Mục tiêu là tiệm thú y, Triệu Tấn Dương sải bước đi đến.
Quá bến xe bus rồi mới phát hiện, thế là dứt khoát đi bộ tiếp.
Người xe tấp nập, chú mèo mun ở trong túi xách kêu gào phản khág, nhưng anh không hề phát giác.
Lòng Triệu Tấn Dương rất bình yên, lặng im đến mức không có bất kỳ thứ gì. Lúc gặp mặt nên mở đầu thế nào, anh cũng chưa từng nghĩ đến. Chỉ có duy nhất một suy nghĩ, có thể gặp một lần là tốt rồi.
Tiệm thú y vẫn treo bảng hiệu màu xanh lá đấy, thậm chí đến tên cũng không đổi.
Triệu Tấn Dương nhìn mà bỗng bật cười, phong cách này đúng là quá “Hứa Liên Nhã” rồi, cô luôn giải quyết thô lỗ đối với mỗi tiểu tiết, giống như tên cũ của con mèo ba chân kia, Tiểu Què, đơn giản thẳng thắn, y hệt tính của cô.
Ngoài cửa treo tấm biển “đang mở cửa”, do kệ hàng chặn tầm nhìn nên không thấy rõ hết bên trong.
Triệu Tấn Dương gõ cửa đi vào.
Em gái nhân viên đi lên đón tiếp anh.
Triệu Tấn Dương nhanh chóng liếc mắt nhìn bằng kinh doanh trên tường, đúng là ở đây rồi.
“Bác sĩ Hứa có ở đây không?”
Nhân viên đáp: “Bác sĩ Hứa về nhà rồi.”
“... À.”
Nhân viên để ý thấy mèo kêu, chu đáo hỏi thăm: “Mèo bị làm sao thế ạ?”
“Tối nay bác sĩ Hứa còn đi làm không?”
“Không ạ, phải ngày mai kia.” Nhân viên kỳ lạ nhìn vị khách này, “Anh tìm bác sĩ Hứa có việc gấp sao, mèo bị bệnh gì rồi? Để tôi xem hộ anh.”
Triệu Tấn Dương ngăn lại theo bản năng, chuyển túi mèo ra sau lưng.
Vẻ mặt nhân viên khá phức tạp.
“Không cần...” Thẳng thắn từ chối, Triệu Tấn Dương mất hứng chỉ vào kệ hàng, “Cho tôi hai hộp đồ hộp đi.”
“Anh muốn hộp loại gì? Nếu là mèo bị bệnh, thì có thể ăn đồ hộp bình phục sau khi giải phẫu. Còn nữa, nó mấy tuổi rồi?” Cô em nhân viên thao thao bất tuyệt, “Mèo con không giống mèo trưởng thành, mèo đang mang thai cũng khác.”
“Con đực.”
“À.”
“Sáu tháng.” Triệu Tấn Dương nói, “Cứ lấy đại hai hộp đi.” Làm như đang đi mua bánh bao vậy.
Nhân viên gói lại cho anh hai hộp giá trung bình, nhìn người đàn ông xách túi ra cửa.
“... Mua đồ hộp thôi mà còn xách cả mèo tới.” Nhân viên lẩm bẩm.
Triệu Tấn Dương dựa vào hàng rào hút một điếu thuốc. Nắng chiều chiếu rọi làm trán anh bóng loáng.
Xe bus đến, anh hờ hững nhìn theo, không đi lên.
Đường về chậm hơn lúc đến nhiều, dường như trút hết toàn bộ sức lực.
Mèo mun vẫn kêu gào, Triệu Tấn Dương không kiên nhẫn vỗ vào túi mèo.
“Đừng kêu nữa!”
***
Triệu Tấn Dương để mèo lại tiệm rồi quay về nhà.
Anh thuê căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, bình thường chỉ có mình anh nên khá là rộng, nay Khương Mẫn đến lại có vẻ chật chội.
Khương Mẫn nghe tiếng liền đi ra từ phòng bếp, còn cầm nồi cơm trong tay.
“Sao chỉ có một mình con? Quách Dược đâu?”
“... Để con gọi.”
Triệu Tấn Dương gọi điện cho Quách Dược.
Khương Mẫn chuẩn bị cá hấp bia, khoai lang hầm thịt heo cùng thịt bò kho cố định theo sức ăn của hai người đàn ông. Quách Dược cầm hai chai bia đến.
Triệu Tấn Dương hỏi: “Buổi tối có cần đi nữa không?” Ý anh chỉ là tuần tra.
Quách Dược gật đầu.
“Vậy mà còn uống bia?”
“Chỉ chút này không sao đâu.”
Triệu Tấn Dương nghi ngờ lại cảnh cáo nói: “Anh vừa vừa thôi.”
“Hiếm khi dì làm nhiều đồ ngon như thế.” Quách Dược nói, “Chứ bình thường ở nhà ăn không được miếng mỡ nữa.”
Triệu Tấn Dương mắng, “Cũng có thấy anh gầy đi đâu.”
“Đâu có, gầy hơn dịp năm ngoái đến bệnh viện thăm cậu nhiều mà.” Còn không đợi Triệu Tấn Dương phản bác, Khương Mẫn lại tiếp lời: “Con cũng thế.”
Nghe thấy vẻ đau lòng chua xót không giấu nổi trong giọng Khương Mẫn, Triệu Tấn Dương chuyển đề tài, “Ăn cơm ăn cơm thôi, ăn nhiều lên là mập.”
Triệu Tấn Dương và Quách Dược không đối thoại trực tiếp nhiều, đều là do Khương Mẫn như kiểm tra bài, hỏi công việc cuộc sống của hai người.
“Hai đứa ở đây thì nhớ chăm sóc cho nhau vào.” Cuối cùng lại như căn dặn hai anh em ra ngoài lưu lạc.
Vẻ mặt Quách Dược rất thành khẩn, “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tấn Dương đưa Khương Mẫn ra ga.
Khương Mẫn cũng không nói nhiều, chỉ để lại hai câu: “Nhớ ăn cơm nhiều vào, buôn bán thuận lợi.”
Triệu Tấn Dương đáp: “Mẹ cũng chú ý thân thể đấy.”
Trước khi lên tàu, Khương Mẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc cầm chìa khóa ra ngoài, Triệu Tấn Dương thấy bà đặt một tấm danh thiếp xuống bàn cơm - là vật duy nhất trên tấm kính thủy tinh. Sáu năm trôi qua, phong cách danh thiếp vẫn không đổi, chỉ là giờ đã có thêm mã QR wechat.
“Con biết rồi.” Một câu không đầu không đuôi.
Khương Mẫn gật đầu nói: “Mẹ đi đây.”
Đến chiều, Triệu Tấn Dương nhận được điện thoại của Hà Ngạn Phong, vẫn là thứ đồ lần trước.
Giao tình một điếu thuốc đã để Triệu Tấn Dương khắc sâu ấn tượng về người đàn ông này, nửa nhạo báng nói: “Chú nghiện thuốc nặng thật đấy.”
Bên kia bất ngờ, khà một tiếng: “Ông chủ, anh vẫn còn nhớ tôi à?”
Triệu Tấn Dương nói: “Không phải hút thuốc với chú đấy à, tôi vẫn còn nhớ số giường của chú.”
“Ài, tôi xui xẻo quá... Lần trước vừa về thì gặp phải con trai tôi, cứ kẹp lưng quần vậy mà đi, đến lúc đi vệ sinh thì quên mất, vừa kéo quần một cái...” Âm thanh vỗ vào thứ gì đó vang lên, “Cái này liền rơi xuống!”
Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười, “Xem ra chú còn nhịn mấy ngày.”
“Đừng nói nữa, anh có rảnh thì cứ đến đây đi.”
“Được, lập tức đưa đến cho chú đây.”
***
Một lần nữa Triệu Tấn Dương xách một túi sầu riêng và bao thuốc lá đến phòng bệnh đó.
“Ồ, nhanh thật đấy.” Hà Ngạn Phong cất điện thoại, ngồi thẳng trên giường.
“Không phải là sợ chú không đợi nổi sao.”
Hà Ngạn Phong thở dài, không biết làm sao: “Anh nói xem xem, vốn chỉ có chân tôi bị thương, nhưng ở đây gần nửa tháng, tôi cũng sắp bực bội sinh bệnh đây.” Ông già đấm vào ngực mình.
Triệu Tấn Dương có cảm tình khó hiểu với ông bác nói chuyện như pha trò này, anh đặt túi xách lên bàn, nói: “Chú chỉ mới ở gần nửa tháng, năm ngoái tôi ở đây đến gần cả nửa năm, mệt lắm.”
“Không giống nhau, anh là thanh niên trai tráng, còn tôi chỉ là lão già còn mỗi bộ xương này.”
“Tôi còn trẻ hả?”
“Ờ, thì nhỏ hơn tôi là trẻ rồi.”
“Cái định nghĩa này cũng rộng thật đấy.”
Hà Ngạn Phong lấy ví tiền, động tác đã linh hoạt hơn mấy ngày trước.
Triệu Tấn Dương nhận tiền, hỏi: “Có muốn tôi đẩy chú ra chỗ cầu thang không?”
“Có có!” Hà Ngạn Phong cầm bao thuốc lá trong tay.
Biết Triệu Tấn Dương khó giơ tay, lúc này Hà Ngạn Phong đã chú ý hơn nhiều, thỉnh thoảng thầm than chẳng dễ dàng gì. Chợt lúc này có tiếng trò chuyện của y tá với ai đó ở bên ngoài, suýt nữa ông đã bỏ qua.
“Lại tới thăm thầy Hà à.”
“Ừ, đúng lúc rảnh rỗi.”
“Haizz...” Hà Ngạn Phong vỗ lên cánh tay Triệu Tấn Dương, vừa khéo là cánh tay phải, dưới tình hình khẩn cấp đã làm ông bỏ qua xúc cảm đặc biệt, “Con gái tôi đến rồi, cất thuốc hộ tôi với —— “
A Dương ra đời đã tra dầu bôi trơn giữa va chạm của Hứa Liên Nhã và Hứa Đồng, mà tình yêu thương của Hà Ngạn Phong dành A Dương cũng để cô đón nhận người cha này.
Thứ Hà Ngạn Phong coi trọng nhất là hình tượng người cha trước mặt con gái.
Triệu Tấn Dương nhét bao thuốc vào túi, chỉ thấy Hà Ngạn Phong nhanh chóng mở túi nylon, rồi mở đồ hộp dùng một lần ra, nhón một miếng sầu riêng nhỏ nhét vào trong miệng.
Mùi trong phòng bệnh càng nồng nặc hơn.
Vừa ngậm vào miệng, bỗng Hà Ngạn Phong lại gào lên, “Trời ơi, tôi...” Có tật giật mình đã làm ông quên mất vừa nãy mình chưa hút thuốc, đành phải khổ sở nuốt xuống.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, thay đổi sắc mặt như một cảnh phim, Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười, cất bao thuốc hộ ông.
“Bố, bố lại ăn sầu riêng nữa à, ở cửa đã ngửi ——”
Hứa Liên Nhã bịt mũi đi vào, thấy người đàn ông đứng bên mép giường, chữ cuối cùng như bị chặn lại, đột ngột biến mất.
Cuộc hội ngộ bất ngờ này như bị ánh đèn flash của máy chụp hình lóe lên làm cho hoảng hốt, trong nháy mắt, trước mặt trong đầu trở nên trống rỗng...
Những năm qua đã không còn yêu hay giận nổi nữa, ấn tượng đầu tiên đã cào mạnh vào cô.
Triệu Tấn Dương già rồi.
Anh chỉ lớn hơn Hứa Liên Nhã ba tuổi, nhưng thoạt nhìn còn già hơn cả Hà Tân ba mươi chín tuổi.
Vẻ ngoài người này như mặt đất, ghập ghềnh nhấp nhô hay là núi xanh nước biếc, năm tháng sau lưng đã ăn mòn hay là bồi đắp, vừa nhìn là đã rõ.
Anh còn gầy hơn cả trước kia, nhưng không phải gầy suy yếu, cách đứng và thân thể vẫn mang đến cảm giác mạnh mẽ khó hiểu, nhưng cô luôn cảm thấy nếu như mập hơn chút nữa, anh sẽ điển trai hơn —— là tướng mạo có phúc để cô yên lòng, chứng minh rằng mấy năm qua anh không hoàn toàn gặp trắc trở.
Dĩ nhiên cô cũng không thấy mình trẻ trung gì, mỗi lần cười là nếp nhăn nơi khóe mắt đã tô đậm tuổi tác của cô.
Khiếp sợ giống thế còn có Triệu Tấn Dương, bàn tay vừa nhét bao thuốc vào túi quần chậm chạp lấy ra, luống cuống kéo vạt áo.
Hà Ngạn Phong thấy cô nhìn ông chủ, bèn vội nói: “Đây là ông chủ tiệm trái cây bên ngoài, bố nhờ cậu ấy xách hộ trái cây đến.”
“À...” Hứa Liên Nhã đứng ở bên kia giường.
Hai người một trái một phải, không khác gì môn thần, Hà Ngạn Phong ông già vừa mở cửa ra nhìn xung quanh, không cùng thế giới với hai vị trầm mặc trên cánh cửa.
Ông già nhìn sang môn thần bên trái, “Vậy làm phiền anh, lát nữa tôi nhờ con gái cũng được.”
“Ờ...” Triệu Tấn Dương gật đầu, rồi lại nhìn người đối diện, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
“Sao hôm nay rảnh mà tới thế.”
“Ờ...” Từ này như từ duy nhất trong ngân hàng vốn từ của cô.
“...”
“Không có gì.”
Hứa Liên Nhã không biết Hà Ngạn Phong đã nói gì, giống như môi ông chỉ đóng rồi mở, không phát ra âm thanh nào. Cũng không biết đã ngây người bao lâu, thời gian liệu có ngắn đến mức khiến ông cảm thấy qua loa không. Thậm chí đến mùi sầu riêng cũng dịu nhẹ hẳn đi.
Hứa Liên Nhã tạm biệt Hà Ngạn Phong, vội vã đi xuống lầu.
Cô gần như lao ra khỏi tòa nhà, ra đến mái hiên mới ép bản thân dừng bước.
Quả nhiên Triệu Tấn Dương vẫn còn ở cửa, anh dí tắt điếu thuốc, mở miệng gọi: “Liên Nhã.”
Hứa Liên Nhã lại sải bước lớn đi ra ngoài cửa.
“Liên Nhã —— “
Triệu Tấn Dương đi theo sau.
Giữa bọn họ chỉ cách mấy bước, Triệu Tấn Dương chạy nhanh chút là có thể đuổi kịp cô, nhưng anh không làm vậy. Anh chỉ đi theo sau lưng cô, đi qua con phố này đến con phố khác.
Tốc độ như thế làm tim đập thình thịch, khiến lồng ngực phập phồng, dường như chỉ có thể mới che giấu được run sợ xuất phát từ đáy lòng.
Cuối cùng Hứa Liên Nhã đi bộ đến mức hai chân run lên, lảo đảo chực ngã, Triệu Tấn Dương đỡ cô từ phía sau.
Hứa Liên Nhã xoay người lại, đẩy ngực anh ra.
“Tại sao anh còn muốn quay về?”
Cô rất muốn hỏi, tại sao bây giờ mới về.
Cuộc sống của cô càng lúc càng bình tĩnh yên ổn, nhưng hòn đá mang tên Triệu Tấn Dương này ném xuống, lại dậy lên gợn sống.
Không ai thích thay đổi, nhất là thay đổi khiến tay chân luống cuống.
“Liên Nhã, anh...”
Câu hỏi không trả lời được đã trở thành bản tố cáo anh. Triệu Tấn Dương thừa nhận.
Triệu Tấn Dương đi lên kéo lấy tay Hứa Liên Nhã, lại bị cô hất ra, tay cô đập xuống cánh tay phải của anh, phát ra tiếng vang nặng nề.
Âm thanh và xúc cảm không phải là bắp thịt cơ thể làm Hứa Liên Nhã sửng sốt.
Triệu Tấn Dương cũng để ý thấy, khổ sở kéo cánh tay lệch vị trí xuống.
“Tay anh làm sao thế?”
Hứa Liên Nhã bỗng biến thành người khác mà hỏi.
“Không sao.”
Hứa Liên Nhã đưa tay bóp lấy, từ bả vai đi xuống, cho đến ở giữa cánh tay thì xuất hiện gờ nối tiếp cùng cảm giác cứng rắn xa lạ.
Khó trách anh cứ đút tay vào túi quần, khó trách trời oi bức thế này mà anh còn mặc áo tay dài.
Triệu Tấn Dương kéo tay cô xuống, cầm lấy trong tay, trầm thấp bảo: “Đừng bóp nữa...”
“Cái này mà anh còn nói là “không sao” ư?”
“Anh còn tốt đẹp đứng trước mặt em thì không phải là “không sao” sao.”
Hứa Liên Nhã rút tay về, nụ cười tái nhợt đầy vẻ châm chọc, “Triệu Tấn Dương, có phải nếu anh không biến mình thành ra như thế thì sẽ không quay về không?”
Triệu Tấn Dương không trả lời được, về phương diện này thì Hứa Liên Nhã nói đúng.
Hứa Liên Nhã ôm khuỷu tay, một tay che miệng đứng bên cạnh. Triệu Tấn Dương không bỏ đi, đứng che nắng chiều cho cô. Mồ hôi trên người hai người tuôn xối xả.
Triệu Tấn Dương len lén nhìn cô, thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã phát hiện ra, liền trừng lại anh, lập tức Triệu Tấn Dương rụt đầu về, cụp mắt nhìn mũi chân mình, như đứa trẻ làm sai chuyện.
Rất giống đám trẻ con. Chỉ là vì quá giống nên mới làm cô càng đau lòng.
Hứa Liên Nhã nhớ đến Lương Chính và Phương Gia Gia, khi cô ấy còn là sinh viên vừa lên đại học, có thể thẳng thắn nói rằng mình không để ý chỗ tàn tật trên người Lương Chính. Cô không biết đó là Phương Gia Gia si tình hay là còn trẻ nên không sợ, hoặc là cả hai.
Đối mặt với Triệu Tấn Dương, thậm chí cô không cần nghĩ xem có để ý hay không.
Chỉ là trong lòng cô khó chịu, không cách nào tưởng tượng được cuộc sống của anh ra sao.
Triệu Tấn Dương lại lặng lẽ đến gần, kéo lấy tay cô, cẩn thận hỏi: “Đi mệt rồi phải không, đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Đúng lúc này điện thoại Hứa Liên Nhã vang lên, cô tránh ra một bên nghe máy.
“Mẹ à... Sao mẹ còn chưa đến đón con? Bạn học về hết cả rồi.”
“... À, mẹ xin lỗi, mẹ quên mất. Con đang ở đâu?”
“Ở lớp Taekwando đó.”
“Được rồi... Con chờ mẹ chút, mẹ đến ngay đây.”
Hứa Liên Nhã vội cất điện thoại, nói: “Trong nhà em có chuyện.”
“Ừ...” Giọng nói khó nén vẻ hiu quạnh.
“Em đi trước đây.” Vừa dứt lời, không đợi anh đáp đã vội vã đi về phía trước, được mấy bước lại quay lại, “Ở đây là đâu?”
Triệu Tấn Dương bắt một chiếc xe giùm cô, lúc Hứa Liên Nhã kéo cửa kính lên thì dừng lại một lúc, “Em về bệnh viện lấy xe... Anh có muốn lên không?”
Triệu Tấn Dương ngồi vào bên cạnh cô.
Dọc đường đi không ai lên tiếng.
Lúc xuống xe là Triệu Tấn Dương trả tiền, Hứa Liên Nhã lại vùi đầu đi đường.
“Này —— “
Cô dừng bước.
“Lần sau nếu rảnh có thể đi ăn cùng không?”
“... Nói sau đi.”
Triệu Tấn Dương cũng ngờ đến việc cô sẽ không giận, liền to gan nói: “Chờ em đấy.”
***
Đậu xe xong, Hứa Liên Nhã chở A Dương hùng hùng hổ hổ đi về nhà.
“Mẹ —— “
Hứa Liên Nhã như không nghe thấy.
“Ấy, mẹ ơi —— “ Giọng A Dương run rẩy.
Hứa Liên Nhã thắng xe đột ngột, “Sao thế?”
A Dương quẫy ra khỏi tay Hứa Liên Nhã, “Giày rớt rồi...”
“...”
A Dương thất thiểu quay lại, chân trái cà lên mu bàn chân phải, mang giày vào rồi chạy về.
“... Xin lỗi con.”
A Dương lắc đầu.
“Đói bụng chưa, mẹ nấu cơm cho con nhé.”
Hứa Liên Nhã xào một đĩa thức ăn, A Dương bưng cơm của mình ra ngoài.
Máy hút khói trong phòng bếp yên tĩnh đến khác lạ, Hứa Liên Nhã nhìn cơm mà ngẩn người.
Một mình anh thì làm cơm kiểu gì?
Hứa Liên Nhã rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Nhưng không có kết quả. Đã chia xa quá lâu, cô phát hiện ra rất nhiều hồi ức đã mơ hồ, biết đâu một phần đó là mình từng tô điểm.
Hứa Liên Nhã vội vàng múc cơm, đi ra thì thấy A Dương vòng hai tay lên bàn, không động đũa.
“Sao còn chưa ăn?”
A Dương nói: “Đợi thức ăn lên mới ăn được chứ.”
“... Ăn đi.”
“... Vâng.”
A Dương ngồi lại gần, gắp một miếng cho vào miệng, một giây sau đó liền phát ra tiếng nôn ọe.
“Sao thế?”
Mặt A Dương đầy đau khổ, “Mẹ... mặn quá...”
“Thế à...” Hứa Liên Nhã cũng gắp một miếng, rồi cũng nhổ ra.
“Đừng ăn nữa.”
Hứa Liên Nhã xoay người đổ đồ ăn vào thùng rác.
A Dương đáng thương nhìn cô.
“Chúng ta ăn mì gói đi.”
A Dương như nhận được đại xá.
Mòn đồ vớ vẩn lại để cô bé thỏa mãn vô cùng.
Hứa Liên Nhã ngồi đối diện cô bé thờ ơ ăn uống, rồi chợt hỏi: “A Dương, con có thấy mẹ già không?”
A Dương tranh thủ nhìn cô qua làn hơi nóng, nói: “Không già.”
“Mẹ cũng ba mươi ba rồi.” Hứa Liên Nhã nghi ngờ cô bé không hiểu phạm vi “già”, “Thế nào thì được xem là già?”
“Giống như bà Phồn ấy ạ.”
“... Thôi bỏ đi.” Hứa Liên Nhã lẩm bẩm, “Bà Phồn cũng bảy mươi mấy tuổi rồi.”
***
Buổi sáng Hứa Liên Nhã trang điểm, nhưng không cách nào che đi được dấu vết mất ngủ.
“A Dương, nhìn xem vành mắt mẹ có đen không?”
A Dương liếc nhìn, “Không đen như gấu trúc.”
“... Hỏi con làm gì không biết.”
Hứa Liên Nhã đậu xe ở bệnh viện, bắt đầu đi tìm tiệm trái cây kia.
Không phí nhiều sức lắm, cô đã thấy Triệu Tấn Dương với nhân viên trong tiệm của anh.
Đúng lúc buổi trưa mệt mỏi, Triệu Tấn Dương nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Hứa Liên Nhã kéo vạt áo, rồi lại hắng giọng, đi về phía tiệm trái cây.
“Ông chủ, sầu riêng này bán thế nào?” Hứa Liên Nhã hất cằm ý hỏi sầu riêng có cắm cờ đề giá.
Triệu Tấn Dương như sư tử phát giác ra con mồi, đột nhiên mở to mắt.
“Mười đồng.”
“Mười đồng.”
Hai người đàn ông hai miệng đồng thanh.
Nhân viên quan sát ánh mắt ông chủ, nhưng ông chủ chỉ nhìn khách nữ chằm chằm. Cảm thấy không có chuyện của mình, bèn gãi hông rồi tiếp tục vùi đầu chơi điện thoại.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Anh nói ngọt thì ngọt.”
“Anh chọn dĩ nhiên là ngọt rồi.” Nụ cười còn ngọt hơn cả quả mình bán, “Muốn bao nhiêu?”
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, nói: “Cả quả.”
“Được.”
“Chọn quả to chút.”
“Được.”
Triệu Tấn Dương dùng báo bọc sầu riêng lại, khẽ nhấc lên, rồi đưa tay đỡ từ phía dưới. Cân nặng tám chín cân khiến tay trái Triệu Tấn Dương nổi gân xanh, cầm vững sầu riêng như bàn tay sắt, cân bị chấn động run nhè nhẹ.
“Một trăm.” Triệu Tấn Dương nhìn số “103” nói, “Có cần bổ không?”
“Bổ đi.”
Cậu nhân viên cảm thấy đến lúc mình nên ra tay, đứng lên nói: “Ông chủ, để em làm cho.”
“Không cần.”
“...” Không thể làm gì khác hơn là lại quay về.
Triệu Tấn Dương lại dùng phương pháp như thế để chuyển sầu riêng xuống nền.
Nhìn kỳ thì đó không phải là tấm thớt phẳng, ở chính giữa có một chỗ lõm, để đặt sầu riêng lên trên. Bốn góc của tấm ván đóng côn gỗ cao bằng nử cánh tay, ở phần đáy quấn mấy sợi dây và kẹp sắt đặc chế.
Triệu Tấn Dương kéo sợi dây ở một góc ra, quấn hai vòng quanh sầu riêng, rồi lại kéo căng nút thắt đến côn gỗ ở góc đối diện. Ở góc khác cũng xử lý y như vậy. Sầu riêng bị sợi dây buộc thành hình “X” nằm trên tấm ván.
Triệu Tấn Dương dùng dao nhọn vạch mấy đường, sau đó lại đổi con dao lớn hơn bổ vết cắt to ra, thay phiên dùng kẹp sắt trên côn gỗ kẹp lấy đỉnh vỏ sầu riêng, còn tay trái đẩy dần sầu riêng ra.
Một loạt động tác trơn tru, những sợi dây và kẹp sắt kia tương đương với cánh tay phải của anh, hơi phiền phức, nhưng đâu ra đấy, Hứa Liên Nhã nhìn chăm chú, suýt nữa thì quên dự tính ban đầu.
“Muốn tách múi không?”
Hứa Liên Nhã gật đầu.
Triệu Tấn Dương rút mấy sợi dây hình X về, gỡ từng múi thịt sầu riêng vào hộp giữ tươi, rồi cho vào túi nylon.
Hứa Liên Nhã cúi đầu lật tìm trong túi, lúc ngảng đầu lên thì dừng lại.
“Cái đó... Em quên đem ví tiền rồi.”
Triệu Tấn Dương cũng sững sờ, nhưng nhanh chóng tiếp lời.
“Không sao, lần sau em đến rồi đưa cũng được.”
“Được chứ?”
“Được mà.”
“... Anh làm ăn như vậy đấy à?”
“Em là VIP.”
Hứa Liên Nhã nhận lấy không từ chối, “Được rồi.”
Ánh mắt hai người giao nhau, nhưng giao dịch đã xong, không còn gì để nói, lại lần lượt nhìn qua chỗ khác.
Hứa Liên Nhã nói: “Em đi đây.”
“Đi thong thả.”
“Ừ.”
“Lần sau lại tới.”
“ Ừ.”
Người xách túi đi thật.
Triệu Tấn Dương đưa tay lên ngửi, sờ mũi như che giấu nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn bị mùi hương đặc biệt nặn một nụ cười xán lạn.
***
Hà Ngạn Phong duỗi người cầm điện thoại xem tin tức, nằm liệt nhiều ngày trên giường không khỏi không thừa nhận một điều, tuổi càng lớn, càng đọc chữ càng tốn sức.
Đuôi mắt liếc thấy một bóng người, ngẩng đầu lên, à một tiếng.
“Tiểu Nhã, con lại đến làm gì thế?”
“Tới thăm bố.”
“Không phải hôm qua mới tới à, trong tiệm không bận sao?”
“Không sao.”
Hứa Liên Nhã đặt túi đỏ lên bàn, mùi hương liền bay ra.
“Haiz, lại mua sầu riêng à.”
“Thấy bố thích ăn.”
“... Aiz.” Trong lòng Hà Ngạn Phong không ngừng kêu khổ, “Lần sau đừng phí tiền nữa, mua cho A Dương ăn đi.”
“Không phí tiền.” Vừa thốt lên, liền sửa lại: “Phí tiền gì chứ.” Lại còn nói: “Bọn con không chịu được vị kia. Bố ăn đi, bố thích thì lần sau con mang thêm cho bố.”