Lúc Hứa Liên Nhã nhảy lầu có bị cháy phỏng một vài chỗ, trên đùi bị thương nhẹ, nhưng cả vùng trời lửa đỏ và khói cuồn cuộn dày đặc đã để cô quên đi cơn đau.
Mới đầu cô không muốn lên xe cấp cứu, cứ nhìn chằm chằm vào căn nhà đang khạc ra lửa kia. Ngọn lửa đã lan đến hai tiệm thẩm mỹ và rèm cửa bên cạnh, bà chủ trực đêm ở tiệm rèm cũng đã trốn thoát, hô hoán gọi cứu hỏa.
Triệu Tấn Dương vừa dọa vừa dỗ mới đưa cô lên xe được. Đến bệnh viện gấp gáp xử lý vết thương, rồi nàng lại chạy về lại, ngó lơ Triệu Tấn Dương muốn khuyên nhủ cô làm kiểm tra toàn diện.
Khi trời dần ngả về đông, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa. Tiệm của Hứa Liên Nhã là nơi bốc cháy, tổn thất nghiêm trọng nhất, gần như cháy sạch chỉ còn dư mỗi dàn giáo, dựa vào hình dáng và vị trí có thể miễn cưỡng nhận ra vật cũ. Nước đen khắp nơi, bong bóng phập phồng.
Cô như người mất hồn đi xuyên qua ruy băng cảnh sát vào bên trong, một người cảnh sát cản cô lại, Hứa Liên Nhã khản giọng nói rằng cô là chủ tiệm, lúc đó mới được cho vào.
Trong mắt Hứa Liên Nhã chỉ có mỗi căn nhà tan hoang đó, còn Triệu Tấn Dương lại chú ý đến đám người vây xem.
Rất nhiều nghi phạm sẽ quay lại hiện trường vụ án, tìm kiếm kích thích từ phản ứng của nạn nhân. Có người kéo xe hàng từ sớm đi bán thức ăn, có người cầm bánh bao sữa đậu ngáp dài nhìn xung quanh, cũng có người dắt chó đi qua đi lại mấy lần, nhìn thế nào cũng chỉ giống người đến xem bình thường.
Quầy hàng không cháy hết còn chìa ra góc nhọn, Triệu Tấn Dương nhắc cô chú ý dưới chân.
Số lần anh đến đây có thể đếm được trên đầu ngón tay, một trận hỏa hoạn lại có thể thiêu hủy hết mọi trí nhớ cũ kỹ kia, ấn tượng của anh cũng dần đen đi theo vết cháy, khó mà liên hệ được với trong quá khứ.
Kệ hàng bị đốt trơ trụi, thức ăn cho thú rơi lải rải trong nước, hòa cùng mùi thuốc tẩy tạo nên một mùi rất lạ, khiến mạch tư duy của người ta rơi vào hỗn loạn.
Cầu thang cháy sém bị đốt giòn, chỉ sợ vừa đặt chân lên là sẽ nát bấy. Hứa Liên Nhã dè dặt đi lên lầu, trên tầng hai là phòng phẫu thuật, phòng thuốc và một phòng trống, do ít đồ bị bắt lửa nên trong phòng thuốc vẫn giữ nguyên được một vùng, chỉ là chẳng còn lại bao nhiêu món đồ có thể sử dụng.
Nỗ lực trong nhiều năm của cô, chỉ trong tích tắc liền hóa thành hư vô.
Triệu Tấn Dương gọi cô, nhưng Hứa Liên Nhã lại như không nghe thấy gì.
Cô nhón chân đi vào nơi vốn đặt tủ hàng, ngăn tủ chưa bị cháy vụn đã biến dạng, tay kéo vừa ướt vừa bẩn, Hứa Liên Nhã dùng lực kéo một cái, bị kẹt rồi.
“Để anh.”
Triệu Tấn Dương đi đến, Hứa Liên Nhã yên lặng nhường đường.
Triệu Tấn Dương kéo hai lần, bắp thịt trên tay căng ra hiện rõ đường gân.
Rồi bất thình lình ngăn tủ bật mở, nước bẩn róc rách chảy ra, từng giọt từng giọt rỉ xuống nơi khe hở. Loáng thoáng có thể nhìn thấy một xấp tài liệu ngâm trong nước, mấy tấm ảnh cùng một chiếc máy ảnh.
Một cánh tay vươn đến, Hứa Liên Nhã kẹp lấy máy ảnh, hơi nóng đã hun đốt làm bề mặt ny lon bên ngoài co quắm lại, xem ra đã hư hẳn rồi.
Hứa Liên Nhã như nghĩ đến gì đó, ngơ ngác chậm chạp bấm nút, rồi lắc lắc cho ráo bớt nước trên thân máy, nhét vào trong tay.
“Sao thế?” Triệu Tấn Dương thấy cô suy xét thì hỏi.
Cô lắc đầu.
Đối thoại giữa hai người càng lúc càng đơn giản, trái với vẻ im lặng ăn ý vốn có, lần này là không có lời để nói.
Không có bất cứ manh mối nào, cũng không có bất cứ kế hoạch tương lai liên quan nào.
Một người cảnh sát dẫm qua vũng nước dơ, cầm sổ tay ý mời Hứa Liên Nhã ra ngoài nói chuyện, Triệu Tấn Dương đi theo.
Cảnh sát cũng hỏi những câu tương tư như lần ở bệnh viện với Cát Tường trước đó, có gây thù với người nào không. Hứa Liên Nhã vẫn lắc đầu.
Anh không giúp được gì về chuyện trong tiệm, chỉ lấy thân phận “người bạn” im lặng lắng nghe, điều anh có thể làm chính là phải nhanh chóng tìm ra người phóng hỏa. Triệu Tấn Dương rơi vào trầm tư, bất giác sờ bao thuốc lá.
“A, anh này, ở đây cấm hút thuốc, ngộ nhỡ bén lửa thì toi...” Cảnh sát hất cằm nhắc nhở.
Hứa Liên Nhã ném cho Triệu Tấn Dương cái nhìn lạnh lùng, không biết là chê trách hay thất vọng.
Triệu Tấn Dương áy náy gật đầu, yên lặng nhét điếu thuốc về lại.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhắc Triệu Tấn Dương anh nên về đơn vị, Hứa Liên Nhã cũng tranh thủ nói với anh.
“Anh về đi.” Hứa Liên Nhã nói như liệu trước.
Triệu Tấn Dương gật đầu, “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Miệng Hứa Liên Nhã giật giật muốn nói lại thôi, cuối cùng ậm ừ một tiếng.
Cảnh sát lại hỏi thêm mấy câu, nói với Hứa Liên Nhã tạm thời suy đoán nguyên nhân vụ cháy là có người tạt xăng.
Hứa Liên Nhã sững người, cũng nghĩ đối phương sẽ phách lối, nhưng không ngờ lại đến mức đuổi cùng giết tận.
“Ở tiệm bọn tôi có gắn camera, ở cửa ra vào tiểu khu cũng có giám sát, phía tường bên ngoài tòa nhà bên cạnh cũng có gắn, nếu có người đi vòng qua sau tiệm thì chắc chắn sẽ ghi lại hình.”
Cảnh sát gật đầu ghi chép lại, “Camera của tiệm là nối trực tiếp vào máy tính của cô à?”
Hứa Liên Nhã nặng nề đáp, “... Đúng thế.”
Cảnh sát lại nhìn tiệm thú cưng đã cháy trụi sót lại hình thù kỳ dị, gật đầu không biết làm sao, “Được rồi, chúng tôi sẽ bắt tay điều tra, phải trưng dụng máy tính của cô.”
Đã như vậy mà còn gọi là máy tính, Hứa Liên Nhã nhớ đến màng ny lon bị đốt tan chảy vừa nhìn thấy.
“Có điều,“ Cản sát khổ sở lấy bút gãi đầu, “Máy tính thành ra thế này, có thể khôi phục được số liệu hay không cũng khó nói. Phía sau tiệm của cô là thôn Thành Trung, quản lý ra sao cô biết đấy, cũng không dám nói camera có hữu dụng hay không.”
Hứa Liên Nhã lộ vẻ ấm ức.
“Không phải tôi đả kích cô, chẳng qua là cho cô biết tình cảnh xấu nhất thôi. Dĩ nhiên,“ Cảnh sát đặt bút vào sổ, “Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng điều tra.”
“Tôi biết rồi.”
Thái độ phối hợp của Hứa Liên Nhã có thể nói là bình tĩnh, thậm chí còn có phần lạnh lùng. Cảnh sát vừa hỏi xong bà chủ ở tiệm rèm bên cạnh, bà ta khóc lóc không ngừng, phản ứng của hai người đúng là hai thái cực, cảnh sát bắt đầu hơi nghi ngờ chủ tiệm không phải là người phụ nữ trước mặt.
Trong thâm tâm Hứa Liên Nhã rất mờ mịt, lại không trút hết ra miệng. Cô lục soát từng tấc một trong đống phế tích, nhặt lấy từng món đồ may mắn còn nguyên vẹn, cuối cùng chỉ có một chiếc hộp nhỏ.
Gọi điện với công ty bảo hiểm xong, Hứa Liên Nhã ôm hộp giấy về nhà, chưa đến bao lâu thì Hà Tân đã đến gõ cửa.
“Anh không gọi điện cho em được, nên mới tới đây.” Dáng vẻ hấp tấp như chạy cầu thang bộ lên, “Sáng nay bạn anh có đi ngang qua, cậu ta nói hình như là chỗ của tiệm em nên anh đến. May mà em không sao...”
“Điện thoại hư rồi, chưa kịp mua lại.”
Trên chân bị thương, Hứa Liên Nhã cà nhắc đi vào phòng.
“Bị thương à? Để anh nhìn xem, có sao không?”
“Không sao.”
Hà Tân cúi người kiểm tra vết thương, “Đã đến bệnh viện khám chưa? Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Không sao...”
“Làm sao thế?”
Chợt Hứa Liên Nhã nhớ đến sự im lặng của Triệu Tấn Dương, một chuỗi vấn đề không khác gì kéo cô đi trên đống lửa.
“Không biết, đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát còn đang điều tra, không có bất kỳ manh mối nào.” Hứa Liên Nhã nói hết ra những điều Hà Tân muốn hỏi, “Em cũng không biết sau này nên làm gì.”
Hà Tân bị chặn họng, Hứa Liên Nhã của lúc này nhìn yếu ớt khác thường, anh muốn trao cô chiếc ôm an ủi, nhưng lại sợ đường đột quá.
Hứa Liên Nhã lấy máy ảnh từ trong chiếc hộp bẩn thỉu ra, do dự đưa cho Hà Tân, “Có thể giúp em một chuyện được không? Ở trong có tấm card, em cứ quên đi rửa mãi, không biết có thể khôi phục được không...”
Câu trả lời của Hà Tân viết ở nơi rãnh chân mày, “Khó nói lắm, nhiệt độ cao sẽ phá hỏng kết cấu của thẻ chip.” Rồi lại hỏi, “Trong đó có ảnh gì quan trọng à?”
“Có, nhưng lâu rồi không dùng nên quên rồi.”
“Anh sẽ cố gắng.”
Trước khi đi Hà Tân vẫn còn chần chừ một hồi, cuối cùng nói với cô: “Tiểu Nhã, hồi trước anh có nói với em về chuyện chuyển tiệm, em thử suy nghĩ lại đi. Nếu như cần, anh có thể giúp một phần vốn liếng và địa điểm. Dù sao chúng ta cũng là người nhà, đã là người nhà thì không cần khách khí, ở bên này anh có thể xem là người thân với em nhất.”
“Em sẽ nghĩ.”
Câu trả lời qua loa cho có giống lần trước khiến Hà Tân thở dài, “Tiểu Nhã, giờ không phải lúc để bướng bỉnh.”
Hứa Liên Nhã ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô rất ít khi đối mặt với Hà Tân như thế này, Hà Tân cũng khó tránh khỏi ngẩn người. Bỗng cô kêu một tiếng “anh trai” lại làm Hà Tân giật mình lần nữa.
“Em sẽ nghĩ thật kỹ, lần này là thật. Em đã bảo Hạ Nguyệt với dì dọn vệ sinh không cần đến nữa, cho dù sửa sang lại cũng tốn kém rất nhiều, huống hồ...” Hứa Liên Nhã nuốt nửa câu sau xuống, máy móc nói sang chuyện khác, “Còn quá nhiều chuyện, một mình em không thể giải quyết được, đến lúc đó có thể phải nhờ anh giúp.”
Hà Tân hài lòng rời đi.
Không quá mấy ngày, không cần nói cũng biết “Huống hồ” của Hứa Liên Nhã là gì.
Cô làm lại sim điện thoại, vì máy tính đã bị hủy nên cô mua một chiếc smart phone Nokia có thể lên mạng, tiện tìm kiếm tin tức. Lên mạng dùng lưu lượng 2G cho nên tốc độ rất chậm.
Hứa Liên Nhã tìm kiếm tin tức cho thuê nhà ở diễn đàn sinh hoạt bản địa. Trận hỏa hoạn để cô tỉnh ngộ sâu sắc về nguy hiểm, chỗ tiếp theo bị để mắt đến có lẽ chính là nhà của cô. Địch trong tối ta ngoài sáng, chạy là thượng sách.
Lướt một vòng nhưng không thu hoạch được gì, Hứa Liên Nhã thuận tay bấm vào chuyên mục thú cưng, lập tức một topic hot đã thu hút sự chú ý của cô.
Nhìn tiêu đề hài hước lại khiến cô cảm nhận được cơn lạnh - Nuôi nhờ chó một tháng, suýt nữa đã bị biến thành chó nướng - quả nhiên nội dung chính trong topic đó là tiệm của cô.
Sau khi cứu con Samoyed kia, Hứa Liên Nhã đã đưa nó đến bệnh viện thú y tương đối lớn ở gần đó cứu chữa, lúc chủ nhân về đã không còn gì đáng ngại. Đối phương là qua bạn giới thiệu lần đầu đến tiệm Hứa Liên Nhã, không muốn dính phải xui xẻo, nhưng cũng không để ý nhiều đến lời xin lỗi của Hứa Liên Nhã, cũng yêu cầu kiểm tra toàn diện, sợ ở lâu trong lửa làm phổi bị tổn thương. Hứa Liên Nhã đã trả tất cả chi phí.
Samoyed gặp phải kích thích và cơn thịnh nộ của chủ nhân, mặc dù chủ thớt không nói cụ thể tên tiệm nào, nhưng người bình luận bên dưới ở quanh đây rất dễ nhận ra.
Có người nói không được rồi, ở bệnh viện còn có thể khiến chó bị bệnh nổi mà, nói gì đến cái chỗ rách nát này.
Có người nói nghe bảo là kẻ thù trả thù, nhất định là chủ tiệm làm chuyện xấu chọc phải ai đó rồi.
Cũng có người ra mặt giúp chủ tiệm, nói chó không sao là được rồi, chủ tiệm cũng đã bồi thường rồi, còn giảm nhiều tiền như thế, cả tiệm người ta bị đốt sạch cũng không quên cứu chó của anh, phải biết cám ơn đi chứ.
Hứa Liên Nhã ghi nhớ tên người này, Hạ Dạ Sinh Minh Châu, có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Lập tức Hạ Dạ Sinh Minh Châu bị tấn công, có người đoán liệu cô ấy có phải là bạn của chủ tiệm lên tiếng biện hộ thay hay không, còn có người luôn mồm khẳng định cô ấy chính là “tên chủ tiệm không có lương tâm” kia. Có điều lần này Hạ Dạ Sinh Minh Châu lại im lặng.
Mấy bình luận sau đó dần dần biến thành tin tức chung về bệnh viện thú y, Hứa Liên Nhã mất kiên nhẫn.
Đúng là trong chuyện này cô có chỗ không làm tròn bổn phận, chỉ không ngờ sự tình lại phát triển đến mức đó, trận hỏa hoạn cũng thế, mà topic cũng vậy.
Hứa Liên Nhã thoát khỏi trình duyệt web, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Hà Tân.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hà Tân gọi điện đến cho cô, báo là không cách nào đọc được dữ liệu ở thẻ trong máy ảnh.
Hứa Liên Nhã không bất ngờ lắm, nhưng vẫn không nhịn được mà thấy tiếc.
“Có phải máy ảnh... cũng hỏng rồi không?”
“Ừ.” Hà Tân nói, “Pin nứt toác, ống kính thì không cần phải nói nữa, chảy ra cả. Quả thật hết cách rồi. Mua cái mới đi.”
Hứa Liên Nhã úp úp mở mở.
“Giờ máy ảnh cũng sắp bị điện thoại thay thế cả rồi, không bằng mua SLR đi, nếu em chê nặng thì mua kỹ thuậ số cũng được.” Hà Tân đề nghị.
“Nói sau vậy.” Hứa Liên Nhã không hứng thú lắm.
Hà Tân nghe rõ vẻ chán nản trong điện thoại, anh dịu dàng nói: “Chắc chiếc máy ảnh này có ý nghĩa với em lắm, hay là để làm đồ trang trí cũng được, nghệ thuật hậu hiện đại.”
“Không đơn giản chỉ là máy ảnh, trong đó có hình của bố em. Con người ông rất ít khi chụp ảnh, vất vả lắm...”
Trong nháy mắt Hứa Liên Nhã thừa nhận, hô hấp trở nên dồn dập như bị ai đánh phải.
“Anh à, cám ơn anh.” Hứa Liên Nhã nói rất nhanh, như quét đi âm u trong những ngày qua, “Em nhớ bên trong có ảnh gì rồi.”
“Ồ, nhớ ra thì tốt, đáng tiếc là không khôi...”
“Em gọi điện thoại đã, lát nữa gọi lại anh sau.”
“... phục được.”
Lần đầu tiên Hà Tân bị Hứa Liên Nhã dập máy, mông lung nghe tiếng tút tút, tự nói hết câu hoàn chỉnh.
Lúc này Triệu Tấn Dương lại như đang đợi điện thoại, bắt máy rất nhanh, “Liên Nhã à, sao thế?”
Tốc độ này để Hứa Liên Nhã vô hình cảm nhận được sự an toàn, “... Anh có bận không?”
“Không có, xảy ra chuyện gì rồi à?” Nghe giọng không hề miễn cưỡng.
Nghĩ đến đây là lần đầu tiên Hứa Liên Nhã chủ động liên lạc với anh sau khi đưa ra quyết định, có lẽ vì vào thời khắc quan trọng Triệu Tấn Dương đã cứu mạng cô, sợi tơ quan hệ làm anh như chưa từng xa cách.
“Có thể em biết bị ai theo dõi rồi... Không rõ có ảnh hưởng đến anh hay không, anh rảnh thì đến chỗ em được không? Em không tiện nói trong điện thoại.”
“Được, anh qua liền đây.”
Hứa Liên Nhã nói tiếp: “Nhớ mang theo chìa khóa.”
Có lẽ là ảo giác, trong giọng anh ẩn chứa nụ cười thỏa mãn, “Ừ.”