~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giáo viên Tiếng Anh nhăn mày lại định hỏi xem người giám hộ là cái quái gì. Nhưng đột nhiên lại nhận ra Thẩm Thanh Hàm quả thực có nét giống với Thẩm Thanh Từ. Vì thế cũng bỏ qua không hỏi nữa.
“Vậy à, vậy tôi nói về chuyện học tập trước...” Giáo viên Tiếng Anh nghiêm trang lấy ra hai tờ phiếu điểm kì kiểm tra trước của lớp bốn, đưa cho Thẩm Thanh Hàm và mẹ Lưu Ngọc Điền mỗi người một tờ.
Mẹ Lưu Ngọc Điền là người phụ nữ không quá cao, màu da cũng hơi đen nhưng nhìn rất hiền hòa. Dì Lưu nhận được phiếu điểm xong sắc mặt ngưng đọng, trên người bắt đầu ào ào tuôn hơi lạnh. Hơn nữa sắc mặt cũng nhanh chóng trầm xuống mắt thường cũng thấy được.
Một hồi lâu dì ấy mới lên tiếng: “Đứng thứ nhất lớp từ dưới đếm lên? Tiếng Anh được mười hai điểm?” Ánh mắt dì ấy đâm thẳng vào Lưu Ngọc Điền, cậu chàng lắp bắp biện minh: “Mẹ, con thật sự học không hiểu...”
“Bà đây nuôi cái chổi còn thông minh hơn mày!” Dì ta nghiến răng nghiến lợi hận rèn sắt không thành thép.
Còn Thẩm Thanh Hàm thì sao, vừa cầm phiếu điểm liếc mắt đã thấy tên Thẩm Thanh Từ.
Đứng thứ nhất khóa, đứng nhất lớp, đứng thứ nhất ba môn tổ hợp.
Cũng tàm tạm, so với hắn hồi đó vẫn kém hơn chút. Thẩm Thanh Hàm khẽ nhướng mày. Ánh mắt nhìn đến cột 124 điểm Ngữ Văn thì ngừng lại: “Ngữ Văn sao lại kém thế?”
Thẩm Thanh Từ giương mắt nhìn lướt qua phiếu điểm, thật không tưởng nổi: “124 còn thấp, viết Văn anh bắt tôi phải lấy điểm tối đa à?”
Gã đàn ông bên cạnh ngữ điệu vẫn bình bình: “Cũng không phải không làm được.”
Thẩm Thanh Từ cũng muốn đạt được nhưng Ngữ Văn vẫn là môn cậu yếu nhất vì thế mở miệng nói: “Nào có dễ dàng như anh nói chứ.”
“Không có thời gian đọc nhiều sách học kĩ năng viết à, tôi thấy cậu có rất nhiều thời gian trốn học uống rượu cơ đấy.” Thẩm Thanh Hàm lần đầu tiên nói nhiều như vậy với Thẩm Thanh Từ vậy mà lại vì viết Văn không tốt.
Thẩm Thanh Từ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị giáo viên Tiếng Anh vô tình cắt ngang.
“Cái đó...Tôi là giáo viên Tiếng Anh, có thể thảo luận chuyện liên quan đến Tiếng Anh trước không?” Giáo viên nghe hai người họ nói chuyện đầu cũng sưng cả lên, hai người này sao không biết phân biệt hoàn cảnh vậy. Cho dù điểm Tiếng Anh của Thẩm Thanh Từ gần tuyệt đối thì ít nhất cũng phải nói chút về Tiếng Anh chứ.
“Khụ khụ......” Áp những lời lải nhải trong lòng xuống giáo viên Tiếng Anh lấy hai tờ bài thi hôm qua thu làm chứng cứ phạm tội ra nói: “Đây là bài thi Tiếng Anh hôm qua. Hôm qua trong quá trình coi thi phát hiện bạn Lưu Ngọc Điền sao chép bài thi của bạn Thẩm Thanh Từ, đây là hành vi gian lận.”
Sắc mặt mẹ Lưu nhanh chóng đen lại đen đến mức như cái đáy nồi: “Mày không học hành hẳn hoi thì thôi đi lại còn chép bài?!” Lưu Ngọc Điền sắp bị dọa khóc rồi, về nhà thế nào cũng bị ăn đòn.
Thẩm Thanh Hàm tiếp nhận “Chứng cứ phạm tội”, trầm mặc một hồi lâu. Giáo viên tiếng Anh thấy sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên trong lòng hơi hơi đắc ý, dù là học sinh kiêu ngạo rồi cũng bị chế độ gia trưởng đàn áp.
Cô âm thầm chờ mong Thẩm Thanh Hàm nói lời trách cứ gì để cô vin vào đó đả kích ngạo khí của Thẩm Thanh Từ.
“Bài Tiếng Anh của cậu phần viết có chỗ sai ngữ phá. Câu một đoạn thứ hai living hẳn phải đổi thành to live.” Thẩm Thanh Hàm rốt cuộc mở miệng, kết quả vậy mà lại nói lỗi sai của Thẩm Thanh Từ trong bài thi.
Thẩm Thanh Từ nhìn thoáng qua quả đúng như thế, vì thế lập tức gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. “Ừm, vậy không có việc gì để nói thì để nó về lớp học đi.” Thẩm Thanh Hàm nhẹ nhàng thả bài thi lên trên bàn giáo viên Tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh:???
“Đợi đã đợi đã, không đúng. Phụ huynh của em Thanh Từ này. Chuyện gian lận này vẫn là vấn đề rất nghiêm trọng. Trước khi thi tôi đã căn dặn bảo các em phải trung thực làm bài. Bây giờ kiểm tra có thể chép bài sau này thi đại học còn chép bài tiếp à?” Giáo viên Tiếng Anh muốn kéo mạch não của hắn về con đường đúng đắn.
Nhưng mà trước giờ Thẩm Thanh Hàm chưa từng làm mấy việc của bậc phụ huynh cho người khác. Hắn nhìn thoáng qua giáo viên Tiếng Anh rồi lại nhìn nhìn Thẩm Thanh Từ, sắc mặt vẫn bình đạm như thế: “Thành tích nó như này còn cần chép bài à?”
Giáo viên tiếng Anh: “......” Nói thì nói vậy, nhưng mà! Nhưng mà chép bài là sai mà, giáo viên Tiếng Anh tam quan suýt bị kéo chệch đường đỡ kính mắt: “Không phải chuyện có cần chép hay không mà là chuyện việc này phản ánh thái độ học tập không nghiêm túc của bạn Thẩm Thanh Từ, thái độ đối với kì kiểm tra không nghiêm túc. Có rất nhiều học sinh học tốt, khi thành tích ổn rồi bắt đầu kiêu ngạo tự mãn sau đó thành tích tụt lùi...”
Giáo viên tiếng Anh trước kia chắc chắn từng làm giáo viên chủ nhiệm. Thẩm Thanh Từ thầm nghĩ rồi lại liếc nhìn sườn mặt của tên Thẩm Thanh Hàm đang nghiêm túc lắng nghe giáo viên nói chuyện.
“Nó sẽ không.” Âm thanh của Thẩm Thanh Hàm rất nhẹ nhưng lại khẳng định chắc chắn.
Giáo viên tiếng Anh nói được một nửa bị cắt ngang còn đang ngơ hỏi một câu: “Ngài vừa nói cái gì?” Bị thái độ cường ngạnh của Thẩm Thanh Hàm ảnh hưởng khiến cô không nhịn được dùng kính ngữ. Thẩm Thanh Hàm cầm phiếu điểm của Thẩm Thanh Từ giơ ra trước mặt cô: “Tôi nói, lấy thành tích bây giờ của nó không có khả năng thái độ học tập không tốt. Đến như cô nói thành tích ổn định là bắt đầu kiêu ngạo, tự mãn khiến thành tích tụt dốc...” Hắn ngừng rồi lại nói tiếp: “Tôi cảm thấy nó có tư cách kiêu ngạo.”
Vừa rồi... Thẩm Thanh Hàm hình như là đang khen mình ha.
Thẩm Thanh Từ lại nhìn Lưu Ngọc Điền đang bị mắng bên cạnh, đột nhiên trong lòng như bị thứ gì đó lấp đầy.
Trước kia hắn cùng từng nhìn người khác bị giáo viên mời phụ huynh như thế này, trước đây cũng không nghĩ tới đó là cảm giác như thế nào. Bị người khác quản lí, che chở, dạy dỗ là cảm giác như thế nào? Hắn thường hay hâm mộ những đứa trẻ bị gia đình quản lý nghiêm đó.
“Mẹ tôi nói 6 giờ là phải về nhà không thể chơi ở bên ngoài!”
“Ba tôi cũng kêu về nhà ăn cơm rồi.”
Bé Thẩm Thanh Từ nhìn các bạn về nhà ăn cơm. Mình cậu ngồi trên xà đơn ở sân thể dục, trong tay ôm quả bóng rổ bẩn thỉu.
Ngắm hoàng hôn từng chút từng chút trốn vào sau từng tòa nhà san sát nhau, ráng chiều mơ hồ trên mỗi nóc nhà đều dâng lên khói bếp.
Đó là lần đầu tiên bé cảm nhận được cảm giác cô độc.
Nhưng bây giờ bên cạnh cậu có một người, một thân nhân thuộc về cậu.
Sẽ nói chuyện vì cậu, sẽ có khích lệ thích hợp cho cậu, khi cậu gặp sai lầm cũng kịp thời chỉ ra. Trừ chuyện hay động tay động chân uýnh người ra những mặt khác Thẩm Thanh Hàm đều làm rất tốt.
Đối với đứa em ngoài giá thú mà hắn có thể làm đến mức này cũng coi như tận tình tận nghĩa nhỉ. Thẩm Thanh Từ đột nhiên cảm thấy có khi thật sự có cái gọi là máu mủ tình thâm, nếu không sao giờ phút này cậu lại muốn thân cận với Thẩm Thanh Hàm chứ?
Lúc này hắn nhìn thoáng qua cậu lại phát hiện người đằng sau mang vẻ mặt kỳ quái nhìn mình thế nên nhanh chóng bồi thêm một câu: “Tôi là việc nào ra việc đó.”
Hắn cũng chả phải bênh vực cậu nên mới nói như thế.
Giáo viên Tiếng Anh không còn gì để nói, được thôi, mấy lời dễ nghe hắn đều nói hết rồi đành phải đơn giản nói thêm mấy câu rồi cho mấy người Thẩm Thanh Từ đi trước. Sau đó lại tiếp tục lên lớp Lưu Ngọc Điền. Sau khi ra khỏi văn phòng cậu đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ vì thế lập tức lên tiếng: “Không còn việc gì để nói nữa thì tôi đi học trước đây.” Nói xong vừa muốn chạy thì đột nhiên cổ tay bị giữ lại. Ngón tay người đàn ông lạnh lẽo hữu lực, Thẩm Thanh Từ ngẩn người nhìn hắn.
Người đằng sau ánh mắt lại tùy ý dừng trên nam sinh đứng ở trên hành lang cách đó không xa.
Hắn quan sát qua trước khi vào văn phòng nam sinh này đã canh ở hành lang rồi, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Từ. Lúc này không phải đều đã vào học rồi sao. Chờ đến khi bọn họ nói chuyện xong đi ra nam sinh này vẫn còn ở nơi đó như đang đợi Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Hàm thu hồi ánh mắt, đột nhiên lại cúi đầu sửa sang lại cổ áo của Thẩm Thanh Từ, từ góc của nam sinh kia nhìn sang trông như Thẩm Thanh Hàm đang cúi đầu nâng mặt cậu lên để hôn vậy, động tác thân mật lại ám muội.
Hắn đúng là biết Thẩm Thanh Từ là đồng tính luyến ái, cho nên khó có thể bảo đảm mấy người đồng tính khác sẽ không tìm Thẩm Thanh Từ, hắn rất phản cảm cảm giác thứ thuộc sở hữu của mình bị kẻ khác mơ ước.
Ánh mắt như thế hắn rất quen thuộc, đó là ánh mắt khẩn trương và cẩn thận lấy lòng đối với người mình thích, hắn đã từng thấy nó trong mắt của rất nhiều người, trong đó có cả Thẩm Thanh Từ trước đây cũng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép cậu dùng ánh mắt như thế nhìn về phía kẻ khác.
“Chú ý hình tượng của cậu đi.” Hô hấp của Thẩm Thanh Từ khựng lại, hơi thở xa lạ lại lạnh lẽo cuốn hút cậu, thậm chí có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng nhàn nhạt.
Trong đầu Thẩm Thanh Từ bỗng nhảy ra một câu “Chắc chắn hắn dùng nước hoa.” Không đợi đại não cậu kịp phản ứng lại Thẩm Thanh Hàm lại mở miệng nói: 'Việc gian lận lần này trở về sẽ thu thập cậu.”
??? Đây là cái tình huống mẹ gì vậy? Thẩm Thanh Từ “A” một tiếng, ý đồ biện giải cho bản thân: “Là cậu ta chép tôi, cậu ta là giáo bá*, anh biết cái gì là giáo bá không, chính là cái loại tôi không cho cậu ta mượn cậu ta sẽ đánh tôi rách môi tím mắt, mồm miệng đầy máu, mất hết can đảm, mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp đó.”
Cho dù Thẩm Thanh Hàm đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng cũng không phải tên ngốc: “Vậy cũng được, lần sau làm văn không được điểm tối đa thì băm cậu cho chó ăn đi.”
Nghe đi, đây là tiếng người à? Đây rõ ràng là bạo quân.
Thẩm Thanh Từ vô cùng hoài nghi hắn ta là tên bạo quân nào đó từ cổ đại xuyên tới đây chăng, có khi trên người còn mang theo hệ thống nữa.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã đi đến bên cạnh nam sinh kia, nam sinh kia nét mặt do dự nhìn Thẩm Thanh Từ cuối cùng vẫn ngăn bọn họ lại.
Thẩm Thanh Hàm hơi híp mắt, đứng ở một bên không lên tiếng.
“Thanh Từ, tôi nghe nói hôm qua kiểm tra cậu bị bắt, không có chuyện gì chứ?” Nam sinh nhìn nhìn Thẩm Thanh Từ rồi lại nhìn Thẩm Thanh Hàm phía sau cậu, nam sinh cảm thấy có lẽ lúc nãy mình nhìn lầm rồi.
Người đàn ông này thoạt nhìn lạnh nhạt lại tự phụ sao có thể hôn Thanh Từ được? Quá vớ vẩn.
“A?” Thẩm Thanh Từ đột nhiên bị người gọi lại còn hơi ngơ, người này cậu vốn không quen á. “Cậu là...”
Nghe thấy Thẩm Thanh Từ vậy mà không quen mình trong chớp mắt vẻ mặt cạu ta có vẻ hoảng hốt: “Cậu, cậu không nhớ tôi?” Không đợi cậu kịp mở miệng giải thích trên vai đột nhiên bị một bàn tay phủ lên nhẹ nhàng đẩy cậu lên phía trước: “Đi mau, nhanh chóng vào học đi,vẫn còn định ở đây nói chuyện phiếm?” Giọng điệu của Thẩm Thanh Hàm rõ ràng lạnh hơn mấy độ.
Thẩm Thanh Từ “Ồ” một tiếng, vừa lúc cậu cũng lười giải thích chuyện này xoay người liền đi luôn.
Chờ cậu đi mất dạng Thẩm Thanh Hàm mới nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu là bạn của nó?”
Nam sinh còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện Thẩm Thanh Từ không quen biết mình, cậu ta máy móc trả lời: “Trước kia là bạn bè đi, cũng có thể trong mắt cậu ấy tôi ngay cả bạn cũng không phải.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Hàm lạnh lùng xa cách gã giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Nó luôn không để bụng những người không quá quan trọng hơn nữa trí nhớ cũng không tốt lắm.'
Lời này nghe thì giống an ủi nhưng thật ra tất cả đều là dao nhỏ nha. Nam sinh kia nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hàm, trong giọng nói cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn: “Tôi không tin cậu ấy sẽ biến thành người như anh nói.”
Thẩm Thanh Hàm cười khẽ một tiếng, hắn rất ít cười nếu có người quen biết hắn ở đây chắc chắn sẽ đổ mồ hôi lạnh đầy người. Bởi vì một khi hắn cười như thế chắc chắn sẽ có người gặp tao ương: “Là người đều sẽ thay đổi, phải học được cách từ bỏ.”
Ánh mắt nam sinh kia ngày càng tuyệt vọng, lại đột nhiên nhớ đến một màn nhìn thấy ở cửa văn phòng, động tác thân mật như thế. Cho dù cậu ta không thấy rõ là làm gì nhưng ánh mắt của gã đàn ông đó cậu ta thấy rõ, cặp mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Muốn nói không có ý gì đánh chết cậu ta cũng không tin.
“Anh không phải cũng như tôi?” Nam sinh đột nhiên mở miệng, ngữ khí mang theo một tia trào phúng.
Thẩm Thanh Hàm híp híp mắt: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, anh không phải cũng là giống tôi sao? Hai chúng ta có gì khác nhau đâu?” Nam sinh cười khẽ một tiếng, nháy mắt khôi phục vẻ bình tĩnh như trước.
Đúng vậy, anh không phải cũng là giống tôi sao, đối với Thẩm Thanh Từ đều là người không quan trọng. Thẩm Thanh Hàm nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cậu ta ý cười trên mặt cũng giấu đi.
Nam sinh kia không biết là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là thật sự có đủ can đảm đứng ở chỗ này nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hàm.
“Tôi với cậu không giống nhau. Nó là thứ tôi muốn là phải có được.” Thẩm Thanh Hàm chậm rãi bước đến trước mặt cậu ta: “Tôi muốn là có thể được bởi vì nó thích tôi. Cho dù nó không thích tôi tôi cũng có đủ năng lực khiến nó nghe lời... Còn cậu thì sao?”
Nam sinh không nhịn được vung nắm đấm qua: “Anh coi Thẩm Thanh Từ thành cái gì!” Một đấm này bị Thẩm Thanh Hàm vững vàng nắm trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng cười cười: “Cậu cảm thấy mình đủ tư cách hỏi tôi câu này sao?”
Thẩm Thanh Hàm đột nhiên hất ta cậu ta ra nhàn nhạt liếc cậu ta một cái lại giơ tay nhìn đồng hồ: “Không có thời gian để lãng phí với cậu, cậu cũng không đánh lại tôi. Có thời gian như vậy không bằng chăm chỉ học tập mới có thể đuổi kịp một phần mười của tôi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~