Hứa Liên Nhã xuống máy bay, vừa bật máy lên thì đã nhận được điện thoại của Hứa Đồng, lúc này mới nhớ đến chuyện xem mặt. Cô nói với Hứa Đồng mình sẽ về nhà ngay, rồi lập tức cúp máy.
Trên đường đi lấy xe, cô nghĩ liệu có nên nói cho Triệu Tấn Dương biết không, dẫu sao nếu đổi lại là mình thì cô sẽ có cảm giác bị phản bội.
Nghĩ một lúc, trước khi lên xe cô liền gửi tin nhắn cho Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương lập tức gọi đến, Hứa Liên Nhã vừa mới nổ máy, không khí trong xe vẫn chưa lưu thông.
“Thấy tin nhắn chưa?” Cô hỏi, có nụ cười không nõ hiện nơi khóe môi.
“Xuống máy bay rồi?” Bên kia cũng hỏi.
Hứa Liên Nhã khẽ ừ một tiếng, hạ cửa xe xuống, nhìn sắc trời lờ mờ tối bên ngoài.
“Phải đi xem mặt à?” Hình như anh cũng không gấp gáp lắm, mà còn có vẻ như trêu chọc, giống như đang nói “em cũng có ngày hôm nay“.
Hứa Liên Nhã bất giác cúi đầu, nhìn quần jean mình đang mặc, nghĩ hôm qua mới mặc quần này, vậy mà bây giờ đã hơi bẩn rồi.
Cô nói: “Em vẫn chưa nói chuyện của anh cho người nhà biết...” Có lẽ cô nên nói một câu “xin lỗi”, nhưng lại chẳng thể nào mở miệng được.
“Không sao.” Triệu Tấn Dương không để ý lắm, cũng nói lại giống như cô: “Anh cũng chưa nói với người nhà.”
Nhưng cô nghe vào tai lại như đang dỗi, Hứa Liên Nhã hỏi: “Anh không giận em sao?”
“Anh giận gì chứ.”
Hứa Liên Nhã hình dung dáng vẻ của anh lúc nói lời này, chắc là đang ở góc nào đó, thờ ơ nhún vai.
“Nếu em cảm thấy không tệ thì có thể cân nhắc xem sao.”
Hứa Liên Nhã bị anh làm sặc: “Có bạn trai nào như anh không!” Nhưng rồi tảng đá này lại đập xuống chân cô, cũng không có bạn gái nào như cô.
Tiếng cười của Triệu Tấn Dương rất rõ ràng, “Anh nghiêm túc đấy. Nếu mẹ em đã bảo em đi xem mặt thì em cứ đi đi.”
Trong lúc im lặng, bỗng Hứa Liên Nhã lại nghĩ đến chuyện khác, có lẽ anh không nói đùa, mà thật sự có ý định gửi gắm.
Tâm trạng bực tức ban nãy lập tức rơi xuống, thậm chí lọt vào dưới hố sâu, Hứa Liên Nhã khẽ nói: “Em chỉ đi gặp mặt chút thôi. Chỉ một chút mà thôi.”
“Khả quan thì nói một tiếng với anh.”
Hứa Liên Nhã nghe lòng chua chát, “Ừ.”
***
Đợi Hứa Liên Nhã xong chuyện về nhà thì không còn gọi cho Triệu Tấn Dương được. Cô đành tạm thời gác chuyện sang một bên.
Hứa Đồng gõ cửa hỏi cô sao rồi, Hứa Liên Nhã chỉ đơn giản đáp không hợp.
“Chướng mắt à? Mấy người trẻ tuổi như con toàn đòi hỏi nhiều, hay bắt bẻ.”
“Dù sao thì cũng không hợp.”
“Tiểu Lâm người ta đâu có kém gì, bây giờ không phải làm ngành máy tính này rất được ưa chuộng sao?”
Hứa Liên Nhã bất lực giải thích, “Anh ta cái gì cũng tốt cả, chỉ là con không có ý gì.”
Hứa Đồng đứng bên cạnh tủ quần áo gõ vài cái, rồi sáng mắt nói: “Này, Tiểu Nhã, con nói cho mẹ biết, có phải con... có phải con có bạn trai rồi không?”
“Hả?” Hứa Liên Nhã cúi người ngồi bên mép giường gấp quần áo, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại cười: “Sao có thể chứ, không phải con đã nói với mẹ là không có sao?”
Nhưng nghi ngờ của Hứa Đồng cũng không vì vậy mà tiêu tan, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cô vậy.
Hứa Liên Nhã vội nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa là con phải về rồi, đi với Hà Tân. Học kỳ tới em trai phải thi chuyển cấp, đợi thi xong, mọi người cùng đến chơi đi.”
Hứa Đồng nói: “Đợi tính sau, tháng bảy tháng tám nóng vậy mà. Em trai con chắc cũng muốn đi đấy, nhưng mẹ và dượng không có thời gian.”
“Nói thằng bé tự đến rồi con đưa em nó đi chơi.”
“Nếu con rảnh như thế thì lo tìm bạn trai đi.” Nói thì nói vậy, nhưng Hứa Đồng thấy hai chị em sống chung hòa hợp, trong lòng cũng được an ủi nhiều.
Người làm mẹ luôn muốn nước trong chén được bằng phẳng, nhưng tiêu chuẩn để phân xét lại không phải do mình, mà là do đứa trẻ chịu thiệt có quyền lên tiếng. Lúc đó ly hôn chưa được bao lâu đã lại cưới chồng mang thai, trong lòng Hứa Đồng cũng sợ bị con gái ghẻ lạnh, nên không dám thờ ơ chút nào - mặc dù đó là xuất phát từ góc độ của bà.
Hứa Liên Nhã vẫn đáp qua loa, “Con sẽ cố.”
Mồng bảy quay về, vừa vào đầu tháng hai, cách Valentine còn cả nửa tháng. Triệu Tấn Dương đã đến nơi khác, tạm thời không quay về được.
Ba người Hứa Liên Nhã, Phùng Nhất Như và Hà Tân thay phiên nhau lái xe. Hứa Liên Nhã lái như bay, Hà Tân ngồi bên cạnh phải nhắc nhở mấy lần, Hứa Liên Nhã cũng chỉ đáp chứ không sửa. Cô lái thẳng xe vào trạm phục vụ, đổi người tiếp theo.
Hà Tân ân cần hỏi han: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Hứa Liên Nhã đáp: “Không có.”
Anh chau màu, “Thần hồn để đi đâu.”
“Xin lỗi.” Có lẽ câu xin lỗi không đủ trọng lượng mới có thể dễ dàng buột ra khỏi miệng như vậy.
Lời xin lỗi bất ngờ khiến Hà Tân không nói được gì, anh không mở miệng lần nữa, để cho cô nghỉ ngơi, lát nữa anh sẽ lái xe.
Phùng Nhất Như nhìn Hà Tân đi ra ngoài hút thuốc, bèn thúc cùi chỏ vào eo Hứa Liên Nhã, “Mày sao thế?”
Hứa Liên Nhã vừa rơi vào trầm tư rối loạn, lúc này mới sức tỉnh: “Hả?... Không sao.”
Ánh mắt nhìn từ trên xuống của Phùng Nhất Như khiến cô nhớ đến Hứa Đồng, Hứa Liên Nhã nặn ra nụ cười, “Vừa ăn tết xong lại đi làm, đang nghĩ đến chuyện trong tiệm.”
“Cũng đúng.” Phùng Nhất Như bừng tỉnh gật đầu, dù gì một mình làm ăn phải tự chịu lời lỗ, “Mày vẫn còn thiếu nhân viên à?”
“Cũng không phải là vấn đề thiếu người...”
“Vậy thì là gì?”
Hứa Liên Nhã nghĩ theo lối này, quả nhiên lại tự bới ra một đóng phiền não.
“Tình hình mấy tháng gần đây không tốt lắm.” Thấy vẻ mặt hết hồn của Phùng Nhất Như, cô lại vội bổ sung, “Không phải thua lỗ, chỉ là ít hơn trước thôi.”
“Nghề nào cũng có mùa ế mùa đắ mà.” Phùng Nhất Như nói, “Mùa đông rồi, chó sợ lạnh, số lần đến tắm cũng ít đi, dĩ nhiên sẽ có ảnh hưởng rồi, aiz, thôi bỏ đi, tao cũng chẳng có kinh nghiệm.”
“Mày nói đúng lắm.” Nhưng không chỉ vì nguyên nhân này, Hứa Liên Nhã nói: “Nếu tao thật sự không chịu nổi nữa, có khi nhân lúc chưa kết hôn thì quay về thi nghiên cứu sinh.”
Phùng Nhất Như liếc mắt, “Hồi trước mày dứt khoát đi với Gấu Trúc đến Tứ Xuyên thi nghiên cứu sinh chẳng phải tốt hơn rồi sao.”
Hứa Liên Nhã thoải mái cười một tiếng, “LÚc đó đi học đã mười mấy năm rồi, từ lâu đã chán, không muốn đi học nữa. Ra ngoài mấy năm mới phát hiện mình không biết gì nhiều, muốn quay về bổ túc. Cũng phải làm việc mới biết mình thiếu sót ở mặt nào, lúc đi học chỉ chăm chăm vào thành tích, không hiểu gì cả.”
“Quay về Hoa Nông à*?”
(*Trường Đại học Nông nghiệp Hoa Nam, ở tỉnh Quảng Đông, gọi tắt là Hoa Nông.)
Hứa Liên Nhã gật đầu không suy nghĩ, “Nếu muốn thi thì dĩ nhiên về lại đó rồi.”
“Không định xuất ngoại sao?”
Hứa Liên Nhã sửng sờ, phản ứng đầu tiên gần như là phủ nhận.
Phùng Nhất Như lại khẽ chà lên tay cô, “Cũng đâu nhất định phải thi nghiên cứu sinh, ra nước ngoài rồi cũng có nhiều cơ hội học thêm mà mày.”
Hứa Liên Nhã nói: “Xa quá...”
“Đi máy bay là có thể về.” Phùng Nhất Như sực nhớ ra nói, “Mày vẫn không bỏ được bố mày à?”
Ban đầu chính là vì muốn ở gần Lôi Nghị, Hứa Liên Nhã mới chọn Hoa Nông. Cô đi xuống, nói: “Đúng thế.”
Phùng Nhất Như thôi khuyên giải, nói như cảm khái: “Nói thật nhé, tao vẫn cảm thấy người đi hết cuộc đời này cùng chúng ta không phải là bố mẹ, cũng không phải là con cái, mà là bạn đồng hành - dù nghe có vẻ bất hiếu, nhưng tao thật sự nghĩ thế.”
Hứa Liên Nhã nói tiếp trong lòng: “Nên giờ tao mới không muốn đi xa.” Nhưng ngoài miệng lại thành: “Sao câu này nghe không giống phong cách của mày thế.”
***
Mấy ngày đầu năm mở tiệm vắng tanh, thời gian Hứa Liên Nhã ngẩn người càng lúc càng dài.
Trước đó Hạ Nguyệt khó xử đánh tiếng, muốn tan làm sớm vào ngày Valentine. Hứa Liên Nhã cho phép.
Đối mặt với bà chủ sảng khoái, Hứa Liên Nhã thấy có lỗi, gãi đầu nói: “Aiz, phải làm phiền chị rồi, chị Nhã.”
Hứa Liên Nhã cũng nói thật, “Không có gì, ngày đó chị cũng có chuyện.”
Hạ Nguyệt kinh ngạc, “Chị Nhã cũng có hẹn ư?”
“Không phải, là chuyện khác.” Cô chối thẳng, sau này lại nghĩ tại sao không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của Triệu Tấn Dương. Có lẽ cũng như anh, cô cũng đang đợi một bước ngoặt. Quan hệ của bọn họ sẽ chuyển sang một giai đoạn khác, càng ổn định hơn, cũng càng bằng phẳng.
Hạ Nguyệt liên tục à à hai tiếng rồi thôi.
Lúc này Triệu Tấn Dương không thất hứa với cô nữa, vào sáng sớm ngày mười bốn tháng hai có mặt đúng giờ trước cửa nhà Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã tự nhiên ôm anh, hít hà nơi hõm vai anh, “Tắm rồi à?”
“Ừ.” Anh ôm cô vào nhà. “Đã nghĩ xong là sẽ đi đâu chưa?” Ý anh là chỉ ngày lễ.
Trong mắt anh còn có tia máu, không cần hỏi cũng biết là lại một đêm không ngủ, hoặc có thể là mất ngủ. Nhìn dáng vẻ mệt nhọc của anh, Hứa Liên Nhã không đành lòng nói: “Thật ra thì không cần phải là ngày lễ cũng được...” Chạm đến chữ xuyên giữa chân mày anh, lại nói: “Chỉ cần anh nghỉ thì ngày nào cũng là ngày lễ cả.”
Triệu Tấn Dương nhướn mày, không nói gì mà chỉ cười.
Hứa Liên Nhã buồn bực, “Cười cái gì?”
“Không ngờ em lại tỏ tình dịu dàng đến thế.”
Anh vô tâm hất cằm lên, thái độ ngả ngớn đó của anh đã khiến tim cô loạn nhịp, Hứa Liên Nhã rơi vào thế yếu liền nổi giận.
“Em muốn ra biển.” Hứa Liên Nhã nói.
Đến lượt người kia hồ nghi.
“Lần trước đã nói mười lăm tháng tám sẽ đi nữa, anh trả séc lửng rồi đấy.”
Triệu Tấn Dương như thở phào nhẹ nhõm, “Em còn nhớ à.”
Hứa Liên Nhã nhái giọng anh, “Đúng thế.”
“Được, anh đi với em.”
Nhưng nụ cười cô chỉ dừng lại trong giây lát, “Có phải đặt trước không? Lỡ hôm nay không kịp thì sao?”
“Không cần.” Quả nhiên anh hất hàm, “Valentine có người bình thường nào đến đó chứ.”
Hứa Liên Nhã gạt tay anh ra, ném cho anh cái nhìn xem thường.
Lúc này, tiếng tút tút trên vang lên trên người Triệu Tấn Dương, anh lấy điện thoại ra xem rồi bấm tắt. Trong nháy mắt ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Hứa Liên Nhã.
“Phải đi rồi à?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu. Trong mắt cô như có lớp sương mù dày không tan biến.
Triệu Tấn Dương cất điện thoại vào túi, nói: “Là báo thức.”
“Ờ...” Cô vô thức gật đầu, buồn phiền vì mình nhạy cảm.
“Chỉ là báo thức thôi.” Anh lặp lại câu an ủi, nhưng không có hiệu quả lắm. Anh đành lôi một chai thuốc nho nhỏ từ trong túi áo jacket ra, lắc lắc tạo ra âm thành nhàm chán, “Phải uống thuốc rồi, anh sợ quên.”
Dĩ nhiên cô biết đó là thuốc gì, “Em đi rót nước cho anh.”
Hứa Liên Nhã vào phòng bếp cầm nước ra, bất an hỏi: “Mai phải kiểm tra rồi, bây giờ uống có ảnh hưởng gì đến kết quả không?”
Anh cầm lấy hớp một ngụm, rồi thảy thuốc vào trong miệng, lại ực một cái. Yếu hầu lăn lên xuống, phát ra tiếng ừng ực nho nhỏ.
“Không sao, bây giờ uống thì tối không cần uống.”
Nghe cũng không đáng tin.
Hứa Liên Nhã hé miệng cười, như đang cười chê anh: lạnh mạnh miệng rồi.
Hứa Liên Nhã vào phòng thay quần áo ngủ, lại trang điểm một lớp nhạt xưa nay chưa từng thấy, mới ra khỏi phòng thì bắt gặp cảnh tượng yếu đuối.
Triệu Tấn Dương khom lưng ngồi trên ghế, như mạ non rũ cành. Đầu anh cúi thấp, tay đập vào ngực hai lần. Hình như anh không phát hiện ra cô đang nhìn mình, bỗng ngẩng đầu lên, dựa vào lưng ghế. Cô chưa từng thấy chân mày anh nhíu chặt đến vậy, không phải độ cong tức giận như trong ấn tượng, mà là như đang chịu đứng đau đớn.
Cũng vào chính lúc này, ánh mắt hai người lại gặp nhau lần nữa.
Cái chau mày đó, vẻ mặt khó chịu đó, phảng phất chỉ như là ảo giác của cô, dần dần tan biến, thay vào đó là nụ cười trên môi.
Anh nói: “Mặc vậy đẹp lắm.”
“Anh sao thế?”
“Anh không sao.” Giọng đầy vô tội.
Hứa Liên Nhã ngồi xuống cạnh anh, kiểm tra nhiệt độ trán anh, không có gì khác thường.
“Anh không sao.” Người này nhấn mạnh, kéo tay cô xuống.
Hứa Liên Nhã hậu tri hậu giác nói: “Có phải thuốc phát huy tác dụng không?”
Anh nhìn cô, Hứa Liên Nhã đọc được sự thỏa hiệp trong mắt anh, anh đau đầu vuốt tóc mái trước trán ra sau, để lộ ra mỹ nhân tiêm nhàn nhạt.
“Có hơi.”
Dùng thuốc ngăn chặn sẽ ảnh hưởng đến hệ thống trung tâm, dễ khiến đau đầu và buồn nôn. Mỗi một viên thuốc đều là một thanh kiếm hai lưỡi, dù cơ thể con người có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là làm bằng sắt.
“Lát nữa là khỏe thôi, anh ngồi nghỉ chút.” Anh nói, “Trước nay đều vậy.”
Kinh nghiệm này khiến người ta không biết làm sao, Hứa Liên Nhã đành phải nói: “Vào phòng nằm nghỉ đi, nằm giường thoải mái hơn.”
Có lẽ Triệu Tấn Dương mệt mỏi thật, cũng không cứng miệng nữa, đi vào phòng ngủ. Hứa Liên Nhã dém chăn giúp anh, lại còn bị anh cười nhạo, “Coi anh là bệnh nhân thật đấy à.”
“Đi ngủ đi.” Cô sờ lên gò má sần sùi của anh, “Em sẽ quay lại sớm thôi.”
Anh thuận thế nhắm mắt, hàng mi đen nhánh tạo thành hai đường vòng cung cong cong, nhưng chân mày vẫn thoáng nhíu lại.
Bỗng Hứa Liên Nhã nghĩ, qua năm mới, Triệu Tấn Dương cũng đã ba mươi tuổi rồi.