Anh Đừng Đi

Chương 17: Chương 17: Thất vọng




Lê bước chân mệt mỏi xuống cổng trường, cô cảm thấy tâm trạng có chút không thoải mái xíu nào khi nghĩ đến việc ban nãy mình nhìn thấy. Thật là ngoài sức tưởng tượng...Đang miên man nghĩ ngợi tự dưng bắt gặp khuôn mặt ai đó chắn cả lối đi, định bụng ngước lên chửi tên điên nào đó chặn đường thì..

"Anh làm gì ở đây.."

"Tặng em"

Anh không trả lời câu hỏi của cô, đưa cho cô đóa hoa hồng đỏ làm cô nhăn mặt khó chịu khi bây giờ cô và anh đang là trung tâm của đám đông. Tự hỏi chính mình là anh đang làm chuyện gì, có đời nào anh tặng hoa cho cô vào chốn đông ngừơi như thế này đâu. Bực bội cô cầm đóa hoa, chờ xem anh làm gì tiếp theo.

Anh quỳ xuống, lấy trong bị ra cái hộp nhỏ. Cô trợn mắt không nói nên lời, có ngu mới không biết sắp tới anh làm gì đó, cô ngại ngùng liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người ở đây đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và chút xíu ganh tị. Cô chỉ muốn độn thổ đi cho xong

"Hãy bỏ qua hết chuyện quá khứ em nhé, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu....Làm bạn gái anh nha."

Giọng nói to, rõ ràng của anh làm đám đông nhốn nháo hò hét đủ kiểu, đại loại là bảo cô đồng ý hay nhận lời anh thôi. Nhưng....cảm xúc của cô lúc này là sao, hoản loạn nhưng không còn chút rung động nào cả. Cô cứ nghĩ cô yêu anh nhiều lắm chứ, có xa nhau thì cũng yêu mãi mãi. Thế mà xa nhau được 5 tháng, những yêu thương đó cũng bay theo làn gió, không còn chút gì. Đứng trước lời tỏ tình của anh, cô lại nghĩ về lời tỏ tình của ai kia. Giật mình...cô đưa ánh mắt ngó nghiêng xung quanh...Nhưng thật thất vọng....chắc những điều cô thấy là sự thật rồi, tên nào đó đang bên cô gái kia và tay trong tay nhìn về cô. Tim cô đang đau, và cũng chính vì ý do đó mà cô chấp nhận lời tỏ tình từ anh. Một phần khác...cô cũng không muốn anh bẽ mặt

"Vâng ạ"

Cô mỉm cười nhận lời anh làm đám đông lại hò hét to thêm. Anh vui mừng ôm chầm lấy cô không nói nên lời.

"Không đeo nhẫn à, ôm gì chặt cứng thở hông nổi luôn à"

Cô cười tươi ngại ngùng đẩy anh ra, chìa tay như con nít đợi anh đeo nhẫn vào, sau đó kéo anh đi nhanh ra khỏi đám đông. Trước khi ra khỏi hẳn đám đông, cô vô tình thấy được gọt nước mắt của ai đó rơi. Vậy là sao???

"Có bao giờ anh sến súa thế này đâu nhỉ?"

Cô vừa nói vừa giơ đóa hoa với chiếc nhẫn lên.

"Nhỏ Tuyết nói em thích thế này, nên anh mới.."

Anh ngại ngùng gãi đầu nói lấp lửng.

Mắt cô chợt nheo lại nhìn anh...Có khi nào..những điều cô nghĩ là sự thật..

"Anh cứ nghĩ em không đồng ý vì tin đồn em đang là bạn gái của tên Thiên Tuấn cơ đấy"

Nghe thế, bước chân cô khựng lại, không nói nên lời.

"Em sao vậy?"

"Không sao? Đó chỉ là tin đồn giả thôi anh"

Rõ ràng là anh biết đó chỉ là tin đồn giả, thế mà anh vẫn thử lòng hỏi thử cô ra sao, nhận được câu trả lời đó từ cô, anh yên tâm hơn được phần nào. Còn về phần cô, sao cảm xúc cô lại rối loạn khi nghĩ về hắn nhỉ, anh lại nhắc đúng vào vấn đề đó.

Cô bước nhanh vào nhà..

"Anh ở lại ăn cơm luôn không?"

"Thôi, anh còn đưa Tuyết về nữa, em vào đi. Tối đi xem phem với anh nhá"

Anh mỉm cười chào tạm biệt cô. Cô không nói gì, gật đầu quay nhan vào nhà. Rõ ràng là có gì đó trong chuyện này, cô quyết tâm phải tìm hiểu rõ mới được.

--------

Chọn ình chiếc váy vàng lạt, búi tóc lên cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, cô đang diên ình hoàn hảo về buổi hẹn hò đầu tiên của buổi yêu lại từ đầu của mình. Cô không trang điểm nhiều nhưung nét đẹp hồn nhiên của cô cũng đủ có hàng trăm khối anh chàng phải ngất ngây, đó có được gọi là sức quyến rủ không nhỉ???

"Chờ lâu không anh?"

"Anh mới tới thôi..đi luôn nhé"

"Vâng ạ.."

Cô gật đầu leo lên xe anh, cảm giác khi xưa lạ hiện về, ấm áp và an toàn đến lạ thường.

À, đừng thắc mắc vì sao cô học cùng Anh Tuấn nhưng lại gọi Anh Tuấn bằng anh nhá. Anh Tuấn hơn cô một tuổi nhưng vì ba mẹ Anh Tuấn khai nhỏ tuổi cho cậu nên mới thành ra như thế.

"Sao không rủ Tuyết đi luôn, ngày xưa cũng vậy mà anh"

Vừa an vị trên ghế ngồi trong phòng phim, cô cất tiếng hỏi.

"Anh cũng tính rủ nhưng Tuyết nói không muốn phá hỏng không khí của 2 đứa mình...nên thôi."

Anh vui vẻ đáp mà đâu biết lòng ai đó trĩu nặng khi nghe câu nói này.

Cô im lặng ngước mắt lên xem phim, cô đang thất vọng vì câu trả lời từ anh, cứ nghĩ anh sẽ nói khác, không ngờ...

Nhưng...

Cô đang bất ngờ hơn khi bắt gặp một người thân quen đang ngồi cùng cô gái khác. Vậy mà cô cứ tưởng...à mà có là gì của người ta đâu. Họ yêu ai là quyền của họ. Nhưng cô thấy thật bất lực khi nhìn người con trai trước mặt bị người con gái khác..không phải cô ôm chặt. Chắc có lẽ...cô đang có tình cảm với hắn, và những tình huống như lúc này đã làm cô ghen.

Bất ngờ thay, ánh mắt ai đó cũng vô tình lướt qua cô, 4 mắt nhìn nhau một cảm xúc...không nói nên lời..

Mải nhìn hắn, tự dưng tay cô có cảm giác âm ấm, nhìn xuống thì thấy tay anh đang đan vào tay cô. Anh biết..cô đang nhìn hắn, và anh đang ghen. Cái nắm tay này như khẳng định cô là của anh vậy?

"Hình như là diễn viên Vân Anh em nhỉ, mới chuyển trường mà nhóc Thiên Tuấn cưa cẩm được cũng tài thật"

Anh lên tiếng nói cho cô chú ý đến mình hơn, nhưng cô đã rời mắt khỏi hắn từ lâu và giờ đang chăm chú xem phim, không nhìn anh nhưng vẫn trả lời.

"Ừ, chuyện của người ta anh quan tâm nhiều làm gì?"

"Anh cũng biết ghen."

Cô quay mặt lại nhìn anh, nhìn bộ dạng hờn dỗi của anh mà cô bật cười.

"Rồi.rồi, em biết rồi. Chỉ là người quen nên em nhìn thôi"-Cô giơ tay đeo nhẫn lên-"Đã đeo chiếc nhẫn xấu xí này từ anh rồi thì có ma nào mà dám để ý nữa đâu"

Cô bĩu môi nhéo má anh một cái. Anh thấy cô như thế thì bật cười. Đúng rồi...đây mới thật sự là con người trước kia của cô. Cảm ơn trời, cô đã quăng đi lớp mặt nạ lạnh lùng rồi, giờ đây, một con người khi xưa, hồn nhiên và vô tư như con nít. Và anh rất thích con người này, anh mong tình cảm của cô sẽ không phai mờ theo thời gian.

"Thôi xem phim đi"

Anh vươn vai kéo cô lại sát bên mình, đẩy đầu cô dựa trên vai mình. Khung cảnh này, chẳng khác gì khi xưa nhưng cảm giác của hai người lúc này....khác hoàn toàn.

Ở dãy ghế bên kia, có một ngừoi đang nuốt nước mắt vào tim. Thật đau lòng biết bao, mới lúc sáng đây, cậu đã nghĩ sẽ tìm cách tỏ tình cô một cách quành tráng, thế mà giờ..đã có ngừoi khác thay thế cậu làm điều đó. Đã không được ở bên ngừoi mình yêu, thế mà lại có thêm người rắc rối lẽo đẽo bên cạnh. Nếu không phải vì chuyện kia, cậu sẽ không bao giờ đi với cô ta đến nơi này để bắt gặp khung cảnh tình cảm của hai người kia. Cậu đang đau...đau đến xé lòng. Mọi hi vọng sống đều sụp đổ.

Ừ thì chỉ có mình cậu có tình cảm trong cuộc tình ngang trái này, nhưng tại sao cô không từ chối lúc đó luôn đi, tại sao lại cho cậu cơ hội, để giờ lại thật vọng như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.