Cô thức dậy sau một buổi tối đầy tâm trạng, nhưng cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Cô tin vào tin yêu của mình mà…
-“Cậu suy nghĩ đúng đó, mặc dù cũng hơi bất ngờ vì cách cậu làm nhưng dù sao tôi cũng ủng hộ cậu.”
Alex nói với giọng ngái ngủ nhưng lại rõ ràng. Cô bật cười chỉnh lại cổ áo rồi xoa xoa đầu Alex.
-“Ừ, tôi đi đây, cậu yên giấc của mình đi.”
Cô cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng, nhưng đi được vài bước, giọng cô vọng lại làm Alex ngã nhào xuống giường vì giật mình.
-“Hạo Thiên đến tìm cậu, Alex.”
Đó chỉ là chọc Alex thôi, cái câu đó là làm cho Alex mỗi lần ngủ không
muốn dậy đó. Lúc nào cũng hiệu nghiệm và bây giờ cũng không ngoại lệ. Cô cười thầm bước đi nhanh mặc cho tiếng la hét chửi rủa của Alex trong
phòng.
Lấy lại tâm trạng của mình, cô bước đi dưới cái khung trời
buổi sáng đầy mộng mơ này, thật tuyệt vời. Nhìn khuôn mặt cô không cười
nhưng trông đầy sức sống, cô giống như cô gái tuổi 18, đầy nhiệt huyết.
Cô vào quán café, đã thấy Trúc Hân ngồi đợi sẵn, khuôn mặt thì trở nên đắc thắng, nhìn cô đầy ngạo mạn.
-“Xin lỗi, tại cô đến sớm hay là tôi đến muộn.”
Cô vừa ngồi xuống, nhẹ giọng nói đầy mỉa mai. Và cô biết chắc chắn Trúc
Hân sẽ nghĩ cô đồng ý với điều kiện nhỏ đưa ra. Nhưng nhỏ đã lầm, cô
không làm như vậy? Đúng, nói về sợ công ty Thiên Tuấn phá sản, thì cô
rất sợ. Nhưng nói về tình yêu của cô với Thiên Tuấn, nó cũng quá lớn. Cô không nghĩ mình cao thượng đến mức nhường tình yêu cho người khác, lại
càng không nghĩ mình có đủ can đảm để nhìn công ty hắn từ từ phá sản. Cả đêm trằn trọc, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Và trong lúc nghĩ thông suốt,
cô đã nghĩ ra một trường họp là tại sao mình lại không cùng chung tay
góp sức để côn ty hắn không phá sản. Cô đã nghĩ, nghĩ rất nhiều. Cô biết Thiên Tuấn yêu cô, vì thế trong lúc khó khăn này, người hắn cần ở bên
cạnh nhất là cô, vậy tại sao cô lại quên đi cái đó mà chấp nhận xa hắn.
Cô sẽ ở bên hắn, cùng hắn vượt qua khó khăn chứ không nên trùng bước khi sóng gió chỉ mới bắt đầu.
-“Cô suy nghĩ chưa?”
-“Rồi.”
-“Nhanh nhỉ? Biết suy nghĩ cho Thiên Tuấn vậy là tốt. Vậy theo như tôi đã nói,
hôm nay là ngày chính thức xa Thiên Tuấn. Được chứ?”
Khuôn mặt đắc ý của Trúc Hân làm cô bật cười.
-“Bệnh ảo tưởng của cô đạt levermax rồi nhỉ? Tôi có nói là tôi sẽ xa Thiên
Tuấn đâu ? Nếu điều đó cô đang trông chờ thì cho tôi xin lỗi nhé. Hôm
nay đến đây là để nói tôi không đồng ý với điều kiện của cô. Chào!”
Cô nói thật nhanh rồi đứng dậy bước đi. Khỏi nói khuôn mặt của Trúc Hân
nhăn tréo lạinhư thế nào. Rồi ít phút sau nhìn bóng cô khuất dần, nhỏ
bắt đầu mới tức giận.
-“Được lắm, đợi đấy. Tôi xem cô làm cách nào.”
Mặc dù cố nén niềm vui lại, nhưng cô vẫn không ngăn được nụ cười của mình.
Tội nhỏ, chắc nhỏ sẽ tưởng cô lựa chọn kiểu ngu ngốc như mấy nàng nữ
chính trong phim Hàn Quốc. Nhưng nay là thời đại nào nữa, đây là thế kỉ
XXI, và ở Việt Nam, không phải Hàn Quốc. Và xứng đáng với con người Việt Nam, hãy suy nghĩ thật đúng đắn trước khi làm.
Cô tự hào về suy nghĩ của mình.
Bước vào công ty, lúc nào cũng thế, cô luôn không nhận được ánh mắt thân
thiện từ cái chị tiếp tân. Nhưng cô không quan tâm, mấy chị già nay sẽ
đánh ghen với cô chắc.
-“Thiên Tuấn có đây không chị.”
-“Đang họp, 11 giờ mới tan.”
Nhìn cái cách nói chuyện của bà chị trước mặt mà cô không ưa nổi, lúc nào cũng xem cô như giặc ý. Nặng lời, lại vô tình.
Nhìn đồng hồ, 10 giờ rồi, thôi thì đợi tiếng nữa vậy?
Nghe nói kể từ lúc bị mất tài liệu gì đó, không ai được phép vào phòng Thiên Tuấn trừ khi hắn cho phép nữa, và hậu quả bây giờ là cô ngồi ở ngoài
chờ, không được vào phòng của Thiên Tuấn. Không biết hắn tìm được kẻ
phản chủ chưa nhỉ?
-“Ai đây..”
Cô đang đọc cuốn sách kinh tế (chuẩn bị làm kinh tế đó mà) thì bị một tiếng nói làm cô ngẩng đầu lên.
-“Anh Tuấn.”
Vô thức cô thốt lên tên anh, anh vui vẻ ngồi xuống đối diện cô.
-“Lâu rồi không gặp.”
Anh chìa tay ra ý định bắt tay cô, giống như cái bắt tay của hai người bạn
lâu ngày gặp nhau vậy? Và cô vui vì điều đó, vui vì anh không còn tình
cảm gì với cô.
-“Vâng, anh làm gì ở đây vậy?”
-“Công ty này anh có cổ phần mà, mà công ty đang gặp rắc rối, phải qua xem sao thôi.”
Anh nhún vai nói, trông rất tự nhiên.
-“Không phải đang họp sao?”
-“Ừ, mới tan đó. Mà thôi, tình cũ lâu ngày gặp lại, sao cứ phải nói chuyện công việc làm gì?”
Cô nhận ra đây khác hẳn anh của quá khứ, cái cách anh nói chuyện, cái cách anh nhìn cô và cái cách anh nhìn xoáy tâm can cô đã làm cô khó chịu. Từ khi nào anh lại như vậy? Đã thế anh còn nhấn mạnh hai từ “tình cũ”. Có
phải anh đang cố nhắc lại chuyện trước kia không?
-“À…Anh với Như Tuyết sao rồi!”
Giọng cô bỗng trở nên ngượng ngập, nói chuyện với anh rất ngại. Cô không muốn đối diện với anh như thế này, khi trước kia đã vô tình làm anh đau.
-“Vẫn vậy? Còn em…hạnh phúc không?”
-“À,…”
Cô chưa nói xong, đã bị một vòng tay ôm ngang em, đau điếng.
-“Hai người nói chuyện gì có vẻ vui nhỉ? Tôi tham gia với.”
Cô không nhìn cũng đủ biết ai rồi, mà cũng may, hắn ra kịp lúc chứ nói
chuyện với Anh Tuấn kiểu này có ngày cô yếu tim chết mất. Ngột ngạt lại
khó chịu, anh lúc nào cũng nói những câu chặn đường cô thôi à.
-“Chỉ là nói chuyện quá khứ thôi mà, đang so sánh giữa cậu và tôi, ai tốt hơn. Nhưng chắc câu trả lời của Thiên Anh…”
Anh Tuấn nói lấp lửng, khúc sau nhướn người qau thì thầm vào tai cô nói nhỏ rồi đắc ý cười lớn bỏ đi. Bỏ lại khuôn mặt tức tối của Thiên Tuấn và
khuôn mặt nhăn nhó của cô.
-“Có vẻ tình tứ nhỉ?”
-“Anh ghen.”
Cô liếc mắt nhìn hắn, đồng thời kéo tay hắn ra khỏi eo mình. Cái này là bấu chứ không phải ôm bình thường nhé, đau phát khiếp.
-“Ừ, anh ghen, vì thế đừng làm như vậy nữa.”
-“Cho tôi xin.”
Cô bĩu môi rồi kéo hắn vào phòng làm việc của hắn, đồng thời vô tình bắt gặp mấy ánh mắt chả mấy thân thiện.
-“Công ty sao rồi.”
-“Sao em biết công ty có chuyện.”
Hắn đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cô.
-“Chuyện gì em cũng biết cả.”
Cô huếch mũi nói, vẻ mặt thì nén cười đến đỏ ửng. Vì cô biết kiểu gì công ty cũng ổn thỏa cả rồi.
-“Đừng nói công ty “TA” (Ty-Ay) là…”
-“Ừ.”
Cô nhẻm miệng cười, hắn lúc đầu ngạc nhiên, xong cũng cười theo cô, tay còn xoa xoa cái đầu bé nhỏ.
-“Cảm ơn em.”
Có ai biết cô đã làm gì không? Cô đã nói công ty ba đầu tư và bãi bỏ đơn
kiện giúp đó ạ. Một suy nghĩ mà trong trường cô khó có ai có thể nghĩ ra được. Cô vui vì quyết định của mình, cô đã không từ bỏ cái tình yêu của mình nhanh như vậy?
-“Hôm nay phải ăn mừng chứ nhỉ.”
-“Ừ.”
Thế là cô đi về, phụ trách phần nấu ăn, còn kêu gọi thêm cặp đôi Alex và
cặp đôi Huyền Lam. Lưỡng lự mãi, cô cũng mời luôn Anh Tuấn và Như Tuyết. Hôm nay phải đi picnic một hôm cho gần gũi với nhau, cũng đồng nghĩa
với việc ăn mừng chuyện công ty Thiên Tuấn.
Địa điểm chọn là ngọn
đồi thơ mộng của cô và Thiên Tuấn, mặc cho Thiên Tuấn quyết liệt từ chối địa điểm, nhưng nghe cô nói, hắn cũng cắn răng mà đồng ý. Hắn chỉ muốn
ngọn đồ đó là của hai người thôi.
-“Mau đi, cậu lôi thôi nhất đó.”
Alex nôn nóng, vì từ lúc ở Việt Nam đến giờ, đây là lần đâu tiên nhỏ đi
picnic, hỏi sao không nôn. Còn cô vừa nấu xong, còn chưa thay đồ, vậy mà đã gán cho cô cái tội lôi thôi. Bực mình.
-“Có giỏi thì tự nấu ăn đi nhé, ở đó mà nhiều lời.”
Cô lầm bầm trong lòng rồi vào phòng thay đồ, trong phòng bốn người con
trai mà có ba cặp mặt đã dán vào người mới bước vào phòng hết rồi. Hắn
biết, hắn khó chịu nhưng hắn biết làm gì? Đánh ghen à.
Cả bốn cặp
vui vẻ khoác vai nhau lên ngọn đồi, nhìn vẻ mặt của mọi người là đủ biết họ vui như thế nào rồi. Ai cxung cười tít hết cả mắt.
-“À, nơi này là cái nơi mà lúc mới về cậu đứng im cả hai tiếng làm tôi bực mình đây đó hả.”
Alex nhớ ra, vội nhanh mồm nói, cô nghe thế thì vài vạch đen hiện rõ. Có cần phải nói to thế không?
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
-“Giờ trông có vẻ đẹp hơn đó. Hay vì lúc đó đứng lâu quá nên tôi chưa cảm nhận được cái đẹp nhỉ?”
-“Cậu thôi đi, Hạo Thiên đang đợi kìa.”
Cô bực bội đẩy Alex về phía trước. Nào biết có người ở sau cô cười sặc sụa.
-“Đừng nói là lúc về nhớ anh quá nên ra đây chứ.”
Hắn cười rõ to khoác vai cô nói, cái mặt nham nhở phát ớn.
-“Rõ ảo tưởng.”
Cô bực bội đẩy hắn sang một bên rồi lè lưỡi chạy sang chỗ Tuyết và Lam.
Hắn thì bật cười với vẻ tinh nghịch của cô. Cô lại làm hắn yêu cô thêm
rồi.
Bốn người đàn ông thì đứng chụm nhau nói chuyện, hệt như đàn
bà vậy. Còn bốn chị nhà ta thì vui vẻ lót tấm vải để bỏ đồ ăn ra cạnh
gốc cây. Đúng là lúc nào cũng vậy? Nơi đây luôn có không khí trong lành, tạo cảm giác yên bình.
-“Lại ăn đi, tí rồi chơi, hôm nay chúng cả có cả buổi tối nữa.”
Alex hăng hái kêu gọi. Đây giống như kiểu đi chơi cặp ý, nhìn bốn cặp ngồi với nhau mà khiến người ta phải ganh tị.
-“Hay vừa ăn vừa chơi trờ chơi đi.”
Huyền Lam đề nghị. Lời đề nghị của nhỏ được tất cả hưởng ứng.
-“Được đó, tôi đồng ý.”
Như Tuyết cũng gật đầu.
-“Nhưng chơi gì?”
Cô hỏi.
-“Chơi trò chơi nói thật.”
-“Là như thế nào?”
Alex tỏ ra không hiểu (mà chĩ không hiểu thiệt -_-)
-“Như thế này nhé, có một người xoay cái chai này, khi cái đầu chai này chỉ
về ai, thì người xoay có quyền được hỏi người bị xoay trúng. Và người bị hỏi phải trả lời thật lòng, được chứ? Tiếp theo đó là người bị hỏi lại
xoay cái chai, và sau đó cứ như vậy cho đến khi hết người. Hiểu chưa
nào?”
Sau một màn giải thích đầy rắc rối của nhỏ Lam, tất cả gật
đầu tỏ vẻ hiểu nhưng rồi chưa ai muốn thử nghiệm đầu, nên Lam đành nhận
trọng tránh là thử đầu tiên.
Cái chai quay về phía Hạo Thiên, Lam cười nham nhở.
-“Tại sao anh lại yêu con nhỏ này.”
Lam chỉ tay về phía Alex khiến Alex giật mình. Rồi mặt lại phừng phừng ngượng, nhưng rồi cũng im lặng chờ Hạo Thiên trả lời.
-“Vì cô ấy là cô ấy.”
Hạo Thiên gãi đầu trả lời, một câu trả lời thật là đầy đủ ý làm cho tất cả
bật cười, riêng Alex thì thất vọng tràn trề, nhỏ không muốn nghe câu trả lời ngắn ngủn như vậy xíu nào.
Tiếp theo, Hạo Thiên quay trúng Hàn Phong.
-“Người con gái cậu yêu là người như thế nào?”
Nghe câu hỏi của Hạo Thiên, tất cả đều quay sang nhìn Huyền Lam, chờ đợi cách miêu tả người yêu của hắn như thế nào. Nhưng…
-“Một cô gái lạnh lùng, vô tâm, ít nói, nhưng lại biết cách quan tâm người
khác, quan tâm một cách âm thầm, theo hành động. Cô ấy có thể làm bất cứ ai tổn thương, bởi tính cách của cô ấy. Cô ấy đẹp, như một thiên thần,
và đôi khi cô ấy giống như một ác quỷ khi vô tình chối bỏ tình cảm của
người khác…”
Từng câu từng chữ Hàn Phong thốt ra, mọi người lại
không tin được, đó khác hoàn toàn với Huyền Lam. Khi nhìn lại, vô tình
bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô không rời. Lúc đó, trái tim Huyền Lam
như ai bóp nghẹn. Hóa ra…
Không khí bỗng dưng trầm lặng, tất cả
không ai muốn nói gì. Và HạoThiên lúc bấy giờ mới hiểu tầm quan trọng
của câu hỏi cậu đưa ra khi vô tình bắt gặp cái liếc xéo đầy trách móc
của Alex.
-“Thôi, chơi tiếp đi nào, Hàn Phong anh xoay đi.”
Alex cười lớn nhắc nhở. Hàn Phong không nói gì, chậm rãi xoay chai, nhưng
ánh mắt vẫn nhìn cô không rời. Bất giác Thiên Tuấn thấy đường máu của
hắn bắt đầu nóng ran, hắn như muốn giận dữ bóp nghiền ánh mắt đó, ánh
mắt đầy tình tứ của Hàn Phong. Cô biết, nhưng cô không biết nên làm gì,
chỉ vội vàng luồng tay mình vào tay hắn, đan lại thật chặt như muốn
khẳng định, cô sẽ mãi là của hắn.
Cái chai quay về phía Anh Tuấn,
Hàn Phong nhếch miệng cười như không cười. Cô cảm thấy đây giống như một cuộc chiến tranh lạnh, nội thương lẫn nhau chứ không phải là một trò
chơi bình thường.
-“Người cậu yêu là ai?”
Câu hỏi của Hàn
Phong bất giác làm mặt Như Tuyết tái méc. Nhỏ không nói gì chỉ đưa mắt
nhìn anh rồi nhìn sang cô, cô nhăn mặt vì vô tình bắt gặp ánh mắt của
Anh Tuấn đang nhìn mình.
-“Thiên Anh.”
Và điều cô không muốn nghe thấy bây giời đã được thốt ra. Bây giờ thì Thiên Tuấn nóng thật sự rồi. Vội kéo cô đi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Hắn ghét phải như vậy? Hắn ghét cảnh người khác có ý gì đó trước mặt người yêu mình.
Không khí bỗng nhiên đầy mùi thuốc súng, trầm lặng một cách lạ lùng. Chỉ có
Alex và Hạo Thiên thì tặc lưỡi nhìn sáu người còn lại. Có khi chết người lúc nào không hay.
Hôm nay đáng lẽ ra là một ngày vui, vậy mà giờ?
-“Anh kì quá.”
Cô nhăn mặt khi hắn dừng bước bên bờ sông.
-“Anh…muốn giết bản thân mình quá. Nếu như được cất em, anh sẳn sàng bỏ vào tủ kính để không ai nhìn thấy.”
-“Eo kinh quá, như thế em chết ngột thì sao?”
Cô tặc lưỡi trêu. Hắn nhìn sang cô, chắc cô không bao giờ phản bội hắn nhỉ?
-“Anh xin lỗi.”
-“Ngốc của em.”
Cô xoa xoa đầu hắn như xoa đầu con nít.
-“Anh làm mọi người mất cả hứng chơi rồi đấy.”
-“Anh xin lỗi.”
-“Bộ chỉ biết mỗi câu đấy thôi hả?”
Cô chu mỏ nheo mắt nói, hắn bật cười, hôn nhẹ lên môi cô.
-“Anh xin lỗi, anh ghen.”
Hai người con trai nhìn cảnh đó, trái tim như ai bóp nghẹn, đau…