Trong phòng bệnh, Giản Tích vẫn liên tục cầm điện thoại di
động không dám buông tay, cuối cùng không ngờ chờ được lại là quyết
định này.
Giản Tích ngây người ra, sau khi giật mình tỉnh hồn vội vàng gọi điện cho Hạ Nhiên.
một giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… "
Đối phương đã tắt điện thoại.
Kinh hoảng cùng khúc mắc trong phòng bệnh an tĩnh này kết hợp thành một kíp nổ mà tin nhắn Hạ Nhiên gửi tới lại trở thành một mồi lửa, ầm ầm nổ tung lên
Giản Tích rút kim truyền ở mu bàn tay ra, không quan tâm bàn tay ứa máu mà mang dép vội vàng chạy ra cửa.
Vệ Sĩ do Đào Khê Hồng sắp xếp ở cửa liền cản lại. “Ôi! Giản tiểu thư!"
Giản Tích tức giận tránh đi nhưng mãi không thoát được, khuôn mặt cực kì đáng thương.
Đào Khê Hồng lên lầu đã nhìn thấy trường hợp như vậy, bà bước nhanh về phía trước. "Tiểu Tích! Con đang làm gì đó!"
"Con muốn ra ngoài."
"Con đang bị bệnh." Đào Khê Hồng lên tiếng, "Con náo loạn như thế này thì làm sao có thể khỏe được?”
Giản Tích giống như vừa tỉnh hồn, bi phẫn cùng khổ sở toàn bộ hiện lên trên khuôn mặt đã trắng lại càng tái hơn, trong mắt cũng đẫm đầy nước mắt.
Nhìn về phía mẹ, nước mắt của Giản Tích dần rơi xuống: “không bao giờ khỏe được nữa.”
Đào Khê Hồng không nghe rõ. "Con nói cái gì?"
Giản Tích nghẹn ngào: "Từ hôm nay trở đi, con không bao giờ khỏe được nữa.”
Lúc này nghe rõ, Đào Khê Hồng ngẩn người, nước mắt của con gái đang lặng lẽ rơi xuống. Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thế nhưng làm cho bà thoáng như trở về giấc mơ cũ ở kiếp này.
Đào Khê Hồng đột nhiên giật mình, Giản Tích hôm nay giống y bộ dáng của bà khi còn trẻ.
Đào Tinh Lai chỉ đến phòng y tá lấy túi bông băng không ngờ khi quay về lại thấy cảnh đau buồn như đứt từng khúc ruột, cậu ảo não vội vã chạy tới. "Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại ăn hiếp chị của con! Mẹ mau nhìn xem, chị khóc rồi kìa!"
Giản Tích ngây người ra, sau khi giật mình tỉnh hồn vội vàng gọi điện cho Hạ Nhiên.
một giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… "
Đối phương đã tắt điện thoại.
Kinh hoảng cùng khúc mắc trong phòng bệnh an tĩnh này kết hợp thành một kíp nổ mà tin nhắn Hạ Nhiên gửi tới lại trở thành một mồi lửa, ầm ầm nổ tung lên
Giản Tích rút kim truyền ở mu bàn tay ra, không quan tâm bàn tay ứa máu mà mang dép vội vàng chạy ra cửa.
Vệ Sĩ do Đào Khê Hồng sắp xếp ở cửa liền cản lại. “Ôi! Giản tiểu thư!"
Giản Tích tức giận tránh đi nhưng mãi không thoát được, khuôn mặt cực kì đáng thương.
Đào Khê Hồng lên lầu đã nhìn thấy trường hợp như vậy, bà bước nhanh về phía trước. "Tiểu Tích! Con đang làm gì đó!"
"Con muốn ra ngoài."
"Con đang bị bệnh." Đào Khê Hồng lên tiếng, "Con náo loạn như thế này thì làm sao có thể khỏe được?”
Giản Tích giống như vừa tỉnh hồn, bi phẫn cùng khổ sở toàn bộ hiện lên trên khuôn mặt đã trắng lại càng tái hơn, trong mắt cũng đẫm đầy nước mắt.
Nhìn về phía mẹ, nước mắt của Giản Tích dần rơi xuống: “không bao giờ khỏe được nữa.”
Đào Khê Hồng không nghe rõ. "Con nói cái gì?"
Giản Tích nghẹn ngào: "Từ hôm nay trở đi, con không bao giờ khỏe được nữa.”
Lúc này nghe rõ, Đào Khê Hồng ngẩn người, nước mắt của con gái đang lặng lẽ rơi xuống. Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thế nhưng làm cho bà thoáng như trở về giấc mơ cũ ở kiếp này.
Đào Khê Hồng đột nhiên giật mình, Giản Tích hôm nay giống y bộ dáng của bà khi còn trẻ.
Đào Tinh Lai chỉ đến phòng y tá lấy túi bông băng không ngờ khi quay về lại thấy cảnh đau buồn như đứt từng khúc ruột, cậu ảo não vội vã chạy tới. "Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại ăn hiếp chị của con! Mẹ mau nhìn xem, chị khóc rồi kìa!"