Anh Đừng Đi

Chương 56: Chương 56: Tai nạn bất ngờ




Phải làm sao, phải sao đây khi nhận sự quan tâm của một người giống hắn. Phải làm sao khi cách nói chuyện, cách thể hiện mọi tình cảnh, cả cách làm việc của Thiên Quân cũng giống hắn. Cô phải làm sao đây hả?

Cả buổi đứng chụp hình, cô chẳng có sức sống.

-“Cắt.”

Thợ chụp hình tuy có hơi bực mình về thái độ cô nhưng cũng không dám to tiếng.

-“Hôm nay chị không có sức sống.”

-“Hôm nay nghỉ, tôi không khỏe.”

Cô nói nhanh rồi khoác chiếc áo lông cừu bỏ đi. Vì đang là mùa đông nên trời có vẻ lạnh. Cô thấy ngột ngạt khi bắt gặp ai đó nhìn mình, nhìn chăm chú chứ không nhìn bình thường như những người trong ekip, đó là một chàng trai trẻ.

-“Uống nước đi.”

Anh ta đưa cho cô chai sữa dâu, cô nhăn mặt.

-“Quen sao?”

-“Đây là lần đầu gặp nhau.”

Cô nhìn mặt anh ta, xong nhìn xuống chai nước ý muốn hỏi anh ta đang có ý gì, cô không thích vòng vo.

Anh ta bật cười với sự lạnh lùng, khó chịu của cô.

-“Tôi chỉ muốn làm bạn, được chứ.”

-“Ok, nghi thức đã thành, tôi có việc.”

Cô cầm nhanh chai nước rồi lên xe của mình, lái vụt đi khiến cho người đó đứng trông theo với ánh mắt sửng sờ.

-“Lạnh lùng!”

Đó là câu cuối cùng khi nhìn bóng của chiếc xe khuất dần. Lại một người dính vòng vòng quay của tình do cô tạo ra nữa rồi.

Trước cái chết của Thiên Tuấn, cô đã khẳng định mình không quen thêm bất cứ ai, cô đã hứa như vậy? Cô nói thẳng thừng với Anh Tuấn.

-“Như Tuyết nó rất tốt, nó yêu anh, nó bên anh, nó không cần gì cả, cớ sao anh cứ đâm đầu vào tôi. Tôi đã nói rồi, chúng ta chấm dứt, cái gì đã nứt rồi thì sẽ không bao giờ lành lại, anh hiểu không. Nếu anh còn yêu tôi thì làm ơn, nghe tôi một lần, hãy một lần nhìn về phía Như Tuyết đi, nó đã đau khổ biết bao nhiêu vì anh. Nếu anh còn tình cảm với tôi, có lẽ bây giờ tạm gọi là không quen biết, còn nếu như anh hứa sẽ từ bỏ tình cảm ấy, có lẽ tôi sẽ xem anh như một người anh trai. Tình cảm xưa kia xem như chấm hết.”

Và như thế, anh đồng ý mặc dù lòng muốn khác. Anh nhìn vào ánh mắt kiên quyết, lạnh lùng của cô mà bất cứ lời nói nào của cô đều được anh nghe theo. Anh không hiểu mình bị sao nữa. Nhưng anh biết, mình không thể nào quên cô, mối tình đầu.

Còn Hàn Phong, cô cũng như vậy. Cô cũng từ chối thẳng thừng.

-“Em xem anh như người anh trai, không hơn không kém. Vì thế anh đừng cố gieo niềm tin vào em. Anh hãy thử một lần nhìn về phía sau, có ai đợi anh mỗi khi anh vấp ngã, những khi anh cô đơn và những khi anh buồn bực. Anh cứ nhìn phía em, thì phía còn lại có người nhìn anh, họ sẽ rất đau buồn, vì thế, xin anh hãy mở lòng ra cho Huyền Lam, được không anh.”

Cô nói, như một người đang tâm sự với anh chứ không như một người bị anh thích. Cô nói sâu lắng, âm thanh dồn nén đau thương. Và thế là anh đồng ý.

Bây giờ, cô mỉm cười vì đã làm được điều gì đó cho mọi người bên cô, cô không muốn ai vì cô mà tổn thương nữa. Với lại trái tim cô đã khép kín rồi, còn đâu.

-“Anh thấy em sao, mạnh mẽ chứ!”

Cô mỉm cười đặt bó bông xuống mộ hắn, thì thầm như nói chuyện với người trước mặt, nhưng đó chỉ là hình ảnh hư vô. Hình như ngày nào cô cũng phải ghé qua đây, dù công việc có bộn bề tới đâu.

Cô cũng đặt bó bông bên mộ mẹ hắn, lúc nào đến đây cô cũng làm vậy. Cô chăm sóc hai ngôi mộ như nhà của mình, nhổ những cây cỏ dại, quét dọn sạch sẽ, lau chùi. Cô xem đó như một việc mà mình hằng ngày đều phải làm.

-“Thiên Anh, cô cũng đến đây à!”

-“Vâng!”

Cô giật mình quay lại thì bắt gặp Thiên Quân. Anh ta cũng cầm hai bó hoa, chắc đến thăm mộ hai người.

-“Cô cũng hay đến đây nhỉ?”

-“Ừ, ngày nào tôi cũng ghé.”

-“Ngạc nhiên thế, cô còn lưu luyến cả người khuất.”

-“Anh ấy chưa chết.”

Cô nghe Thiên Quân nói thế, liền nạt lên.

-“Nhưng rõ ràng…”

-“Anh ấy luôn tồn tại trong tim tôi.”

Cô nói như muốn khóc, đứng trước Thiên Quân, cô tưởng tượng như mình đứng trước Thiên Tuấn, làm sao đây, khi nghe chính miệng người đó nói Thiên Tuấn đã chết. Cô không thể nào tin được hiện tại. Gía như cô không được gặp Thiên Quân, chắc có lẽ bây giờ nỗi đau không tự chủ mà vùng lên như thế này.

-“Xin lỗi, tôi..”

Thiên Quân thấy cô như thế thì ấp úng. Mà sao kì ghê luôn, mỗi lần đứng gần Thiên Quân là lại hết lạnh lùng, trở nên yếu đuối như thế. Cô bất lực trước bản thân mình quá.

-“Thôi không sao, tôi đi trước.”

-“Dùng bữa chung được không?”

-“Không, tôi bận rồi.”

Cô đi thật nhanh để trốn tránh. Đừng bắt ép cô, cô đang tổn thương rất nhiều. Thiên Quân nhìn theo bóng cô mà thấy hụt hẫng vô cùng. Hôm nay cô đã làm cho hai người hụt hẫng rồi. Cô đúng là giỏi làm người khác buồn.

-“Thiên Tuấn, cậu vừa có phước vừa vô phước. Có phước vì có một người yêu chung tình, vô phước vì đã ra đi sớm như vậy. Tôi đã xóa chuyện trước kia, cậu dưới đó chăm sóc mẹ giúp tôi. Tôi cảm ơn. Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cho người yêu cậu. Cậu đồng ý không.”

Tự dưng đèn dầu vụt tắt, Thiên Quân chả biết là đồng ý hay không nhưng gió đang thổi rất to, gió to vào buổi trưa, trời âm u và lạnh buốt.

-“Đồng ý rồi nhé!”

Nói xong hắn mỉm cười quay lưng đi. Hắn đang nghĩ gì? Chỉ mình hắn biết.

Hôm sau…

-“Tính toong…”

Nghe tiếng chuông cửa, mẹ cô nhanh tay tắt bếp rồi chạy ra ngoài. Bà ngạc nhiên, môi lắp bắp muốn nói gì đó nhưng lại sợ, không thốt nên lời.

-“Maaaaaaa.”

Lúc này là 6 giờ sáng, tiếng hét của mẹ làm cô đang thay đồ bỗng giật mình chạy xuống lầu.

-“Chuyện gì vậy mẹ.”

Bà lắp bắp, tay run run chỉ người trước mặt mình.

Cô nhìn theo tay bà, xong cũng hiểu ra mọi chuyện.

-“Anh tới đây làm gì?”

-“Chào bác.”-Hắn quay sang chào mẹ cô rồi quay sang trả lời câu hỏi của cô.

-“Đưa em đi làm.”

Cô nhăn mặt.

-“Đây không phải Thiên Tuấn sao, chuyện gì đây. Thiên Anh, con nói mẹ nghe xem.”

-“Đây là anh của Thiên Tuấn.”

Cô nhăn mặt khổ sở giải thích cho mẹ hiểu.

-“Thì ra là vậy, trông giống thật.”

-“Sinh đôi mà mẹ.”

-“Thôi con vào ăn sáng chung đi.”

-“Dạ.”

Cô liếc xéo người vừa mới thốt ra từ “dạ” đó. Tự dưng mặt dàà ở lại ăn chi vậy.

-“Thôi hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào dọn đồ xong rồi hai đứa ăn.”

Nói xong bà nhanh nhẹn chạy vào nhà.

Cô không biết mình bị sao mà tự dưng đá vào chân hắn một phát.

-“Tới đây chi.”

Cô vòng tay ngang ngực ra vẻ chủ nhà, cũng không có ý định mời hắn vào.

-“Đưa em đi chụp hình.”

Hắn nhún vai.

-“Điên, về đi, tôi có xe.”

-“Không cho vào nhà luôn hả? Mẹ gọi kìa.”

Nếu không phải vì mẹ, cô đã thẳng chân đá tên này về rồi. Tên này láu cá hơn Thiên Tuấn nhiều, nhưng được mỗi cái mặt dày chịu không được.

Cô hậm hực mở cổng to hơn.

-“Vào đi, ăn xong thì tự về, tôi đi xe tôi.”

-“Em hơi khó chịu với anh.”

-“Ừ, cực kì khó chịu.”

Cô nhún vai bước vào nhà trước. Hắn nào biết cô khóc chịu vì hắn chỉ vô tình mang khuôn mặt ấy, nó làm cô nhớ Thiên Tuấn da diết.

Đến lúc ăn xong, cô cũng cương quyết tự lấy xe mình đi và không cần ai chở. Nếu là ai khác, may ra cô còn suy nghĩ, nhưng Thiên Quân thì không, đó là anh Thiên Tuấn.

-“Anh làm em không quên anh được!”

Trước khi cho xe chạy, cô đã hôn nhẹ lên hai sợi dây chuyện mặt trăng và ngôi sao ở cổ, cũng hôn nhẹ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út mà cô nghĩ mình không bao giờ tháo nó ra. Nhũng vật gắn bó giữa cô và hắn, cô cứ giữ mãi, chẳng thể nào quên được.

Cô chạy theo tốc độ cô, chạy những con đường cô thích. Thiên Quân biết cô không thích mình đi theo nên tự động rẽ đường khác. Cô khó gần hơn cậu tưởng. Còn lạnh lùng…không thể nói được.

Cô nhìn đồng hồ, còn 2 tiếng nữa mới tới giờ hẹn, thế là cô thong thả cho xe chạy chậm chậm trên con đường. Cô cứ đi theo chỉ dẫn của thư kí Thiên Quân, nhưng đi mãi, chả thấy tới.

1 tiếng rưỡi trôi qua, cô bắt đầu cuống lên vì giờ chưa tới thì bộ ảnh và sản phẩm mới có lẽ sẽ bị hủy, nếu như vậy thì phần lớn do cô rồi. Nghĩ thế cô dừng xe bên lề, gặn hỏi người đi đường.

-“Biển REAT ở đây hả chị.”

Cô lễ phép hỏi.

-“Không em, REAT phía Bắc, còn đây đang phía Nam mà, em đi hướng ngược lại.”

-“Dạ em cảm ơn.”

Bất ngờ não cô hoạt động hết công suất. Cô nghĩ buổi chụp hình hôm nay rất quan tọng nên ra khỏi nhà rất sớm,vậy mà giờ chưa tới nơi. Không biết Thiên Quân có gắt với cô không. Mà tại sao Tuyết Chi-thư kí mới của Thiên Quân lại nói cô biển REAT ở hướng Nam. Đang có ý gì nhỉ?

Bỗng cô nhếch mép một cái, đạp ga chạy nhanh hết mức có thể. Nửa tiếng nữa thôi là bắt đầu rồi, nếu không tới kịp không biết công việc còn giữ nổi không?

Nhưng…

Bất chợt gió thổi mạnh lên, bụi cát thổi vù lên trên mặt đất làm cô chẳng thấy đường đi. Sương mù bắt đầu nhiều và người thì không còn ai trên đường, một chiếc xe cũng không có. Rất tiếc vì đang ở quốc lộ nên không hề có một ngôi nhà nào. Đúng lúc đó, cô nghe đài thông báo phía Nam đang có bão lớn về. Lúc nghe xong cũng là lúc cô đâm vào đâu đó.

-“Tùng…”

Tiếng va chạm mạnh trong cơn giớ mù mịt, chắc có lẽ không ai biết có một chiếc xe đã đâm vào vách núi. Chỉ vì cô bị mất tay lái.

Cô ngã gục xuống tay đông, đầu đau nhứt. Trước khi cô nhắm mắt, cô đã thấy máu rất nhiều. Cô bật cười.

-“Thiên Tuấn, anh đến đón em đúng không? Anh vô tình quá đó, đợi mãi giờ mới đến.”

Cô mỉm cười nhẹ, như tự nói với mình rồi bất tỉnh hẳn.

“Ước gì tình yêu sẽ mãi tồn tại đến thế giới bên kia.

Nếu em được chọn lại, em sẽ chọn bên anh mãi

Nếu em sai, xin anh đừng phủi bỏ

Em cần anh, em yêu anh và em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi

Được không anh.”

Bài hát đâu đó khẽ vang lên, tiếng nhạc trong veo nhưng sâu lắng làm những người có cuộc tình buồn mà nghe bất giác đều muốn khóc. Nhưng có lẽ ai đó không nghe được nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.