¹ Thịt: Ám chỉ việc quan hệ thể xác.
² Bát quái: Ý chỉ tám chuyện.
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn của Giản Mạt, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy vô cùng....
Bản thân anh không phát giác ra điều gì lạ, nhưng cả phòng hội nghị đã im lặng không tiếng động, vẻ mặt ai nấy cũng đều như gặp quỷ... Bọn họ đã bao lâu rồi chưa thấy Cố Bắc Thần cười vui như vậy?
Đây đúng là thời khắc gian nan, đặc biệt là bây giờ, có người muốn giảm biên chế hoặc là chuẩn bị mắng người, những lời đó đều bị nuốt xuống.
Một đám người không nhịn được, mà âm thầm nuốt nước bọt ực một tiếng, rõ ràng biết Cố Bắc Thần là bởi vì nhìn điện thoại trong tay mới có biểu cảm như vậy trên mặt, nhưng bọn họ vẫn cứ có cảm giác bản thân chính là con cá nằm trong chậu, bị người khác làm thịt vậy.
Cố Bắc Thần không có nhắn tin gửi lại cho Giản Mạt, chỉ cầm di động lên rồi nhấn nút tắt. Lúc này cặp mắt sắc bén liếc qua từng người ở đây, “Còn chưa có phương án?”
Khác hoàn toàn với vẻ cười tà mị vừa rồi, bây giờ vẻ mặt của Cố Bắc Thần chỉ có sự nghiêm túc khó gần, trên gương mặt cương nghị như được điêu khắc kia cũng không có nửa điểm biểu tình.
“Chủ tịch, có thể hay không cho tôi thêm thời gian một ngày...” Vị tổng giám đốc kia chỉ cảm thấy sau gáy thấm ướt đầy mồ hôi lạnh, “Ngày mai nhất định sẽ có phương án giải quyết.”
Bờ môi mỏng Cố Bắc Thần nhẹ nhàng cong lên, tạo thành độ cong hoàn hảo, “Một ngày?”
Hầu kết của vị tổng giám đốc kia liên tiếp chuyển động, “Vậy thì nửa, nửa này... Hôm nay trước giờ tan việc, nhất định sẽ lấy ra phương án đưa cho ngài.”
“Được!” Cố Bắc Thần đáp, “Hy vọng đừng làm tôi thất vọng... Tan họp.” Dứt lời, anh nhanh chóng đứng lên, hai tay chắp sau lưng rời khỏi phòng họp.
Cho tới khi anh rời đi, mọi người trong phòng hội nghị mới âm thầm thở nhẹ ra, một nhóm người đều vì khẩn trương mà sau lưng áo đã ướt một mảnh.
Một tay Giản Mạt chống đầu, tầm mắt cứ nhìn chăm chú vào di động... Sau khi gửi tin nhắn sẽ đền bù ¹thịt, thì Cố Bắc Thần liền không có nhắn lại, cũng không biết anh ta có ý gì.
“Ôi...” Giản mạt thở dài một tiếng, lẩm bẩm tự nói, “Có đồng ý hay không cũng phải trả lời chứ... Thật không lễ phép!”
Buồn bực cầm điện thoại di động tùy ý ném tới trên bàn, Giản Mạt quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.
Gần đây không ít nhân viên ra vào liên tục trong phòng, từ người cũ đến người mới ở trong công ty kiến trúc mà bận rộn không nghỉ.
Cũng mặc kệ bận như như thế nào, nơi nào có phụ nữ thì nhất định sẽ có bát quái!
“Tôi cảm thấy dân chúng bây giờ đối với Lục Mạn chỉ tò mò hai việc!” Đinh Đương kéo tay người bên cạnh, nói không ngừng, “Một, cô ta có hay không dùng quy tắc ngầm để leo cao. Còn hai là có thật sự cùng với Thần thiếu có tai tiếng? Hay là cô ta muốn lăng xê mình nên tạo tin đồn?”
“...” Vẻ mặt Giản Mạt oán niệm nhìn một nhóm người đang hăng say bàn luận bát quái, lại còn liên quan đến Cố Bắc Thần. Cô có chút bất đắc dĩ nói, “Chỉ cần nói về Cố Bắc Thần, chị với em xem như không nghe thấy.”
Hướng Vãn nhếch miệng cười, “Đúng đó, chị Mạt, chị không cần cố gắng suy nghĩ quá nhiều, đừng để áp lực tổng giám đốc làm cho ảnh hưởng, mà nếu chị có thể bắt được đơn thiết kế vào trong tay, thì tiền đồ chính là con đường sáng lạn trải rộng!” Cô chớp chớp mi,“Như vậy chị đã có động lực cố gắng tiếp chưa?”
Giản Mạt vỗ nhẹ bả vai, tiếp tục ai oán nhìn Hướng Vãn,“Hoàn toàn không có...”
“Mạt Mạt, chị đừng tạo áp lực lớn cho mình mà.” Mạc Tiểu Nhã có chút nhíu mày nhìn cô, “Có thể gặp Cố Nhiên Hảo, chúng ta cũng không có tổn thất gì, không phải sao?”
Khóe môi Giản Mạt mấp mé một lúc cũng không nói gì, chỉ gật đầu, rồi đứng dậy đi tới chỗ pha nước, tự mình làm một tách cà phê.
Bên ngoài mấy người phụ nữ kia vẫn còn đang nghiên cứu lão công quốc dân Cố Bắc Thần, Giảm Mạt dựa vào bàn làm việc, nghe mấy chữ đại gia cùng với tiếng vui đùa hi ha hi ha của mọi người, tâm tư bỗng trở nên trầm xuống...
Tan việc xong, thân thể Giản Mạt có chút mệt mỏi, nên nhanh chóng về Lam Trạch Viên. Mỗi thứ vẫn như thế... Hoa viên vẫn trống rỗng, ngoại trừ cô ra thì không còn người nào khác.
Giản Mạt chuẩn bị bữa tối đơn giản để ăn, sau đó liền đi tắm rồi leo lên giường.
Ngồi ở trên giường, cô nghĩ có hay không nên nhắn tin gửi qua hỏi Cố Bắc Thần một chút...
Chỉ là nhìn xem thời gian, cũng không biết vị kia đang cùng với mỹ nữ nào dùng cơm, hoặc là đang trực tiếp ôm người đẹp mây mưa, nếu lúc này cố quấy rầy thì không tốt lắm đâu nhỉ?
Ngẫm lại vẫn là thôi đi!
Giản Mạt là một người nhàm chán, không có gì làm, liền mở ra diễn đàn Lạc Thành, nhìn xem các vòng kiến trúc thiết kế.
Ai ngờ vừa lúc có người của Tường Vũ đem chụp ảnh của các khu chung cư đăng lên, trong đó còn có hình chung cư Tân Lạc mà Lục Mạn đang ở...
Trên thế giới này không có bí mật vĩnh viễn, đặc biệt là đối với nhân vật của công chúng như Lục Mạn.
Những tấm hình của khu chung cư Tân Lạc đều được đăng lên, ngay sau đó có người khẳng định Lục Mạn đã xuất hiện ở chung cư Tân Lạc... hư hư thực thực về vụ Cố Bắc Thần nuôi kim ốc tàng kiều có vài phần giống nhau về cảnh chụp này, nên ở trên diễn đàn mọi người đều hưng phấn không thôi.
Bởi vì hai người kia đang có tai tiếng với nhau, người ở trên diễn đàn bắt đầu nghiên cứu về vị Cố phu nhân kia...
Một người tò mò thì trong lòng bành trướng lên, càng là không thể biết, thì sẽ càng tò mò hơn, mà càng tò mò, mà vẫn không biết được đáp án... Vậy thì càng tò mò gấp đôi, rồi mới sinh ra đủ loại phỏng đoán!
Nguyên bản là lên xem các vòng thiết kế kiến trúc, cuối cùng Giản Mạt lại bị mấy câu bình luận chọc cho cười không ngừng được...
Bởi vì lão công Cố Bắc Thần là người của quốc dân kính mến, cho nên những đám fan kia trực tiếp đem Lục Mạn mắng đến không đáng một đồng.
Mà việc này cuối cùng bị fan Lục Mạn đánh trả lại, nói Cố Bắc Thần chính là tự nguyện mua bất động sản cho Lục Mạn, chỉ sợ vị Cố phu nhân kia khó mà giữ được địa vị, việc ly hôn cũng là việc sớm hay muộn.
Giản Mạt đúng là dở khóc dở cười... Hiện giờ tiểu tam so với vợ lớn thì ra còn có trọng lượng lớn như vậy, có người yểm trợ ủng hộ sau lưng, ngay cả địa vị còn được nâng cao hơn! Đây rốt cuộc là cái đạo lý gì đây?
Đang sung sướng xem, không gian vốn yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng động.
Trong lòng rùng mình, cả người Giản Mạt ngồi bật dậy... Sẽ không phải là trộm chứ?
Nghĩ như vậy, Trong lòng không kìm chế được càng thêm khẩn trương.
Giản Mạt âm thầm nuốt nước bọt, xốc chăn lên, đi xuống giường, rón ra rón rén đi đến cửa phòng ngủ, nghĩ có nên mở cửa ra nhìn thử hay không, tự nhiên then cửa đột nhiên phát ra tiếng... Cô phản xạ lui lại vài bước.
Tay Cố Bắc Thần còn nắm then cửa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giản Mạt khi nhìn thấy anh, mày hơi nhíu lại.
“Anh, anh như thế nào giờ đã về rồi...” Giản Mạt hỏi.
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ là đôi mắt thâm thúy trở nên âm trầm hơn, tầm mắt từ từ rũ xuống...
Chỉ thấy Giản Mạt mặc áo ngủ tơ lụa trong suốt, bởi vì mới tắm rửa xong, nên không có mặc nội y, trước ngực kia có hai viên đậu nhỏ màu đỏ loáng thoáng ẩn hiện...
Ánh mắt Cố Bắc Thần càng sâu thêm vài phần, Giản Mạt đột nhiên ý thức được cái gì, phản xạ hai tay che ngực lại.
“Phi lễ chớ coi, không biết sao?”
Cánh môi Cố Bắc Thần tà mị cười, “Không biết... Anh chỉ biết là không xem cũng đã trắng trợn xem rồi.” Dứt lời xong, cánh tay dài vươn tới, chớp mắt một cái, đã đem Giản Mạt đứng gần ở bên giường, “Huống chi, anh nhìn chính là bà xã của anh.”
Hai mắt nhắm lại, mũi ngửi hít thật sâu,trên người Giản Mạt là mùi đầu gội quen thuộc khi cô tắm, mùi hương không hề nồng đậm, nhàn nhạt còn có chút giống mùi nước hoa, thêm mùi thơm trên cơ thể cô, thật sự rất mê người.
Giản Mạt không nghĩ rằng khi anh tới gần, tự nhiên tim lại đập nhanh liên tục, “Trở về hồi nào, sao không nói một tiếng?”
Khóe miệng Cố Bắc Thần chợt cười lên, thâm ý càng thêm sâu, “Người nào đó không phải nói tính toán sẽ bồi thường thịt sao? Anh như thế nào sao không về được chứ...”
“...” Giản Mạt vừa nghe, tâm tư nhanh chuyển động. Sau đó, cánh tay như ngó sen vòng qua ôm lấy cổ Cố Bắc Thần, hai mắt hạnh hờn dỗi khẽ chớp, mở miệng hỏi,“Vậy anh tính trả phí thế nào cho em?”
Cố Bắc Thần không nói lời nào, chỉ cúi người, hôn lên môi Giản Mạt... Môi của cô thật mềm mại, mỗi lần vào thời điểm khi liếm mút, anh đều cảm thấy thỏa mãn một cách lớn lao.
Chỉ chốc lát sau, Giản Mạt đã bị sự ôn nhu cùng với nụ hôn bá đạo của Cố Bắc Thần làm cho toàn thân mềm nhũn, nếu không phải đang ôm lấy anh, chỉ sợ ngay cả đứng cũng không vững.
Lúc này Giản Mạt bị hôn đến sắp không có cách nào hố hấp để thở, Cố Bắc Thần mới buông cô ra.
Nhìn cô vì không thở được mà gương mặt đều đỏ ửng lên, anh cúi người, ở bên tai cô trầm thấp màu đầy tình tứ nói, “Chỉ bồi thường thịt... chỉ như thế mà có thể coi như là điều kiện để trao đổi ư? Đây chính là nghĩa vụ vợ chồng...”
Nói xong, Giản Mạt còn chưa kịp nói gì, cả người cũng đã bị Cố Bắc Thần một phen bế lên, hướng về phía giường đi đến...