"Này! Kéo đến đây làm gì thế?"

"Chơi"

Cô tức điên người, thì ai không biết là đến đây chơi, nhưng tự dưng không nói không rằng kéo cô một mạch đến đây, với lại cô cũng chả thích nơi ồn ào.

Cô nhìn hắn với ánh mắt hằn học làm hắn chột dạ ngó nghiêng xung quanh.

"Coi như trả ơn cứu mạng...à đứng đây đi, chờ tôi mua vé tí"

Nói xong chả để cô từ chối hay đồng ý, hắn nhanh chân đến quầy mua vé, thật sự cô không thích đến những nơi đông người tẹo nào. Cô hậm hực nhìn bóng hắn khuất xa.

Chờ hắn đi mua vé, cô nhanh nhảu đi mua nước. Xếp hàng đợi đến lượt mình, cô thấy chân mình như sắp rụng rời, đúng là ngày nghỉ có khác, đông kinh khủng. 15' sau cô mới cầm được ha cốc nước trên tay. Tự hứa là nếu có đi vào nơi này, cô nhất định sẽ không chọn ngày nghỉ để đi, một lần là đủ.

Cô vừa lại chỗ cũ thì đã thấy hắn đứng chờ, bao quanh còn mấy cô chân dài xinh đẹp. Mặt mày bị thương như vậy mà gái cũng bu được à. Cô hậm hực đi lại chỗ hắn.

"Có vào không, hay đi về"

Nghe tiếng cô, hắn quay lại cười xòa.

"Nãy giờ đi đâu vậy"

Cô không nói gì chỉ giơ hai tay cầm hai ly nước lên, rồi thuận tay đưa cho hắn một cốc. Cô tự dưng thấy lòng thật lạ, giống như cảm giác ghen tuông trong lòng vậy? Khi thấy hắn đứng với mấy người con gái kia, bất giác cô chỉ muốn đến giằn mặt mấy người kia ra thôi, nhưng may lí trí cô vẫn còn hoạt động, nó vẫn đang xác định giùm cô là cô đang là người yêu của Anh Tuấn, còn người con trai trước mặt-không là gì cả, hay đại loại chỉ là bạn bè bình thường.

Cô giả vờ lãng tránh bước đi trước, hắn lẽo đẽo theo sau chả biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu muốn chơi trò gì"

"Kia đi"

Cô vừa uống một hơi nước vừa chỉ vào cái vòng lớn lớn trước mặt. Hắn không nói gì chỉ gật đầu rồi kéo cô đi.

Chiếc vòng vừa khởi động là con mắt cô khẽ nhắm lại, cô đang tự cảm nhận cơn gió vào 9h sáng này. Thật kì lạ, cảm giác rất yên bình.

Còn hắn, đang ngơ ngác vì hành động của cô, cậu chưa thấy đứa con gái nào chơi trò này lại có thể nhắm mắt thư thản như vậy? Lắc đầu ngán ngẫm, cô luôn có một thứ gì đó khác người mà theo cậu cảm nhận được.

"Hình như cậu không thích nơi này"

Vừa mới bước xuống vòng quay, hắn đã lên tiếng hỏi cô. Cô nghe thế thì nhún vai

"Ai nói"

Rồi kéo tay hắn về hướng trò chơi khác.

"Bắn súng không"

Hắn gật đầu trong vô thức vì bắt gặp nụ cười của cô, mặc dù đã không ít lần được thấy nụ cừoi đó nhưng lần nào cậu cũng bị nó làm cho thôi miên là sao.

"Này...này, làm ơn tập trung đi, con trai thường chơi trò này giỏi lắm mà"

Cô nhăn mặt khi thấy hắn bắn 5 phát đều trật cả 5. Lúc nãy cô định kéo hắn về ý chứ, nhưng nghĩ lại, cũng không còn ở đây lâu, tốt nhất nên tận hưởng những thứ có ở đây vậy? Thế mà, hứng đang cao trào, định chơi cho hết mình, thế àm 5 phát súng của hắn đã làm cho cô cụt hứng luôn.

"Đưa đây, tôi thử"

Cô bực mình gật phăng cây súng trên tay hắn và làm năm phát còn lại. Cũng may mắn cho cô là trúng tận phát. Cô vui mừng nhảy cẩng lên sung sướng như con nít được cho kẹo vậy? Còn hắn thì khuôn mặt đang hiện lên vài đường gạch đen.

Nhận được cặp móc khóa điện thoại, cô lại càng sung sướng hơn. Cứ tưởng chơi cho vui thôi, ai ngờ lại có quà cơ chứ.

"Cho cậu"

Cô vừa đeo móc khóa con mèo vào điện thoại, vừa đưa cái còn lại cho hắn, dù gì cũng đi chung. Hắn ngơ ngác nhìn cô, con trai cũng làm như thế này hả. Nhưng nếu là con gái khác, chắc chắn có chết hắn cũng không nhận, nhưng..đây là đồ của người con gái hắn yêu đưa cho, có ngu mới không lấy. Hắn hí hửng cầm chiếc móc khóa hình con mèo y chan cô rồi gắn vào điện thoại. Tiếp tục chơi những trò chơi còn lại. Sau đó thì không những mình cô cười, hắn còn cười toe toét hơn cả cô, thế là không khí ngượng ngập đã dứt hẳn.

Cảm thấy bụng cả hai đang đói, họ mới dừng việc chơi bời lại để nạp năng lượng. Hắn đưa cô đến nhà hàng Ý nhưng cô quyết liệt từ chối. Cùng là học sinh với nhau, tiền đâu mà vào trong đó chứ. Cho dù nhà có giàu cỡ nào đi nữa, cô cũng không muốn lãng phí tiền như vậy?

"Ăn mì sào đi, tôi biết quán này ngon lắm"

Mặc dù không hài lòng vì cô đổi chỗ nhưng cũng bằng lòng để cô kéo đi đến nơi mà cô thích. Tuy còn hơi chán chường về hình thức bên ngoài của quán nhưng khi ăn rồi hắn mới biết...cô đúng là một ngừoi phụ nữ biết thưởng thức. Nếu có cô vợ như thế này thì tuyệt rồi, chẳng lo về phần thức ăn. Cô luôn luôn tạo cho cậu một cảm giác ăn dễ nuốt như vậy. Chọn quán và chọn món ăn, cô luôn luôn tinh tế.

"Ăn không ăn, nhìn tôi hoài"

Cô nhăn mặt nói

"À...cô không đi cùng Anh Tuấn sao??"

Cô tự chửi thầm hắn, đánh trống lảng cũng nhanh lắm.

"Ừm, anh phải về Sài Gòn để lo việc chuyển trường sắp đến rồi"

"Chuyển trường."

Cô gật đầu. Thấy trong ánh mắt hắn đang có điều gì muốn hỏi cô nữa nhưng đã kịp gằng lòng. Vậy là sao??

Kết thúc bữa trưa xong, cả hai tạm biệt nhau vì lý do là hắn nhận cuộc gọi từ gia đình. Tuy tiếc nuối vì không ở bên hắn lâu hơn nhưng cũng phải ngậm ngùi đón taxi về nhà. Chủ nhật tuy buồn nhưng vẫn có một niềm vui len lỏi. Không hiểu sao nhưng mỗi lần ở bên hắn cô lại có một cảm giác rất khác lạ..nhưng lại chẳng muốn rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.