Sáng sớm, Hứa Liên Nhã lấy số trưởng khoa, người đến khám khá nhiều, lấy số còn phải đừng chờ xếp hàng.
Người ở ngay phía trước, sinh hon hai tháng không có kinh nguyệt, trưởng khoa nói: “Phải chú trọng việc này vào. Không có kinh nguyệt tức có cảm giác mình không phải phụ nữ, giống tôi bây giờ đây, ở trước mặt chồng mà không ngóc đầu lên nổi. Đừng có cười, cô nói xem đúng không. Để tôi kê cho cô ít thuốc... Cô uống một tuần mà vẫn chưa có thì hãy đến tìm tôi.”
“Còn nếu có lại?”
Trưởng khoa nói: “Có thì là chuyện tốt chứ sao!”
Hứa Liên Nhã: “...”
Người tiếp theo, trưởng khoa hỏi: “Phá thai mấy lần rồi?”
Người bệnh ngại ngùng: “... Một lần rồi.”
“Chắc chắn không cần cái thai này nữa?”
“... Vâng.”
“Ai ôi,“ Trưởng khoa nhăn mặt như trái cây sấy khô, “Tôi xin cô đấy đừng để tôi giết người nữa...”
Người bệnh lại càng bối rối hơn.
Hứa Liên Nhã: “...”
Chợt đằng sau có người đàn ông đổ mồ hôi đầy mũi chen lên, đeo trên vai túi xách một dây kiểu nữ, ôm trong tay xấp quần áo bệnh nhân vuông vắn, thu hút mọi sự chú ý của đội ngũ nữ giới ở đây.
“Bác sĩ... Để cô ấy thay quần áo là được rồi hả?”
Trưởng khoa ngẩng đầu lên, ánh nhìn vượt qua mắt kính kiểu cũ, chỉ tay lên vách tường, “Ừ, thay xong rồi thì để cô ấy chờ trước phòng phẫu thuật là được.”
Người đàn ông lật đật lùi ra ngoài.
Lúc này Hứa Liên Nhã mới để ý đến dữ liệu ở gian phòng cuối hành lang, số người phẫu thuật, thiếu thốn ánh sáng làm cả cánh cửa bị bao phủ bởi sắc tối u ám.
Bất giác cô cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lại âm thầm lan đến đầu ngón tay.
Trưởng khoa lại dặn dò với bệnh nhân vừa rồi gì đó, nhưng Hứa Liên Nhã không nghe rõ.
Người tiếp theo cầm báo cáo cho trưởng khoa xem, trưởng khoa nói đợi đã, để tôi gọi số trước.
“Hứa Liên Nhã —— Hứa Liên Nhã có đến không?”
Hứa Liên Nhã sực tỉnh khỏi cơn ngây ngốc, ma xui quỷ khiến không lên tiếng, mà xoay người rời đi.
Phùng Nhất Như ôm balo đi lên đón.
“Nhìn đủ rồi à?” Lại thấy hai tay Hứa Liên Nhã trống trơn, “Đã có chuyện gì thế?”
“Chúng ta đi thôi.” Hứa Liên Nhã kéo tay cô ấy nhưng không kéo được, “Chúng ta về thôi, không làm nữa.”
Phùng Nhất Như chậm nửa nhịp, “Sao không làm nữa?”
“Không phải mày khuyên tao đừng làm à?”
Cô lại còn dám lý sự, Phùng Nhất Như sẽ không đẩy cô đi vào con đường này, nhưng dù sao cũng phải hỏi được nguyên nhân.
Hứa Liên Nhã dùng ánh mắt chặn cô ấy lại. Đó là ánh mắt khiến cô nàng cảm giác “Hứa Liên Nhã” nhất trong mấy ngày qua, trong vắt lạnh lùng lại kiên định, nói với mọi người rằng cô ấy muốn đi cầu độc mộc*.
(*Ví với con đường gian nan hiểm trở.)
“Tao muốn đứa bé này.”
Hứa Liên Nhã ngồi lên xe, bật điều hòa nhưng lại không vội đi, tuyên bố quyết định mới của mình với kính chắn gió.
Phùng Nhất Như hiểu cô nhất, một thân một mình gánh vác hậu quả, không khó bất định.
“Tiểu Nhã, mày phải nghĩ cho rõ đấy, nuôi một đứa trẻ không hề dễ như hai con đường trước đó mày đi. Sinh bé cưng là nợ cả đời, mày muốn tránh cũng không tránh được.”
“Tao đã nghĩ kỹ rồi.”
Phùng Nhất Như gần như muốn ngáp, “Tao đợi quyết định mới của mày thêm mấy ngày nữa, thật đấy.”
Mấy hôm sau, Phùng Nhất Như vừa thấy cô là hùng hổ hỏi: “Nghĩ xong chưa?”
Hứa Liên Nhã không trả lời ngay mà lái sang chuyện khác: “Mày có nhớ trước kia đã từng nói, tao tìm bạn trai như thế có phải là vì để thay đổi khẩu vị không?”
Phùng Nhất Như ném cho cô vẻ mặt “mày muốn nói gì“.
“Chợt tao thấy anh ấy cũng giống bạn trai cũ.”
“...”
Hứa Liên Nhã trầm ngâm một lúc, rồi bỗng bật cười, “Nói sai rồi, là bạn trai cũ và mối tình đầu, bố của bé cưng và Gấu Trúc. Mà thôi...” Cô đổi đề tài nói, “Tao vẫn quyết định như thế, mày đừng khuyên tao, vô dụng thôi.”
Hứa Liên Nhã thấy Phùng Nhất Như sẽ không hiểu được.
Hai người đàn ông này đều cùng là một kiểu người, thậm chí cô cũng giống như thế, trong tính cách có sự cố chấp gàn bướng, cho nên đến cuối mới không ai nhường ai được, thành mỗi người một ngã với hai bản chất y hệt nhau - bọn họ muốn đi, cô không muốn theo.
Đến gần bọn họ là do phần cố chấp trong cô đó, mục tiêu cuộc sống của họ, giống như tàu thuyền sẽ không lạc hướng.
Nhiệt huyết cố chấp ấy đã sưởi ấm cô, cuối cùng cũng làm tổn thương cô.
Cả hai thẳng thắn như thế, cũng cô độc như thế.
Trong mấy ngày quốc khánh, hai anh em Hà Tân đều về, Hứa Liên Nhã cũng được gọi về.
“Để tao xem mày ăn nói ra sao với mẹ mày đây!” Hôm đó Phùng Nhất Như rất tức giận, ném lại cho cô một câu rồi dập cửa ra về.
Hứa Liên Nhã cũng không nghĩ ra, ngay đến Phùng Nhất Như còn chưa giải quyết được, chỉ e bên Hứa Đồng càng khó hơn.
Lúc ăn cơm vẫn bị hỏi đến mấy chuyện yêu đương, hơn nữa lần này với thân phận đang chờ việc đã làm cô ăn thêm một gậy nữa.
Hứa Liên Nhã hỏi Hà Tân giao thiệp rộng, có thể giới thiệu vài công việc được không.
Hứa Liên Nhã nói xen vào, “Khác nghề như cách núi, mẹ đừng làm khó dễ anh Hà nữa.”
“Vậy tìm người như chị, làm trong ngành là được.”
“...”
Hà Tân cười, “Tiểu Nhã có chí lớn đấy chứ, nói không chừng em ấy muốn học nghiên cứu sinh, làm việc mấy năm vừa hay có thể đúc kết được kinh nghiệm.”
Hứa Đồng nói: “Học nghiên cứu sinh cũng được, tốt nhất là thuận tiện kết hôn luôn.”
Đổi lại là bình thường, Hứa Liên Nhã sẽ phản bác lại, nhưng bây giờ trong người có bao nhiêu chuyện, vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện cửa tiệm.
Cô ậm ừ đáp cho có, chậm rãi lùa cơm vào miệng.
Bây giờ tuyệt đối không phải là lúc, ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên, một khi cô mở miệng thì những ngày nghỉ sau khó mà cười nói vui vẻ được.
“Nghe chưa?” Hứa Đồng hất cằm với cô.
Nét mặt Hứa Liên Nhã có chút mơ, cầm bát đũa trống đứng dậy, gượng gạo nói: “Con no rồi, mọi người cứ từ từ mà ăn.”
Ngay đến Hà Duệ vừa lên cấp hai cũng thấy chị gái có vẻ khác lạ, đưa mắt nhìn theo bóng chị. Hứa Đồng cau mày, không khác gì nếp nhăn trên nhân hạt đào.
Trên đường Hà Tân đưa Hứa Liên Nhã về, bất giác lại quay về vấn đề công việc, nhưng lần này là của anh.
“Công ty của bọn anh ở chi nhánh Nam Ninh còn thiếu người, cấp trên nói nếu đồng ý thì cuối năm anh có thể về. Em thấy sao?”
Hứa Liên Nhã nói: “Gần nhà, chắc hai ông bà vui lắm, giá nhà cũng không đắt giống bên kia. Nhưng nói đến cơ hội thì bên kia vẫn thích hợp với người trẻ tuổi hơn.”
“Vậy còn em, có định về không?”
Nhân lúc dừng đèn đỏ, Hà Tân quay sang nhìn Hứa Liên Nhã, cô vẫn nhìn kính chắn gió chằm chằm, đôi môi mím chặt tiết lộ rằng cô đang sốt ruột.
“Không về.” Giọng thấp dần, “Cũng không muốn về...”
“Tiểu Nhã, vậy em thấy anh về đây có được không?”
“Anh hỏi một lần rồi.”
Hà Tân đưa tay đặt trên cần gạt số dịch chuyển lại gần Hứa Liên Nhã, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái cô.
“Em biết anh muốn hỏi chuyện gì mà.”
Hứa Liên Nhã giả ngu không đáp. Từ lâu cô đã loáng thoáng hiểu được tâm ý của Hà Tân, nhưng xưa nay chỉ toàn giả vờ ngớ ngẩn làm như không biết, tránh được thì tránh.
Hứa Liên Nhã khẽ cựa quậy, vuốt tóc mái, nở nụ cười tự giễu.
“Anh sẽ không muốn ở lại đâu.”
Xe ở phía sau nhấn còi thôi thúc, Hà Tân không thể không tập trung lái xe.
Đến tận khi chạy vào tiểu khu Hứa Liên Nhã ở cô vẫn chưa nói tiếp.
Hà Tân khoác tay lên ghế phụ, nghiêng người về phía Hứa Liên Nhã, tạo nên thế tấn công vi diệu.
“Vì sao anh sẽ không muốn ở lại?”
Tối nay Hà Tân không uống rượu, nhưng động tác lại to gan như có rượu vào. Lần này anh đã đẩy cô vào thế lúng túng, ngược lại kích thích cô đánh cược chống lại tất cả - cô thật sự muốn chém anh một nhát.
Hứa Liên Nhã cố làm vẻ lạnh lùng.
“Ở lại đây thì có gì hấp dẫn được anh? Hơn nữa năm ngoái anh đã mua nhà bên đó rồi, với người khác thì mua nhà chính là cắm rễ.”
Hà Tân cười, “Anh cũng nói rồi, đó cũng chỉ là khoản đầu tư thôi. Cái thành phố di dân đó, thậm chí có mua nhà rồi thì cũng không khác gì với bèo nước vô gia cư.”
Hà Tân tiếp tục thả dây câu, Hứa Liên Nhã cũng không thể tự mình đa tình mà từ chối.
Sau chốc lát im lặng, anh nói tiếp: “Em hỏi anh ở đây có gì hấp dẫn anh đúng không, anh nghĩ là có ba thứ.”
“Ừ?”
“Thứ nhất, nhà cũ của anh vốn ở đây, quay về chính là là lá rụng về cội, không phải có từ nói là “là lá rụng về cội” sao.”
Giống năm xưa lúc bố mẹ hai bên ly hôn, thời gian xa cách quá lâu, làm Hứa Liên Nhã không còn hiểu được hàm ý của “nhà cũ” là gì, nhất là khi “nhà cũ” đã mãi mãi mất đi một phần ba.
“Thứ hai, giống như em đã nói, áp lực tiền nhà không lớn lắm. Còn cơ hội công việc thì luôn tỷ lệ với áp lực, hơn nữa anh còn thường xuyên chạy khắp nơi, chỉ cần không bị điều ra biên cương thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.”
Hứa Liên Nhã không hiểu rõ lắm về nghề của Hà Tân nên không bày tỏ thái độ gì.
“Thứ ba” của Hà Tân chần chừ mãi không ra khỏi miệng, khiến bầu không khí trở nên mập mờ. Chút ám muội ấy để tim một người đập mạnh thình thịch, nhưng cũng để một người khác lúng túng. Và rõ ràng điều ấy thuộc về người sau.
Hà Tân nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay đặt trên lưng ghế khẽ đưa lên tóc cô, dịu dàng vuốt ve.
“Tiểu Nhã, điều thứ ba chính là vì em.” Hà Tân nói, “Em quay về, anh cũng sẽ theo em về.”
Cuối cùng mập mờ cũng bùng nổ, trở thành lời tỏ tình rõ ràng.
Tỏ tình như thế, Hứa Liên Nhã không trông mong được ở Triệu Tấn Dương, mà giờ lại đụng phải Hà Tân này.
Nếu có chuyện mất cái này được cái khác về phương diện tình cảm, thì trên thế giới đã không có nhiều cặp vợ chồng không hòa tuận đến vậy
Không thể phủ nhận, người đàn ông xuất chúng như Hà Tân mà tỏ tình thì thường làm phụ nữ cảm thấy hư vinh, nhưng chút hư vinh không đáng kể này khó mà san bằng được hố sâu mà người tiền nhiệm đã đào. Cho dù có lấp được hố, thì cũng vì thành phần khác nhau nên không thể dung hòa đồng bộ được.
“Anh sẽ không muốn về đâu.” Hứa Liên Nhã vẫn yếu ớt lặp lại lời thoái thác lúc đầu, “Nếu như là điều thứ ba, thì em không xứng.”
“Anh lại cảm thấy rất xứng.” Hà Tân nghiêm túc nói, “Chỉ cần em sẵn lòng.”
“Anh sẽ không sẵn lòng.”
Hứa Liên Nhã phản bác từng câu.
Hà Tân mỉm cười, “Chỉ cần em là người còn tự do...”
Hứa Liên Nhã nghĩ, có lẽ cả đời này không cách nào tự do được nữa, mãi mãi sẽ có sợi dây quan hệ máu mủ thắt nút trói bọn họ lại với nhau.
“Em có thai rồi, của bạn trai cũ.”
Hà Tân như bị đánh thẳng vào mặt, lảo đảo chực ngã, khó khăn chớp mắt.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong xe trở nên lạnh cóng, Hứa Liên Nhã không hề cảm thấy khó chịu, trái lại lại có chút chết lặng chán nản.
“Nếu không còn gì nữa thì em đi đây, tạm biệt anh Hà.”
Một tiếng “anh” đã kích thích thần kinh của Hà Tân, đột nhiên anh chụp lấy cổ tay Hứa Liên Nhã, siết thật chặt.
“Tiểu Nhã, em có ý gì?”
Hứa Liên Nhã không giãy dụa, giọng bình tình lại cô quạnh, “Em đã là bà mẹ đơn thân rồi. Anh sẽ không muốn lội vũng bùn này với em đâu.”
“Em điên rồi! Biết rõ là hố lửa còn đâm đầu nhảy vào!” Âm thanh Hà Tân gào thét được khuếch đại trong buồng xe chật hẹp, đây là lần đầu Hứa Liên Nhã thấy anh nổi đóa, nhưng không có chút sợ hãi.
Đã nhận định anh là người không liên quan, thì dù anh có căm phẫn thế nào, cô cũng không sợ.
“Vậy thằng kia đâu? Đi đâu rồi? Dám làm không dám chịu?”
Đụng đến khu vực không muốn nhớ lại, Hứa Liên Nhã im lặng rút tay về.
Cô không giải thích mà như thế còn biến thành bênh vực, cô dung túng cho sự lựa chọn của người đàn ông đó.
“Được, tạm thời không nhắc đến hắn ta. Có lẽ em cảm thấy làm người mẹ đơn thân là chuyện của một mình em, nhưng người nhà em vẫn còn ở đó, em cảm thấy họ sẽ trơ mắt mặc kể sao? Những lời đồn thổi sẽ chỉ nhắm vào mỗi em mà bỏ qua người nhà em sao? Em điên hay cố chấp cũng được, nhưng em không có quyền bảo người nhà trả giá vì hành động của em.”
Hà Tân giáo huấn xong, có thể vì thấy giọng mình quá lớn nên dịu lại chút.
“Nếu lỡ sau này con ỏi em, tại sao không có bố, thì em sẽ trả lời thế nào? Tiểu Nhã, trong cái xã hội này mà có khác biệt với người ta là dễ bị khinh thường nhất, ngay đến nhánh cây nhô ra ngoài đường cũng sẽ bị cưa đi cho đồng bộ.”
Hứa Liên Nhã không dám hy vọng Hà Tân có thể trở thành đồng mình, cô cũng đã nghĩ đến cục diện bị bạn bè xa lánh, sự thật nay trưng ra trước mặt cô, vẫn như đứng giữa đồng hoang trơ trọi không ai giúp đỡ.
Phùng Nhất Như, Hà Tân, Hứa Đồng, và sau này sẽ còn có ai, nói cô rằng không thể đi con đường này?