Anh Em

Chương 24: Chương 24




Lúc này tâm tình của Hách Tịnh không biết dùng từ gì để hình dung, đầu óc của cô cứng ngắc cảm thấy đau, dường như đã hỏng mất rồi, không cách nào xử lý những tin tức phức tạp như vậy nữa.

Cuối cùng cô cũng hiểu tâm tình ngày đó của Vu Hạo Dương, không, so với anh ta trong lòng của cô bây giờ càng đau đớn hơn. Bởi vì Hách Tịnh vốn đã yêu thương Lý Băng, đã từ lâu xem dì ấy như là thành viên trong gia đình, nếu như dì ấy sinh con, bất kể là con trai hay con gái, cũng là em của cô, ở trên thế gian này cũng có thể xem như là tay chân của cô. Vừa mới biết tin như vậy, lại tàn nhẫn nói cho cô biết nó không còn nữa, hoàn toàn giống như có một người thân đã rời khỏi, mà còn là vĩnh viễn rời đi, tánh mạng của cô đã định trước vì vậy mà thiếu sót.

Hách Tịnh hoảng hốt đi ra khỏi trụ sở công an, bị ánh sáng của mặt trời chiếu vào làm hoa mắt, chỉ đành dựa vào tường nghỉ ngơi một chút, hiện tại sắc mặt của cô còn trắng hơn so với vách tường, qua hồi lâu cô mới cảm giác tìm lại được hô hấp.

Cẩn thận mỗi bước đi về phía trước, Hách Tịnh luôn cảm giác mình làm thất lạc cái gì, giống như có chuyện quan trọng mà quên mất, đầu óc trống rỗng, lại nặng nề, cô không biết làm sao mà mình có thể đứng lên được. Đợi đến khi theo thói quen trở về thành C mọi người trong dãy lầu, đi mua đồ ăn trở về, dì Vương nhìn thấy cô ngạc nhiên hỏi: "Tịnh Tịnh, làm sao con một mình trở về? Mẹ con đâu?"

A, đúng rồi, những ngày qua cô không có đi học, sau khi xuất viện Hách Tịnh vốn muốn về nhà, nhưng Lương Thanh lại kiên quyết không cho, Hách Tịnh cũng không muốn đi đến nhà họ Đan, nên Lương Thanh cùng con gái đến ở trong khách sạn, nhưng chỉ là Hách Tịnh không thích nơi này, hôm nay Lương Thanh nhìn thấy cô có vẻ bình thường nên trở lại bệnh viện làm việc, Hách Tịnh mượn cơ hội chạy ra ngoài, mới có thể tự mình đến trụ sở công an hỏi thăm vụ án.

Đứng ở trước cửa nhà mình, muốn vào lại không dám vào, ngây ngốc nhìn chữ "Phúc" trên cửa lớn, còn có câu đối xuân ở trên khung cửa, đây là tự tay ba viết vào dịp năm mới, cô tự tay mình khuấy hồ rồi dán lên, nét chữ nhìn cứng cáp nhưng không có cảm giác mạnh mẽ bức người, nhìn đoan trang nhưng rất quân tử, giống như bản thân của Hách Kính.

Khoảng cách giữa những thứ kia với cô không quá 15m, vật còn đây mà người thì âm dương cách trở, Ba không còn ở đây sao? Điều này sao có thể? Ba đã không thực hiện lời hứa, cùng cô lớn lên, nhìn cô lập gia đình, cùng cô sống chết, ngậm kẹo vui đùa cùng cháu.

Hách Tịnh định mở cửa, cửa được mở ra bố sẽ từ trên ghế salon đứng lên, lấy mắt kiếng xuống cười nói: "Tịnh Tịnh trở về rồi, tuần này muốn ăn cái gì? Sườn nướng hay là thịt bò hầm cách thủy?"

Hách Tịnh lại không dám mở cửa, cô lo lắng suy nghĩ sợ sự việc đáng sợ kia trở thành sự thật.

"Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh!" Hách Tịnh mang theo do dự suy nghĩ bị dì Vương cắt ngang"Con làm sao vậy?"

"Làm gì?" cánh tay của Hách Tịnh bị bà ấy kéo đến quá chặt , có chút không nhịn, lập tức giãy ra, dì Vương kinh ngạc nhìn tay của mình bị vứt ra, há hốc miệng muốn nói cái gì, rồi lại thôi, trước vỗ nhẹ nhẹ người Hách Tịnh hạ xuống, thấy cô không còn né tránh, mới nói tiếp: "Đã như vậy rồi, Tịnh Tịnh con phải nghĩ thoáng mốt chút, con còn nhỏ, bản thân ở một mình sẽ không được đâu, con hãy trở về tìm mẹ con đi. Trường học nơi đó con yên tâm, ba con nhân duyên nhất định sẽ tốt, mọi người cũng sẽ không nói lung tung , hơn nữa những loại tin tức này mọi người nói một chút sau cũng không còn hứng thú, Ông Trương nhà dì gần đây cùng một số người gây gổ, nói giáo sư Hách không phải người như vậy, dì cũng vậy cảm thấy ông ấy chỉ là nhất thời hồ đồ. . . . . ."

Hách Tịnh chợt xoay người lại, nhìn phía sau lưng mập mạp của người phụ nữ trung niên này, tại sao trước kia lại cho rằng dì ấy nhiệt tình niềm nở? Bây giờ nhìn lại lại quả thực có nhiều vấn đề làm lòng người thay đổi, còn là tâm tình của cô cũng thay đổi?

Những vấn đề này Hách Tịnh không để ý tới suy nghĩ, cô chỉ là lớn tiếng tuyên bố: "Ba con cùng cô gái kia một chút xíu quan hệ cũng không có, đứa bé trong bụng của cô ta cũng không phải của ba con!"

Dì Vương vì thương xót cùng dễ dàng tha thứ nhìn cô.

Hách Tịnh cắn môi ngăn chặn mình khóc ra thành tiếng, nâng cao tiếng nói để che giấu trong họng nức nở nghẹn ngào: "Dì chờ đó, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp chứng minh điểm này!"

Đứa bé trong bụng Giang Tú tuyệt đối không phải của ba Hách Kính, trong bụng Lý Băng mới đúng, đứa bé không có duyên phận kia có thể là em trai hoặc em gái, nếu như, nếu như không có sự việc ngoài ý muốn này, thật là hạnh phúc biết dường nào một đứa con, nhất định sẽ thông minh, nhất định xinh đẹp, cô nhất định sẽ yêu mến nó, đem tất cả kỹ năng cùng kinh nghiệm chỉ dạy cho nó, không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ nó, như vậy, khi có một ngày cô già đi, cha mẹ qua đời, cô đơn và lạnh lùng trên thế giới này, còn có một người , một người cùng chung dòng máu với cô, sẽ hiểu cô quan tâm đến cô, còn sẽ có cháu gọi cô là cô hoặc dì, rất nhiều người thân, rất nhiều sung sướng, rất nhiều hạnh phúc, đó mới là cuộc sống trọn vẹn.

Giờ đây tất cả đều là bọt nước tan biến, tất cả đều không thể vãn hồi , Hách Tịnh thậm chí cảm thấy được mình sống cũng không có ý nghĩa.

Chỉ là, chuyện xảy ra hôm nay, đã cho cô cảm giác mình ít nhất phải làm rõ một chuyện.

"Có thể hay không phải kiểm tra, cha của đứa bé trong bụng Giang Tú là ai?" Lại một lần nữa cô đi tới trụ sở công an, người phụ trách ở đây đang chuẩn bị tan ca, lại bị Hách Tịnh ngăn ở lại phòng làm việc. Nhìn cô tuổi còn nhỏ mà đã gặp biến cố lớn, hết sức đáng thương, người cảnh sát có thái độ rất thiện cảm, không cảm thấy bị quấy rầy, mà rất kiên nhẫn giải thích với cô, vậy mà kết quả cũng không như mong đợi.

"Nghiêm chỉnh mà nói cũng không phải là không thể, nhưng kỹ thuật này trước mắt ở thành C còn chưa có, còn muốn kiểm tra phải đưa ra nước ngoài xử lý, hao phí tiền của rất nhiều, hơn nữa sự việc này cùng vụ trọng án không có liên hệ trực tiếp, bất kể hai người phụ nữ chết và đứa bé trong bụng là của ai, nhưng hung thủ đã bắt được, vụ án này trước mắt không có điểm nghi ngờ."

Nhưng ở trong lòng của cô có điểm nghi vấn! lòng Hách Tịnh đang gào thét, nhưng trên mặt lại không thể không cười khổ cảm kích lời giải thích của chú cảnh sát. Hôm nay còn chưa tìm ra được manh mối gì khác, người trong cuộc cũng đã chết không có đối chứng, chẳng lẽ để cho lời đồn đãi khắp nơi, mặc cho chân tướng bị chôn vùi, khiến cả đời trong sạch, thanh liêm của ba Hách Kính, bị người đời chỉa vào việc "Gian tình với học sinh nữ" và chết bởi vì "Ngoại tình mà mưu sát" danh tiếng vì vậy bị vùi chôn trong nấm mồ sao? Hách Tịnh nghĩ đến đây đã cảm thấy mình muốn điên rồi!

Vì thế cô mấy lần chạy đến trụ sở công an, tự bản thân bỏ tiền ra chi trả chi phí, đáng tiếc làm thủ tục theo trình tự nhưng không thể lấy được kết quả.

Vạn bất đắc dĩ, mấy phen do dự, Hách Tịnh lại tìm tới mẹ của mình là Lương Thanh.

"Tịnh Tịnh, chúng ta nên quên việc này đi, con yên tâm, trong trường học sẽ không còn ai bàn luận đến ba con, bên ngoài cũng sẽ không có người nào nữa chú ý đến, mẹ bảo đảm, có được hay không?" Lương Thanh ôm Hách Tịnh khóc thút thít, cảm giác toàn thân con bé ốm chỉ còn da bọc xương, vốn là mặt trái xoan mượt mà, khỏe mạnh đỏ ửng cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn duy nhất mặt tái nhợt, Lương Thanh cảm giác lòng mình giống như bị dao ghim vào.

Hách Tịnh buông mặt mũi, nói hết lời xin mẹ, vẫn còn vì ngày đó dưới tình thế cấp bách mở miệng trách mắng chuyện của ba nói lời xin lỗi, nhưng Lương Thanh nhìn không giống tức giận, chính là chết sống không đáp ứng chuyện này.

Hách Tịnh bất đắc dĩ, lại đi tìm ông bà nội. Tuổi già lại mang tang con nên nhìn hai ông bà giống như già thêm mười tuổi, ông nội nghe được thỉnh cầu của cháu gái mình, ngồi ở trên ghế nửa ngày cũng không trả lời, trừ thỉnh thoảng chớp mắt một cái, cả người dường như hóa đá.

Còn bà nội tay run rẩy với đến, đem Hách Tịnh ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt của cô, cũng thở dài, cũng không nói gì, cho đến khi Hách Tịnh không nhịn được giùng giằng đứng lên, ông nội mới mở miệng lên tiếng: "Chuyện này cứ như vậy đi, truy cứu cũng vô ích. Nếu ba con bản thân đã bị vu khống dù có tranh cãi, xem như vô tội, cũng là không bị tội, nhưng người chết như đèn đã tắt, những hư danh kia bỏ qua cũng được."

Lời của ông nội khiến tia hy vọng cuối cùng của Hách Tịnh cũng chặt đứt, bởi vì cô biết làm trưởng bồi trong một gia tộc, lời của ông nội Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, ông đã ra quyết định này, chuyện của ba ba mọi người trong gia tộc cũng sẽ không nhúng tay vào.

Dưới tình huống bị từ chối, cảm thấy nản lòng thoái chí mấy ngày, Hách Tịnh chợt nhớ đến trước kia ở trong diễn đàn trinh thám có bàn luận qua việc có thể bảo tồn chứng cớ, nói là khi trình độ kỹ thuật xét nghiệm chưa đạt tới thì có thể đem mẫu thí nghiệm bảo tồn, trong tương lai khoa học có tiến bộ lúc đó có thể đem mẫu đi phân tích kiểm nghiệm. Hách Tịnh lại dấy lên một tia hi vọng, lần này cô đã có kinh nghiệm, không hề thông báo cho người lớn, mà là tự mình đi khiếu nại, hơn nữa còn phát động trên diễn đàn cho một số bạn bè biết.

Hách Tịnh chân thật nói ra tuổi cùng thân phận của mình, mọi người rất sợ hãi than vãn đã bị sự thông minh cùng nghị lực của cô bé này làm rung động, ai có tiền thì bỏ tiền, ai có khả năng gì thì giúp khả năng đó, hết sức vô tư trợ giúp cho cô rất nhiều.

Trong những người này còn có một người vốn là pháp y, ông ta thông qua một chút tài năng, hỗ trợ giúp Hách Tịnh lấy được mẫu ADN mà cô muốn, cũng chỉ điểm cho cô chính mình có thể bỏ ra một số tiền đi đến chổ tư nhân cất giữ mẫu. Nhưng là từ đầu đến cuối người pháp y này không có lộ diện, cũng không có nói cho Hách Tịnh biết tên thật của mình, ông ta chỉ là giống như nói giỡn: "Đây chính là chuyện phạm pháp, sao có thể quang minh chính đại mà liên quan."

Hách Tịnh biết ông cũng không phải nói giỡn, cũng chân thành cảm ơn hành động của ông ta, người pháp y này cung cấp hết những gì biết được sau liền biến mất không thấy, giống như thay áo mới, có lẽ là rời đi khỏi diễn đàn, nhưng Hách Tịnh đối với ông ta lòng tràn đầy biết ơn, cô muốn bản thân sẽ vĩnh viễn nhớ đến người này, cũng cảm kích ông ấy.

Hoàn thành chuyện này, Hách Tịnh mới cảm giác như mình lại trở về nhân gian, mới có thời gian để ý tới những chuyện đã xảy ra ở thế giới này.

Vấn đề khó khăn lớn nhất là, cô còn chưa trưởng thành, người nào sẽ trở thành người giám hộ cho cô.

Không thể nghi ngờ Lương Thanh là người được đề cử, thái độ của cô cũng hết sức ương ngạnh kiên trì, nhưng công việc Đan Dũng đã ổn định, không có chuyện gì xảy ra ông ta sẽ rất nhanh trở về thành B, Lương Thanh cũng không thể một mình ở lại thành C, mà Hách Tịnh coi như không phải là bởi vì lưu luyến thành C, mà là cô và các bậc cha chú của mình cùng sinh ra và lớn lên ở đây, cũng không muốn cùng Lương Thanh với con cái nhà họ Đan sống chung một chỗ.

Hách Tịnh cho mình quyền chọn người giám hộ là ông nội, nhưng là Hách Tịnh không nghĩ tới, từ trước đến giờ ông bà nội rất thương yêu mình nhưng lần này tự nhiên khuyên cô nên đi theo mẹ mình, ông nội lên tiếng: "Ông và bà nội của cháu đều gần đất xa trời, nhất định không thể nhìn cháu lớn lên, bác của cháu bọn họ cũng có con của mình cần chăm sóc, bất kể như thế nào, Lương Thanh vẫn là mẹ ruột của cháu, là người thân nhất của cháu trên cái thế giới này, hiện tại cuộc sống của mẹ cháu cũng tốt hơn, sẽ không bạc đãi cháu."

Bà nội tuổi đã cao nên cũng khuyên cô, chính là bổ sung thêm một câu: "Cháu yên tâm, bất kể đi tới chỗ nào, cháu cũng là người của nhà họ Hách, nhà họ Hách sẽ là chổ dựa của cháu, cháu gái nhà họ Hách sẽ không thể bị khi dễ."

Nhưng lại không có một câu giữ ở lại.

Hách Tịnh chưa bao giờ oán hận tuổi của mình, tại sao cô không thể sinh ra sớm mấy năm, tại sao bây giờ cô không phải mười tám tuổi mà là mười lăm tuổi, tại sao cô, phải đi theo mẹ đến nhà họ Đan?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.