Ánh Dương Soi Lối

Chương 20: Chương 20




Khương Dương gần như là kéo Hứa Liên Nhã ra khỏi con hẻm, cô không nói tiếng nào, dùng hết sức rảo bước đi theo. Cô có thể nhận thấy tâm trạng anh hiện không được tốt, như mới trở về từ bên bờ phẫn nộ.

“A Dương...” Hứa Liên Nhã ướm lời gọi anh, nhưng anh không đáp, cô lại lớn tiếng hơn, “A Dương!”

Rốt cuộc Khương Dương cũng dừng lại, Hứa Liên Nhã nhìn theo anh: “Anh sao thế?”

“Không sao.” Khương Dương nói, “Em về tiệm trước đi, tói nay chắc hẳn bọn họ sẽ tìm em hỏi mấy câu, đừng lo gì cả, cũng chỉ là điều tra tình hình công việc của cậu ta thôi, cứ thành thật trả lời.”

“Anh đi đâu?”

“Anh?” Trông Khương Dương cũng không biết rõ mình sẽ đi đâu, “Anh đến chỗ Lương Chính.”

Vẻ mặt anh không thấy nét ôn hòa, e là không thể hỏi được nguyên do gì từ anh. Hứa Liên Nhã chỉ đáp “được”, rồi lái xe về tiệm.

Lúc về đến nơi thì đã hơn ba giờ, Hạ Nguyệt lo lắng hỏi: “Thế nào?”

Chuyện rất rõ ràng, đơn giản chỉ là nhân viên của cô là kẻ trộm mèo đồng thời là con nghiện, vì để mua thuốc mà trộm, có thể Khương Dương cũng dính dáng đến nhưng rồi lại bị gạt ra một mình, sự việc trở nên đáng ngờ, nghi vấn chồng chất kéo đến.

“Không tìm thấy người đâu.” Hứa Liên Nhã đành phải nói dối, “Tối nay tiếp tục liên lạc xem sao.”

Ngoài cung cấp vài suy đoán của mình ra, Hạ Nguyệt cũng chẳng còn cách gì, đúng lúc có khách đến, hai người liền vội vã làm việc.

Trừ chuyện này ra, Hứa Liên Nhã còn phải cân nhắc đến chuyện ít đi một nhân viên nam, hai cô gái là cô với Hạ Nguyệt sẽ phải sắp xếp được ca làm như thế nào.

Không lâu sau Lôi Nghị gọi điện lại cho cô, nói vừa rồi đang ở bên ngoài, hỏi cô có chuyện gì.

Cuộc gọi này đã trễ một tiếng đồng hồ, Hứa Liên Nhã nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem lúc nào bố rảnh thì đến đây ăn bữa cơm, cũng sắp đến mười bốn tháng bảy rồi... Nếu không thì để con qua cũng được.” Lại lần nữa cô nói dối.

Có lẽ Lôi Nghị đang xem lịch, một lát sau mới cười nói: “Cũng được. Đột ngột gọi điện đến làm bố tưởng có chuyện gì vui nữa chứ.”

“Có thể có chuyện gì chứ,“ Hứa Liên Nhã tự giễu, “Chỉ là lâu rồi không gặp bố.”

Lôi Nghị nói: “Được, hôm đó bố sẽ gắng xin nghỉ phép, cùng con gái bố ăn bữa cơm đoàn viên.”

Vô hình trung, ln đã tiếp thêm sức mạnh cho cô và cũng là nơi để cô ỷ lại, Hứa Liên Nhã bình phục tâm tình lại rất nhiều. Sau bóng lưng độc lập là sự ủng hộ liên tục không ngừng, bố vì cô mà bị ràng buộc ở một thành phố xa lạ này, cho dù cô có làm hỏng chuyện thì vẫn có ông giúp đỡ dọn dẹp tàn cuộc, nhưng vì để bớt phiền toái cho ông, cô phải gắng sức làm hết.

***

Màn đêm buông xuống, Hạ Nguyệt về trước, Hứa Liên Nhã thấy không có khách hay chó mèo nào bị bệnh ở lại nên cũng định đóng cửa sớm.

Vừa nghĩ đến đó thì có hai người đi đến cửa, bước vào tiệm nhìn quanh. Một người là cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục màu xanh nhạt, người kia chính là Quách Dược.

Hứa Liên Nhã bước ra từ sau quầy tiếp tân, hỏi: “Chuyện gì?”

Người cảnh sát đưa thẻ chứng nhận ra cho cô, rồi theo thói quen nghề nghiệp hỏi cô biết được gì về tình hình của Chu Khải Quân.

Quách Dược nghiêm mặt, hoàn toàn trái ngược với Khương Dương lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.

Người cảnh sát chỉ hỏi về tin tức và biểu hiện thường ngày của Chu Khải Quân, câu hỏi đơn giản, không khiến người khác cảm thấy đây là vụ án to tát gì, Hứa Liên Nhã phối hợp trả lời từng câu. Nhưng cô không bị hỏi buổi chiều đã đi đâu, dường như họ không nghĩ là cô với hiện trường có liên quan gì đến nhau, chỉ coi là đến giờ cô mới biết Chu Khải Quân bị bắt.

Người cảnh sát hỏi xong, Quách Dược bèn bảo anh ta ra ngoài chờ, mình còn mấy câu muốn hỏi. Cảnh sát kia cũng không để ý gì, bước ra ngoài hút thuốc lá.

“Cô là bạn gái của A Dương?”

Hồi chiều anh ta với Khương Dương cứ phải gọi là gươm súng sẵn sàng, bây giờ lại gọi là “A Dương”, đúng là thân mật vừa khó hiểu vừa bất ngờ.

Hứa Liên Nhã nói: “Chuyện gì?”

Quách Dược cũng đoán được cô sẽ không thừa nhận, chỉ coi là cô đang ngầm thừa nhận, “Hai người qua lại bao lâu rồi?”

Hứa Liên Nhã không thích bị người xa lạ thăm dò như vậy, bèn hỏi: “Có liên quan đến vụ án của Tiểu Chu sao?”

“Không,“ Quách Dược nói, “Chỉ là muốn biết cô hiểu cậu ta được bao nhiêu thôi.”

Hứa Liên Nhã không thích luận điệu ngoằn nghèo của anh ta, “Nếu không liên quan gì đến vụ án thì mời anh về cho.”

“Vì tôi không khách khí với cậu ta, nên cô cũng có địch ý với tôi.”

“Tôi không biết quan hệ giữa hai người, cho dù các anh có va chạm gì nhau thì cũng không liên quan đến tôi, càng sẽ không vì anh ấy mà giận cá chém thớt lên anh.” Hứa Liên Nhã nói, “Tôi sắp đóng cửa rồi.”

Quách Dược đổi ánh mắt, trong hoài nghi xen lẫn tia tán thưởng, “Vậy để tôi hỏi thắng, xế chiều hôm nay ở nhà của Chu Khải Quân, cậu ta có từng một mình ở trong phòng ngủ không?”

Hứa Liên Nhã nhớ lại, câu trả lời là có, lúc đó anh vào phòng ngủ gọi điện, còn cô cố ý đóng cửa ban công cho anh.

Nhưng hình như nếu thành thật đáp thì sẽ thua thiệt, cô liền nói: “Anh đang nghi ngờ anh ấy.”

Quách Dược nói như uy hiếp: “Cô có biết trước kia cậu ta làm nghề gì không?”

“Cảnh sát cũng không làm bạn với kẻ cắp.”

Gương mặt nghiêm như đá của Quách Dược cuối cùng xuất hiện nụ cười, nhưng cực kỳ châm chọc, “Cô đúng là tin cậu ta thật đấy.”

“So giữa anh với anh ấy, dĩ nhiên tôi chọn tin anh ấy.”

Quách Dược cũng không giận, nói tiếp: “Trong phòng ngủ có thể bị mất một vài thứ.”

Hứa Liên Nhã lập tức im bặt, rồi một giây tiếp theo đó liền nghĩ tới điều gì.

Ánh mắt của Khương Dương vào thời điểm nhìn thứ kia, đến giờ vẫn khiến cô chấn động.

Lúc Hứa Liên Nhã còn đang thất thần, Quách Dược lại nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ, anh ta liền rời đi.

***

Vừa rồi thẩm vấn Chu Khải Quân, Quách Dược đã xác nhận lại trọng lượng số lượng của thứ đồ đó với cậu ta. Phần lớn trong tình huống như vậy, người ta cũng chỉ có khái niệm mơ hồ mà thôi, chỉ là trời sinh Chu Khải Quân vì nghề nghiệp mà bình thường rất nhạy cảm với trọng lượng, lại vì không mua nổi nhiều thứ, nên mỗi lần qua cơn nghiện đều phải cân đo lại, nhìn xem còn dư bao nhiêu, chỉ một lượng bằng nắp chai cậu ta cũng không bỏ sót (những chuyện này là do sau đó Quách Dược moi ra được.)

Chu Khải Quân nghe thấy con số thì sững sờ một lúc, Quách Dược nhạy bén nắm bắt được, nói: “Ít đi?”

Chu Khải Quân liếm môi một cái, Quách Dược nhận ra rõ vấn đề, bèn dọa cậu ta: “Ít một chút với nhiều một chút, đãi ngộ về sau có thể khác nhau.”

Chu Khải Quân lập tức cơ trí, nói: “Là con số này!”

Cuối cùng Quách Dược vẫn để cậu ta đi phổ cập kiến thức, cái kiểu chỉ hít chứ không buôn như cậu ta là được đưa đi cai nghiện cưỡng ép, cân nhắc mức hình phạt theo số lượng đã trộm cắp.

Quách Dược lại đến tiệm của Hứa Liên Nhã, lập tức gọi cho Khương Dương... Máy bận!

Anh ta chửi khẽ một câu, rồi lại gọi cho Lương Chính, “Là tôi, Quách Dược, A Dương có ở bên chỗ cậu không?”

Lương Chính không thân với Quách Dược lắm, mà thực tế thì cũng không thấy cậu ta gần gũi với ai, ngoại trừ Thẩm Băng Khê thường xuyên dính lấy cậu ta. Quách Dược lên giọng hỏi tội như vậy khiến Lương Chinh nghe mà nổi nóng, nói: “Chuyện gì?”

“Cậu ta đâu?”

Lương Chính nhìn Khương Dương đang gọi điện bên ngoài sạp báo, nói: “Ở đây.”

“Có phải cả chiều nay cậu ta đều ở chung với cậu không?”

“Ừ.” Lương Chính đáp qua loa.

“Bảo cậu ta nghe điện thoại.”

“Anh ấy đang gọi điện.”

Quách Dược im lặng một hồi lâu rồi dặn dò: “Cậu coi chừng cậu ta giùm tôi, tôi đến tìm hai người.” Rồi cũng không để ý xem Lương Chính có đồng ý hay không, tắt máy trước.

Lương Chính nhìn chằm chằm màn hình điện thoại quay về trang chủ, thầm chửi một câu trong lòng.

Khương Dương đứng dựa vào hàng rào gọi điện với Hứa Liên Nhã, giọng nói ở đầu dây rất gấp gáp, nhưng không để anh biết.

“Anh đang ở đâu?”

Khương Dương nói: “Làm sao à?”

“Bây giờ anh tới nhà em được không?”

Sau khi quay về từ bờ biển trong ngày thất tịch đó, quan hệ của hai người dường như đã tiến vào một giai đoạn mới, Khương Dương cũng không nghĩ gì nhiều trước lời mời đó, nói: “Được chứ.”

“Bây giờ tới luôn đi.”

Anh bật cười, “Không chờ nổi vậy sao.”

“Em muốn gặp anh.”

Anh hoàn toàn không chống lại nổi, nói: “Đến ngay.”

Anh cẩn thận nhét điện thoại và túi quần, quay lại sạp báo nói với Lương Chính: “Anh ra ngoài một lúc đã.”

Lương Chính nói: “Quách Dược tìm anh.”

Khương Dương nhìn xung quanh, “Đâu?”

“Bảo anh chờ, anh ta sẽ đến ngay.”

Khương Dương hừ một tiếng xem thường, “Bây giờ anh không thuộc sự quản lý của anh ta.”

Còn chưa gặp mặt mà cả hai đã công kích nhau, Lương Chính thầm than một tiếng rồi nói: “Là em chuyển lời hộ.”

Khương Dương phất tay một cái, ý bảo đã nghe rồi, sau đó ngồi lên chiếc motor của mình, nhả khói lao đi.

***

Khương Dương dừng motor trong bãi đậu xe dưới tầng một, đúng lúc có người đi ra, anh vội vàng đi vào bắt kịp thang máy đang đi lên.

Trong thang máy chỉ có một người đàn ông, quần áo phẳng phiu, tóc chải kỹ càng, cầm trong tay một bó hoa bách hợp trắng.

Khương Dương đang định ấn số tầng, nhưng tay mới đưa ra giữa chừng thì phát hiện số “27” đang sáng, anh bèn thu tay về, lui ra sau mấy bước đứng dựa vào góc tường.

Hai người đàn ông đứng riêng rẽ hai bên giống như hai mặt đối lập trong ấn tượng của người qua đường: Một người là kiểu lôi thôi lếch thếch mà bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp ở ven đường, anh ta có thể là thợ sửa xe hai tay đen sì, có thể là anh chàng giao hàng nhanh phơi nắng ngăm đen bóng loáng, cũng có thể là tài xế mệt mỏi dỡ dàng từ trên xe xuống; người đàn ông còn lại thì trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt, đồng hồ cao cấp trên cổ tay làm nền cho áo sơ mi đẹp đẽ, quần tây là phẳng cùng với giày da sáng bóng, kiểu người như vậy chỉ có thể xếp vào hàng nhân vật tinh anh.

Giữa đường không có ai đi lên, thang máy nhanh chóng đến tầng 27. Người đàn ông nhấc chân bước ra, Khương Dương đuổi theo.

Ra khỏi thang máy, người đàn ông rẽ trái đi trên hành lang, mà đó cũng là mục tiêu của Khương Dương, nhà Hứa Liên Nhã nằm ở cuối.

Hành lang trống rỗng, cửa nhà hai bên khóa chặt, người đàn ông đó và Khương Dương một trước một sau bước đi, đèn nơi hành lang theo tiếng bước chân dần sáng lên, mà từng tiếng đó tựa như cũng dội vào lòng Khương Dương, càng lúc càng lớn.

Chợt một hình ảnh lướt qua trong đầu anh, dường như anh đã thấy đóa bách hợp trắng này ở trong nhà Hứa Liên Nhã.

Khương Dương dần chậm bước chân, cách người đàn ông đó chừng một căn nhà. Người đàn ông dừng lại trước cửa nhà Hứa Liên Nhã, sửa lại cổ áo, ánh mắt chẳng biết vô tình hay cố ý mà quét về phía anh, cũng không vội nhấn chuông.

Khương Dương bèn nhấn chuông cửa của căn nhà trước mắt anh, đồng thời thầm mong tốt nhất là không có ai ở nhà.

Đáng tiếc chuyện không như mong muốn, cánh cửa gỗ bật mở từ bên trong, là một người phụ nữ xa lạ, cách cửa chống trộm cảnh giác hỏi: “Anh tìm ai?”

Khương Dương nương theo ánh sáng trong phòng mà nhìn số 2705 trên cửa, vừa rồi cánh cửa đóng bị cửa chống trộm cản tầm nhìn nên không thấy rõ.

Anh giả vờ ngạc nhiên, hỏi: “Đây không phải là 2715 sao?”

Quả nhiên người phụ nữ đó nói: “Anh nhầm rồi, đây là 05, 15 ở chỗ khác.”

Khương Dương nói xin lỗi.

Người đàn ông trước cửa nhà Hứa Liên Nhã như xem kịch đủ rồi mới nhấn chuông.

Khương Dương cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến thang máy.

***

Hứa Liên Nhã nghe thấy tiếng chuông, gần như bật nhảy từ trên sofa xuống. Do đi nhanh quá, cô vô tình đập vào bàn trà, bắp chân đau điếng.

Cô không nhìn qua mắt thần mà trực tiếp mở cửa gỗ ra, chợt mọt mảnh trắng xóa đập vào mắt, cô suýt không phản ứng kịp.

Câu “anh tới rồi à” lên đến bên miệng liền miễn cưỡng sửa thành “là anh à“.

Hà Tân cố ý nhìn hành lang không một bóng người một cái, rồi nói: “Chẳng lẽ còn có người khác?”

Hứa Liên Nhã đẩy cửa chống trộm ra, uể oải, “Chuyện gì?”

Trong đầu cô hiện giờ rất rối, lời của Quách Dược còn chưa tiêu hóa xong thì lại vướng phải một vị khách không mời mà đến. Đã một thời gian cô không gặp Hà Tân, gần như đã quên đi chuyện không vui lần trước.

Hà Tân vào nhà, đưa hoa cho cô, Hứa Liên Nhã chỉ ôm lấy, không lập tức đặt xuống.

“Trông có vẻ không hoan nghênh anh lắm nhỉ.”

“Không...” Ngoài miệng vẫn còn nói cứng, cô lùi lại nhìn điện thoại, đã bốn mươi phút trôi qua từ khi nói chuyện điện thoại với Khương Dương, nếu anh đã đến, thì hẳn bây giờ đang ngồi trên sofa uống trà.

“Anh đến đón Tước gia về.”

“Được.”

Không cần cô gọi, Tước gia đã vẫy đuôi nhiệt tình, ngày thường Hứa Liên Nhã chăm sóc nó như thế, vậy mà lúc này thật đúng là không tim không phổi. Tiểu Qua, à nhầm, là Hỉ Thước - con mèo kia vẫn cứ trốn biệt đi đâu, nó không quen với Hà Tân, kiêu ngạo như vậy ngược lại khiến chủ nó cảm thấy thân thiết.

Cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng nhớ đến việc đặt hoa xuống, nhưng chỉ tiện đặt trên bàn, sau đó nói: “Sau này đừng tốn kém vậy nữa.”

Hà Tân nhìn cô đang tránh né, “Em không thích?”

Không biết là hỏi không thích hoa, hay không thích chuyện anh tặng hoa.

Hứa Liên Nhã không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Còn có việc gì nữa không, nếu không có gì thì em ra ngoài trước đây.”

Cô cầm lấy chìa khóa trên bàn, cho dù quá khứ của anh không liên quan gì đến cô, thì cô vẫn muốn biết rõ rốt cuộc anh là hạng người gì.

Hứa Liên Nhã mấy năm mở tiệm bôn ba trường đời, đã tiếp xúc với đủ kiểu người, tuy cô không dám nói mình nhìn thấu, nhưng dẫu gì cũng có thể phân biệt được khí chất với nội tình. Duy chỉ có Khương Dương, trước hôm nay cô rất tin vào trực giác và phán đoán của mình, có thể cảm nhận được đường nét mơ hồ, nhưng bây giờ lại không thể.

Ánh mắt xa lạ khi anh nhìn những thứ đó khiến cô sợ hãi, lời nói và việc làm của Quách Dược càng làm gia tăng mối nghi này.

Hứa Liên Nhã muốn đi, nhưng Hà Tân đã giữ tay cô lại, giọng lạnh lụng, “Em đi tìm ai?”

Cô chẳng muốn nói dối, “Đồ của Tước gia ở cạnh ổ của nó, anh tự dọn dẹp đi. Lát nữa nhớ cài cửa lại.”

Cô hất tay Hà Tân ra, gần như là lao ra ngoài.

Hứa Liên Nhã chỉ tập trung mà đi nên không để ý đến xung quanh, không hề phát giác ra chiếc Audi của Hà Tân theo sát con Chevrolet của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.