Anh Em

Chương 12: Chương 12




Ăn cơm trưa xong, Hách Tịnh rất muốn đi thẳng về nhà, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành đi gặp mẹ mình một chút, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, sau đó liền theo mẹ cô đi đến nhà họ Đan.

Ăn cơm no, nên hai người từ từ leo lên cầu thang, chờ Lương Thanh cầm chìa khoá mở cửa, bất chợt người cô cứng lại.

Hách Tịnh không rõ chân tướng nhìn mẹ mình, Lương Thanh nhỏ giọng nói: "Khi ra khỏi nhà mẹ đã khoá cửa rồi, sao bây giờ cửa không có khoá ." An ninh ở đây rất tốt, những người không có nhiệm vụ sẽ không được vào đây, cô cố gắng nhớ lại xem Đan Dũng có ở nhà hay không, còn Đan Nhĩ Nhã sẽ không có ở đây hiện giờ nó đang ở thành B, chưa đến kỳ nghỉ hè, nó sẽ không tự tiện trở về đây mà không thông báo trước, còn dì Trương giúp việc đã xin nghỉ việc rồi.

Chẳng lẽ là ăn trộm? Hách Tịnh có chút khẩn trương, còn Lương Thanh thì ít nghi ngờ hơn, cô rất có lòng tin với an ninh ở khu vực này, đang do dự không biết có nên đẩy cửa vào hay không, thì bất ngờ cửa từ bên trong mở ra xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, làm hai mẹ con cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhĩ Nhã, sao bây giờ con lại ở đây?" Quan hệ giữa Lương Thanh với người con riêng này cũng rất hòa thuận, lập tức mở miệng hỏi thăm, sau đó nhường đường kêu Hách Tịnh vào nhà.

Mở cửa là một nam nhân mặc áo thun xanh quần sọc, vai rộng eo nhỏ, vóc người chắc và cân xứng, có một số thanh niên nhìn bên ngoài rắn rỏi kiên cường, nhưng cũng có những thanh niên nhìn rất cô độc, biểu hiện rất kiên cường, nhưng ở bên trong có nhiều tâm sự, nhìn tóc anh ta ướt nhẹp, chắc vừa mới tắm xong. Hách Tịnh biết học đại học sẽ được học quân sự, nhưng cô không nghĩ tới trải qua khóa học dáng vẻ công tử hàng ngày của Nhĩ Nhã trở nên như vậy. . . . . . Cô không biết nên dùng từ gì để hình dung, dù sao bây giờ hình dáng của Đan Nhĩ Nhã cho cô cảm giác nhìn không giống lắm, Hách Tịnh quan sát đồng thời cũng phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt kia rất xa lạ và hết sức khác biệt, cô bỗng nhiên có cảm giác khác thường, cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu cởi giày và nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Trước tiên là hướng Lương Thanh gật đầu chào, không lưu lại cảnh tượng vừa quan sát Hách Tịnh, sau đó mới tiến lại Lương Thanh nói một câu: "Tôi là Đan Nhĩ Tín." Nói xong liền xoay người bỏ đi, vừa đi vừa dùng khăn lau khô tóc.

Hai mẹ con đều ngây người, nguyên nhân chính là anh em song sinh của Đan Nhĩ Nhã!

Anh ta và Đan Nhĩ Nhã quả thật rất giống nhau, Hách Tịnh lập tức hiểu được cảm giác khác thường vừa rồi là ở đâu ra, mới vừa rồi Đan Nhĩ Tín chú ý cô thì rõ ràng đây là lần đầu nhìn thấy người xa lạ, với ánh mắt bắt bẻ cùng thăm dò, điều đó không hề xuất hiện ở trên mặt của Đan Nhĩ Nhã.

Lương Thanh cùng Đan Nhĩ Tín cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước kia không tiếp xúc nhiều, hai người nói chuyện với nhau không quá mười câu, thậm chí cô còn nhớ người con riêng này đối với cô không có yêu thích, cự tuyệt tham gia hôn lễ của cô với ba chúng , chỉ là mẹ kế rất khó làm, hơn nữa Đan Dũng cũng không ép buộc, nên cô cũng không có phí sức tạo mối quan hệ này, mà Đan Nhĩ Tín cũng không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, thời điểm thăm người nhà xong không có trở lại thành phố B nơi nhà của ông bà Đan đang ở, lần này sao nó lại đến đây, trùng hợp lần này Hách Tịnh lại đến nhà..

Lương Thanh mặc dù nghi ngờ, nhưng cô không mở miệng hỏi, chỉ là hiện giờ cô có chút luống cuống, khách sáo nói chuyện để ý nó một chút, bản thân cũng là chủ nhà, nếu không quan tâm sẽ không ổn thỏa cho lắm, làm mẹ kế rất là khó! "

Cũng may Đan Nhĩ Tín mở miệng trước: "Tôi đi cùng lãnh đạo tới đây, khi nào xong việc trong quân khu, mọi việc xong xuôi, sẽ trở lại một chuyến, sáng sớm ngày mai sẽ đi." Hắn nhấn mạnh câu cuối cùng, giống như muốn tránh né, Lương Thanh cảm thấy được điều đó, gật đầu khách sáo nói: "Bình thường ba con đều mười giờ tối mới về, muốn hay không để dì gọi điện thoại nói cho ba con biết?"

"Không cần, tôi đã đánh thắng rồi." Nói như đinh đóng cột, còn mang theo một chút mất tự nhiên cùng cao ngạo, lần này Lương Thanh không muốn nói gì hết, bắt đầu dọn dẹp trước, sau đó gọi Hách Tịnh đem đồ ra.

Giọng nói của Đan Nhĩ Tín rất giống Đan Nhĩ Nhã, chẳng qua cách thức nói chuyện hơi khác biệt—— sự khác biệt này vốn có sẳn cộng thêm cố ý làm ra mà không hề hay biết. Theo như tin tức có được trong quá khứ, hơn nữa vừa rồi thái độ lạnh nhạt của anh ta cùng với vẻ mặt cao ngạo, Hách Tịnh cho rằng anh ta sẽ không để ý đến mình, thật không nghĩ đến sau khi lau tóc xong hắn đem khăn lông ném một cái, đến ngồi bên cạnh cô, vẫn gương mặt cao ngạo lạnh nhạt lên tiếng hỏi cô: "Cô tên gì?"

Hách Tịnh kinh ngạc nhìn anh ta, dựa theo tình hình thực tế trả lời, Đan Nhĩ Tín gật đầu một cái, lại hỏi cô học trường học nào lớp mấy, tiếp tục nói chuyện với dáng vẻ như vậy. Hách Tịnh vừa trả lời cẩn thận vừa che dấu tâm tình của mình, trước khi trả lời vấn đề của anh ta. Đối với Hách Tịnh mà nói, cô đã từng trò chuyện với Đan Nhĩ Nhã rồi, không thể xem Đan Nhĩ Tín là người xa lạ được, đối phương dễ dàng nhìn thấy, nên hỏi thì đáp, giữa họ có sự không tự nhiên cho lắm.

Lương Thanh khẽ nhíu mày, mở miệng trước sau điều chỉnh vẻ mặt, mang theo tia hiếu ý thể hiện ra: "Tịnh Tịnh, đợi lát nữa mẹ bảo tài xế Vương đưa con về nhà, những trái cây này thì con không thể mang về hết, để lại cho anh Nhĩ Tín một ít."

Hách Tịnh lập tức nói: "Không cần, trong nhà vẫn còn, mẹ để lại đây đi, con tự mình ngồi xe về nhà." Nói xong cũng đứng lên cáo từ, không cần mẹ nhắc nhở, cô cũng biết mình nên đi.

Đan Nhĩ Tín khẽ nhíu mày đứng lên, chậm rãi nói: "Dì Lương, dì đừng khách sáo, tôi không ăn trái cây, toàn bộ để cô ấy mang về đi." Hai mẹ con đều mở miệng từ chối, anh ta không thể lung lay được, không biết lấy chìa khoá xe từ đâu ra, nói: "Tôi lái xe đến, để tôi đưa em về."

"Không cần." "Không cần!" Hai mẹ cùng đồng thanh, chỉ là một người thì khách sáo, một người khác khá vội vàng. Nhìn thấy được vẻ luống cuống của mình, Lương Thanh hơi lúng túng mà nói: "Con vừa trở về còn phải nghỉ ngơi cho tốt, để dì gọi tài xế Vương đưa em nó về." Suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Chúng tôi thuận đường về còn phải mua vài món đồ."

Hách Tịnh liếc nhìn mẹ cùng phối hợp gật đầu: "Đúng, em có chút đồ cần mẹ cùng đi mua."

Đan Nhĩ Tín vừa nhíu lông mày, cười, chỉ là nụ cười kia thấy thế nào giống như mang theo tia giễu cợt.

Lương Thanh không để ý đến phản ứng của nó, vội vã thu thập xong đồ dẫn theo con gái ra cửa.

Chờ tài xế tới, Lương Thanh nhỏ giọng vội vàng dặn dò con mình: " Đan Nhĩ Tín với anh trai nó rất khác nhau, con không nên qua lại với nó."

Hách Tịnh nghĩ thầm nếu như không đến tìm mẹ, chỉ sợ ngay cả cùng anh ta gặp mặt cũng sẽ không, nói gì lui tới, chỉ là cô vẫn gật đầu đáp ứng cảm nhận được sự quan tâm của mẹ mình.

Lương Thanh vẫn không có yên tâm, do dự một chút, trong lòng đấu tranh có nên mở miệng hay không khi thấy con gái mình càng ngày càng đẹp như đoá hoa chớm nở, nhưng cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm, tiếp tục nói: "Hắn. . . . . . đạo đức không tốt lắm, bậc tiểu học đã bắt đầu hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đến bậc trung học thiếu chút nữa giết người, còn có cả nữ sinh, việc đó, vì hắn mà mang thai, " thấy con gái mình hiểu rõ trắng đen, mắt lập tức trợn to, Lương Thanh cảm giác có chút thẹn thùng, cô dường như gạt bỏ hô hấp, vượt qua những lời khó nói liền kể lại hết: "Sau lại nữ sinh kia sanh non, nháo nhào muốn tự sát, Chú Đan không còn biện pháp đành đưa hắn đến học trường quân đội."

"Cho nên tôi không phải người tốt, tất cả con gái đối với tôi nên tránh xa, đúng không, Dì Đan?" Giọng nam lạnh lùng từ sau lưng truyền đến, hai mẹ con trong nháy mắt hóa đá, sắc mặt Lương Thanh càng thêm trắng bệch, cô nghiêng đầu thấy biểu cảm lạnh lùng của Đan Nhĩ Tín theo bản năng đem Hách Tịnh giấu ở sau lưng.

Hách Tịnh cũng hơi xấu hổ, cô khẽ nhích người ra, hướng Đan Nhĩ Tín cúi đầu chào xin lỗi: "Thật xin lỗi." Sau đó thì sao, nói gì, từ trước đến giờ tài ăn nói hơn người của Hách Tịnh bây giờ cũng làm khó cô, nói chúng tôi không nên sau lưng nói xấu anh, còn là nói chúng tôi nên tin tưởng anh không có hư như vậy?

Gương mặt Đan Nhĩ Tín trở lại bình thường vừa cười, thoáng chốc ném thứ gì tới, Hách Tịnh theo phản xạ đưa tay nhận được, phát hiện một xâu chìa khóa, Đan Nhĩ Tín đối với sự sững sờ của hai mẹ con chậm rãi giải thích: "Ra cửa đã quên mang theo chìa khóa, Dì Đan, Hách *****, xin lỗi các người, chút nữa tôi còn phải đi ra ngoài, không thể ở lại mở cửa cho các người." Nói xong liền xoay người lại, bước chân nhàn nhã giống như là tản bộ.

Thì ra Lương Thanh ra cửa quên mang theo chìa khóa, nhận lấy cái chìa khóa từ con gái đưa tới, sắc mặt Lương Thanh vẫn như cũ không thể dịu xuống, Hách Tịnh đang muốn mở miệng trấn an mẹ, thì tài xế Vương lái xe tới, hắn thấy hai người ở bên ngoài chờ, vội vàng xuống xe nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thưa bà Đan, tôi rất cố gắng để không đến trể, sao không gọi điện thoại cho tôi trước khoan hãy xuống lầu, bên ngoài trời lạnh lắm, xin mời lên xe."

Hai mẹ con im lặng không nói chuyện nữa thẳng đường đến thành C, ở trước cửa khu vực nơi Hách Tịnh ở, Hách Tịnh mở miệng ngăn không để tài xế Vương xuống xe đăng ký, cười nói: "Ông Vương, ông vất vả rồi, bên trong đường hẹp chạy xe vào không tốt, con cùng mẹ tản bộ đi vào là được, ông ở bên ngoài nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong xuống xe vào cửa quầy bán đồ lặt vặt, rất nhanh liền ôm hai lon đồ uống lạnh ra ngoài, Lương Thanh không uống đồ lạnh, nên Hách Tịnh cầm một lon đưa cho bảo vệ gác cửa, một đưa cho tài xế Vương.

Tài xế Vương được Lương Thanh đồng ý cũng vui vẻ ở trên xe uống nước nghỉ ngơi, bảo vệ tiểu khu tay cầm nước uống tay giúp Hách Tịnh lấy đồ trên xe xuống đi nhanh về phía trước —— anh ta đối với những người sống trong khu này ai cũng quen thuộc, sớm biết nhà nào mấy người sống lầu nào cũng nhớ rất rõ.

Cuối cùng hai mẹ con cũng có thời gian thảo luận tiếp chuyện vừa rồi.

"Là mẹ sơ xuất, Đan Nhĩ Nhã thông minh như vậy, mà họ là anh em sinh đôi, nên nó sẽ không có ngốc, mặc dù thông minh này không dùng đúng chỗ." Trong lời nói của Lương Thanh mang theo ân hận lẫn thù hằn.

Hách Tịnh không biết nói gì, chỉ đành chuyên tâm ăn kem của mình, thật ra thì cô cảm thấy Đan Nhĩ Tín thật lòng xuống đưa chìa khóa, tình cờ nghe được những lời nói của hai mẹ con cô. Nhìn biểu hiện của anh ta, dường như đối với Lương Thanh có thái độ không thân thiện lắm, lần này nghe hai người nói chuyện, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa , Hách Tịnh có chút lo lắng nhìn mẹ mình.

Sắc mặt Lương Thanh có chút trắng bệch, thấy ánh mắt lo lắng của con gái lập tức an ủi: "Con yên tâm, con và nó sau này sẽ không có cơ hội gặp nhau, cho dù có gặp mặt, nó cũng không dám làm gì được con ."

Hách Tịnh thấy mẹ hiểu lầm, trong lòng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Mẹ, mẹ ở nhà họ Đan có hạnh phúc không?"

Lương Thanh nghe vậy liền giật mình, đầu tiên không biết làm sao, sau lại từ từ quay mặt sang, thấy vẻ mặt ân cần của con gái không mang theo ý gì, trong lòng có một dòng nước ấm xông lên, lập tức cảm thấy nhiệt độ trong người lên cao rất nhiều, lời nói không có mạch lạc: "Tịnh Tịnh, mẹ rất hạnh phúc, không có ai là không thương mẹ, con yên tâm, mẹ sống rất tốt."

Hách Tịnh mím môi, lại hỏi: "Con nghe nói, lần trước mẹ cùng chú Đan trở về thành B, chỉ có hai ngày liền trở về nhà, có phải hay không ở bên nhà họ Đan. . . . . ."

Trong lòng Lương Thanh dường như trở nên tốt hẳn lên, cô hít sâu một hơi, mang theo thần sắc nhẹ nhõm nói: "Con yên tâm, Chú Đan" dừng một chút rồi không nói tiếp, vốn mặt đang trắng chuyển sang đỏ ửng, cô lấy lại bình tỉnh mới nói tiếp: "Tóm lại con không phải lo lắng cho mẹ, thằng bé Đan Nhĩ Tín kia cũng chỉ làm ồn ào một chút, nói vài lời khó nghe, nó cũng không dám làm gì đâu."

Thế nhưng Hách Tịnh không hiểu sự việc ra sao, nhưng nhìn bộ dạng mẹ như vậy chắc cũng phần nào yên tâm, chỉ là không nhịn được mở miệng khuyên mẹ: "Mẹ, bất kể như thế nào, Đan Nhĩ Tín cũng là con trai của chú Đan, quan hệ giữa hai người đừng làm căng thẳng thêm, nếu không, chú Đan rất khó xử ."

Kể từ khi cha mẹ ly hôn, Hách Tịnh trở thành người quán xuyến tất cả trong gia đình, sau này mặc dù có mẹ kế Lý Băng, nhưng hai anh em họ Vu không lúc nào để cô bớt lo nghĩ một chút, dần dà tính cách cô trở nên chu đáo luôn lo nghĩ cho người khác, ngoài ra còn do lý thuyết xuông, nên không nhịn được liền nói ra những lời nói như vậy, lời vừa nói ra, hai mẹ con cũng cảm thấy không đúng, có cảm giác sai, vì vậy hai người lúng túng, ánh mắt phức tạp Lương Thanh nhìn chằm chằm Hách Tịnh một hồi lâu, cho đến khi kem trong tay Hách Tịnh tan hết, kem chảy ra dính vào tay thấy nhơn nhớt nên Hách Tịnh muốn đi vào nhà, nên Lương Thanh mới chợt tỉnh lại, sờ sờ tóc con gái tạm biệt: "Thời gian không sớm, con lên nhà đi, mẹ về đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.