CHƯƠNG 11. NHẦM TÁCH TRÀ CỦA SẾP?!
“Thôi tối rồi, cho sếp về đi, mai ổng còn đi họp đấy!”
“Vậy à. Thôi cháu về đi Kha.” – Bố tôi nói.
“Dạ không sao. Cháu cũng buồn vì về nhà có một mình. Bác cho Thảo đi với cháu và Nguyên nhé.”
“Ừ, mấy đứa đi đi. Nhớ tranh thủ về sớm.” – Mẹ tôi nói.
“Sếp lên phòng với em tí, em đưa cho cái USB có tài liệu mai họp.”
Tôi nói rồi đứng lên phòng, một cách khó chịu. Như hiểu ý, Kha đứng dậy đi với tôi.
Tôi lên phòng rồi đóng cửa lại.
Kha ôm tôi từ phía sau. “Em sao vậy?”
Tôi đẩy Kha ra. “Tôi khó chịu quá! Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Nguyên à, em không tin anh sao?”
“Tôi không biết. Chỉ là tôi thấy mình khó chịu khi nhìn thấy anh và…em gái tôi!”
“Thôi nào, đừng giận nữa! Anh xin lỗi. Lần sau anh chỉ làm việc gì em thích thôi. Được chưa.”
Kha nói tiếp. “Ủa, mà USB gì vậy em?”
“USB chương trình đề phòng! Người yêu và em gái tôi!”
Kha cười. “Em ghen cũng dữ dội nhỉ! Ha ha.”
“Tôi không ghen! Chỉ là thấy khó chịu.”
“Ok, anh sai. Thôi đi cho Thảo nó vui.”
Tôi bị Kha kéo xuống nhà.
Chúng tôi đi xe của Kha. Thảo ngồi cạnh Kha trên ghế trước, tôi ngồi phía sau một mình. Kha nhìn vào kính hậu, mỉm mỉm cười nhìn tôi.
Vào quán cà phê, Tôi và Kha ngồi đối diện, Thảo lại ngồi cạnh Kha. Chỗ đấy là của tôi chứ! Nhưng làm sao để nói ra?!
Hai người họ nói chuyện rôm rả. Tôi uống một li chanh Rum và ăn đậu phộng.
“Thôi đi về. 11h rồi!” – tôi nói.
“Về hả Hai. Sớm quá!”
“Vậy thì mày ở đây. Hai về trước!”
“Hic, thấy ghét. Về thì về.” – Nó quay sang Kha – “Ảnh lúc nào cũng bắt nạt em!”
Kha cười. “Em hiền quá nên bị anh Nguyên ăn hiếp rồi. Em phải dữ dằn lên!”
Tôi xách túi bước ra cửa.
Lúc về Thảo ngồi phía sau, tôi và Kha cạnh nhau. Nó vẫn cùng Kha trò chuyện. Thi thoảng nói hỏi tôi nhưng tôi chỉ ậm ừ cho có, nhát gừng đầy lười nhát.
“Cảm ơn anh Kha nhé!” – Thảo nói khi về đến nhà. Nói rồi nó mở cửa xe bước xuống rồi vào nhà.
“Em không vui à?” – Kha hỏi tôi. Tôi không trả lời, mở cửa xe bước vào nhà. “Tôi vui hay không anh cũng quan tâm sao?”
Kha khựng lại, thoáng buồn rồi nhấn ga đi.
Tôi đến công ty và check mail. Tôi nhận được mail của Kha. Quái lạ, có chuyện gì mà lại gửi mail cho tôi?
“Anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Lần sau anh sẽ không làm thế nữa. Em đừng giận anh nữa nhé. Anh chỉ xem Thảo như em gái thôi, không có gì hơn nữa đâu.
Nếu em không chịu tha lỗi cho anh, còn giận anh, anh sẽ tuyệt thực đến chết!”
Tôi cười khi đọc hết mail. Lố lăng quá đi!
“Em cười rồi nhé. Không được giận anh nữa nhé.”
Kha từ phòng bước ra. Hôm nay đến sớm hơn cả tôi.
“Tôi cười thì liên quan gì đến việc giận anh hay hết?”
“Thôi mà, anh xin lỗi. Em muốn anh làm gì? Em nói đi, anh sẽ làm tất cả.”
“Không biêt!” – Tôi nói rồi mang tách trà đi rửa. Tôi ghé qua phòng lấy luôn tách của Kha.
Tôi rót vào tách tôi và Kha trà rồi mang lại phòng cho Kha.
“Anh muốn tách của em!” – Kha nói khi đỡ lấy tách trà.
“Tùy!”
Tôi đặt tách của tôi xuống bàn Kha rồi mang tách của Kha ra bàn của mình. Lão cười cười khoái trá, mặt thật đểu!
“Nguyên em! Hình như chị phát hiện em lấy nhầm tách trà của sếp!”
Bà chị kế toán ngồi ở bàn tôi, thánh thót nói. Tôi giật mình, bối rối. Chị ta biết việc của tôi và Kha?
“Đâu, của em mà!” – Tôi nói dù đó thật sự là tách trà của Kha.
“Đừng có hoang tưởng cưng! Của sếp đó! Mang vào đổi lại đi. Ai uống nhầm tách của ổng là có chuyện đấy!” – chị ta huýt sáo và nói.
“Gì mà ghê vậy chị?”- Tôi hỏi lại.
“Vì chị từng bị ổng chửi vì đã lấy nhầm tách của ổng!”
“hả??”
“Thật! Thôi em mang vào trả đi. Lí nhí xin lỗi nữa. Chắc ổng chưa uống nên chưa phát hiện ra đấy.”
“Vậy để em mang trả lại.” – Nhưng làm sao trả vì cái tách này là Kha bắt tôi đổi với anh mà.
“ừ! Thôi chị đi mần! Tám thế đủ rồi. Hẹn em giờ trưa chị em mình với con thủ thư và cụ trưởng phòng ở căn tin tám tiếp!”
“Ok! Bye bye chị yêu.”
“Bye cưng!”
Bà chị kế toán khuất bóng, tôi bưng tách trà uống một ngụm. Tôi cười, hít thở mùi hương còn trong tách. Mỗi người sẽ để lại mốt dấu ấn trên những vật dụng mà mình thường dùng, đó là sự thật đấy bạn ạ. Trên tách trà của Kha, vương lại hơi thở anh, mùi vị của nước bọt trên miệng tách, dấu vân tay trên tay cầm, lằn môi lên chỗ chạm vào tiếp xúc. Tất cả, đối với tôi thật thiêng liêng và kì vĩ, đầy cuốn hút, bí ẩn và hoang lạc, chìm đắm trong xúc cảm lâng lâng.
“Thông báo với mọi người, cuối tuần này chúng ta sẽ đi dã ngoại.”
Kha thông báo khi buổi họp đã kết thúc. Con thủ thư hí hửng nhất.
“Đi đâu vậy sếp? Lên Đà Lạt đi, về quê em đi!”
Bà chị kế toán bĩu môi. “Dẹp đi em! Lên đó chị không chịu được đâu. Chị xong cưng à.”
Ông trưởng phòng tiếp lời. “Ừ, đừng có lên đó, tôi cũng dị ứng xứ lạnh!”
Kha nghe mọi người nói rồi cười. “Thế cậu Nguyên muốn đi đâu?”
Tôi giật mình. “Tôi thì sao cũng được. Tùy mọi người. Đi chơi là ok rồi.”
Con nhóc mới vào làm tiếp. “Em cũng vậy. Tùy sếp. Đi chơi free là em chịu!”
Tôi với nó đánh tay nhau cùng nhất trí. Nhìn lên Kha đang chau mày nhìn tôi. Tôi đọc được trong cái nếp nhăn đó là sự tức giận. Cậu bảo tôi không được nói chuyện với em gái cậu mà giờ cậu hí hửng với nhân viên nữ là thế nào đây? Tôi ngồi đàng hoàng lại, lén nhìn lão.
“vậy đi biển, mọi người nghĩ sao?” – Kha nói.
“Tôi tán thành!” – bà chị kế toán đưa tay biểu quyết.
“Tôi agree!” – ông trưởng phòng với hai tay giơ lên như người đầu hàng cùng vẻ mặt “hoang *** vô độ”.
“Em chịu!” – con nhóc mới vào làm, lôi cả tay tôi giơ lên – “Biểu quyết dùm anh Nguyên luôn.”
Kha trợn mắt với tôi. Tôi bỏ tay nó ra rồi tự giơ lên.
“Tôi đi sắm bikini!”
Con thủ thư mặt như cái bánh tráng bị thấm quá nước, nhăn dúm lại. Bà chị kế toán hỏi nó.
“Cưng ở lại công ty trực trong lúc anh chị đi biển nhá!”
Nó la lên. “Không dám đâu! Em cũng đi bộ!”
“À, cô đi bộ!” – Kha nhướng mắt nói với nó.
“Ý là em cũng đi biển! Mọi người hùa nhau ăn hiếp em!”
Cả phòng họp cười nắc nẻ. Nhốn nháo không thể tưởng tượng.