Anh Đừng Yêu Em

Chương 8: Chương 8: Chương 8: Bối rối, hắn muốn mua tác phẩm của cô?




Edit: Ngô Thiên Di

Beta: Tiểu Ngọc

Du Tử Quân biết mình đang hành động theo cảm tính, giận quá mất khôn, nhưng cũng thèm thu lại lời nói. Từ nay về sau hắn cũng không cần ở trong cái giới ấy nữa. chẳng lẽ lại để con ả chết tiệt La Hiểu Tinh xem thường sao?

“Du tổng, Tô Quân Ly vừa mới từ nước ngoài trở về, phòng hòa nhạc của này Tô gia thậm chì còn được đặt dựa trên tên tiếng Anh của hắn...” Giản mạt tiếp tục nói, “Tô gia tuy rằng ở giới nghệ thuật, nhưng phòng hòa nhạc này cũng làm cho Tô Quân Ly có thêm mối quan hệ, nếu có thể bắt được công trình thiết kế, hẳn là không thua công trình kia của Đế Hoàng.”

Du Tử Quân sắc mặt có chút không tốt, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn nhìn tư liệu, cuối cùng cũng mở miệng...

“Vậy cứ thử đi. Giản mạt, phòng hòa nhạc dù sao cũng chỉ là một công trình nhỏ, nhưng mà nghe cô nói không phải là thể, chỉ là danh tính của Tô Quân Ly không dễ tìm ra đâu, chỉ sợ phải mất khá nhiều công sức.” Nói tới đây Du Tử Vân hơi dừng lại: “Nhưng dù sao dự án kia mới là mục tiêu chính, tôi hy vọng cô vẫn sẽ chú tâm đến việc này nhiều hơn, cố gắng nỗ lực để giành được dự án đó.”

“Vâng, tôi sẽ nghĩ cách.” Giản mạt đáp lại.

Sau khi hội nghị kết thúc, Du Tử Quân đã đi, mọi người đều không có rời phòng họp. Tất cả mọi người lo lắng nhìn Giản Mạt.

“Giản Mạt, nỗ lực lên...” Đường Hạo Dương than nhẹ một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Đột nhiên, phòng họp nổ tung ra.

Có tức giận, có lo lắng, có trầm mặc, có bất đắc dĩ... Từ đầu tới cuối, chỉ có Giản Mạt trông khá bình tĩnh.

Đương nhiên, không phải bởi vì cô là vợ của Cố Bắc Thần mà không sợ hãi. Mà là cô hiểu rằng, muốn vượt qua cửa ải của Đế Hoàng này nhất định không được làm niềm tin của bản thân bị lung lay.

“Tư Vực, Đinh Đang, hai người giúp tôi liên hệ với Tô gia.” Giản Mạt điềm nhiên phân phó: “Nhìn xem có còn cơ hội để gửi các bản thiết kế qua cho họ xem thử hay không?”

“Được!” Từ Vực cùng Đinh Đang đáp lại.

“ Chị Mạt.” Hướng Vãn bộ dáng khóc không ra nước mắt: “Chị cũng biết bọn em là hai người kẻ tám lạng người nửa cân mà?”

Giản mạt than nhẹ: “ Biết sao được, tạm thời cứ cố gắng hết sức vậy đi.” Cô cùng mọi người gật đầu, rồi rời khỏi phòng họp.

Mọi người dường như có một buổi họp không thoải mái vào buổi sáng nay, vì vậy công việc trở nên bận rộn, đến buổi chiều Giản Mạt mới có chút nhàn dỗi.

Ngồi ở trên ghế xoay, Giản Mạt cùng với mọi người muốn có cơ hội để tham gia vào việc thiết kế của Hoàng đế, nhưng dù nghĩ như thế, có bao nhiêu ý tưởng, cũng chỉ suy ra một kết quả là... Không có khả năng!

Đúng lúc này, nhạc chuông di động truyền đến, quấy nhiễu suy nghĩ của Giản Mạt.

Cô giật mình quay sang lại, ngay sau đó phản ứng nhấc điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi là đến là “Bác sĩ Vương”, trong nháy mắt thân thể cô cứng ngắc, vội vàng nhấc điện thoại lên: “Bác sĩ Vương, có phải mẹ tôi xảy ra chuyện gì hay không?”

“Mẹ cô không có việc gì, vẫn là hôn mê như cũ.” Bác sĩ Vương than nhẹ một tiếng: “Tiểu Giản, bọn họ đều ngại gọi điện thoại cho cô, tôi cũng chỉ có thể gọi tự mình nói cho cô biết. Lần trước sau khi trả tiền viện phí xong, cũng đã qua mấy tháng rồi, giờ cũng đã tới hạn thanh toán, còn có cả tiền thuốc men nữa.”

Giản Mạt trong lòng đột nhiên khó chịu: “Được. Tôi đã biết. Hai ngày nữa tôi sẽ nhanh chóng thanh toán tiền.”

“Được.” Vương thầy thuốc lại là thở dài: “Tiểu Giản, có bao giờ cô có nghĩ tới từ bỏ hay không? Duy trì nhập mạng sống của mẹ cô không phải là việc dễ, mỗi tháng cô đều phải trả một khoản tiền lớn để mua thuốc đắt tiền bên nước ngoài về, những chi phí ấy thật sự rất lớn, người bình thường khó mà đảm đương nổi.”

Trái tim Giản Mạt phảng phất giống như bị người ta bóp nghẹn, cô đau lòng không biết phải nói gì, từng giọt nước mắt của cô lập tức tràn ra ngoài: “Dù thế nào đi nữa mẹ tôi vẫn còn sống, tôi làm sao có thể bỏ cuộc được đây? Chẳng lẽ bắt tôi đứng trơ mắt ra nhìn mẹ tôi chờ chết sao? Tôi làm sao có thể làm được...” Cô hít vào một hơi thật sâu: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

Bác sĩ Vương nghe xong, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, “Tôi sẽ tự mình tới bệnh viện để giúp cô nói vài câu, trong hai ngày nay cô hãy nghĩ biện pháp đi.”

“Cám ơn ông, bác sĩ Vương.” Giản Mạt hỏi một vài câu liên quan đến bệnh tình hiện tại của mẹ mình một lát, rồi mới cúp điện thoại.

“Cốc cốc!”

Hướng Vãn gõ vài tiếng lên cánh cửa kính rồi tự nhiên đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của Giản Mạt: “Mạt Mạt, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô vội vàng tiến lên: “Em đã nói chị đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình mà, cùng lắm thì năm nay đề cử qua, sang năm sau chúng ta cố gẵng nỗ lực gấp đôi bọn họ.”

Giản Mạt khóe miệng giật giật: “Không phải chuyện này. Hiện giờ chị có chút việc nên đi ra ngoài một chút, nếu như chút nữa tổng giám có tìm chị, thì cứ nói là chị đã nghĩ ra cách để liên hệ với người của bên Hoàng Đế.” Dứt lời, cô đã đứng dậy cầm di động cùng bao bì rời đi.

Hướng Vãn im lặng tại chỗ, cô còn chưa phản ứng kịp, chờ đến khi đã phản ứng kịp thời, thì Giản Mạt đã sớm rời khỏi.

Giản Mạt lái xe ở Lạc Thành trên đường phố dài lắc lư, lúc trước kết hôn cùng Cố Bắc Thần có đề qua điều kiện, mỗi tháng phải cho cô hai vạn sinh hoạt phí.

Suy nghĩ chi phí viện của mẹ hẳn là đủ rồi, nhưng không nghĩ tới gần đây mẹ bởi vì chức năng thể chất giảm xuống, cộng thêm phải mua thêm một loại thuốc mới, hai vạn thật sự vẫn không đủ...

Mở miệng nói với Cố Bắc Thần đòi tiền hắn sao?

Giản mạt đem xe ngừng ở ven đường nhỏ, khóe miệng không tự chủ được nhấc lên một nụ cười tự giễu.

Chỉ là cô dùng lý do gì muốn đòi tiền đây? Hơn nữa, mẹ cô phải sử dụng các loại thuốc được duy trì cho sự sống, cho đến khi tìm được một trái tim cấy ghép phù hợp thì mới may ra còn cơ hội bình phục, nhưng mà quá trình của những chuyện này, cô làm sao có thể nói ra được đây?

Giản Mạt bất lực nằm dựa vào ghế ngồi trước của xe, tầm mắt vô lực xuyên thấu qua tấm kính chắn gió dừng ở phía trước...

Đột nhiên, cô nhìn phía trước ven đường nhỏ có một cái bảng chữ. Cô bỗng nhiên ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm, xác định các nội dung trên đó, trong nháy mắt ánh mắt cô bùng nổ sự vui mừng.

Xuống xe, Giản Mạt bước nhanh qua, đầu tiên là muốn đọc kĩ bảng thông báo kia.

“Tiểu thư, cô có hứng thú với sự kiện này sao?” Chàng trai trông khá lớn hỏi với một nụ cười khách sáo: “Chúng tôi hiện giờ đang làm hoạt động công ích. Các mẫu thiết kế sẽ được bày bán ra giá để các khách hàng mua, một nửa tiền khi bán bản thiết kế xong sẽ làm từ thiện, còn một nữa còn lại sẽ là chi phí tiền bản quyền của cô.”

Chàng trai thấy Giản Mạt vẫn đang xem tờ tuyên truyền, vội vàng nói thêm: “Đến lúc đó người tới sẽ có rất nhiều là doanh nhân, chỉ cần cô đưa ra bản thiết kế đẹp mắt khiến đối phương thích, thì biết đâu lợi nhuận cô thu về sẽ cao hơn đôi.”

Giản Mạt nhìn xem thời gian, hóa ra là vào buổi chiều: “Thiết kế nào cũng đều có thể bày bán được chứ?”

“Việc đó là đương nhiên.” Chàng trai cười gật gật đầu: “Nếu cô không có việc gì, có thể tới đó để chuẩn bị trước.”

Giản Mạt gật gật đầu, sau đó lái xe đến chỗ để đậu xe, sau một thời gian dài, đã đi đến sân vận động. Bên trong rải rác đã có mấy người vẽ bản thảo, Giản Mạt đại khái nhìn xuống, các ngành các nghề đều có.

Bởi vì cô đã ký hợp đồng với Tường Vũ, cho nên không thể vẽ thiết kế theo kiểu xây dựng công trình được, suy nghĩ một lát, cô quyết định vẽ thiết kế một bộ trang sức. Nếu gặp được một quý bà giàu có nào đó tới để xem thử, không chừng còn có thể bán với cái giá cao.

Nếu thời gian cho phép nói, không chừng cô còn có thể vẽ thêm nhiều chi tiết.

Thời gian nghiêm túc vẽ bản thiết kế của Giản Mạt chậm rãi qua đi, bởi vì bản thân là học thiết kế, những thứ để vẽ ra một tác phẩm thiết kế thật tốt không quá khó khăn, tới thời điểm bán đấu giá, cô đã hoàn thành một tác phẩm của mình.

Giản Mạt nhấp miệng cười, không chú ý có một ánh mắt sắc bén dừng ở trên người mình, chỉ để làm cho những nét thiết kế cuối cùng được trau chuốt, sau đó viết xuống ở một bên “Khuynh tâm chi luyến”.

Vừa lòng nhìn bản thảo thiết kế của mình, Giản Mạt cầm bản vẽ đặt lên bàn đấu giá.

“Bắc Thần, cái bộ trang sức thiết kế kia rất đặc biệt.” Đột nhiên, thanh âm hờn dỗi của người nữ nhân truyền đến bên tai, cũng vào đúng lúc Giản Mạt đang muốn xoay người lại.

Thân thể Giản Mạt bỗng nhiên chấn động, trong lòng kêu rên một tiếng, thoáng qua liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc, theo phản xạ tính dùng tay che kín mặt của mình.

Trong lòng kinh sợ một trận, cuống quýt cố che dấu, như không muốn ai nhận ra việc cô đang làm. Cô nhất thời hoảng loạn, tự quát lên trong lòng: Mình không nhìn thấy, mình không nhìn thấy gì cả, mình thật sự không nhìn thấy gì hết.

Cố Bắc Thần một tay đút túi, bên cạnh là người phụ nữ đang vươn tay vòng qua, ôm lấy khuỷu tay anh.

Anh nhìn Giản Mạt một cái, lại liếc nhìn cái bản thiết kế, Hai con mắt đều tràn ngập ý cười.

Người phụ nữ kia kinh ngạc, còn Cố Bắc Thần thì chính là dùng vẻ giễu cợt để nhìn.

“Thần, mua bản thiết kế này được không?” Đôi môi đỏ của người phụ nữ hơi hé ra và nói: “Bộ trang sức này khá đẹp đấy, mua về cũng không uổng phí đâu.”

Tầm mắt Cố Bắc Thần vẫn là nhìn Giản Mạt, ánh mắt u ám nhìn không tới đáy, chỉ là khóe miệng mỏng hơi câu vòng cung như có như không, khẽ mở môi mỏng: “Được!”

“Không biết bản thiết kế này bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ mở ra đôi môi đỏ bóng, nũng nịu nhìn Cố Bắc Thần hỏi.

“Mặc kệ bao nhiêu tiền, cô chỉ cần ra giá!” Âm thanh lạnh nhạt của Cố Bắc Thần thật làm người khác không nghe ra cảm xúc gì, tầm mắt từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi Giản Mạt, như thể muốn lập tức nhìn thấu sự bất ngờ của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.