Ánh Dương Soi Lối

Chương 77: Chương 77




Khương Mẫn chen ra từ đám đông, đứa bé bị lạc cũng khiến lòng bà tự trách.

“Mọi người cùng giúp nhau đi tìm xem.” Bà nói với những người xung quanh, “Chứ lát nữa trời mưa xuống, khó tìm lắm.”

Hứa Liên Nhã gạt mấy sợi tóc mái lưa thưa ra sau, cũng lấy lại vài phần trấn tĩnh, cô phải tỉnh táo lại.

“Con gái tôi sẽ không chạy khắp nơi một mình, chắc có lẽ đã đi với ai đó rồi.”

Ông cụ nhận giúp Hứa Liên Nhã, đứng ra đại diện nói: “Đứa bé tên gì? Dáng dấp thế nào mặc quần áo gì?”

“A Dương, Hứa Minh Dương.” Hứa Liên Nhã nói, “Gọi con bé “A Dương” là nó biết. Tóc xoăn...” So đến chiều dài dưới lỗ tai, “Mặc áo tay đùi màu trắng và quần dài màu đen...” Hứa Liên Nhã hối hận vì đã để cô bé mặc bộ đồ màu sắc ảm đạm như vậy, trong tiết trời này không hề nổi bật chút nào.

Ông cụ bối rối nhìn Khương Mẫn.

“Mọi người có nhớ không? Con bé đến từ Nam Ninh, nói tiếng phổ thông.” Lại chỉ vào một người trẻ tuổi lên tiếng, “Không phải lão nhị nhà họ Lý mở tiệc mừng à, hỏi xem có thấy đứa nào như thế không, với cả gọi mấy người cùng chia nhau ra tìm đi, bên bờ sông, sau núi, tìm hết đi.”

Người ấy đáp một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài.

Giống như rất nhiều nông thôn điển hình khác, phần lớn thanh niên khỏe mạnh ở thôn Phúc Sa đều gia nhập làn sóng công nhân đến Quảng Đông, bình thường chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ. Lúc này lại đang nghỉ hè, có rất nhiều đứa trẻ đã xuôi nam đoàn tụ với cha mẹ. Chỉ có lúc ăn Tết và việc cưới gả, trong thôn mới náo nhiệt lên chút.

“Trẻ con sẽ không chạy lung tung đâu, nhất định là thấy thứ gì đó lạ nên quên thời gian rồi.”

Tuy Khương Mẫn an ủi như thế, nhưng sốt ruột trong mắt lại không cách nào che giấu được, hai tay cứ vặn xoắn vào nhau.

Hứa Liên Nhã mờ mịt gật đầu.

“A Dương —— “

Hứa Liên Nhã đi theo hai người đến bờ sông, suốt dọc đường không ngừng hô hoán.

Cơn mưa đêm qua như thác đổ, nước sông đục ngầu càng có vẻ nguy hiểm hơn lúc trong veo. Cỏ tranh bên bờ sông đung đưa, thỉnh thoảng lấp lóe ảo giác có người chui ra.

A Dương biết bơi, nhưng chắc chắn sẽ không mạo hiểm nghịch nước, trừ khi vô tình...

Hứa Liên Nhã không dám nghĩ.

Dẫn đầu đi là ông cụ cùng một bà già tuổi tác xấp xỉ.

Bà già dùng giọng địa phương cảm khái: “Lại một “A Dương” nữa à, tôi nhớ lúc trước khi tìm A Dương đó, Li Giang cũng ngập nước.”

“Đúng thế, hồi đó tuổi thằng bé cũng cỡ này.”

“Kết quả lại tìm được đứa bé nhà lão Đường ở bờ sông...”

“Cũng nhiều năm rồi.”

Tìm một hồi ở vùng ven sông nhưng không được gì. Bọn họ quay về tụ họp với đội trong thôn.

Chân mày Khương Mẫn nhíu chặt như đối diện với ánh mặt trời.

“Đông Đông nhà Vi Tứ cũng không thấy đâu.”

“Đông Đông nhà tôi thích chạy khắp nơi, nhưng đến giờ cơm là sẽ về, cơ mà hôm nay đến tận giờ này rồi mà vẫn không thấy người đâu.” Người nói hẳn là mẹ Đông Đông.

Đột nhiên ông cụ đập tay phải vào lòng bàn tay trái, “Không phải A Dương đi với Đông Đông đấy chứ.”

Khương Mẫn nói: “A Dương đâu có quen Đông Đông.”

Hứa Liên Nhã không quen nơi này, chỉ có thể đi theo bọn họ. Gửi gắm hy vọng vào người khác, lại một nỗi áp lực đè lên vai cô.

“Mang theo ô với đèn pin đi, ra sau núi tìm xem sao.”

Cuối cùng ông cụ ừ một tiếng.

Đi ngang qua một gia đình ở chân núi, có một bà cụ chống gậy ngồi ngay ngắn trước cửa, bình tĩnh nhìn đám người đang đến gần.

“Mấy người dẫn nhiều người thế này đi đâu vậy.” Bà ta hỏi ông cụ dẫn đầu.

Ông cụ lại nói giọng Quế Lâm, tốc độ nói rất nhanh, Hứa Liên Nhã không nghe rõ lắm.

Khương Mẫn kích động phiên dịch lại: “Nói là thấy Đông Đông dẫn một cô bé lên núi, chắc là A Dương rồi.”

Bỗng mẹ Đông Đông vỗ đùi một cái, gào một câu: “Lại chạy đến chỗ kia rồi!”

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Hứa Liên Nhã hỏi Khương Mẫn: “Đã đi đâu?”

Khương Mẫn đáp: “... Đi đến chỗ bố thằng bé.”

“Bố nó ở trong núi?”

***

A Dương đi theo chim quốc, hái mấy nhành cỏ tranh, dọc đường đi cứ cầm phất phất.

Đi ngang qua gia đình ở chân núi, bà cụ ngồi ở cửa gọi thằng bé lại.

“Đông Đông, lại đi đâu thế?”

A Dương đi đến bên tai chim quốc, “Thì ra cậu tên là “Đông Đông” à.”

Đông Đông nhìn cô bé.

“Cục —— tác —— Đông Đông —— cục —— tác —— Đông Đông ——” A Dương tự biên tự diễn.

Bà cụ lại hỏi: “Cô bé này là ai? Sao chưa thấy bao giờ.”

Đông Đông không đếm xỉa gì, tiếp tục đi về trước.

A Dương vẫy tay với bà cụ: “Chúng cháu đi tìm bố cậu ấy. Tạm biệt bà ạ.”

Bà cụ gõ gậy lên nền xi măng, miệng không còn răng như quả sung khô: “Sắp mưa rồi đấy! Đừng có chạy lung tung.”

Hai đứa trẻ bịt tai không chịu nghe.

Núi non Quế Lâm trùng trùng điệp điệp, thạch đá kỳ quái lởm chởm, đường núi dầm mưa một đêm nên trơn trượt vô cùng, có nhiều chỗ có cỏ tranh chặn ngay giữa đường.

Đây là lần đầu tiên A Dương leo đường núi gập ghềnh như thế này, cơn hưng phấn mạo hiểm đã lấn át lo lắng nguy hiểm.

“Ôi trời...” Cô bé trượt chân, giống như chú mèo nhỏ tứ chi bám lấy mặt đất, sau mấy giây dừng lại thì từ từ bò dậy, phủi bùn đất đi, tủi thân nói: “Đông Đông, cậu chờ mình chút nha.”

Đông Đông dừng lại, chùi bàn tay vào quần, rồi đưa tay về với cô bé.

A Dương lại cười hì hì, kéo tay cậu bé lại.

Không biết Đông Đông nhặt đâu nhánh cây để mở đường.

Thỉnh thoảng bốn phía lại truyền đến tiếng líu lo chiêm chiếp nho nhỏ, hòa lẫn với tiếng xào xạc của lá cây, mùi bùn đất ẩm ướt lại nặng nề.

“Bố cậu ở trong núi à?”

Đông Đông gật đầu, bỗng dừng lại nhìn A Dương, dùng cành cây chọc xuống mặt đất.

A Dương không chắc chắn hỏi: “Chú ấy ở dưới đất à?”

Gật đầu.

“Vậy chú ấy là ông thổ địa hả?”

Không biết cái lắc đầu của Đông Đông là ý chỉ “không biết” hay là “không phải“.

“Thế bố cậu chết rồi à?”

Đông Đông không do dự gật đầu.

“Ông ngoại mình cũng chết rồi, nhưng ông ở trong nhà mình.” A Dương tự nói với bản thân: “Nhà mình có một thứ... một thứ giống như am thờ vậy, ông ngoại mình ở trên đó. Bố cậu ở đây không cô đơn à? Mẹ mình nói không thể để ông ngoại ở ngoài được, ông sẽ cô đơn lắm.”

Đông Đông mơ màng nhìn cô bé một hồi lâu, chợt buông tay ra, tăng nhịp bước chân mà chạy.

“Ấy Đông Đông, cậu chờ mình với —— “

Đông Đông dừng lại ở cách đó không xa, chỉ vào trước mặt cậu bé.

Sau tấm bia mộ là ụ đá xây hình vòng, bên trên là nấm mồ nho nhỏ. Mộ còn rất mới, trên nấm mồ mọc mấy cành cỏ dại, Đông Đông đi đến nhổ hết.

“Bố cậu ở trong này à?”

Đông Đông gật đầu.

A Dương gãi tóc, chỉ vào một: “Chữ “Vi” trong “Vi Tiểu Bảo“.”

Đông Đông không đáp.

A Dương ngó nhìn xung quanh, quay lại con đường lúc đến.

Cô bé hái mấy bông hoa vàng ở ven đường, vì cành hoa dai khá khó nhổ nên cả người phì phò ngồi trên mặt đất. Một tay cô bé siết chặt bó hoa vàng, một tay vỗ mông, xiêu xiêu vẹo vẹo quya về bên ngoài Đông Đông.

Hoa vàng ẩm ướt được đặt trước bia mộ chỉnh tề, phản chiếu lên chữ viết khắc trên bia, khẽ phất phơ trong gió.

Hai bóng người ngồi xuống trông không khác gì đôn đá ven đường, yên tĩnh ở nơi đó, như đang tiến hành trao đổi tâm linh.

“Ơ, trời mưa rồi!” A Dương đưa tay ra thử mưa, một giọt rơi vào lòng bàn tay cô bé, “Chúng ta mau về thôi!”

Giọt mưa rơi xuống cành lá lay động, như từng đôi tay vui vẻ đưa tiễn.

Đông Đông kéo cô bé lảo đảo xuống núi, đi một lúc liền rẽ vào con đường chưa từng đi qua.

***

Hứa Liên Nhã mặc quần lửng, bắp chân bị cỏ tranh đâm vào, nhưng dù có bao nhiêu vết thương vẫn không đau bằng nỗi đau trong lòng.

Quế Lâm là địa mạo đá vôi điển hình, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được hang động đá vôi.

Hứa Liên Nhã nhìn những hang động đen như hũ nút kia, trong lòng đau đớn, bước chân lảo đảo.

“Cẩn thận chút.” Khương Mẫn vội đỡ cô kịp thời, “Đường núi khá trơn, nhớ để ý dưới chân.”

Mưa rơi.

Núi rừng um tùm, trong cơn mưa mịt mù, từng tiếng gọi như bị nuốt lấy, không ai đáp lại.

Đội ngũ dừng lại, dùng đèn pin soi sáng bốn phía.

Hứa Liên Nhã thấy bia mộ họ Vi ở trước mặt, hoa dại màu vàng bị cơn mưa quét nằm ngổn ngang.

Khương Mẫn gật đầu với cô, “Bố của Đông Đông đấy.”

Giọng mẹ Đông Đông truyền đến: “Cái thằng chết tiệt này chạy đi đâu rồi không biết, ở đây không có ai.”

Ông cụ chỉ vào mấy bông hoa, “Chắc chắn là có ở đây rồi.”

Có người trẻ tuổi lên tiếng: “Không phải ở trước mặt có “động thần tiên” à, hồi nhỏ bọn cháu hay thích chạy đến đó chơi lắm, liệu hai đứa nó có đến đó trú mưa không?”

Ông cụ quyết định chia bảy tám người ra làm hai đội, một đội đi đường khác xuống núi, một đội đi tìm ở “động thần tiên“.

Hứa Liên Nhã đi theo đội đến “động thần tiên“.

Ở trong núi đã hơn nửa tiếng, nhìn đâu cũng thấy giống, không còn nhận ra con đường lúc tới, nếu A Dương thật sự bị lạc trên núi...

“A Dương —— “

Giọng khản đặc như bị tan vỡ.

“Ở trước mặt đấy.” Có người nhắc nhở.

Cái gọi là “động thần tiên” chẳng qua chỉ là trẻ con gọi đùa thế, chứ thực tế là nơi thôn dân thờ cúng vị thần đường nào đó, cứ thế truyền qua bao thế hệ, bây giờ muốn hỏi cụ thể thờ cúng vị nào, mười thì đến tám chín người sẽ lắc đầu không biết.

“A Dương ơi —— “ Cô dùng hết sức lực gào thét.

“Mẹ —— “

Giọng trẻ con nhỏ bé nghe như ảo giác.

Hứa Liên Nhã vội kéo cánh tay Khương Mẫn, “Dì có nghe thấy không? Là đang gọi “mẹ” phải không?”

Khương Mẫn do dự.

Hứa Liên Nhã không đợi bà trả lời, hét lớn đáp lại: “A Dương —— “

“Mẹ ơi —— “

“Hứa Minh Dương —— “

“Mẹ ơi, con ở đây —— “

Hứa Liên Nhã trông thấy, ở cửa sơn động thấp thoáng một bóng người nhỏ bé hoạt bát, đang vẫy tay với cô.

Hứa Liên Nhã gần như đẩy mọi người ra lao về phía trước, suýt nữa đã quỳ xuống, ôm chặt lấy con gái.

“Con làm mẹ sợ quá... Con dọa chết mẹ rồi...”

A Dương không ngờ mình đã gây ra họa, trông Hứa Liên Nhã thế kia cũng khiến cô bé luống cuống chân tay, vội vòng lấy cổ Hứa Liên Nhã, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi mẹ đừng khóc... Mẹ đừng khóc mà...”

Vừa dứt lời, bản thân lại bật khóc trước.

Còn một nhà khác lại hoàn toàn trái ngược.

Mẹ Đông Đông nhấc một tay Đông Đông lên, không chút nể nang đánh mạnh xuống mông thằng bé, xổ một tràng mắng chửi bằng tiếng địa phương ra, rồi nhanh chóng bị tiếng gào khóc của Đông Đông lấp đi.

Ông cụ ở bên cạnh chẳng biết phải khuyên thế nào: “Đừng đánh nữa, đã tìm được rồi, không bị thương là tốt rồi.”

***

Hứa Liên Nhã cõng con gái về lại nhà Khương Mẫn.

Khương Mẫn đun nước tắm, Hứa Liên Nhã cởi quần áo cho A Dương, kiểm tra cơ thể một lần.

Hứa Liên Nhã thấy đầu gối cô bé bị bầm một mảng.

“Có đau không?”

A Dương lắc đầu.

“Thật sự không đau à?”

“Không đau ạ.”

“Mẹ đau lòng đấy.”

Hứa Liên Nhã mệt lả nên tạm thời không muốn so đo với cô bé, mở vòi sen ra rửa vết bẩn trên mặt con.

Cô bé con cũng chưa hoàn toàn ý thức được sai lầm, lau nước trên mặt đi rồi hỏi: “Mẹ ơi, bố là chết rồi hả mẹ?”

Suýt nữa vòi sen rớt xuống đất.

“Ai nói con thế?”

“Bố Đông Đông chết rồi.” A Dương xoa nách, làm dáng vẻ như ôm lấy mình, “Có phải bố cũng chết rồi không, nên mới không đến tìm chúng ta?”

Hứa Liên Nhã không biết liệu cô bé hiểu từ “chết” với hàm nghĩa thế nào, vẻ bình tĩnh của A Dương giống như đang nói “đi ra ngoài” vậy. Hiển nhiên cô còn chưa sắp xếp được từ ngữ uyển chuyển, nếu dứt khoát nói ra, không biết từ này sẽ khiến người nghe có chấn động thế nào.

“”Chết” là nghĩa gì hả?”

“Giống như ông ngoại vậy.”

... Xem ra vẫn hiểu.

Hứa Liên Nhã đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

“A Dương, nghe mẹ nói này, bố con không chết. Bố vẫn còn sống giống chúng ta.”

“Vậy tại sao bố không về nhà ạ, bố không thích con sao?”

A Dương đã không còn vẻ cuồng loạn như lúc ở Nam Ninh, có vẻ trong lòng đã có câu trả lời.

“Mẹ ơi, bố không muốn chúng ta sao?”

Đáy lòng Hứa Liên Nhã mù tịt, không biết phải trả lời cô bé thế nào mới cho phải, cũng không trả lời được bất kỳ một câu hỏi nào.

Có lẽ vì không thể cho cô bé một gia đình bình thường, nên dù có nói gì cũng thành sai.

Khương Mẫn cầm khăn lông đứng lặng bên ngoài phòng tắm rất lâu, cuối cùng vẫn không gõ cửa, nhẹ nhàng vắt khăn lông lên ghế dựa ngoài cửa.

Lúc Khương Mẫn cầm nước đường vào phòng, mẹ con Hứa Liên Nhã như chưa hề có cuộc nói chuyện ban nãy.

A Dương vẫn ngồi xếp bằng trên giường như đêm đó, nhưng giờ trên người đã có nhiều hơn một chiếc khăn lông, Hứa Liên Nhã ở bên cạnh lau tóc.

“Vừa mới mắc mưa, uống ít hớp đuổi lạnh đi.”

Khương Mẫn đi ra ngoài một lúc rồi lại quay về, trong tay có thêm một chiếc hộp sắt bánh trung thu.

“Dì mới dọn nhà lại, có tìm thấy tập album này, hai cháu có muốn xem không?”

Hứa Liên Nhã rất sợ nghe nhầm.

“... Sợ hai người chán, dù gì trong thôn cũng không bằng thành phố lớn, buổi tối không có nhiều hoạt động lắm.”

Câu giải thích gượng gạo của người đàn bà đó như ám thị, Hứa Liên Nhã lập tức hiểu rõ.

Cô đưa hai tay nhận lấy, chiếc hộp này đến còn kịp thời hơn nước gừng pha đường.

“Vâng, vâng ạ.”

Khương Mẫn lúng túng xoa tay, “Vậy... Hai người cứ xem đi, tôi xuống lầu nấu cơm đã.”

“Mẹ ơi, đó là gì vậy?”

A Dương quỳ ngồi dậy, rướn cổ lên nhìn.

Hứa Liên Nhã ngồi bên mép giường, đè thấp giọng như sợ có người nhìn thấy.

“Ảnh của bố, có xem không?”

“Muốn ạ!”

A Dương bò đầu gối đến.

Bên hộp sắt đã gỉ sét, bụi bặm trên nắp vừa được lau đi, Hứa Liên Nhã đặt trên đùi mở nắp ra.

Bên trong chỉ có một cuốn album không dày lắm, bốn góc đã đã bị xơ.

Mở trang đầu tiên ra, là ảnh của bố mẹ Triệu Tấn Dương lúc còn trẻ. Tấm ảnh đen trắng của năm xưa trông vô cùng mỏng manh.

“Đây là ai ai?”

“Ông nội với bà nội.”

“Ồ.” A Dương không hứng thú lắm.

Ảnh của bố mẹ Triệu Tấn Dương chỉ có mấy tấm, dễ thấy nhất là một tấm ảnh bố Triệu Tấn Dương mặc cảnh phục. Mép tấm ảnh đã bị mòn.

Cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng giở đến phần của Triệu Tấn Dương.

“Con xem, bố đây này.” Cô chỉ đứa bé Khương Mẫn ôm trong ngực.

“... Nhỏ quá đi à.”

Hứa Liên Nhã cẩn thận xem mặt sau tấm ảnh, “Lúc bố con một tuổi.”

Có thể nhìn thấy điều kiện lúc ấy có hạn, ảnh lưu lại không nhiều, mấy tờ sau thì đã là ảnh màu rồi.

“Tấm này,“ Bối cảnh là ga tàu Nam Ninh, có lẽ là lúc đến trường cảnh sát, “Đây là bố đấy.”

Triệu Tấn Dương để tóc đầu đinh, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt không tươi cười gì, dễ nhận ra anh không quá tình nguyện chụp ảnh. Con trai tuổi đó thật anh tuấn, không chỉ ngũ quan và dáng người xuất chúng, mà vì chí tiến thủ đặc biệt trong thời kỳ thanh xuân.

A Dương sáp lại gần album.

“Bố có đẹp trai không?”

Cô bé cười ngây ngô, “Đẹp trai ạ!”

“Chú nhỏ đẹp trai hay bố đẹp trai?”

Không chút do dự: “Bố đẹp trai!”

“Có giống A Dương không?”

Rơi vào trầm tư, “Ừm...”

Hứa Liên Nhã đổi máy ảnh trong điện thoại sang chế độ màn hình trước, đưa gương sang A Dương, một tay vén tóc mái con gái lên, vầng trán sáng bóng của con gái lộ ra đường mỹ nhân tiêm nhàn nhạt.

“Nhìn chỗ trán này, đường nhọn nhọn ở giữa mép tóc này, có giống bố không?”

A Dương quay quay hai bên nhìn, đưa tay nhấn vào chỗ mi tâm, “Ở đây ạ?”

“Ừ.”

“Mẹ có không?”

Hứa Liên Nhã vén lên cho cô bé nhìn, “Mẹ không có, chỉ là đường bình thường thôi, đã thấy chưa?”

Ánh mắt A Dương lại quay về trong tấm ảnh.

“Xem ánh mắt này... Còn cả mũi nữa...” Hứa Liên Nhã nói, “Mũi bố con là đẹp nhất đấy, có giống con không?”

“Hì hì, giống ạ.”

Hứa Liên Nhã không biết cô bé có nhìn ra giống thật không, ít nhất là lúc cô còn học tiểu học luôn không hiểu được “mặt mũi giống y đúc” nghĩa là gì. nhưng vẻ thỏa mãn trên mặt con gái đã hoàn toàn xua tan hoang mang của cô lúc đến đây.

“Chúng ta chụp ảnh lại về cho con xem được không?”

Gật đầu.

Hứa Liên Nhã chỉnh máy ảnh, chọn mục tiêu, chụp hình ——

Đèn flash sáng lên.

Cô vội bịt lấy điện thoại như sợ bị phát hiện chụp lén.

“... Mẹ sao thế ạ?”

“Không sao...”

Hứa Liên Nhã chợt cười một tiếng vì cái suy nghĩ của mình, tắt đèn flash rồi chụp lại lần nữa.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.

A Dương đứng ở cửa, chắp hai tay sau lưng.

“Đứng cho yên vào, đừng có nhìn đông nhìn tây.”

Giọng Hứa Liên Nhã truyền đến từ trong nhà.

“Ừm.”

Bầy gà trong chuồng lại đang tản bộ, A Dương càng nhìn càng ngưỡng mộ.

“Cục —— tác —— “

A Dương lén lút nhìn quanh, thấp giọng đáp: “Cục —— tác —— “

Đông Đông đi đến trước mặt cô bé, mắt sưng húp không mở ra được.

“Mẹ đang phạt mình.”

Đông Đông hé mắt dưới ánh mặt trời.

“Hôm qua mình chạy lung tung.”

Đông Đông xách quần.

“Lát nữa mình nói chuyện với cậu sau.”

“Hứa Minh Dương, con lại nói chuyện với ai đấy.”

Lúc này Đông Đông không chạy đi, vì mẹ Đông Đông cũng đến rồi.

Người đàn bà có chút ngượng nghịu, dùng tiếng phổ thông chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Hứa Liên Nhã: “... Chào buổi sáng.”

Khương Mẫn đứng trong nhà thấy thế, bèn gọi mẹ con đi vào. Nhân tiện A Dương cũng được giải lệnh cấm.

“Hôm qua con trai tôi không hiểu chuyện, dẫn em gái chạy bậy, đã để chị lo rồi.” Mẹ Đông Đông đẩy con trai đến trước người, mắng: “Mau xin lỗi dì với em gái đi.”

Đông Đông sợ hãi nhìn ba người ngoài, vùi đầu xuống thấp.

“Nói nhanh lên!” Mẹ Đông Đông lại đẩy thằng bé, “Mày bị câm rồi hả?!”

Hứa Liên Nhã vội giảng hòa: “Không sao, trẻ con thích chạy chơi, nói không chừng là lỗi do con gái tôi ấy. Dù sao về lại cũng tốt rồi.”

Mẹ Đông Đông cao giọng răn con trai, “Vừa rồi ở nhà dạy mày sao hả, không biết nói “xin lỗi” à, đi nhà trẻ cho uổng phí!”

Khương Mẫn khuyên mẹ Đông Đông: “Cô đừng nói chuyện to tiếng với trẻ con, dọa thằng bé sợ đấy.”

Mẹ Đông Đông vừa xấu hổ lại vừa ảo não, “Không nhịn được gì ơi. Sau khi Vi Tứ nhà bọn cháu ra đi năm ngoái, Đông Đông liền không thích nói chuyện nữa, trẻ con trong thôn cũng không ai chơi với nó, cháu sốt ruột lắm.”

Hứa Liên Nhã sợ chị ta lại đánh thằng bé, bèn nói với A Dương: “A Dương này, không phải con có kẹo sao? Dẫn Đông Đông đi nếm thử đi.”

A Dương chỉ ước gì rời khỏi tay người lớn, vội kéo Đông Đông lên lầu.

A Dương lấy một chiếc hộp bảy màu từ trong vali, sau đó đổ kẹo ra giường, giới thiệu mùi vị theo màu sắc cho thằng bé.

“Cậu thích cái nào?”

Đông Đông chỉ vào viên kẹo màu cam.

A Dương đặt vào tay nó, “Cái này vị chanh, hơi chua đấy.”

Đông Đông im lặng bóc vỏ giấy ra, cho kẹo vào miệng ngậm, quả nhiên vị chua làm thằng bé nhíu mày, nhưng rồi nếm được vị ngọt lại mỉm cười.

Thằng bé trai chỉ biết gọi “cục tác” này khiến cho cô bé có cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên, A Dương nói: “Mình nói cho cậu một bí mật nha.”

A Dương lại gần bên tai nó, thấp giọng bảo: “Bũng chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.