Anh Đừng Đi

Chương 64: Chương 64: Trở về của một người




-“KHÔNG ĐƯỢC.”

Cả hai người còn lại cứ nhìn người vừa phát ngôn ra câu nói đó đầy ngạc nhiên, như không tin được, hắn đứng dậy lay vai cô.

-“Ý em…”

Vẻ mặt cô giận dữ, tỏ ra không hài lòng nhìn hắn, xong nhìn mẹ.

-“Con nói không được là không được, mẹ đừng đồng ý. Cả một lời cầu hôn cũng không có, vậy mà đến nhà nói với mẹ…”

Lời cô vừa thốt ra, mẹ cô bật cười giòn giã.

-“Mẹ tưởng con lớn rồi đấy, vậy mà cũng con nít hết biết.”

Hắn thì không nói gì, vẻ mặt thì nóng bừng, hắn không nghĩ cô sẽ chấp chuyện nhỏ nhặt đó, đơn giản bây giờ hắn chỉ muốn cưới cô càng nhanh càng tốt thôi. Nào ngờ…

-“Anh xin lỗi.”

Cô bật cười thật lớn.

-“Đùa đấy, em không thích khoa trương như thế đâu. Mà mẹ thấy thế nào, có tin tưởng giao con cho người đàn ông này không.”

Cô nhẻm miệng cười nói với mẹ.

-“Với ai thì mẹ có thể xem xét lại, nhưng Thiên Tuấn…mẹ tin tưởng tuyệt đối.

-“Mẹ hơi tin người rồi!”

Cô vờ ôm đầu cảm thán làm hắn và mẹ cô cùng bật cười. Bà cứ tưởng ngoài bộ mặt lạnh lùng ít nói của cô,cô sẽ ít khi trêu đùa như thế chứ. Vậy thật ra, người con trai này đã thay đổi hoàn toàn con gái bà rồi. Bà thầm cảm ơn trời.

-“Tại anh đáng tin tưởng..”

-“Thôi đi.”

Dọn dẹp xong bàn ăn, cô và hắn xin phép lên phòng cô, bà chỉ nhìn theo mỉm cười. Không ngờ bây giờ bà lại muốn có cháu đến như vậy?

-“Sao tự nhiên không hỏi ý kiến em gì hết.”

-“Anh muốn em bất ngờ.”

-“Chả bất ngờ gì, em chỉ muốn đá nhanh anh ra ngoài khi thấy anh nói điều đó với mẹ, thật không thể tưởng.”

-“Sao lại vậy?”

-“Thậm chí anh còn chưa ra mắt em với ba anh.”

-“À, thì ra là vấn đề đó, cuối tuần này ba về, anh nhất định đưa em sang.”

-“Tối lắm rồi, anh về được rồi đó.”

Cô đỏ mặt khi nghe hắn nói, vờ nhìn đồng hồ khi thấy nó chỉ 9 rưỡi.

-“Đang đuổi.”

-“Không hề, em chỉ nhắc anh vậy thôi, anh đang ở phòng của một đứa con gái khá lâu rồi đó.”

Cô vừa nói vừa lấy cuốn tiểu thuyết nằm lên giường đọc. Chẳng hề để ý đến bộ mặt nhăn nhó của hắn đang ngoài sau.

-“Ở phòng vợ tương lai, đâu có gì sai.”

-“Ai đồng ý bao giờ, nói năng..”

Mắt thì vẫn dán vào cuốn tiểu thuyết, miệng thì vẫn nói mà đầu cô cứ lắc liên hồi.

-“Này, anh còn đang trong phòng, làm ơn dẹp cuốn tiểu thuyết.” Vừa nói hắn vừa đẩy cuốn sách của cô sang một bên, cúi sát mặt hắn với mặt cô khi cuốn sách vừa được lấy ra. “Vậy anh hỏi lại, em có đồng ý dự đám cưới anh với tư cách là cô dâu không?”

Cô bối rối định đẩy hắn ra không phải vì lời hắn nói mà là do tình thế lúc bấy giờ. Người ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ…hắn đang đè lên cô. Môi hắn sắp chạm môi cô nữa rồi này. Tự dưng lúc này tim cô đập thật mạnh.

-“Không…”

Cô lắp bắp định nói, nhưng khi thấy ánh mắt nhăn lại giận dỗi của hắn, cô cười xòa xòa.

-“Không đồng ý sao được, ý em là vậy?” Cô cười đến híp mắt. “Đứng lên đi, em muốn ngồi dậy nói ch…”

Cô chưa nói hết đã bị hắn ôm chặt lấy và đặt nụ hôn đầy tình cảm vào môi cô. Thật lâu.

Đến khi thấy cô thật sự khó thở, hắn mới buông ra, đỡ cô ngồi dậy, nhưng lại để cô ngồi trên đùi hắn.

-“Đấy là sự trừng phạt cho sự lếu lắc của em.”

-“Em không có.”

-“Em có muốn tiếp tục như thế vì tội cãi bướng.”

-“Thôi dẹp.”

Cô vừa nói vừa lấy tay che môi mình lại, điều đó làm hắn cười to.

-“Tháng sau, mình đám cưới.”

-“Ôi trời, sao…sao anh quyết định nhanh thế.”

-“Thế là nhanh sao, anh muốn tuần sau kìa, nhưng hiện tại anh chưa nói gì với ba, đành để tháng sau.”

-“Em…em chưa chuẩn bị tinh thần gì hết, nó nhanh quá.”

-“Anh chỉ muốn cưới em thật nhanh, để những lúc bên nhau như thế này, không có lí do gì để em có ý đuổi đi.”

-“Thật trơ trẽn.”

Cô thấy vui vì những điều hắn nói. Nhưng cũng hơi sợ vì lời hắn vừa nói đó đột ngột quá, vậy tháng sau, cô phải cưới chồng sao. Ôi không, nhanh thật nhanh, tuổi thanh xuân của cô.

-“Anh sẽ có em mỗi đêm, không lâu đâu. Bây giờ lo mà bên mẹ em đi. Anh về đây.”

Hắn nói xong đặt cô ngồi xuống giường.

-“Em tiễn anh.”

Cô lon ton chạy theo hắn, người con trai này…cô cảm thấy yêu hắn nhiều nhiều hơn.

Chào tạm biệt mẹ cô xong, cô đưa hắn ra tận cổng.

-“Tạm biệt. Anh ngủ ngon.”

-“Anh sẽ mơ em, em yêu.”

Vừa nói hắn vừa hôn nhẹ lên môi cô. Hôm nay còn lấy đâu ra từ “em yêu” nữa đấy, nghe thật sến súa.

-“Em ngủ ngon luôn nhé, trời lạnh lắm, vào nhà đi.”

Cô gật đầu đi vào nhà, hắn cũng vào xe và rồ ga phóng đi, hai người, hai cảm xúc khác nhau, nhưng lại cùng một tâm trạng “hạnh phúc.”

-“Con gái mẹ lớn thật rồi, sắp xa tôi rồi.”

Vừa vào nhà, cứ tưởng mẹ ngủ rồi, ai ngờ bà lại trêu cô như vậy.

-“Mẹ…”

Cô nũng nịu bởi lời chọc của mẹ.

-“Thiên Tuấn là người đàn ông tốt, mẹ cảm thấy như vậy, con hãy trân trọng…”

-“Mẹ nói kiểu như con gái mẹ là người xấu lắm ý.”

Cô hờn dỗi bỏ đi lên lầu.

-“Con ngủ đây, mẹ ngủ ngon.”

Nhìn con bà tỏ ra hờn dỗi mà bà bật cười thành tiếng. Rõ ràng chỉ một người duy nhất làm thay đổi được cô.

******

Chào đón ngày mới từ một từ nhắn từ Thiên Tuấn, cô cười hạnh phúc.

“Ngày mới vui vẻ nhé vợ, yêu em.”

Chỉ nhiêu đó thôi là cô hạnh phúc lắm rồi. Mang tâm trạng háo hức đó, cô đến công ty làm việc, và hôm nay, cô quyết định đi bộ để khây thỏa.

Cô vừa đi vừa ngân nga những ca khúc yêu đời.

-“Tiếng hát vẫn vậy, vẫn như ngày nào, rất hay.”

Nghe ai đó bình luận khi cô vừa dứt tiếng hát, cô ngạc nhiên quay sang bên cạnh và ngạc nhiên vì từ lúc nào đã có người đi theo như thế. Nhưng bây giờ , cô còn ngạc nhiên khi nhận ra đó là ai mặc dù người đó mang kính đen che hết nửa khuôn mặt.

-“Thật bất ngờ.”

-“Nhận ra sao?”

-“Không hẳn, chắc nhờ giọng nói.”

-“Vẫn vậy, vẫn là đóa hoa hồng có gai, lạnh lùng.”

Cô bật cười trước lời nói đó.

-“Nhưng…có vẻ yêu đời và hay cười hơn, phải chăng Thiên Anh đã tìm được niềm vui.”

-“Đừng gọi tên nhau như thế, xa lạ lắm!”

-“Tôi phải xưng hô như thế nào?”

-“Như xưa đi, nhóc.”

-“Tôi đã lớn rồi.”

-“Nhưng vẫn nhỏ hơn chị mà.”

-“Thôi bỏ qua, chị đi đâu.”

-“Đến công ty làm việc, em về lúc nào?”

-“Vừa đáp máy bay vào sáng nay, tôi đang đi dạo để hít cái không khí đã mất 4 năm nay, vậy mà không ngờ người đầu tiên gặp lại là chị.”

-“Thật vinh dự…”

Cô bật cười nhẹ trêu chọc.

-“Có thể cùng ăn sáng chứ, Thiên Anh.”

Cô nhìn đồng hồ, còn tận một tiếng. Cô gật đầu. Nhưng vẫn nhăn mặt về cách xưng hô của thằng nhóc.

Cả hai ngồi ngay ngắn ở bàn ăn trong nhà hàng gần công ty cô làm việc. Cô mới lên tiếng.

-“Lớn thật đấy, nhìn chững chạc hơn rồi.”

-“Tôi không biết là chị có tính khen người khác từ khi nào đấy, 4 năm không gặp, chị thay đổi quá,”

-“Ai cũng cần thay đổi mà.”

-“Tôi vẫn thích tính cách lúc xưa hơn…”

Cô bật cười với câu nói của nhóc Hải.

-“Vậy cảm ơn em, em đã không thích chị của bây giờ.”

-“Nhưng tôi yêu con người hiện tại của chị.”

Câu nói của Bùi Hải làm cô nhăn mặt, vội uống cốc sữa nóng, cô nhún vai nói mặc dù đã trấn an rằng nó chỉ nói đùa mình.

-“Em vẫn vậy, vẫn thích trêu đùa với chị.”

-“Tôi đã đủ lớn để nói lời này, nhưng tôi muốn chị biết, tôi về đây là để tìm chị.”

Trái tim cô đập nhanh vì sợ hãi, ôi, 4 năm rồi đấy, vậy mà giờ, thằng nhóc này đang làm cô tức điên.

-“Tới giờ chị đi làm rồi, em đừng nói như thế khiến chị khó xử nữa.”

Cô đứng dậy tạm biệt nhóc Hải, nhưng bước vài bước, cô quay người lại nói cho Hải một câu mà khiến nó chau mày.

-“Chị có người yêu rồi…à với lại cũng sắp đám cưới, chị mong em sẽ có mặt.”

Câu nói của cô không khác gì vết dao đâm vào tim nó, nó như người mất hồn nhìn theo bóng cô khuất dạng. “Người đó là ai.”

Cô lắc đầu xua tan hình ảnh buồn bã của nhóc Hải, nó còn nhỏ, bồng bột lắm, nói năng không để ý gì, đúng, là vậy đấy.

-“Đang nghĩ gì?”

Nghe giọng nói ai đó kèm theo cái khoác vai, cô thả lỏng người ra nhưng tìm chỗ trút gánh nặng.

-“Em mới gặp Bùi Hải.”

-“Thằng nhóc đó không phải đang ở Mỹ.”

-“Ừ, mới về lúc sáng.”

-“Này, sao không gặp ai mà gặp em, hắn nói gì với em.”

-“Không nói gì cả, như người bạn cũ lâu ngày gặp lại.”

Cô chẳng đề cập gì nhiều đến cuộc trò chuyện của cô và Bùi Hải, điều đó làm hắn khó chịu.

-“Rõ ràng lúc trước hắn có theo đuổi em.”

-“Đã là 4 năm trước rồi chàng ngốc tôi ạ, em đã nói với Hải sắp đám cưới đấy, em tỏ ý mời Hải đến dự.”

Nghe cô nói thế, hắn biết cô sẽ không vì chút ảnh hưởng nào mà thay lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi có một người từng thích cô quay về, hắn sợ người đó sẽ phá hủy hạnh phúc của mình mặc dù hắn biết cô là người như thế nào.

-“Anh sợ…”

-“Ngốc của em, em rất chung thủy.”

Cô bật cười nhéo mũi hắn rồi chạy nhanh vào đoàn ekip chuẩn bị chụp hình cho mình, hắn bất lực nhìn theo rồi vẫy tay tạm biệt.

-“Chìu nay cậu rảnh chứ.”

Tin nhắn từ Alex, cô nhăn mặt nhắn lại.

-“Chắc rảnh, có chuyện gì sao?”

-“Vậy cậu sang tiệm Âu Lạc đi, 3 giờ nhé, cảm ơn.”

Định nhắn tin lại hỏi đến để làm gì, nhưng rồi cô cũng không muốn vòng vo, nên đành nhắn “OK”. Không biết nhỏ đang giở trò gì trước ngày cưới nữa.

Cô vừa rót cho mình cốc café nóng, vừa nghe người trong công ty bàn tán về việc có hai giám đốc giống hệt nhau, có nhiều người không biết chuyện trước đây Thiên Tuấn đã đối mặt tử thần nên Thiên Quân quay về thế chỗ. Lâu nay họ cứ tưởng Thiên Quân là Thiên Tuấn vì cả hai rất giống nhau. Vậy mà hôm nay trong công ty, vô tình bắt gặp hai người cùng một lúc, không ai không khỏi thốt lên đầy ngạc nhiên.

-“Giống nhau chả khác gì luôn đấy, không biết một trong hai mai này có người yêu thì cô người yêu đó có phân biệt được đâu là người yêu mình và đâu là người anh em của họ không nữa.”

-“Chắc là không rồi, đến tôi cũng lầm”

-“Có khi còn nhầm người yêu của nhau, haha.”

Nghe mấy người đó bàn tán nhưu thế, cô không khỏi nhăn mặt, nhưng nói vậy có hơi quá không. Lúc trước cô cũng từng nghĩ sẽ không phân biệt được ai là ai, nhưng giờ chắc có lẽ không đâu, vì giờ có một trăm người giống Thiên Tuấn đi nữa, cô vẫn nhận ra hắn trong số đó, vì trái tim hắn sẽ đập mạnh khi gần cô, cô tin rằng hắn cũng như mình mà.

Cô bực bội dằn mạnh cốc café ra khỏi bình lọc, đi nhanh về phía ekip. Hình như chưa ai biết cô và Thiên Tuấn quen nhau. Chắc có lẽ ở đây toàn người mới.

-“Chiều nay em rảnh không?”

Tin nhắn từ hắn, cô nhăn mặt, vẫn còn đang giận chuyện bàn tán ban nãy đấy.

-“Bận rồi!”

Hắn không đối diện cô nên hắn không biết cái tin đó nhạt nhẽo như thế nào mà nghe chính miệng cô nói ra còn nhạt nhẽo hơn gấp 10.

-“Chiều nay em đâu có làm.”

-“Gặp bạn.”

-“Này, em đang lạnh nhạt với tôi đấy.”

Cô đang bực vì sao hắn lại không nói với người cô và hắn là một đôi thôi, không hiểu sao tính con nít háo chiến đó lại có trong cô nữa.

-“Không có.”

Tin nhắn cô gửi đã 5 phút, cô không nhận được phản hồi, đừng nói hắn đang giận ngược lại cô chứ.

-“Thiên Anh.”

Nghe ai gọi mình, không riêng gì cô quay lại nhìn mà hầu như cả đoàn ekip đều quay lại, họ đều ngạc nhiên khi sếp xuống tận đây, mà lại gọi cô người mẫu chung của ekip.

Cô bối rối trông rõ ra mặt, sao lại xuống đây, vào lúc này.

Thấy cô không có ý định trả lời hắn, hắn lại gần và kéo cô đi ra khỏi phòng, trước khi đi không quên để lại một câu.

-“Mượn cô người mẫu khó tính của mọi người tí nhé.”

Đó là lịch sự mặc dù giờ hắn có kéo cô đi đâu cũng là quyền của hắn, nhưng lúc nãy, hắn vô tình thấy những gương mặt khó chịu của những người trong phòng khi hắn kéo tay cô.

-“Này, kéo em đi đâu.”

-“Ai chọc em giận.”

-“Không ai cả?”

-“Em đang lạnh nhạt với anh.”

-“Đã nói không có.”

Hắn luồng tay sau gáy cô, kéo đầu cô lại gần và hôn cô một cách say đắm, cô muốn đẩy ra nhưng không đủ sức.

-“Anh điên à, em không thở được.”

-“Trừng phạt tội nói dối.”

-“Nhảm nhí, em vào chụp nốt album mùa đông, anh đừng làm phiền.”

-“Em đang nói anh làm phiền.”

-“Đúng đấy, anh rất rất rất phiền.”

-“Vậy là đúng rồi, em đang giận anh chuyện gì.”

Như trúng tim đen, cô ấp úng.

-“Không có, đã nói không có, tan làm em đợi anh ăn trưa.”

Hắn bật cười trước cô, chắc cô lại gnhe người ta nói gì đó rồi giận lây qua hắn, đằng nào chả vậy? Hắn hiểu cô quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.