Quyết định của Triệu Tấn Dương nhanh chóng truyền đến chỗ Thẩm Băng Khê và Trâu Vân Đình, bọn họ có vẻ không bất ngờ lắm, nhưng lại đồng loạt phản đối.
Cuộc hội ý vẫn như trước diễn ra ở nhà Trâu Vân Đình.
Từ sau chuyện của Triệu Tấn Dương, Trâu Vân Đình được Lôi Nghị giới thiệu, coi như là bác sĩ ma túy có thể tin tưởng được gia nhập vào hội nhóm này, nhà bà được trang trí ấm áp thoải mái, dần dà đã trở thành “chỗ cũ” của bọn họ.
Thẩm Băng Khê chĩa mũi dùi sang Quách Dược, hất tay anh ta, “Lúc anh nói chuyện với đội trưởng Dương sao không ngăn ông ấy lại? Cái này khác gì để cậu ấy đi chịu chết.”
Quách Dược ném cho cô ấy cái nhìn lạnh lùng, vẻ hời hợt này khác hẳn sự từ chối trước nhiệt tình của Thẩm Băng Khê trong quá khứ, mang theo chút thất vọng vì bị hiểu nhầm.
Trâu Vân Đình cũng nhìn sang.
Bỗng chốc quyết định, có lẽ mọi người sẽ phản đối cũng như trách anh ta không ngăn Triệu Tấn Dương lại. Bởi vì trong mắt bọn họ, anh là nhân vật chính trong những việc bắt buộc phải làm, là người phụ trách an toàn của những người khác - đó cũng từng là trách nhiệm của Lôi Nghị, bây giờ tự nhiên rơi xuống đầu anh.
Quách Dược còn chưa đáp trả thì Triệu Tấn Dương đã tiếp lời, nói: “Chị Thủy à, chị có thể nói mấy câu tốt lành được không? Em còn chưa đi mà đã nguyền rủa em chết rồi à.” Lúc anh nói còn cười một cái, anh muốn dùng cách thoải mái nhất để lật qua trang này.
Quyết định của anh như cây vừa mới trồng, không chịu nổi lay động của mọi người.
Thẩm Băng Khê đặt ly trà xuống bàn, nước trà sóng sánh vãi ra ngoài.
“A Dương, chị không đùa với cậu!”
Triệu Tấn Dương có thể đoán được lý do của cô, anh đã nghe nhiều từ chỗ Lôi Nghị rồi.
Cám dỗ mà cậu phải đối mặt có thể lớn hơn so với người khác, nguy hiểm mà cậu gặp phải cũng có thể nhiều hơn người ta...
Từng câu từng câu kể ra là lo lắng cho anh, và đồng thời cũng là nghi ngờ.
Triệu Tấn Dương hừ một tiếng, đành chịu cũng có mà giễu cợt cũng có.
Trâu Vân Đình liếc mắt nhìn Thẩm Băng Khê muốn xông lên đánh người, liền từ tốn nói, có vẻ như không quan tâm nhưng lại có lực.
“A Dương, lần trước cậu ở bên kia đến hai năm. Lần này quay về một lần nữa lấy lại tin tưởng của Lư Kình, e là còn lâu hơn thế. Tâm trạng và quyết định của cậu đều không khó hiểu. Chẳng qua là, cậu đã nói qua với bạn gái mình chưa? Hay nên gọi là “vợ sắp cưới” nhỉ?”
Bà tránh nhắc đến cái tên ấy, nhưng hai cách gọi khác nhau đều nhắc nhở anh chớ quên thân phận khác của mình.
Thẩm Băng Khê chỉ hận không thể dùng dao đâm anh, còn Trâu Vân Đình chỉ cầm lấy cán dao đâm xuống, nhưng lại đâm đúng xương sườn mềm.
Cây lá vừa trồng lại lung lay.
Thẩm Băng Khê khoanh tay hừ lạnh, cứ như đang nói “để xem cậu làm thế nào“. Ngay đến Quách Dược cũng nhìn thẳng vào anh đầy ý tứ.
“Em sẽ nói rõ với cô ấy.” Triệu Tấn Dương như gỡ tội cho mình, “... Cô ấy sẽ hiểu.”
Thẩm Băng Khê vẫn chưa chịu buông tha, “Cô ấy sẽ hiểu hay cậu hy vọng cô ấy sẽ hiểu?”
Trâu Vân Đình vẫn bình tĩnh, “Cả cậu và cô ấy đều trải qua nỗi đau mất chiến hữu và bố, tất nhiên trong lòng rất loạn, tôi chỉ hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, đừng kích động đưa ra quyết định gì vào thời điểm này. Dù gì thì bây giờ cậu cũng không còn một mình.”
Cuộc gặp mặt chấm dứt trong yên lặng.
Triệu Tấn Dương và Quách Dược đi trước, Thẩm Băng Khê kiếm cớ ở lại.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy khiến Trâu Vân Đình không khỏi bật cười, “Có phải em có lời muốn nói với chị không, cứ nói đi.”
Thẩm Băng Khê nghiêm túc đáp như trả lời giáo viên, “Chị cả à, bên đội trưởng Dương vẫn chưa chính thức đưa ra quyết định, có phải vẫn còn cứu vãn được không?”
Đáng ra Quách Dược mới là người hiểu rõ chuyện trong đơn vị hơn, lời này của Thẩm Băng Khê không giống lo lắng, mà trái lại như đang cố ý để Trâu Vân Đình trả lời. Trâu Vân Đình sửng sốt một lúc, suy nghĩ kỹ về hàm ý trong câu nói, rồi cũng không định giấu diếm.
“Trước kia chị có chút giao tình với đội trưởng Dương, để chị tìm ông ấy hỏi chút.”
Thẩm Băng Khê không hề ngạc nhiên, “Chỉ có cấp trên thay đổi kế hoạch mới ngăn cản cậu ấy được.”
“Nhưng đừng ôm hy vọng lớn quá, Dương Thượng Phong không phải là người sẽ suy xét về tư tình, hơn nữa vốn chuyện này là do chính A Dương ôm đồm.”
Thẩm Băng Khê oán hận nói: “Thật sự mong rằng cậu ta là con rùa đen chỉ biết rúc đầu! Khoe mẽ cái gì chứ!”
***
Tối đến, Trâu Vân Đình lên chiếc xe màu đen đỗ ở đối diện cửa tiểu khu.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái cười nói: “Chúng ta đã mấy năm không gặp rồi nhỉ?”
Trâu Vân Đình không đáp nhiệt tình lắm, chỉ ừ một tiếng cho có.
“Ăn cơm không, tìm một chỗ cùng ăn nhé?”
Trâu Vân Đình không thắt dây an toàn, nghiêng người sang nhìn người đàn ông nọ: “Không cần phiền như thế, tôi nói mấy câu rồi đi ngay.”
Nở nụ cười mang theo chút trào phúng, người đàn ông nói: “Muốn mời em một bữa cơm mà cũng khó khăn vậy sao. Vân Đình à, ở cái tuổi này của chúng ta...”
Trâu Vân Đình ngắt lời ông ta, đi thẳng vào chủ đề: “Đừng nhắc đến chuyện năm xưa nữa. Tôi tìm anh là muốn hỏi chuyện của Triệu Tấn Dương.”
“À...” Âm kéo dài đầy thâm ý, “Cậu này hả, sao thế?”
“Tôi nghe nói cậu ấy phải quay về làm công việc trước kia, cậu thấy thế nào?”
Người đàn ông gõ tay lên vô lăng, ngạc nhiên nói: “Em cũng biết chuyện này à?”
“Liệu có biến số nào không?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Vẫn chưa quyết định hoàn toàn, dù sao còn phải có chút thời gian lót đường đã. Nhưng người thích hợp nhất trong đơn vị chính là cậu ta, hơn nữa là cậu ta tự động xin đi. Chuyện này ấy à, không tám chín thì cũng mười.”
Trâu Vân Đình nhìn buồng máy, chân mày nhíu lại.
Người đàn ông tò mò nhìn bà, “Em có ý kiến gì à?”
Trâu Vân Đình chừng như oán trách: “Không thể đổi người khác sao? Thượng Phong, tại sao lại cứ là cậu ấy...”
Xưng hô đã lâu khiến ngón út của người đàn ông mất tự nhiên giật giật, “Đúng là em với lão Lôi thương tên nhóc này thật, không nỡ đẩy cậu ta ra tiền tuyến à?”
Im lặng.
“Vân Đình, anh không biết em đồng ý bảo vệ Triệu Tấn Dương là vì cái gì. Nhưng em cũng biết đấy, đã sợ chết thì đừng làm cảnh sát chống ma túy nữa.”
Im lặng.
“Anh tin tên nhóc kia là đàn ông thực thụ, chứ không phải hạng người tham sống sợ chết. Không có mũi khoan, không làm nghề sứ*. Nếu cậu ta là tên ngốc thì anh cũng chẳng cần phải nhìn nhiều.”
(*Mũi khoan là vật dụng thiết yếu đối với thợ làm gốm, nếu không có nó sẽ không sống được, câu này đống nghĩa với câu “liệu việc mà làm“.)
Im lặng.
“Hơn nửa năm nay lão Lôi không để cậu ta đụng đến con đường này, vậy là bọn em còn có nguyên nhân khác không thể nói ra?”
Tim Trâu Vân Đình đập nhanh hai nhịp một cách khó hiểu, nói: “Thằng bé này còn có một cô bạn gái sắp kết hôn rồi, để cậu ấy quay trở lại đó, chẳng phải là chia rẽ hai đứa ư!”
Dương Thượng Phong nhún vai, thờ ơ nói: “Đây cũng không phải là ý của anh. Anh đã cho cậu ấy thời gian suy nghĩ, cậu ấy đưa ra quyết định cũng là đưa ra lựa chọn. Công việc và hôn nhân, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn là biết ngay.”
***
Triệu Tấn Dương hỏi Hứa Liên Nhã ngày về, rồi qua mấy hôm nữa mới đi tìm cô, như là kết cục đã liệu trước, anh kéo dài thời gian gặp mặt lần nữa, kế hoạch trong công tác đã định tám chín phần, có thể nói là chỉ còn thiếu gió đông.
Trước ngã rẽ đi vào thôn Lệ Hoa, đúng như anh đoán, nắng chiều quá gắt, Cát Tường không ra ngoài mà nằm ở cửa căn nhà cũ nát nghỉ trưa.
Triệu Tấn Dương huýt sáo một tiếng, A Khang sủa hai tiếng rồi Cát Tường tỉnh lại.
Cát Tường mò lấy gậy chống, kéo lê đôi dép mắt khép lim dim đi ra.
Triệu Tấn Dương gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
“Cảnh sát Triệu...” Cát Tường xoa mắt cười, “Sao anh lại đến đây? Cũng hơn nửa năm rồi nhỉ.”
“Thời gian trước khá là bận.” Triệu Tấn Dương đi vào, đảo mắt nhìn quanh căn nhà không chút thay đổi, cuối cùng rơi xuống gương mặt vàng vọt của ông ta, “Nhìn chú có vẻ không tốt lắm.”
Cát Tường dựa vào gậy, vỗ hai má cho tỉnh lại, nói: “Vừa mới ngủ dậy nên không được tỉnh táo lắm.”
Triệu Tấn Dương cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: “Cát Tường, hôm nay tôi đến, là xin nhờ chú một việc...”
Người như Cát Tường luôn sợ bị người khác xem thường mình tàn phế, không làm được chuyện. Lại hay nhớ đến ơn cũ của Triệu Tấn Dương, luôn muốn tìm cơ hội báo đáp.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tấn Dương “xin nhờ” ông, ông vừa hồi hộp lại nóng lòng, thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Triệu Tấn Dương, “Cảnh sát Triệu này, cái từ “xin nhờ” nặng quá, anh có việc gì sai bảo thì cứ nói, tôi nhất định...”
Triệu Tấn Dương ngăn ông thề thốt, cố ý lạnh nhạt nói, “Cũng không phải chuyện gì to tát...”
***
Nghe thấy Triệu Tấn Dương không cầm chìa khóa, Hứa Liên Nhã bèn về nhà sớm hơn, không ngờ đã có bóng người đứng chờ nơi cuối hành lang.
Bóng lưng mơ hồ khuấy động gợn sóng trong lòng, đường nét này trước đây là thuộc về bố cô.
Triệu Tấn Dương nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu lại, rồi nhìn vào màn hình điện thoại: “Nhanh thế, trong tiệm xong việc rồi à?”
“Nghỉ ngơi mấy ngày mới quay lại, cũng không có việc gì.”
Triệu Tấn Dương ăn ý đón lấy túi đồ ăn, Hứa Liên Nhã lôi chìa khóa ra mở cửa.
“Đói bụng chưa, để anh nấu ăn.” Triệu Tấn Dương xách túi đi vào phòng bếp, lấy ra từng thứ một: thịt bò, cà chua, rau muống, cần tây, còn hai quả chanh. Một tay anh bóp hai quả chanh, “Trà chanh đá?”
“Ừ,“ Hứa Liên Nhã cười cười cầm lấy.
Triệu Tấn Dương không hay mặc tạp dề, chỉ mặc mỗi chiếc áo may ô.
Hứa Liên Nhã rót trà, cầm một ly đi vào bếp.
Triệu Tấn Dương đặt dao xuống, nắm lấy tay cô thử một ngụm.
Anh nhìn thẳng vào cô, không lên tiếng.
Nước đọng lên thành thủy tinh thấm ướt tay cô, Hứa Liên Nhã cau mày: “Lại không đủ ngọt?”
Hứa Liên Nhã bỏ thêm một thìa đường vào, lắc lắc ly, cục đá va vào nhau phát ra tiếng động.
Có lẽ do khá thật, Triệu Tấn Dương uống hết ly, để lại mấy cục đá chưa tan hết.
“Em ra ngoài đi, ở đây nóng, lát nữa sẽ xong ngay.”
Lần này không kho thịt bò mà là xafao, Triệu Tấn Dương làm ba món ăn rất nhanh.
Giữa chừng còn nhận được một cú điện thoại, tiếng máy hút khói kêu ù ù át mất giọng anh, Hứa Liên Nhã chỉ nghe được vài từ lẻ tẻ, có một từ là “quay về” hay gì đó.
Truyền thống ăn cơm của người Trung Quốc khiến hai bên dù mang tâm sự riêng cũng có thể hàn huyên dăm ba câu, sau đó câu chuyện dần biến mất trong tiếng nhai nhỏ bé.
Ăn cơm xong, Triệu Tấn Dương chủ động đi rửa chén bát, Hứa Liên Nhã sững ra rồi đồng ý.
Khi bọn họ sống chung với nhau, Triệu Tấn Dương thường có cái tính biếng nhác của đại đa số đàn ông khi làm việc nhà, không nói sẽ không động, nếu động là động ít nhất mức có thể.
Trái lại hai người không vì thế mà cãi nhau - có lẽ do thời gian ngắn quá nên không thấy hết tính xấu của đàn ông – vẫn luôn phân công nhau làm việc.
Hai ly trà chanh đá đặt trên bàn trà, Hứa Liên Nhã kiên nhẫn chờ anh rửa bát xong.
Cô nhìn Triệu Tấn Dương từng bước từng bước đi đến gần sa lon, liền vỗ vào bên cạnh, bình tĩnh nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
Hai người ngồi trên ghế, cách nhau nửa người.
Triệu Tấn Dương đổ một nửa sang ly trà khác như hòa hoãn, liếm môi nói: “Liên Nhã, công việc có thay đổi, có thể anh phải rời khỏi đây một thời gian.”
Lần này trước khi quay về, Hứa Đồng có tìm cô nói chuyện một lần. Thái độ của Hứa Đồng vô cùng ôn hòa, có lẽ là để ý đến cảm giác vừa mất bố của cô.
Hứa Đồng nói, nếu như là loại người giống bố con, suốt ngày suốt tháng bôn ba bên ngoài, như vậy thì cũng chẳng khác gì kẻ lang thang không nơi cố định; nếu sau này con có con, con sẽ càng hiểu hết khổ sở trong đấy, cậu ta sẽ không thể về kịp những lúc con cần, sẽ vắng mặt vào những thời khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của con trẻ, lần đầu tiên con nói chuyện, lần đầu tiên con biết đi; thậm chí còn có thể giống như bố con, sẽ không về được...
Hứa Liên Nhã cũng hiếm khi không phản bác, chỉ im lặng lắng nghe.
Phùng Nhất Như nghe theo ý trong nhà, quay về Nam Ninh làm việc. Hứa Đồng cũng hy vọng cô có thể quay về đây, dù sao gốc rễ cũng đều ở đây.
Cho dù cô theo đuổi độc lập thì bố mẹ vẫn là gốc rễ cô không thể dũ bỏ được, cung cấp dinh dưỡng nuôi cô lớn lên. Bây giờ cây của cô không chỉ bị nhổ mất nửa bộ rễ, mà ngay cả một gốc cây khác đã hẹn cùng kề vai bên cô nay cũng phải cách xa.
Triệu Tấn Dương đặt ly xuống, cầm lấy hai tay cô. Vì ly đá mà bàn tay trở nên lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng dần dần để nó ấm áp lại.
Hứa Liên Nhã không giãy dụa, mu bàn tay cảm nhận rõ hai nhiệt độ khác nhau.
“Liên Nhã?”
Trước kia, Hứa Liên Nhã chưa từng hỏi anh lúc nào thì làm nhiệm vụ, đi đâu, bao giờ về, Triệu Tấn Dương cũng không nhắc đến.
Đây là lần đầu tiên anh mở lời.
“Đi đâu?”
“... Vân Nam.”
“Đi bao lâu?”
Triệu Tấn Dương cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Lần trước anh đi ngót nghét mất hai năm.
Có lẽ là rất lâu, giống như lần trước đi liền một mạch hai năm; có lẽ là rất nhanh, chỉ là quay về dưới hình thức khác...
“Anh cũng không biết...”
“Thế à?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Liên Nhã nhìn ly trà chanh, lắc lắc cục đá còn lại, từ từ nhấp một ngụm.
Giống như không có đoạn đối thoại bên trên.
“Anh đi đi.”
Triệu Tấn Dương gần như không tin vào tai mình, buồn vui lẫn lộn nhìn cô, hai tay nắm chặt tay cô hơn.
“Chỉ có điều, em sẽ không chờ anh.”
Hứa Liên Nhã quay đầu sang, nhìn thẳng vào đôi măt ảm đạm của anh, lặp lại: “A Dương, anh nghe cho kỹ đây, anh đi đâu cũng được, khi nào về cũng được, nhưng em sẽ không chờ anh.”