Ánh Dương Ấm Áp

Chương 77: Chương 77: Trùng phùng




Nhà họ Giản.

Sau khi Hạ Nhiên gọi điện thoại báo tin, Giản Nghiêm Thanh ngược lại không gấp, thậm chí giọng ông trong điện thoại còn rất bình tĩnh, không hề vì biến cố này mà gợn sóng.

Giản Nghiêm Thanh xử lý xong công việc sau đó mới trở về nhà.

Lúc ông về đến nhà, cả người phong trần.

Giản Tích vội vã ra đón ông, “Ba.”

Giản Nghiêm Thanh giơ tay lên, ý bảo cô dừng lại, sau đó ông mới hỏi: “Manh Manh đâu?”

Hạ Nhiên: “Con bé ngủ rồi ạ, dì Từ đang trông.” Hạ Nhiên đẩy đẩy Giản Tích, “Em đi lấy cho ba ly nước đi.”

Giản Tích gật đầu, cô xoay người đi vào phòng bếp.

Lúc này Giản Nghiêm Thanh mới mở lời, sắc mặt ông có vẻ mệt mỏi, “Trong điện thoại ba đã nói rồi, các con đừng lo, mẹ Tiểu Tích sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Ông vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ, “không lâu nữa đâu.”

Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa đã có động tĩnh, âm thanh “két” nhẹ nhàng vang lên, quả nhiên là Đào Khê Hồng.

Bà sững sờ đứng trước cửa ra vào, “Ơ, làm gì đứng hết ở đây thế này, định tụ tập mở một bàn mạc chược à?”

Còn có thể nói giỡn, sắc mặt cũng coi như tự đắc.

Hạ Nhiên quan sát sơ bộ, sau khi cho ra phán đoán, tảng đá đè nặng trong lòng anh cũng từ từ rơi xuống.

Giản Tích nghe thấy giọng bà, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, “Mẹ.”

“Từ từ thôi, từ từ thôi, nước văng ra cả rồi kìa.” nói xong, Đào Khê Hồng xoay người đổi giày, bà để túi xách lên tủ giày.

Giản Nghiêm Thanh nhận lấy ly nước trà, sắc mặt không thay đổi, “Coi chừng phỏng tay.”

Có vài giọt nước văng ra mu bàn tay Giản Tích, vừa rồi cô quýnh lên nên không để ý. Đào Khê Hồng đitới, bà kéo tay cô lên nhìn nhìn, “Phỏng đỏ rồi, mau đi lấy gel lô hội bôi lên đi.”

“Mẹ.” Giản Tích rút tay về, lông mày nhăn lại có chút ưu sầu.

Đào Khê Hồng cười cười, “không có việc gì đâu con, mỗi quý bên cục thuế đều kiểm tra thí điểm chỉ tiêu, năm nào cũng như thế, năm ngoái mẹ cũng phải đi giải trình.”

Giản Tích bán tính bán nghi, đầu óc cô nhanh chóng vận hành, hình như đang nhớ lại xem “Năm ngoái” có chuyện này hay không. Đào Khê Hồng chỉ lên trên tủ giày, “Lúc về đi ngang qua tiệm bánh, mẹ mua vài món ăn khuya, mọi người ăn đi.”

Bánh vẫn còn nóng hổi, chạm vào độ nóng, cuối cùng lòng Giản Tích cũng từ từ thả lỏng.

Người một nhà ở chung như bình thường, Giảm Nghiêm Thanh cũng hiếm khi ăn một miếng, sau khi trò chuyện với Hạ Nhiên một lát, ông và Đào Khê Hồng mới lên lầu.

“Các con cũng nghỉ ngơi sớm đi, muộn quá rồi, ngủ lại ngày mai hẳn đi.” Đào Khê Hồng dặn dò.

Giản Tích thu dọn chén đũa xong, lúc trở về phòng ngủ đi ngang cửa phòng ba mẹ, bên trong có vài tia sáng len lỏi ra ngoài, là đèn bàn của Giản Nghiêm Thanh, trước khi đi ngủ ông có thói quen đọc sách.

Hết thảy đều bình yên như cũ, Giản Tích thả lỏng, yên lòng đi ngủ.

Qua 0 giờ, nhà họ Giản tắt đèn đi ngủ.

Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, Giản Nghiêm Thanh và Đào Khê Hồng đều thanh tỉnh.

một người tựa vào đầu giường, một người nằm nghiêng, Giản Nghiêm Thanh nhỏ giọng than thở, “Chuyện này, giấu giếm quá chặt chẽ, không lọt một khe hở, lúc mọi chuyện đổ bể tôi cũng mới biết.”

Đào Khê Hồng dùng một tay làm gối bên má, “Những tài liệu kia rất có sức thuyết phục, nội dung trêngiấy tờ tôi không có ấn tượng mấy, nhưng con dấu và chữ ký thì đúng là đã qua tay lãnh đạo ngành có liên quan.”

Giản Nghiêm Thanh: “Hai chúng ta ít khi chia sẻ với nhau, Khê Hồng, đã nhiều năm trôi qua, bà nói mộtlời để tôi yên tâm đi, công ty có sao không? Mọi chuyện đến mức nào rồi?”

Đào Khê Hồng nhanh chóng trả lời: “Ít nhất là qua tay tôi, mọi chuyện đều có chừng mực, không rối loạn.”

Giản Nghiêm Thanh đã hiểu, ám tiễn khó phòng, Đào Khê Hồng không nhìn thấy được sau lưng, có lẽ có người đã âm thầm theo dõi chuẩn bị mấy năm, sau đó bắt lấy lỗ thủng không phải do bà gây ra, rồi thêm mắn dậm muối một phen, tạo ra cục diện rối ren, nhiễu loạn tính xác thực dù là tai nghe mắt thấy.

Đào Khê Hồng nằm đã lâu, bà chống tay ngồi dậy, sánh vai với Giản Nghiêm Thanh mà tựa vào đầu giường.

Giọng bà rất nhẹ, “Lão Giản, kỳ thật mặt trái của sự việc này, cả tôi và ông đều hiểu. Đục một lỗ hỏng từ tôi, nhìn theo hướng tương quan của vấn đề, suy cho cùng, chính là nhắm vào ông.”

Làm sao Giản Nghiêm Thanh không biết.

Đào Khê Hồng tự nhìn thấu mọi chuyện, kế tiếp bà cẩn thận suy tính khả năng đưa mọi chuyện về như cũ, bà nói tiếp, “Tôi chưa từng hỏi qua công việc của ông, nhưng tôi cũng biết, chiếc ghế phó thị trưởng thành phố vẫn còn trống, ông là người có khả năng được lựa chọn nhất.”

Giản Nghiêm Thanh là người tài giỏi điển hình, khởi đầu từ hai bàn tay trắng, đi từng bước xây dựng thành tựu, cộng thêm thành tích xuất sắc, danh tiếng cực tốt, tuổi càng lớn tương lai càng rộng mở.

“Đừng nói như vậy.” Giản Nghiêm Thanh trầm giọng, tiếng nói khàn khàn vang lên trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, ngược lại nghe có vẻ sâu xa.

Ông từ tốn nói: “Vả lại, trên người tôi không có vết nhơ mà bọn họ muốn, cho dù có, những năm qua, tôi đã gom góp tích lũy đủ các mối quan hệ trong cái vòng tròn lẩn quẩn này, ai thắng ai thua cũng chưa biết chừng.”

“Giả sử, mọi chuyện thật sự đi đến mức không thể cứu vãn.” Giản Nghiêm Thanh nhướng mi nói tiếp: “Vì bà và cái nhà này, tôi có thể lui bước.”

Đào Khê Hồng giật mình, “Lão Giản.”

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, bà nghỉ ngơi đi.” Giản Nghiêm Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay bà, ông nằm ngửa, nhắm hai mắt lại.

~~~~

Mấy ngày tiếp theo, Đào Khê Hồng hết lòng phối hợp với công tác thẩm vấn của tổ điều tra.

Có hỏi có trả lời, có nghi ngờ nhất định phải giải thích, khí chất người đàn bà thép hoàn toàn phát huy hết công suất trong cuộc đấu trí này.

Hình thức hoạt động của Thanh Khiết Thiên Hóa vô cùng đa dạng, số lượng nghiệp vụ đồ sộ, quả thậtcó rất nhiều chi tiết sơ hở để lợi dụng, cuối cùng lấy hạng mục Ngự Phong Viên mấy năm trước ra, mộttrong ba điều kiện đầu tiên để xây dựng một công trình chính là bản dự toán vật liệu xây dựng, ở khâu này rất dễ kê cao chi phí, giảm bớt lợi nhuận, trốn tránh trách nhiệm nộp thuế theo quy định của pháp luật.

Đào Khê Hồng biết rõ, loại hành động bới trứng gà tìm xương này, phía sau nhất định có người chống lưng.

Văn bản xử phạt có liên quan nhanh chóng ban bố đến các phòng ban quan trọng trong công ty, hơn nữa còn công bố rõ ràng trên Website công ty.

Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao.

Thanh Khiết Thiên Hóa vinh quang trèo lên top tìm kiếm, đối với loại ngành thương nghiệp quốc doanh này, từ xưa đến nay dân chúng đều nghiêm khắc nhạy cảm, cộng thêm chứng cứ vô cùng xác thực, bỗng chốc nước miếng như thủy triều phun tới.

Cho dù bộ phận quan hệ xã hội của Thanh Khiết Thiên Hóa đã viết tâm thư xin lỗi công chúng, thừa nhận sai lầm đồng thời kèm theo biên lai chứng minh đã nộp bổ sung khoản thuế bị thiếu và tiền phạt đầy đủ.

Đáng tiếc, cư dân mạng vẫn kiên quyết không chịu buông tha.

[Tẩy chay Thanh Khiết Thiên Hóa!]

[ không bao giờ sử dụng dầu gội của Thanh Khiết Thiên Hóa nữa!]

[Tôi sẽ lấy sữa tắm đi chà toilet]

Mấy ngày nay khi đọc bình luận trên mạng, Giản Tích tức muốn hộc máu.

Đào Tinh Lai đang tuyên truyền phim ở thành phố khác không về được, cậu gọi video về phỉ nhổ, “Em không hiểu, chuyện quái gì thế này, trốn 5 vạn tiền thuế, cái kết luận này ngoài dự đoán thật đấy, quả thực không biết xấu hổ!”

Giản Tích cũng đau đầu, “Cả tuần nay mẹ không về nhà, không biết công ty có xảy ra chuyện gì khôngnữa.”

Hạ Nhiên xem như bình tĩnh nhất, có rất nhiều chuyện Giản Nghiêm Thanh không có cách nào ra mặt, chỉ còn mình anh chống đỡ cái nhà này.

Hạ Nhiên sống theo lý trí, anh xuy xét mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt rồi cho ra kết luận, “Số lượng công ty có hành vi bất chính bị đưa ra ánh sáng cũng không ít, mức độ nghiêm trọng so với chuyện này càng hạ bút thành văn, tại sao chuyện công ty của mẹ vừa nổ ra đã bị đưa lên đầu đề rồi?”

Đào Tinh Lai kích động, “Thủy quân! Có người mướn thủy quân! Lăng xê đây mà! Đồ hèn hạ!”

Lòng Giản Tích trầm xuống, cô nhìn Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên cũng nhíu mày, anh rút một điếu thuốc ra khỏi hộp rồi ngặm lên miệng nhưng không châm lửa.

Cả người Đào Tinh Lai nóng lên, “Em phải đi tìm Lý Tiểu Cường, cậu ta nhiều mưu ma chước quỷ lắm, em cũng muốn mướn thủy quân, dù sao em cũng là kẻ ngốc lắm tiền, phải dìm kẻ địch xuống!”

Giản Tích vội khuyên can, “Được rồi, em đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa, thân phận mình là gì em còn không biết à? Bây giờ em là người nổi tiếng, lỡ ầm ĩ thêm nữa, em có thể đóng phim được nữa không?”

Đào Tinh Lai cực kỳ phách lối, “thì không đóng nữa, dù cho có chuyển ra phía sau hậu trường em cũng là một cành hoa của đài truyền hình!”

Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, anh lấy bật lửa rồi đi đến bên cửa sổ, lúc này anh mới châm lửa, làn khói đầu tiên của điếu thuốc theo gió tản ra, anh híp mắt xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại một lần.

Đều là người có kinh nghiệm lăn lộn trong cuộc sống, không khó để phát hiện, hết thảy chính là một cái bẫy, thế lực đứng sau lưng không nhỏ. Có thể mạnh dạn dùng thủ đoạn này, thân phận nhất định là lão làng.

Kẻ thù trong kinh doanh sẽ không can thiệp vào giới chức quyền, vậy chỉ có thể là người trong nghề.

Mục tiêu là Giản Nghiêm Thanh.

Điều Hạ Nhiên sợ chính là, đây chỉ là mới bắt đầu.

Quả nhiên công ty của Đào Khê Hồng đã xảy ra chuyện. Bởi vì các bình luận tiêu cực tiếp tục lên men, nhiều nhà đầu tư lớn đều xin rút vốn, Thanh Khiết Thiên Hóa vừa khởi động một hạng mục lớn vào năm ngoái, đến nay mới đi được nửa chặng đường, tài chính bị đứt đoạn chẳng khác nào chết non.

Vì chuyện này, Đào Khê Hồng lo âu đến nổi bạc đầu.

Giản Tích cực kỳ đau lòng, cô xin nghỉ phép hai ngày để ở nhà chăm sóc bà, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, mọi chuyện chắc chắn có cách giải quyết.”

Tác dụng của lời nói có hạn, nhưng giờ phút này, ngoại trừ an ủi, Giản Tích không biết phải làm thế nào nữa.

“Đứa trẻ ngốc.” Đào Khê Hồng làm ra vẻ thoải mái tươi cười, song sắc mặt vẫn không giấu được sự mệt mỏi, “Con giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc Manh Manh, mẹ vẫn chịu đựng được.”

Hốc mắt Giản Tích đỏ lên, cô nắm tay Đào Khê Hồng, nắm rất chặt.

Đào Khê Hồng hỏi: “Hạ Nhiên đâu rồi?”

“anh ấy ra ngoài rồi ạ.”

Mấy ngày nay, anh cũng chẳng nhàn rỗi mà chạy vại khắp nơi bên ngoài.

“Haizz...” Đào Khê Hồng thở dài, bà nói lời thấm thía, “Con bảo nó cũng nghỉ ngơi đi, chuyện muốn tới có ngăn cũng không được. Tiểu Tích, ba con đi đến vị trí này, thật sự không dễ dàng gì.”

Nghe xong Giản Tích hiểu ngay, gia huấn nhà họ Giản, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều phải phớt lờ thân phận người cha, cô và Đào Tinh Lai cũng không lấy địa vị của cha mình ra khoe khoang.

“Có đôi khi, thanh bạch liêm khiết cũng chỉ có thể giành được chút tiếng tăm, còn lại đa phần sẽ bị coi là chim đầu đàn, không chịu nổi một phát súng.” Đào Khê Hồng cười cười, giọng điệu vừa tự giễu vừa cam chịu.

Giản Tích rớt nước mắt, “Mẹ.”

Đào Khê Hồng đưa tay, bà dùng đầu ngón tay lau nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt cô, “Làm mẹ người ta rồi mà cứ như trẻ con. Tiểu Tích, mẹ xin lỗi, khi ấy mẹ cố chấp theo ý mình mà phản đối con và Hạ Nhiên.”

“Con biết mẹ chỉ muốn tốt cho con.” Giọng Giản Tích nghẹn ngào.

“Duyên phận trời đã định trước, con đã dùng sự kiên trì của mình để chọn một mối duyên lành. Có Hạ Nhiên chăm sóc con, mẹ đã yên tâm.”

“không nói nữa, chúng ta không nói mấy lời này nữa.” Giản Tích liên tục lắc đầu, cô chịu không nổi bất cứ lời nói nào mang ẩn ý chia ly.

Thời gian hai mẹ trong trò chuyện trong ngày đều trở nên đặc biệt xa xỉ, công ty gọi điện thoại tới, Đào Khê Hồng mãnh mẽ lấy lại tinh thần, bà vừa nói chuyện điện thoại vừa thay quần áo, “Được, tôi tới ngay.”

Hạ Nhiên và Lục Hãn Kiêu đang tìm biện pháp đối phó, thực thế đã nghiệm chứng cho suy đoán của Hạ Nhiên, hoàn toàn chính xác, chuyện này là nhằm vào Giản Nghiêm Thanh. Từ xưa đến nay phe phái đấu tranh chưa bao giờ chấm dứt, ông lên chức sẽ khiến cho các thế lực khác thấp thỏm lo âu.

“Ông cụ nhà tôi tra được, nhìn ra chút ý đồ.” Lục Hãn Kiêu nói: “Đối phương là một tổ chức, phía trêncó người, không sợ phiền phức.”

Hạ Nhiên bực bội rít thúc, hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng cả hộp thuốc chỉ còn lại hai điếu.

Lục Hãn Kiêu vô cùng nghiêm túc, “Mọi chuyện đi đến bước này, chỉ có hai cách giải quyết. Thứ nhất, chú Giản tỏ thái độ xuống nước, từ bỏ quyền cạnh tranh. Thứ hai, núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn, tìm thêm các thế lực khác, lấy lớn hiếp nhỏ, đè bẹp bọn họ.”

Hạ Nhiên không lên tiếng, qua làn khói thuốc lượn lờ trong không khí, anh híp hai mắt lại.

“Còn nữa, thân phận của Đào Tinh Lai, nói không chừng sẽ nhanh chóng bị khui ra.” Lục Hãn Kiêu nhăn mặt, “đi từng bước từng bước một, cực kỳ thâm độc. Đúng rồi, tốt nhất cậu cũng đừng cho Manh Manh ra ngoài.”

Hạ Nhiên nóng nảy nghiền tắt đầu thuốc lá, “Đm nó chứ!”

anh nhìn ra mọi chuyện, tất cả những gì Lục Hãn Kiêu nói đều hợp lý, Hạ Nhiên không dám chậm trễ, ngày hôm sau, anh đưa Manh Manh đến chỗ bà ngoại. Bà ngoại tin Phật nên dứt khoát đưa Manh Manh vượt mấy chục km đến chùa cổ ở ngoại ô Đông Sơn tá túc.

Đào Tinh Lai rất nghi ngờ, “Chùa miếu ăn chay, Manh Manh của chúng ta không có thịt ăn, nó sẽ chịu sao?”

Cậu đang nói chuyện video với Giản Tích, còn vừa nói chuyện qua video vừa lướt weibo, cậu chợt thét lên một tiếng, “không thể nào?!”

Giản Tích thần hồn nhát thần tính, “Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

Đào Tinh Lai lập tức cười ha hả, “không có gì, có fan hâm hộ khen em đẹp trai hơn Lương Triều Vĩ.”

Giản Tích thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập thình thịch lên vì sợ.

Kết thúc cuộc gọi video, Đào Tinh Lai không dám nói, trong bình luận trên weibo cậu đã xuất hiện dòng chữ, “anh chính là con trai của Đào tổng Thanh Khiết Thiên Hóa đúng không?” “Đồ chó trốn thuế, cút đi“.

Tuy rằng chỉ có rải rác vài bình luận, nhưng từ khi xuất hiện, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được tốc độ phát tán điên cuồng leo lên hàng top của bình luận này.

Sau đó Lý Tiểu Cường lập tức gọi điện thoại tới, “Bé Đào, đã xảy ra chuyện gì rồi, thời điểm này ngàn vạn lần không thể đụng tới họng súng, có rất nhiều nhãn hiệu lớn đang mời cậu làm người phát ngôn đấy!”

Nghe xong Đào Tinh Lai nổi giận ngay lập tức, “Đó là mẹ tôi đấy! Tôi là con trai ruột của bà ấy!”

Lý Tiểu Cường cũng nổi điên, “Cậu đã ký hợp đồng rồi, hơn nữa lại đang trong thời kỳ tuyên truyền phim, nếu xuất hiện vấn đề nghiêm trọng gây ảnh hưởng tiêu cực, cậu phải đền hợp đồng do làm trái với điều khoản đấy!”

Đào Tinh Lai: “Tiểu Cường, ngày mai cậu không cần đi làm nữa. Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ lập tức đăng weibo mắng người!”

Cúp điện thoại, Đào Tinh Lai hùng hổ gõ bàn phím.

Câu đầu tiên còn chưa đánh xong, trang tin tức giải trí bỗng nhảy ra một tiêu đề.

Nhìn sang, Đào Tinh Lai há hốc mồm, tiêu đề chính là ----

[Ảnh hậu Kiều Thù mạnh mẽ bênh vực Đào Tinh Lai, mắng đích danh kẻ tung tin đồn.]

thì ra hai phút trước, weibo có hơn 6 nghìn vạn người hâm mộ của Kiều Thù thẳng thắn đăng một dòng thâm thúy, chửi thẳng mặt bình luận của thủy quân bôi xấu Đào Tinh Lai.

Hơn nữa còn phí phách viết ba chữ:

[Tổ cha mày!]

Weibo vừa đăng, chỉ một phút sau, hơn vạn người hâm mộ nhảy vào bình luận.

Đào Tinh Lai nơm nớp lo sợ, anh cầm lấy điện thoại tìm số Kiều Thù ấn nút gọi.

Kiều Thù bắt máy rất nhanh, “Ơ! Lạ quá à nha, rốt cuộc cũng có ngay anh chủ động tìm em rồi.”

“cô điên rồi phải không Kiều Thù?!” Đào Tinh Lai trực tiếp rống to, “Chuyện này có liên quan gì đến côhả! cô có còn muốn duy trì hình tượng ngự tỷ của mình nữa hay không! cô có biết làm như thế sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới mình như thế nào hay không hả?!!”

Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Vài giây sau, Kiều Thụ nhẹ giọng nói: “anh đang quan tâm em.”

“Quan tâm cái rắm!” Đào Tinh Lai giận điên rồi, “Mau xóa đi, nghe thấy chưa? Bộ phận quan hệ xã hội của cô đâu, chết hết rồi hả?”

Kiều Thù vui vẻ cười thành tiếng, “Đúng thế, chết hết rồi nha.”

Đào Tinh Lai: “...” Đồ bệnh thần kinh.

Cười đủ rồi, Kiều Thù hắng giọng một cái, tựa như thì thầm vào tai Đào Tinh Lai vậy, giọng điệu trở nên bóng bỏng.

cô nói: “Em rất thích anh, bất cứ lúc nào, em đều có thể chiến đấu vì anh.”

Hai mắt Đào Tinh Lai tối sầm, đầu óc trực tiếp bị lời dỗ ngon dỗ ngọt này thiêu thành kẻ ngốc.

~~~~

Tình hình gây chấn động cả ngành giải trí, trò đùa này quá lớn rồi.

Nhưng mà, chuyện đau đầu vĩnh viễn ở ngay trước mắt chứ không xa, giữa trưa ngày hôm đó, nhân viên điều tra của Ban Kỷ Luật Thanh Tra đến tận nơi tìm Giản Nghiêm Thanh. Thái độ của họ rất ôn hòa, cách nói chuyện uyển chuyển, ba chữ thư tố cáo lại chứng thực suy đoán của Hạ Nhiên.

Chuyện anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.

“Giản thị trưởng, xin ngài thông cảm, chúng tôi không có ý tứ gì khác, chẳng qua chúng tôi chỉ làm theo trình tự, chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật với bên ngoài.”

Nghe xong Giản Nghiêm Thanh không hề cảm thấy ngoài ý muốn, “Được, nhưng tôi cho tôi xin 5 phút.”

Đợi mấy người bọn họ đi ra ngoài cửa chờ, Giản Nghiêm Thanh mới xoay người nói với Hạ Nhiên, “Con đừng tìm người nhờ cậy lung tung, cũng đừng bị mấy tin tức bậy bạ nhiễu loạn.”

Hạ Nhiên nghiêm túc gật đầu, anh biết rõ, bất kỳ một cành ô-liu nào chìa ra trong hoàn cảnh khốn khó đều có thể là viên đạn bọc đường.

Sắc mặt Giản Nghiêm Thanh khẽ thả lỏng, ông trầm mặc hai giây rồi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhiên mộtlần nữa, “Tiểu Tích và Tinh Lai đều phải nhờ con chăm sóc.”

Hạ Nhiên không nói một lời, nhưng ánh mắt anh kiên định, im lặng hứa hẹn.

Chuyến đi này của Giản Nghiêm Thanh, hoàn toàn chính là cao trào của ván cờ này.

Sau khi Giản Tích nghe tin, suýt chút nữa cô đã sụp đổ.

Hạ Nhiên ôm chặt cô vào lòng, “Đừng sợ, có chồng em ở đây.”

Giản Tích níu lấy vạt áo anh, nước mắt làm vải vóc ướt sủng, cô nghẹn ngào ăn nói lung tung, “Có khi nào ba gặp chuyện chẳng lành không anh?”

Bàn tay Hạ Nhiên vuốt ve lưng của cô từng cái từng cái một theo tiết tấu.

Sau đó lời anh giống như một viên thuốc an thần, từng chữ vang vọng:

“không đâu.”

Nhà họ Giản rối loạn gà bay chó sủa, đối phương quá cao tay, từng chứng cứ đều sắp đặt hết sức tinh vi, hết khâu này tới khâu khác, quyết tâm bức chết người trong cuộc. Hạ Nhiên nhớ tới lời Lục Hãn Kiêu đã nói ----

“Núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn, tìm thêm các thế lực khác, lấy lớn hiếp nhỏ, đè bẹp bọn họ.”

Vì thế, trong buổi xế chiều khi Giản Nghiêm Thanh gặp chuyện không may, anh không hề do dự lái xe xuôi về phía Nam, thẳng đến tỉnh Diêu.

~~~~

Tối nay thời tiết thay đổi, mưa như trút nước.

Nhà họ Hạ ở tỉnh Diêu, đèn đuốc sáng trưng.

Trong bóng đêm, Hạ Nhiên đứng thẳng lưng bên ngoài, cả người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cửa chính.

Đứng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cửa cũng mở ra, khe cửa từ từ mở rộng, ánh sáng trong nhà theo đó mà nối tiếp tuôn ra ngoài.

Hạ Chính An mặc bộ quần áo vải bố may theo kiểu Tôn Trung Sơn, hai tay ông vắt chéo sau lưng, thong thả đi ra.

Hạ Nhiên nuốt nước miếng một cái rồi thốt lên: “Ba.”

Sắc mặt Hạ Chính An chẳng chút xúc động, mặt mày cứng rắn, khí chất sắc bén.

Đứng lâu quá, lưng Hạ Nhiên tê rần, anh chẳng màng đau nhức mà tóm tắt mọi chuyện từ đầu đến cuối, nói giản lược cho Hạ Chính An nghe.

Nghe xong, Hạ Chính An im lặng thật lâu rồi mới cười mỉa mai, “Chẳng phải mày có năng lực lắm sao? Ông trời cũng không trấn áp được mày mà. Sao thế? Bây giờ lại đến cầu xin tao là thế nào?”

Hạ Nhiên hít sâu một hơi, “Ba, đúng là con đến cầu xin ba đó. Ba muốn đánh phải không? Con chịu được. Nhưng nể tình Manh Manh và Giản Tích, ba có thể ra mặt được không?”

“Dựa vào cái gì?” Giọng Hạ Chính An đầy ghét bỏ, “Mày là cái thá gì?”

Hạ Nhiên há to miệng, lời nói ra đến đầu lưỡi thì bẻ lái, hoàn toàn nuốt trở vào trong.

Cha con bất hòa nhiều năm, cơn giận của Hạ Chính An khó nguôi, sau khi trút hết ra ngoài, trong lòng ông mới thoải mái được một chút, nhưng ông vẫn chưa hoàn toàn hả giận, vì thế ông nói: “Cầu xin người ta thì phải có dáng vẻ cầu xin chứ. Mày nhìn mày xem, không tình nguyện, nói gì cũng vô ích!”

Ông vừa dứt lời, ngay tại dấu chấm thang (!) cuối câu, hai đầu gối hạ Nhiên bỗng gập lại, “Bịch” mộttiếng, quỳ trên mặt đất.

Mây đen trên bầu trời che khuất ánh trăng, ánh mắt Hạ Nhiên vừa mệt mỏi vừa cố chấp ----

“Ba, con cầu xin ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.