Anh Em Sai Rồi

Chương 40: Chương 40: Đêm tai họa




Thực sự mà nói, say rượu đối với Tô Tiểu Lai không phải là xa lạ gì. Mỗi lần cùng ba chị em tụ tập, không thể không say. Nhưng mà lần này thì khác, nghiêm trọng hơn, cô say túy lúy, đầu óc choáng váng mơ hồ, cả người rũ rượi không sức lực. Quay trái quay phải, cảm giác như có cái gì đó đang ôm mình, lại giống như không phải.

Hở, anh đâu? Sớm như vậy mà anh đã dậy rồi sao?

Cảm thấy người đã khá hơn, cô miễn cưỡng mở to mắt. Nhưng mà, ngay khi vừa nhìn rõ mọi vật xung quanh, cô liền sợ đến hồn bay phách lạc.

Cô đang ở đâu thế này? Cái giường này không phải là cái giường quen thuộc của cô, cách bài trí phòng cũng khác. Cô sợ hãi không khỏi toát mồ hôi lạnh, đầu bắt đầu hoạt động. Nhớ lại nào, uhm…sáng hôm qua anh đưa cô đến trường, sau đó tụ tập ăn uống, rồi đi Karaoke, sau đó, cô cùng với Vi Vi uống rượu, ờ, đúng rồi, là rượu, sau đó thì sao nhỉ??? Sự việc sau đó như thế nào cô nghĩ đến mấy cũng không ra, đành lắc đầu, đứng dậy. Bỗng nhiên ánh mắt cô sững lại. Linh cảm không hay rồi, có phải là bị bắt cóc không Ọ____Ọ

Tin này tựa như : sét đánh giữa trời quang!!! Đùng …đùng…đùng!!!

“A…A…A…” Ba tiếng kêu la thảm thiết vừa vọt ra khỏi miệng thì Dịch Xuyên Thần đã đẩy cửa xông vào.

“Tiểu Lai, làm sao vậy?” Xuyên Thần lo lắng hỏi.

“A..” Lại thêm một tiếng quỷ rống nữa rồi.

“A…anh anh…sao anh lại cởi trần thế kia???”Tiểu Lai một tay run run chỉ vào người Xuyên Thần, tay còn lại che mắt.

“Anh chuẩn bị đi tắm mà…” Dịch Xuyên Thần giải thích

Tắm rửa, tắm rửa, tắm rửa. Lòng niệm trăm lần….

Hình ảnh bắt cóc vừa rồi tự động chuyển hóa thành trường hợp XXX, cần được đặt rate!!!! Đúng! Không phải người bình thường sau khi làm chuyện “3 ích” đó đều phải tắm sao!

Hừ…tên khốn kiếp này, nhất định là lúc đầu hắn ta SM mình, sau đó lại 419…sau đó lại XXX, hết XXX lại XXX, đúng là không bằng cầm thú!!!!! Tô Tiểu Lai hai tay ôm đầu, không dám tưởng tượng nữa [chị đã tưởng tượng đến mức này thì còn cái gì để mà tưởng tượng nữa chứ hả =_____=]

Làm sao đây? Làm sao đây? Chả lẽ cô lại đánh mất lần đầu tiên thiêng liêng bằng một cách vô cùng lãng nhách như thế sao? Cô còn có thể diện gì để gặp anh đây? Chi bằng cô đập đầu vào gối chết đi cho rồi!!!

Cô không khỏi nắm chặt góc chăn, ánh mắt pha chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là khinh bỉ, chằm chằm nhìn Dịch Xuyên Thần. Bộ dạng của cô hiện giờ giống như là con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi vậy

Miệng cô lẩm bẩm : “Đừng lại gần tôi…đừng lại gần tôi…” Xuyên Thần là ác ma!!!

Xuyên Thần tội nghiệp mặt đầy sọc đen ( _ _|||) con bé này thật là quái quá đi, dám làm anh trở thành thằng cầm thú.

Nhìn dáng vẻ như con thỏ nhỏ của cô, Xuyên Thần lại trỗi lên ham muốn đùa cợt với cô. Bất chấp cô đang sợ hãi, anh chậm rãi áp sát vào cô, hơi thở nam tính ấm áp bao quanh người cô, đôi mắt đào hoa khẽ nhíu… “Tiểu Lai, chả lẽ em không muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh dùng một tay nâng cằm cô, giọng nói mê say lòng người nhẹ nhàng lọt vào tai cô.

“A…. tôi không muốn nghe, không cần nghe” Tô Tiểu Lai bịt chặt hai tai, đầu lắc liên hồi, hai chân đá lung tung, giống như một đứa con nít đang cố tình gây sự vậy.

Xuyên Thần đột nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, gượng dậy nói : “Được rồi, không đùa em nữa, em xem quần áo của em đi là biết sự việc thế nào mà.”

Tiểu Lai rốt cục cũng bình tĩnh lại được chút ít, xốc chăn lên. Phù! Quần áo còn đầy đủ, không xê dịch, rách rưới chỗ nào, trong lòng an tâm rồi, nhưng mà cô vẫn còn nghi ngờ: “Đáng lẽ anh phải nói là chúng ta chả có việc gì cả, em vẫn nguyên vẹn, anh không sứt mẻ chứ !”

Bày đặt nói bóng gió này nọ, thật là làm cô hú hồn mà.

Xuyên Thần lắc lắc đầu phất tay: “Được rồi, anh đi đây. Khiếp! Bị em quậy cả đêm hôm qua.”

Vừa mới xoay người định bước đi nhưng anh đã bị Tiểu Lai kéo lại : “Từ từ, còn cái này nữa, anh giải thích vì sao có vết dơ trên tấm nệm này? Trông cứ như là… “

Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có con chó nhỏ với bộ lông xù trắng như tuyết loạng choạng chạy từ góc phòng ngủ tới, cọ cọ bên người Xuyên Thần.

Tiểu Lai cực kỳ xấu hổ, hóa ra vết dơ này là của con chó. Sức mạnh tưởng tượng của cô thật vĩ đại… “Ha ha ha…hóa ra là do con chó…con chó thật dễ thương!” Cô gãi gãi đầu, khỏa lấp sự xấu hổ.

“Tô Tiểu Lai, thật tình anh rất muốn bổ đầu em ra xem não em làm từ cái gì. Nước miếng chó mà cũng nhầm với cái kia….” Anh nói xong quay đầu đi ra ngoài.

Tô Tiểu Lai nhìn bóng lưng anh bước ra ngoài, hừ…. Anh thì trong sáng chắc! Em chưa nói hết câu đã biết người ta nghĩ đến cái gì! Thế mà ồn ào này nọ… blè

***

Bên trong xe, Tiểu Lai biến thân thành chị Ong vàng đặt ra “mười vạn câu hỏi vì sao”.

“Tại sao hôm qua lại gặp được tên kia nhỉ? Vì sao mà mình lại không cảm thấy có người dẫn mình đi nhỉ?”.

“Chả lẽ tối hôm qua anh gặp em mà không thấy bạn bè em sao?”

“Còn nữa, túi xách của em đâu ? Sao tìm hoài mà không thấy?”

“Mà tối hôm qua em uống rượu kiểu gì mà say đến bất tỉnh nhân sự nhỉ?”

Tiểu Lai léo nhéo hỏi không ngừng. Xuyên Thần đang lái xe, miệng cười không dừng được, có tí xíu vậy mà cũng mất cả tiếng để đặt ra câu hỏi, giống như một cô bạn gái hay thắc mắc bạn trai quá đi. Hả? Ý nghĩ này làm Dịch Xuyên Thần tay run, đầu đổ mồ hôi. Nhưng ngay lập tức anh trấn định lại, tiếp tục nhìn Tô Tiểu Lai đặt câu hỏi.

“Đúng rồi, tại sao buổi sáng anh mới tắm?” Vấn đề này nãy giờ làm cô băn khoăn lắm nha. Thường thì về nhà là phải tắm ngay chứ. Từ cái việc tắm rửa sáng sớm này mà cô lại nghĩ lung tung.

Câu hỏi này khiến Xuyên Thần cũng hơi kích động: “Em hỏi anh việc này sao? Bị em ói cho một trận với theo chân dọn dẹp cho em nguyên một buổi tối anh tắm cỡ nào cũng vẫn cảm thấy bẩn, thấy hôi. Quả thực là khó chịu lắm ý!”

Tô Tiểu Lai đầu tiên là áy náy cúi đầu nhận sai, qua vài giây lại ôm bụng cười phá lên.

“Em còn cười được sao? Đều là do em hết! Uống say như thế còn quậy phá lung tung”.

“Há há há, rất xin lỗi anh..há háh áh”

Phút chốc, Tiểu Lai nghĩ đến một người, chuyển ngay đề tài : “Uhm…còn cái này…chuyện tối hôm qua, anh đừng nói cho anh em nhé?” Giọng của cô rất nhẹ, vừa căng thẳng lại pha chút lo sợ.

Chẳng lẽ ở trong tâm trí cô, mãi mãi chỉ có người anh kia sao? Cô coi Xuyên Thần anh đây thành cái gì? Là đồng minh giữ bí mật sao? Đúng thế, bạn Tiểu Thần Thần của chúng ta nổi cơn ghen, chua loét!!!

“Tô Tiểu Lai, khi ở với anh, em đừng nhắc tới Thiếu Phàm được không?” Giọng anh cao vút, tức giận tới cực điểm rồi nha.

Tiểu Lai bị Xuyên Thần quát một cách bất thình lình, không nói gì, chậm rãi quay đầu ra phía cửa sổ ngắm cảnh bên đường.

Dịch Xuyên Thần cũng biết được vừa nãy mình hơi quá, rõ ràng là anh ưa cô về, mà anh cũng chỉ đơn phương cô thôi, tại sao lại quát cô như thế được…

Im lặng mất mấy phút, Xuyên Thần mở miệng trước : “Em…em với Thiếu Phàm vẫn sống chung à?” E hèm, anh muốn biết tình hình một chút.

“Cái gì cơ?” TIểu Lai quay đầu lại, bởi vì không nghe rõ nên hỏi lại. Cô còn đang mải nghĩ.

Dịch Xuyên Thần thở dài, thôi vậy : “Giữa trưa em muốn ăn gì?”

“Không cần đâu, anh đưa em về trường luôn đi” Tối hôm qua không về lại phòng Karaoke, chắc chắn là làm ba chị em lo lắng rồi….

“Được rồi.”

***

Dịch Xuyên Thần lái xe đưa cô về thẳng ký túc xá, Tô Tiểu Lai còn đang nghĩ nên nói lời cảm ơn thế nào.

Bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt béo mũm, chặn đứng cô lại, biểu hiện rất kích động phấn khởi, “Tô Tiểu Lai à, cuối cùng cậu cũng trở về. Này này cậu có biết gì không, có chuyện lớn, rất lớn đấy, cậu nên về ký túc xá mà xem đi. Vừa nãy có cuộc điều tra về việc đêm hôm qua các cậu không về ký túc xá rồi, còn thiếu mỗi mình cậu thôi, aizzz bởi vì các cậu mà cả ký túc xá đều trong không khí nghiêm ngặt thực hiện kỷ luật đấy.” Nói xong còn nắm chặt tay, dường như rất bất mãn.

Nhắc tới cô bạn béo mũm này là ai, thế nào, mọi người trong ký túc xá không ai không biết cô nàng này mang danh là một nhân sĩ hóng hớt chuyên nghiệp, bởi vì thân hình béo mập nên đặt biệt danh là béo mũm. Có thể nói từ tin tức lớn nhỏ gì cũng không thể qua mắt được cô nàng, những ngóc ngách trường học chỉ cần có một chút động tĩnh cũng được cô bạn béo mũm này đưa tin trực tiếp. Nếu cô nàng này đổi nghề thành điệp viên cục tình báo thì các nhà lãnh đạo trong tương lai cũng trở thành tay bán tin luôn.

Nhưng cái tin tức hóng hớt của cô bạn béo mũm này cũng phải phóng đại đến mũ N+1 luôn, cho nên tính chuẩn xác của tin vừa nhận được kia cũng phải kiểm chứng thêm mới được.

Tô Tiểu Lai còn không kịp tiêu hóa hoàn toàn, cô nàng lại cong môi nói tiếp với vẻ mỉa mai, “Tin mới nhất nè, tớ vừa nhìn giáo viên chủ nhiệm cùng với thấy phụ đạo vào ký túc xá cậu đấy, nhìn dáng vẻ cực kì nghiêm trọng, cậu cẩn thận đi, nên thành thật thừa nhận sai lầm, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến tốt nghiệp đâu.”

Nghe cô ta nói như vậy mặt Tô Tiểu Lai đã trắng bệch, cô không nghĩ đến mới đi một đêm lại có thể ảnh hưởng đến chứng chỉ tốt nghiệp. Trước kia đi mấy đêm, chưa bao giờ bị sờ gáy, hơn nữa trường học đối với việc sinh viên đi qua đêm luôn một mắt mở một mắt nhắm mà, lần này sao lại chạm phải họng súng thế này.

Người cô đang toát mồ hôi lạnh, Dịch Xuyên Thần đứng một bên nhìn hết tất cả phản ứng của cô, anh từ từ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng an ủi, “Không có việc gì đâu, anh đi cùng em lên đó.”

Đầu óc Tô Tiểu Lai trống rỗng, vô thức gật gật đầu, có người nào đó cùng cô đối mắt là tốt rồi.

Bạn học béo mũm nhìn động tác thân mật của hai người, không khỏi ngạc nhiên ho lên, “Trời ạ, Tô Tiểu Lai, không phải cậu cùng với anh chàng đẹp trai này qua đêm ở bên ngoài đấy chứ??”.

Tô Tiểu Lai xấu hổ ước muốn đào được cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ, Dịch Xuyên Thần hung hăng trừng mắt lườm cô nàng béo mũm kia, sau đó lôi Tô Tiểu Lai đi lên cầu thang ký túc xá.

Giọng anh nghe bình tĩnh, “Phòng nào?”.

“308.”

***

Vừa bước đến tầng ba đã nghe thấy âm thanh nghị luận đứt quãng.

Tô Tiểu Lai cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn.

Càng đến gần cô càng thấy căng thẳng, cũng may tay Dịch Xuyên Thần vẫn nắm chặt tay cô, giúp cho cô có niềm an ủi vững chắc.

Cuối cùng cũng đến cửa phòng ký túc, một đám người đứng vây ở cửa, chặn đường đi hai người họ.

Đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh có đề-xi-ben quá lớn, “Các cô không hiểu điều lệ trường học sao?”.

Bên trong im lặng vài giây.

Ngay sau đó, là giọng thầy phụ đạo, “Tô Tiểu Lai đâu? Các cô đi đâu mà về có ba người thế này?”. Anh ta dừng lại một chút, “Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi biết giải thích thế nào với phụ huynh của cô ấy hả?”.

Dịch Xuyên Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, xuyên qua đám người xem náo nhiệt bên ngoài, nói to, “Mong mọi người nhường đường một chút, cảm ơn nhiều.”

Mọi người tản ra, vẽ một con đường nhỏ, tiếp theo vang lên một âm thanh thổn thức.

Âm thanh thổn thức này đương nhiên không phải vì một mình Tô Tiểu Lai tạo dựng, nguyên nhân phần lớn là do cô đang đứng bên cạnh người đàn ông cực kỳ cực kỳ đẹp trai này.

Tô Tiểu Lai khẽ kéo góc anh, giọng yếu ớt như đuổi ruồi, “Em sợ lắm.”

Dịch Xuyên Thần tặng cô một nụ cười an ủi, đưa tay gõ cửa, giờ phút này Tô Tiểu Lai thấy càng căng thẳng hơn.

Bên trong vẫn cái âm thanh đề-xi-ben cao lớn ấy, “Ai vậy?”.

Dịch Xuyên Thần nhìn cô gật đầu, một ánh mắt giao nhau, Tô Tiểu Lai cố gắng lấy hết dũng khí, “Là em, Tô Tiểu Lai.”

Nghe được câu “Vào đi” sau đó hai người mới đẩy cửa vào.

***

Lúc vào cửa, đầu Tô Tiểu Lai đã cúi đủ thấp rồi giờ còn cúi thấp hơn nữa, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, sợ hãi như kẻ tù nhân bị xử án treo cổ.

Dịch Xuyên Thần đã thu hết tình huống ở ký túc xá vào đáy mắt, nhận thấy ba người con gái kia đang cúi đầu đứng thẳng, phong thái hiển nhiên như kẻ đang chịu tội, Tô Tiểu Lai vào cửa, ngay tức khắc ba người kia ngẩng phắt đầu nhìn sang bên này, sau đó lập tức lại cúi gằm xuống.

Ba người con gái này anh nhìn rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng thật sự không thể nghĩ cụ thể đã gặp ở đâu.

Tự nhiên, lúc Từ Tố nhìn qua bên này, cô bỗng thấy kinh ngạc, thậm chí còn tưởng bản thân mình hoa mắt, tại sao tổng giám đốc công ty cô cư nhiên lại đại giá quang lâm đến ký túc xá của cô vậy, nhưng, nhưng ngạc nhiên hơn là còn nắm chặt tay Tô Tiểu Lai đi đến. Kinh ngạc vài giây, cô liền khôi phục bình tĩnh, cô là nhân vật nhỏ nhoi trong công ty, cũng không hơi đầu đi lo lắng tổng giám đốc kia có nhận ra mình hay không, đúng vào thời điểm này, cô mới thấy mình may mắn biết bao khi chỉ là một nhân viên quèn, nếu không sự việc ngày hôm nay xác định vững chắc trở thành bằng chứng thép bị đuổi việc rồi.

Dịch Xuyên Thần chuyển ánh mắt về phía kia, vừa lúc gặp phải một đôi mắt sắc lạnh. Trong lòng không khỏi căng thẳng, sao cậu ta lại ở đây? Đảo mắt nhìn một lượt, cũng hiểu rõ vài phần. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm và thầy phụ đạo cũng được mời tới, chắc chắn đều là chủ ý của cậu ta rồi? Nhìn sắc mặt cậu ta tiều tụy, có lẽ đã lo lắng cả một đêm!

Giờ phút này, Tô Tiểu Lai đã chuẩn bị tư thế chờ mắng, lúc giáo viên chủ nhiệm mở miệng nói, cô sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

Kết quả lại nghe một câu, “Trình tiên sinh, nếu Tô Tiểu Lai đã về rồi, thôi thì chuyện này giao cho anh xử lý?”

Đầu Tô Tiểu Lai nổ ầm ầm, thoáng chốc hiện ra trang thái thiếu dưỡng khí trầm trọng, Trình tiên sinh, ai là Trình tiên sinh?? Không phải là anh cô đang ở ký túc xá chứ???

Cô hạ quyết tâm ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt lạnh băng của anh trai, cô sợ mới mức co rúm người lại, trốn ngay sau lưng Dịch Xuyên Thần, giống như con mèo nhỏ sợ hãi.

Trình Thiếu Phàm chuyển ánh mắt mạnh mẽ đến hai tay vẫn đan chặt vào nhau của họ, cả người Tô Tiểu Lai run lên bần bật, bối rối cô buông lỏng tay Dịch Xuyên Thần.

Lúc này Trình Thiếu Phàm mới dời ánh mắt, nhìn sang thầy chủ nhiệm và thấy phụ đạo, thản nhiên nói, “Thật sự làm phiền các anh rồi, với những sinh viên trái với điều lệ trường học thế này nhất định phải trừng phạt thích đáng, phương án cụ thể thế nào vẫn để các anh tự quyết định.”

“Được được.” Giáo viên chủ nhiệm đứng một bên đáp lời.

“Thiếu Phàm, lần sau đến trường cùng nhau tụ tập, lần trước họp lớp chúng nó cứ hỏi cậu đâu rồi? Cậu quá bận rộn rồi đấy!.” Lần này là giọng nói của thầy phụ đạo, không có a dua nịnh nọt, ngữ khí chỉ như bạn bè nói chuyện.

Một tiếng gọi “Thiếu Phàm” khiến Tô Tiểu Lai run sợ, cuối cùng cô cũng hiểu được, thì ra người giám thị cô nhiều năm nay, người đầu sỏ tuôn mọi tội lỗi của cô, chính là người có quan hệ không tầm thường với anh trai – thầy phụ đạo! Khó trách anh cô ở nước ngoài ba năm, vậy mà sinh hoạt của cô vẫn nắm chắc như lòng bàn tay, ngay cả 81 đêm không về ký túc xá cũng biết, con số cụ thể cũng tính toán chính xác như thế.

“Sao nào? Lần sau có tụ tập nhất định sẽ trình diện mọi người, lần này có việc nhà còn chưa xử lý tốt…” Anh thản nhiên nói, ánh mắt còn như cố ý vô tình dừng lại trên Tô Tiểu Lai.

Không đợi anh nói xong, như hiểu được lời nói sắc bén của anh, giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói với ba chị em kia, “Ba cô theo tôi ra ngoài, còn có việc phải giải thích cho rõ ràng.”

Sau đó ba chị em kia liền đi theo thầy chủ nhiệm và thầy phụ đạo ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.