Hứa Liên Nhã cầm bình trà, đứng sát vai Hà Tân đang chắn nửa cửa phòng bếp, hình như mùi rượu trên người anh càng lúc càng nồng.
Hứa Liên Nhã cười nhạo anh, “Anh còn đứng được à.”
Hà Tân nhún vai, tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ.
Mâm cơm đã dọn, chỉ có đàn ông ngồi bên bàn là rảnh rỗi trò chuyện, ai ai cũng mặt đỏ tía tai. Nhiệm vụ dọn dẹp rơi xuống người tiểu bối, Hứa Liên Nhã và hai chị dâu phụ trách rửa bát chùi nồi.
Bận rộn tiễn khách về, cũng đã gần đến chín giờ. Đến 0 giờ mới ra cửa đốt pháo, bây giờ mọi người đều chỉ ở trong nhà.
Hình như Hà Tân muốn tìm Hứa Liên Nhã nói chuyện, nhưng lại bị Hà Duệ bám lấy, Hứa Liên Nhã được thoát thân. Cô mượn cớ đi vất rác, cầm lấy điện thoại nhanh chân xuống lầu.
Gió lạnh ngoài phòng đập vào mặt, Hứa Liên Nhã không khỏi run lên.
Chắc hẳn bên kia không lạnh như thế này. Cô không khỏi nghĩ, bấm gọi điện cho A Dương.
Trong tiểu khu không thấy ai rảnh rỗi đi qua đi lại như cô, có lẽ nhà nhà cũng đang chầu chực trước tivi rồi. Còn chưa đến 0 giờ nhưng ở phương xa đã nghe thấy tiếng pháo đứt quãng, tiếng chờ máy tút tút dài trong điện thoại lại có vẻ vô cùng trống vắng.
Cuối cùng cũng có người bắt máy, cô bất giác siết chặt điện thoại hơn.
“Liên Nhã.”
“Ừ.” Hứa Liên Nhã không nhịn được di di mũi chân.
“Xong việc rồi à?”
“Anh đang ở đâu?” Hai câu hỏi đồng thời cất lên, Hứa Liên Nhã lấm lét nhìn trái phải, cứ như người kia sẽ rơi từ trên trời xuống vậy. Cây cầu Tình tiết vừa lãng mạn vừa lỗi thời, nhưng cô lại bắt đầu mong chờ.
Dĩ nhiên cuối cùng không có bóng ai. Sở dĩ ảo giác là ảo giác, vì nó biến tưởng tượng trở nên đẹp đẽ.
Triệu Tấn Dương nói: “Đang ở bên Lương Chính.”
Đầu kia rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người ồn ào, Hứa Liên Nhã đoán có lẽ anh đang núp trong xó nào đó nghe điện thoại.
“Anh ấy không về nhà ăn tết à?”
“Về rồi.” Anh nói, “Anh ăn giao thưa ở đơn vị xong mới về.”
“Ăn gì.”
Hình như anh thấp giọng cười, hẳn là nụ cười thỏa mãn khi nhớ lại, “Thịt bò.”
Hứa Liên Nhã vô thức đá một hòn đá nhỏ, “Anh định lần nào em hỏi anh, cũng trả lời câu này sao?”
Triệu Tấn Dương cười, lúc này cô nghe rất rõ, giống như không khí xung quanh hai má đã bị tiếng cười của anh làm biến động.
Triệu Tấn Dương không trả lời cô, chỉ hỏi: “Liên Nhã, năm mới rồi, có điều ước gì không?”
Hứa Liên Nhã không nghe rõ nên chỉ ừm một tiếng.
“Anh có thể giúp em thực hiện điều ước.”
Hình như chỉ những bé gái nhỏ tuổi mới có thể được hỏi câu hỏi này, Hứa Liên Nhã không thay đổi cách nghĩ được.
Cô nói: “Anh là phật tổ hay thần tiên?”
“Anh ư?” Anh cười cười, “Anh không phải là ai cả.”
“Anh là tên khốn kiếp.”
“... Ừ.”
Hứa Liên Nhã gảy đế giày đá văng hòn đá, “Rất khốn kiếp.”
“Em nói đúng lắm.”
“A Dương, em muốn gặp anh” Cô nói, muốn cùng anh ăn bữa cơm đêm giao thừa đầy náo nhiệt, muốn cùng anh nhìn kim giờ đồng hồ chỉ quá số 12, muốn cùng anh nghe tiếng pháo nổ, trong mùi kali nitrat cùng chúc đối phương năm mới vui vẻ.
Không biết Triệu Tấn Dương đang nghĩ gì, nhất thời không đáp.
Lời bày tỏ chưa có hồi đáp khiến cô cảm thấy ủ rũ, truy hỏi: “Anh thì sao?”
“Anh cũng muốn gặp em.” Cổ họng anh như có thứ gì đó chặn lại, giọng nghe cũng có vẻ trầm thấp tắc nghẹn.
Hứa Liên Nhã hỏi như đòi nợ: “Muốn bao nhiêu?”
Cách điện thoại, cô chỉ có thể tập trung vào giọng anh, nên dù nói rất bé nhưng cô vẫn nghe rõ.
“Liên Nhã, có phải lần nào em cũng muốn hỏi đến cấp độ nào đó không.” Nói thì nói thế, nhưng không có vẻ không nhịn nổi.
Hứa Liên Nhã nói: “Nếu anh nói thật thì tự nhiên có thể nói ra cấp độ được.”
Bên kia chỉ nghĩ một lát, rồi đáp: “Muốn lập tức bay đến bên em.”
“Sau đó thì sao?”
“Ôm em.”
Điện thoại như nóng lên, lòng bàn tay cô thấm rịn mồ hôi.
“Chỉ ôm thôi sao?”
Bên kia nói: “Lại xoay mấy vòng.”
“Mấy vòng?”
“Đến lúc thấy sao mới dừng.”
“Thấy sao rồi thì sao nữa?”
“Em chóng mặt, anh cũng hoa mắt, hai người ngã xuống đất.”
Lời ân ái không giời hạn như đôi tay của người tình, vạch ra nụ cười trên gương mặt cô, cô nói: “Vậy anh bay đến đi.”
“... Anh cũng không phải là người chim.”
Cách chỗ Hứa Liên Nhã không xa có đám con nít đang đốt pháo hoa, tiếng quát mắng xen lẫn roi vụt đi đôi với tiếng hoan hô của bọn trẻ, để không khí đêm giao thừa càng lúc càng nồng, càng lúc càng gần.
Có người đốt pháo thăng thiên, đùng một tiếng vang bay vút lên trời, nổ tung thành đóa hoa nho nhỏ.
Hứa Liên Nhã ngẩng đầu nhìn đóa hoa kia, thầm ước điều ước cho năm mới.
“Em đã ước rồi.” Cô nói.
“Ước gì?”
“Nếu anh là thần tiên thì sẽ biết.”
“... Vậy chắc đợi mấy trăm năm nữa.”
Cánh cửa sau lưng tòa nhà Hứa Liên Nhã được mở ra, có người đi đến.
“Thì ra em ở đây.”
Là giọng của Hà Tân.
“Mọi người thấy lâu vậy rồi mà em chưa về, nên bảo anh xuống xem sao.”
Ở đầu dây, Triệu Tấn Dương nói: “Người nhà em tìm em.”
Hứa Liên Nhã đáp qua loa một tiếng.
“Liên Nhã, chúc mừng năm mới.”
Hà Tân không để ý cô đang nói điện thoại, tự mình đi đến, “Ăn mặc mỏng manh thế này mà chạy xuống đây, không sợ lạnh à.” Vừa dứt lời, anh phủ chiếc áo khoác đàn ông mang theo hơi ấm lên người cô.
Hứa Liên Nhã vội đáp: “Chúc mừng năm mới.”
Hà Tân sửng sốt, nhún vai, dùng khẩu hình nói “mạo muội rồi“.
Cô lắc đầu, nói tiếp vào điện thoại: “Lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.” Cúp điện thoại xong mới nhớ, cô cũng nên hỏi điều ước năm mới của anh mới phải.
“Chuyện gì thế?” Cô hỏi Hà Tân.
Hứa Liên Nhã hỏi như chất vấn, khiến anh lờ mờ. Cô cũng cảm thấy được điều đó, vội nói: “Đi lên thôi.”
Thang máy đi lên thẳng, không có ai vào giữa chừng. Hứa Liên Nhã nhớ đến cuộc gọi vừa rồi, càng phát hiện đã để tuột mất nhiều tin tức. Cô không kịp hỏi hắn có phải đang ở một mình hay không, cũng hỏi xem vì sao lại nhắc đến đề tài ước nguyện quê mùa này. Cẩn thận ngẩm nghĩ, ngược lại như đang đền bù gì đấy.
Đến cửa nhà, Hà Tân không vội mở cửa, chặn trước đầu cô.
“Em cứ thế mang vẻ mặt đó đi vào, không sợ mẹ hỏi em à?”
“... Thế à.”
Hứa Liên Nhã cũng không biết vẻ mặt của mình bây giờ ra sao, trái lại lại để ý đến áo khoác trên người mình, cô cởi xuống trả lại cho Hà Tân.
Hà Tân mặc vào, nói: “Vẻ mặt này của em giống như...”
Hứa Liên Nhã giương mắt, “Giống cái gì?”
Hứa Liên Nhã sửa lại cổ áo, tay khẽ đặt lên lưng cô ôm một cái, như đang dỗ dành: “Cười lên nào, sắp qua năm mới rồi.”
Hứa Liên Nhã nặn ra nụ cười như đón tiếp khách hàng vậy.
Hà Tân: “...”
Cô nói: “Mở cửa đi, em không đem chìa khóa.”
Thái độ lạnh lùng khiến sự quan tâm của Hà Tân đông thành đá, anh không vội móc chìa khóa ra mà nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế, có thể nói với anh không?”
“Không có gì.” Cô chỉ vào cánh cửa đang khóa.
“Tiểu Nhã, nhìn em không được vui lắm.”
“Ờ...” Hứa Liên Nhã không chối, chỉ lạnh nhạt bảo:“Vừa nhận được điện thoại kể khổ của bạn, nên tâm trạng hơi bị ảnh hưởng.”
Cô ít nói thật trước mặt anh, chỉ đơn giản muốn nhanh chóng kết thúc đề tài.
Hà Tân nửa tin nửa ngờ, “Thế à?”
“Ừ.” Hứa Liên Nhã cười bất đắc dĩ.
Anh không tìm ra sơ hở gì, “Đừng kéo khổ não của người khác vào mình, cũng đâu phải do em làm.”
Cô gật đầu lần nữa.”
“Vẫn là câu kia, năm mới rồi, phải vui vẻ lên.”
“... Vâng.”
Cuộc điện thoại muộn của Lôi Nghị gọi đến, ngoài hỏi thăm sức khỏe bình thường và chúc mừng ra, lại còn dặn dò chú ý thân thể.
Trước khi gác máy, Hứa Liên Nhã hơi chần chừ, suýt nữa đã buột miệng hỏi.
Bọn họ làm cùng hệ thống, có khi sẽ biết nhau. Cho dù không biết thì vẫn có thể dò hỏi tin tức. Càng lúc Hứa Liên Nhã càng cảm thấy Triệu Tấn Dương như đang gặp chuyện khó khăn. Trực giác kiểu này hoàn toàn vô căn cứ, cũng có lẽ chỉ là do xa cách sinh ra ảo giác.
Sau đó lý trí đã cản cô lại. Cô không thể để Lôi Nghị có thái độ hay cách nhìn gì về Triệu Tấn Dương được.
Như bình thường, Hứa Liên Nhã đếm ngược bước sang năm mới, nhận bao lì xì mồng một (phong tục nhà họ Hà là chưa kết hôn thì vẫn có thể được nhận bao lì xì) rồi mồng hai về nhà ngoại. Mồng ba bắt đầu họp lớp các kiểu.
Trong lòng Hứa Liên Nhã có một kế hoạch, đắn đo không ngừng. Hứa Đồng cũng có tính toán của mình, vốn Hứa Liên Nhã còn đang do dự, nhưng nghe thấy ý của bà thì bao nghĩ ngợi trong lòng đều dẹp đi. Như một cây pháo vốn đã ướt đẫm, bó đuốc của Hứa Đồng lại hơ khô nó, còn có thể đốt lên.
Hứa Đồng muốn giới thiệu con trai của đồng nghiệp cho cô, làm cùng thành phố với cô, dân IT, nếu như thích hợp thì sẽ sắp xếp gặp mặt vào mồng ba.
Hứa Liên Nhã nói: “Mồng ba phải họp lớp.”
Hứa Đồng chau mày, “Vậy thì mồng bốn.”
“Có thể tối mồng ba đi chơi suốt đêm, ngày hôm sau sẽ không khỏe.”
Hứa Đồng không nói được cô, chốt câu cuối cùng: “Vậy thì mồng năm. Con đến được thì đến, không đến cũng phải đến.”
“... Được rồi.”
Sáng sớm mồng ba, Hứa Liên Nhã lái xe đến sân bay, tìm vị trí đỗ xe xong, cô ngồi máy bay bay về phương nam