Mùa thu ở thành phố ven biển phía Nam tùy hứng thoát khỏi bản chất mà mẹ thiên nhiên ban sẵn, ở chỗ khác hễ sau trung thu là đã thấy lạnh, nhưng hạ tuần tháng mười nơi đây chỉ dựa vào khác biệt thể chất mà thêm hay bớt một lớp áo mỏng. Hứa Liên Nhã cũng không mặc thêm nhiều đồ, chỉ mặc áo liền quần màu trắng lộ vai, cắt xén rất hợp dáng người.
Phùng Nhất Như hẹn cô đi ăn đồ nướng ở thành phố ẩm thực, lúc trông thấy cô thì sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, “Trời ơi... Sao mày gầy dữ vậy!”
Hứa Liên Nhã cười một tiếng, “Không phải nên khen đẹp sao?”
“Đẹp thì luôn đẹp rồi, còn cần phải khen à.” Rồi lại nhìn ra sau lưng cô, không thấy ai bước xuống từ xe Chevrolet màu đỏ nữa, Phùng Nhất Như nói: “Chỉ một mình mày à?”
“Ừ.”
“Vị nhà mày đâu rồi?”
“Ừ?”
“Haiz...” Phùng Nhất Như cho cô giả ngu, “Chính là cái người lần trước tao gặp trong tiệm ấy, bạn trai mày!”
“... Chia tay rồi.”
Phùng Nhất Như mở to mắt, “Còn chưa chính thức ra mắt với tao mà!”
“Đi thôi.” Hứa Liên Nhã quàng tay cô ấy, đi vào thành phố ẩm thực.
Người nơi khác đến thành phố này rất nhiều, do đó mà tạo nên khẩu vị ăn uống từ bắc đến nam, khu tập trung các quán ăn nhà hàng này phần lớn đều là cửa hàng mặt tiền một tầng, xây hình vòng, ở giữa là bãi đậu xe lộ thiên rộng lớn, không ít người lái xe đạp đi dạo xung quanh, trước ngực cài etiquette đèn LED, hai chữ phát sáng: lái thuê. Trời vừa nhá nhem tối thì đã có người say ngà ngà ngã bên ven đường, được bạn đi cùng đỡ.
Phùng Nhất Như đề cử một quán thịt nướng không xa lối vào là mấy, xây theo kiểu quán rượu, được lắp đặt ánh đèn mờ mê hoặc, bàn ghế bằng gỗ, trần nhà như lều vải căng to, treo nhiều hàng dây quốc kỳ của các quốc gia khác nhau, chính giữa sân khấu là một mũi thuyền, có cô ca sĩ vừa bắt đầu cất tiếng hát.
Hứa Liên Nhã lần đầu đến đây, gọi đồ ăn đều do Phùng Nhất Như đảm nhận.
Phùng Nhất Như nói: “Chúng ta cũng gọi bia nhé?”
Ở đây chỉ cách chỗ ở của Hứa Liên Nhã một khu, cô nhớ lại ở ngoài cửa có lái xe thôi, liền nói: “Được.”
Phùng Nhất Như sảng khoái gọi một vại bia ly, ngoài ra còn gọi thêm bảy tám món gì đó nữa, Hứa Liên Nhã nhìn xong hết rồi nói: “Đủ chưa.”
Phùng Nhất Như liền để phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Phùng Nhất Như cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Hứa Liên Nhã, cho đến khi Hứa Liên Nhã hơi hất cằm, “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Phùng Nhất Như thànnh thật nói: “Nhìn mày có vẻ mệt, tiều tụy quá.”
“... Trang điểm rồi mà cũng nhìn ra được à?”
“Ánh mắt đấy.”
Hứa Liên Nhã cũng không che giấu gì, day huyệt thái dương nói, “Thời gian trước bận rộn quá.”
“Thất tình chứ gì.”
Quả nhiên vẫn không thể nào dễ dàng tránh đề tài này được.
Hứa Liên Nhã kể lại chuyện của Tiểu Chu, cô không có thói quen kể khổ, đợt trước chưa xử lý xong nên vẫn không nói với cô ấy, âu cũng là sợ cô ấy lo lắng suông.
“Sao bây giờ mày mới nói với tao chứ!” Quả nhiên Phùng Nhất Như cất cao giọng, “Hai tháng này chỉ có hai đứa con gái tụi mày bận thôi đấy!”
“Chứ mày không phải con gái à.”
“Đâu giống chứ, tao là đi làm cho người khác, không cần chịu lời lỗ, đi làm đúng hạn là có thể cầm được tiền lương. Còn mày lại cực nhiều vậy...” Phùng Nhất Như lại hỏi, “Vậy bây giờ thì sao, tuyển được nhân viên nam mới chưa?”
Hứa Liên Nhã lắc đầu, thấy cô ấy định làm ầm lên thì vội đè tay cô ấy lại, nói: “Cũng đừng ngạc nhiên, lúc mới bắt đầu mở tiệm không phải chỉ có một mình tao lo toan thôi sao. Có mấy người tới nhưng không hợp, không bằng để tao tự làm.”
“Mày đừng có khoe khoang, nên nghỉ ngơi đi.”
Phục vụ bưng ly bia lên trước, Phùng Nhất Như lấy hai ly, yên lặng cạn ly với Hứa Liên Nhã, nhấp một hớp, chất lỏng lành lạnh trôi xuống có chút chát.
“Đợi qua khoảng thời gian này đã,“ Hứa Liên Nhã đặt ly xuống, “Ăn Tết xong chắc sẽ có không ít người đổi việc, đến lúc đó lại tìm thêm.”
“Bây giờ mới tháng mười, ít nhất còn gần nửa năm nữa đấy.” Phùng Nhất Như âm thầm lo lắng.
Hứa Liên Nhã cười, “Bớt đi một người thì tao kiếm được nhiều tiền hơn, không phải tốt sao.”
Phùng Nhất Như dẩu môi, “Mày cứ tự an ủi vậy đi. À đúng rồi...”
Câu “đúng rồi” của cô ấy giống như tia sáng hy vọng, cuối cùng đề tài cũng đã được đổi, Hứa Liên Nhã thở phào nhẹ nhõm.
“Sang năm tao tốt nghiệp có thể về nhà làm việc.”
Hứa Liên Nhã hăng hái nói, “Quyết định rồi?”
“Khoảng bảy tám mươi phần trăm.” Hàu nướng được đưa lên, Phùng Nhất Như cẩn thận gắp một con cho vào đĩa mình, “Giá phòng ở đây quá đắt, sau này tao chắc chắn không mua được nhà.”
“Còn chưa có việc mà nghĩ xa thế.” Hứa Liên Nhã tiếp tục nhấp ba, “... Tao làm bốn năm rồi, cũng có mua nổi đâu.”
Phùng Nhất Như cúi đầu gắp đồ ăn lên đưa vào miệng, “Nói thật, mày không buồn tí nào sao?”
Hứa Liên Nhã lại định cầm ly lên thì bị Phùng Nhất Như ngăn lại, mắng: “Bụng rỗng đừng uống bia, ăn gì đó lót dạ trước đã.”
“Ờ...” Lại mấy xâu thịt mông được đưa lên, Hứa Liên Nhã cầm lấy một xâu ăn cho có, “Còn một mình chưa từng nghĩ đến, còn lúc hai người... không rảnh mà nghĩ.”
Phùng Nhất Như suýt nữa nghẹt thở, xem thường nói, “Mày đúng là một túp lều tranh hai trái tim vàng đấy nhỉ.”
“Không...” Hứa Liên Nhã nghịch ly bia, “Có nhà đương nhiên là tốt nhất, nhưng không có cũng không sao, cũng không phải không có chỗ ở.”
“Đấy là vì mày còn chưa đến cái tuổi buồn rầu vì chuyện củi gạo dầu muối...”
Hứa Liên Nhã không biết vì soa Phùng Nhất Như còn chưa chính thức bước vào xã hội mà đã cảm khái như thế, liền nói: “Mày về nhà cũng tốt, bên mẹ mày quen biết nhiều người, có thể dẫn mày bớt đi đường vòng. Ở nhà cũng đừng buồn. Đủ kiểu công việc ổn định, còn giới thiệu cho mày một người đàn ông môn đăng hộ đối, yêu nhau mấy năm mấy tháng đó, rồi lại kết hôn, ba năm ẵm hai đứa, hai ông bà già cũng vui mừng.”
“...” Phùng Nhất Như hừ mũi, “Bị mày nói vậy nghe chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Ly bia lại chạm vào môi Hứa Liên Nhã, hài hước nói: “Vậy thì ở lại với tao.”
“Tao cũng muốn lắm,“ Phùng Nhất Như nói, “Nhưng ít nhất mày còn có bố mày ở bên này, còn người nhà tao ở bên kia hết.”
Nhắc đến Lôi Nghị, lòng Hứa Liên Nhã dịu xuống, “Ừ.”
“Thôi đến lúc đó rồi nói sau!” Phùng Nhất Như sảng khoái vất phiền não ra sau.
Trên sân khấu mũi thuyền đã đổi ca sĩ khác, cô ấy dùng chất giọng hấp dẫn của mình nói với mọi người rằng, sắp hát tặng một bài hát cũ của Mạnh Đình Vĩ.
Hứa Liên Nhã sửng sốt, khi cô ấy hát câu đầu tiên liền cụp mắt xuống.
Trong gió có đám mây làm mưa, một đám mây làm mưa.
Một giọng nam như vang lên bên tai Hứa Liên Nhã, giống tiếng đại dương nỉ non, vừa như gió đang thì thào kể.
Đáng tiếc lời ca tiếp theo không cách nào thành hình được, đã biến trở lại thành giọng nữ chân thật, giống như có một sợi dây thép vô hình quấn từng vòng quanh cô.
Người không tự chủ mà tô điểm ký ức, bỏ đi phần khó chịu nhất. Hứa Liên Nhã vô vị nghĩ, nếu có cơ hội lần nữa, nhất định sẽ để anh hát cho xong.
Trời sinh Phùng Nhất Như vạch áo cho người xem lưng, nói: “Aiz... mày với bạn, hức, bạn trai cũ của mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không hợp nhau.”
“Lời thoại quá kinh điển.”
Hứa Liên Nhã lại giải thích, “Gặp phải một vài chuyện, cách xử lý của anh ta tao không cách nào đồng ý được.”
Nói đến đây, đi sâu hơn nữa chính là thăm dò riêng tư.
Phùng Nhất Như thở dài.
“Mày thở dài cái gì.”
Phùng Nhất Như im lặng gặm hết một cánh gà giữa, rồi như hiểu được, nói: “Liệu mày có cảm thấy, nếu từ trước đến giờ mấy chàng bạn trai đã từng qua lại ấy đều không phải cùng một kiểu, vậy chắc chắn trong đó có một kiểu không hợp với mày.”
“Thế à.” Hứa Liên Nhã suy nghĩ rồi nói, “Cũng có thể cả hai đều không hợp.”
Phùng Nhất Như: “...”
Hứa Liên Nhã kiếm cớ bỏ qua lần dò xét này, Phùng Nhất Như nhìn cô không muốn nói nên cũng không ép...
Say sưa trò chuyện, ăn uống linh đình, cả Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như uống đến mức mặt đỏ bừng mới chịu về.
Tửu lượng của Hứa Liên Nhã được di truyền từ Lôi Nghị, lúc này còn có thể vững vàng đi thẳng, Phùng Nhất Như cũng không kém, chưa đến mức cà lăm nói chuyện, chẳng qua là có chút hưng phấn.
Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như tay trong tay bước ra khỏi quán thịt nướng.
Hứa Liên Nhã hỏi cô: “Mai mày không đi làm à?”
Phùng Nhất Như đưa tay ra ngăn, làm như đánh túy quyền, nói: “Đã uống thành ra vậy rồi, đi làm cái gì!”
Hứa Liên Nhã bị dáng vẻ của cô chọc cười, nói: “Tối nay mày đến chỗ tao đi, ở với tao.”
Phùng Nhất Như phóng khoáng ôm vai Hứa Liên Nhã, “Hà...!”
“Chúng ta đi tìm tài xế trước đã.”
Phùng Nhất Như gật đầu, “Ừ, chọn một anh đẹp trai!”
Hứa Liên Nhã dở khóc dở cười, “Mày nghĩ gì vậy chứ.”
Phùng Nhất Như không trả lời cô, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang đạp xe đi xung quanh.
“Người đó...” Phùng Nhất Như chỉ mấy người ở nơi lan can, một người trong đó ngồi trên lan can đưa lưng về phía các cô, hai chân đạp lên song sắt giữa lan can, còn những người khác đều đứng, “Cái người ngồi cao nhất kia, vai đó... lưng đó... chân dài nữa... nhìn ngon lắm!”
“...”
“Sao?” Phùng Nhất Như đã định rồi là liền thúc giục.
“Mày thích là được.”
Phùng Nhất Như cười hi hi, gửi đến cô một nụ hôn gió.
Phùng Nhất Như hất cằm, lớn tiếng kêu: “Này... Anh lái xe đẹp trai... ngồi trên lan can ơi...”
Bốn năm người đàn ông đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông ngồi trên lan can kia cũng trố mắt ra chốc lát, chợt tim Hứa Liên Nhã đập thình thịch.
Phùng Nhất Như thổi gió bên tai cô, “Sao nào, tao nói cũng không tệ phải không! Chính diện hay sau lưng đều như nhau!”
Người đàn ông ngồi trên lan can để quả đầu húi cua, lộ ra mỹ nhân tiêm nhàn nhạt, dưới sống mũi cao thẳng là hàm râu được cạo đều, xuống chút nữa, một chiếc nút bình an óng ánh yên tĩnh nằm trên cổ áo tròn màu đen, bên trái ngực cài etiquette với dòng chữ sáng đỏ: lái thuê.
Hứa Liên Nhã không đáp, Phùng Nhất Như lại lớn tiếng nói: “Đúng, chính là anh đấy anh đẹp trai mặc đồ đen.”
Đồ đen nghe theo nhảy xuống khỏi lan can, đi về phía Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như, từng bước tới gần, khoảng cách càng ngày càng ngắn như một mồi lửa thiêu đốt, một thứ gì đó sắp bùng cháy.
Muốn lái thuê à?” Người đàn ông hỏi.
Phùng Nhất Như nói: “Lái mấy năm rồi?”
“Mười năm.”
“Ồ, là tài xế lâu năm à.” Phùng Nhất Như đưa tay ra, “Để xem bằng lái nào.”
Người đàn ông lôi ví ra, rút tấm bằng màu đen trong đó ra.
Phùng Nhất Như nhìn một lát rồi đưa tới trước mắt Hứa Liên Nhã, nhưng cô lại dời mắt đi chỗ khác, nói: “Mày quyết định đi, tao hơi choáng.”
Phùng Nhất Như trả bằng lái lại cho anh ta, đọc địa chỉ nhà Hứa Liên Nhã, hỏi anh ta có biết ở đâu không.
Đồ đen gật đầu, “Biết.”
“Giá cả tính thế nào.”
Đồ đen nói: “Sau 11 giờ thì tính giá 70, nếu hơn 10 cây thì cứ 10 cây lấy 20, chưa đủ 10 cây vẫn làm tròn lên 10.”
“Anh áng chừng tổng cộng đi.”
“Từ đây đến đó là hai mươi mấy câu số, của các cô là 100.”
Hứa Liên Nhã nhìn sang nơi khác, không biết ánh mắt của anh ta rơi xuống chỗ nào. Cô bị nhắc đến là “các cô”, giống như giáo viên trên đường đi chơi xuân không quên người bạn nhỏ là cô bị lạc khỏi đội.
Phùng Nhất Như lấy điện thoại ra, “A... Vừa quá 11 giờ rồi...” Lại hỏi ngược lại Hứa Liên Nhã, “Mày thấy sao?”
Hứa Liên Nhã cũng không so đo gì, thuận miệng đáp: “Ừ...”
“Vậy ta đi thôi!” Phùng Nhất Như làm động tác tay lên đường.
Ba người đi đến bên chiếc Chevrolet màu đỏ, Phùng Nhất Như và đồ đen đều nhìn sang Hứa Liên Nhã.
“Nè...” Phùng Nhất Như đưa tay đụng cô một cái.
“Làm gì...”
“Chìa khóa xe!”
“À...”
Lúc này Hứa Liên Nhã mới từ từ sực tỉnh, cúi đầu lấy chìa khóa trong túi xách ra, chìa khóa xe và chìa khóa nhà va vào nhau kêu ting tang được cô đưa đến.
Đồ đen bước lại gần, giơ tay ra nhận chìa khóa.
Hứa Liên Nhã cảm nhận được ngón áp út và ngón út bị lòng bàn tay phủ lên, tê rần một trận, đầu ngón tay khẽ run lên, cô mở to mắt, đối mặt với con ngươi thâm sâu đen láy của người kia.
Anh ta cầm chìa khóa trong tay, đồng thời chuyển mắt sang chỗ khác.
Phùng Nhất Như không để ý đến động tác nhỏ giữa hai người, thúc giục bọn họ lên xe.
Đồ đen đi đến ghế lái, cách các cô một thân xe.
Phùng Nhất Như nói với Hứa Liên Nhã: “Mày ngồi trước đi.”
“Tại sao?”
“Không phải lúc nãy nói choáng à?”
Hứa Liên Nhã nói: “Bây giờ đỡ rồi.”
“Mày phải chỉ đường cho anh ta.”
Hứa Liên Nhã nói: “Anh ta biết đường.”
Phùng Nhất Như trực tiếp hỏi đồ đen, “Anh biết đường không?”
Đồ đen cướp lời Hứa Liên Nhã, nói: “Cô ngồi trước đi.”
Hứa Liên Nhã: “...”
Phùng Nhất Như cũng khẽ khàng nói: “Mày ngồi trước đi, gặp nguy hiểm chúng ta có thể trước sau giáp công, tao siết cổ anh ta còn mày tấn công vị trí yếu ớt của anh ta.”
Hứa Liên Nhã: “...”
Phùng Nhất Như vỗ vai cô như gửi gắm kỳ vọng, rồi mở cửa ghế sau ra.
Ba người lập tức ngồi vào chiếc xe nhỏ, dường như không gian bị nén lại rất nhiều.
Đồ đen không bật thiết bị chỉ đường mà trực tiếp nổ máy lái xe.
Phùng Nhất Như ngồi vị trí sau ghế tài xế, hai tay khoát lên lưng ghế, vừa vặn có thể thấy gò má của tài xế.
Người đàn ông này ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, nước da khỏe mạnh. Chỉ là đầu tóc húi cua cộng thêm bộ râu trông không khác gì tội phạm lao động cải tạo, nhìn có phần gian trá.
Phùng Nhất Như mệt mỏi nheo mắt lại, hình ảnh mặt bên của người đàn ông này cứ mơ mơ hồ hồ, nhưng bất chợt trong đầu nhảy ra một cảnh tượng.
Cũng là gò má đàn ông để râu, anh ta cúi đầu, hôn lên trán bạn thân cô.
Trong nháy mắt Phùng Nhất Như bừng tỉnh, sau khi chắp vá hình ảnh của người đàn ông đó trong trí nhớ, phát hiện trùng hợp với người trước mắt.
“Nè, anh đẹp trai...” Phùng Nhất Như vươn người ra trước hỏi dò, “Sao tôi cảm thấy nhìn anh có chút quen mắt nhỉ.”
“Cô nhận lầm người rồi.”
“Mày nhận lầm người rồi!”
Đồ đen và Hứa Liên Nhã đồng thanh đáp.
Đồ đen: “...”
Hứa Liên Nhã: “...”
Ánh mắt hai người chạm phải nhau, rồi lại vội vã dời đi.
Chỉ có những người yêu nhau mới tạo ra được sự ăn ý, cho dù chia xa đã lâu nay mới gặp mặt lại, thì sau khi trí nhớ thức tỉnh, có gì đó nhỏ bé giữa hai bên tự nhiên phát tán, không có cách nào giả vờ như là hai người xa lạ được.
“Ờ...” Nếu Hứa Liên Nhã im lặng, Phùng Nhất Như sẽ không phát hiện ra trong lòng cô có quỷ.
Cô không cam lòng nhìn hai người ngồi đằng trước.
“Anh đẹp trai, anh ở đâu thế?”
Đồ đen nhìn chằm chằm về phía trước, “Cô xem bằng lái của tôi rồi mà còn không biết tôi ở đâu sao?”
Hạ sách bắt chuyện bị lộ, Phùng Nhất Như liền cười ha ha: “Tại không nghe ra khẩu âm mà.”
“Ở bên này lâu khẩu âm ít nhiều cũng bị đồng hóa.”
“Nói có lý. Anh đến đây bao lâu rồi?”
“Lâu rồi.”
“Lâu là lúc nào, không lẽ là thế kỷ trước.”
“... Đầu thế kỷ.”*
(*Chỉ những năm đầu thế kỷ 20, khoảng 2001 trở đi.)
“Anh đây là đi làm thêm à?”
Từng câu từng chữ của người đàn ông này như mưa dầm bãi cát, để lại dấu vết lồi lõm trong lòng Hứa Liên Nhã, cô nghiêng đầu nói với Phùng Nhất Như: “Mày ngồi yên lại đi, đừng để bị đập đầu.”
Phùng Nhất Như ngộ ra, cô ấy đang bảo cô im miệng.
Cô ấy ra hiệu là đã thắt dây an toàn, nói: “Thắt chặt rồi, không ngã được.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng bản thân cũng chán nản ngồi lui ra sau.
Cứ như giáo viên đã bước vào lớp, lập tức trong xe im lặng đi.
Đồ đen nhìn thẳng lái xe, Hứa Liên Nhã hạ cửa xe xuống hóng gió, Phùng Nhất Như ở bên cạnh nhìn hai kẻ to xác chiến tranh lạnh như con nít, ngồi đằng sau hết nhìn đồ đen lại nhìn bạn thân.
“A...” Bỗng Phùng Nhất Như vỗ đầu một cái.
Hứa Liên Nhã đang ngẩn người bị dọa đến mức bả vai run lên, quay đầu lại, bất ngờ giáp mắt với người đàn ông đó trước, rồi lại như hai cực trái nhau của nam châm bị đẩy xa ra, đột nhiên dời đi nơi khác.
Đồ đen nhìn Phùng Nhất Như từ trong gương chiếu hậu.
Hứa Liên Nhã hỏi: “Sao thế?”
“Ây da, tao mới sực nhớ tuy mai không cần đi làm, nhưng ta phải giúp thầy trong khoa bọn tao sửa lại tài liệu!”
Hứa Liên Nhã cau mày, giống như đang nói: sao lúc đầu không nhớ ra.
Phùng Nhất Như cười đùa: “Vừa nãy uống nhiều nhức đầu, bây giờ mới nhớ.”
Hứa Liên Nhã: “...”
Tao không đến nhà mày nữa, tao về nhà trọ đây, nếu không sáng mai không kịp giờ mất.”
Trong giai đoạn thực tập, Phùng Nhất Như cùng với bạn học thuê nhà gần bệnh viện, suy cho cùng vẫn là sinh viên, có thói quen thuê nhà gần trường học.
Trên thực tế, chỗ của Hứa Liên Nhã cách khu bệnh viện không hề tính là xa.
“Anh đẹp trai, từ đây đến khu bệnh viện XX có được không?”
Đồ đen nói: “Được.”
“Vậy vòng qua bên kia để tôi xuống đi.”
Người đàn ông nhìn Hứa Liên Nhã ý hỏi được không, Hứa Liên Nhã nói: “Đến bên kia trước đi.”
“Được.” Anh ta quay trong tay lái, xe chạy sang làn bên phải.
Chiếc xe màu đỏ nhỏ nhắn chạy giữa đường trống trải, trong xe lần nữa rơi vào im lặng, chỉ để lại tiếng gió gào rít bên tai.
Nhanh chóng đến bệnh viện, Phùng Nhất Như nói: “Cho tôi xuống ở ven đường phía trước là được rồi.”
Xe tấp vào ven đường, đèn pha bật lên.
Phùng Nhất Như xuống xe, Hứa Liên Nhã hạ cửa xuống nghe cô ấy nói.
“Tao đi trước đây.”
Hứa Liên Nhã đáp: “Về đến nơi thì gửi tin nhắn cho tao.”
“Chỉ có mấy bước thôi mà, dọc đường cũng có đèn đường đấy, yên tâm.” Vừa nói vừa cúi người xuống, nói với vào bên trong, “Nè, anh đẹp trai ơi...”
Đồ đen nhìn sang, Phùng Nhất Như nói: “Phải chở người về an toàn đấy, tôi nhớ tên anh rồi...”
“Nhất định.”
Phùng Nhất Như cười thâm thúy với Hứa Liên Nhã, rồi xoay người đi vào tiểu khu.
Trên xe chỉ để lại Hứa Liên Nhã đang nhìn ra ngoài cửa sổ, và Khương Dương đã biến mất hai tháng đang nhìn cô.